Mẹ Kế Độc Ác Quyết Tẩy Trắng

Chương 2



3.

Được rồi, được rồi, không phải chuyện một ngày có thể thay đổi nên cứ từ từ mà tìm hiểu.

Tôi ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh dậy. Giang Thời đã mang về một giỏ củi lớn, đang ngồi xổm trong sân, dùng cành cây nhỏ viết vẽ gì đó trên mặt đất.

Ở làng bên cạnh có một lớp học, Giang Thời thường tìm cách đến đó khi đi lấy củi để đứng bên ngoài cửa sổ nghe giảng bài. Nhưng lại bị đám học trò nhỏ trong lớp đó phát hiện, họ thường nhảy ra đánh cậu bé. Giang Thời chỉ có thể chạy về nhà.

Nhưng cậu ta rất thông minh, nghe gì nhớ nấy, sau này gặp nữ chính, được cô ta giúp đỡ học tập thì Giang Thời đã đỗ đạt khi mới mười tám tuổi, từ đó tiến thẳng trên con đường làm quan.

Sau khi suy nghĩ, tôi đi lại gần và ngồi cạnh Giang Thời.

"Muốn đi học à?"

Giang Thời quay đầu, vứt cành cây trong tay xuống đất.

"Không có hứng thú."

"Ồ, thật không muốn à?" Tôi tràn đầy vẻ thất vọng.

"Mẹ cảm giác con rất có thiên phú, nên đẫ trau dồi tài năng cho con lâu như vậy, giờ đến lúc có thể đưa con đi học thì con lại không muốn. À, dường như mẹ nhìn nhầm rồi."

Tôi đứng dậy, bàn tay nhỏ dơ bẩn ngay lập tức nắm chặt váy của tôi, đôi mắt đen của Giang Thời chợt toả sáng đầy hy vọng.

"Có nghĩa là sao, bà muốn đưa ta đi học sao?"

Nắm chặt vài giây, Giang Thời lại thả tay, ánh sáng trong mắt cũng tối đi.

"Quên đi! Bà chắc chắn đang có ý định kỳ quái gì đó. Ta không để bị dụ dỗ đâu."

Giang Thời đã nhiều lần bày tỏ mong muốn học sách. Nhưng tôi thậm chí còn không cho cậu ta đủ ăn thì làm sao đồng ý cho cậu ta đi học?

Một lần, dì Khương láng giềng bên cạnh nói với tôi rằng Giang Thời rất thông minh, sau khi nghe xong mọi việc vẫn nhớ rõ, rất phù hợp để học sách.

Sau khi tôi nghe xong, tôi đã dùng cành cây quất cậu nhóc.

“Mày là đồ hèn hạ gì cũng không biết, xứng đáng để đọc sách sao? Tao nói cho mày biết, tao để cho ngươi sống, cho mày đủ ăn. Nếu mày còn dám tìm người nói chuyện này tao nhất định đánh c.h.ế.t mày!”

Nguyên chủ trước đây thật sự không chừa lại chút đường lui nào. Tôi chỉ có thể cố gắng biện hộ.

"Mẹ đã dạy con một bài học. Đối với những thứ mà con có thể dễ dàng có được, con sẽ không biết trân trọng. Huống hồ, việc học cực kỳ vất vả, nếu mẹ dễ dàng đồng ý cho con đi học thì sau này con chán nản sẽ sinh ra chời bời và lười biếng.”

"Còn bây giờ là thời điểm thích hợp, nếu con thực sự muốn đọc sách, mẹ sẽ đưa con đến chỗ của Chu lão sư. Còn nếu con không muốn thì xem như mẹ chưa nói gì đi."

Giang Thời ngẩn ngơ, ánh mắt của cậu ta đầy hoang mang nhìn tôi.

"Bà thực sự sẽ đồng ý đưa ta đi học?"

4.

Giang Thời quá khao khát đọc sách, dù trong lòng cậu ta vẫn cảm thấy tôi hẳn là đang có âm mưu quỷ kế gì đó, nhưng việc học quá hấp dẫn, cậu ta không thể cưỡng lại.

Tôi đã dẫn cậu ta đi mua vài bộ quần áo mới, nhưng Giang Thời không muốn.

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ta.

"Hãy mặc vào, Chu lão sư sẽ không nhận những học trò xấu xí, luộm thuộm như vậy."

Buổi tối, sau khi Giang Thời tắm rửa và thay quần áo sạch sẽ, cậu ta trông đáng yêu với đôi mắt sáng ngời, làn da trắng mịn, như cậu bé dưới chân Quan Âm.

Tôi hài lòng vuốt ve khuôn mặt của cậu ta.

"Ôi, con trông đáng yêu quá, lại đây cho mẹ hôn một cái nào.”

Khuôn mặt của Giang Thời lập tức đỏ bừng, cậu ta lẩm bẩm một tiếng.

"Nữ nhân xấu xa!"

Cậu ta vẫn chửi tôi, nhưng không còn hung tợn như trước.

Ngày hôm sau, sau khi đã đóng tiền cho Chu lão sư, ông ta đồng ý để cho Giang Thời đến học vào ngày mai.

Giang Thời như ở trong mơ, ngay cả khi tôi lén ôm đầu rồi sờ mặt thì cậu ta vẫn không có phản ứng gì.

Khi đi đến cổng làng, sân nhà yên tĩnh của tôi vô cùng đông đúc.

Giọng dì Khương hét to: "Ơ kìa Giang Thời, phụ thân của cháu trở về rồi kìa. Lần này ác phụ sẽ c.h.ế.t cho mà xem!"

"Đúng vậy, nhìn đi, trời đã sang đông mà Giang Thời còn mặc áo mỏng mùa hè. Không sợ thằng bé chết cóng à?”

"Đứa nhỏ thật đáng thương, cả ngày ăn không đủ no, phải ra vườn hoang đào khoai. Hôm kia còn ra sông bắt tôm cá, tý nữa thì c.h.ế.t, may mà ta đến cứu kịp.”

“Phụ thân của Giang Thời, bây giờ ngươi làm chức vụ gì vậy? Sau này có đi nữa không? Trước khi đi, ngươi bỏ con ác phụ kia đi.”

Tôi đứng ngẩn ngơ tại chỗ, kinh hoàng không chớp mắt.

Như trong sách, Giang Mộ Viễn ít nhất còn phải đợi ít nhất năm năm nữa mới trở về, còn trở thành tướng quân.

Sau khi Giang Mộ Viễn thấy tình trạng thảm thương của con trai mình, ngay lập tức gọi lính dưới quyền đưa tôi lên và đánh tôi mười roi.

Giờ đi chưa bao lâu anh ta đã trở về. Sớm thế?

Khuôn mặt tôi tái nhợt, trong khi đó Giang Thời nhảy lên mừng vui.

"Phụ thân đã trở lại, phụ thân của tôi đã trở lại!"

Cậu ta nhảy một vài cái rồi nhớ ra điều gì đó, biểu cảm vui vẻ trên khuôn mặt từ từ biến mất.

"Ha ha, thì ra là vậy à. Ta hiểu ra rồi, hoá ra bà biết phụ thân trở về nên sớm đã chuẩn bị. Nữ nhân xấu xa, giả vờ cho ta mặc đẹp, còn đưa đi học, cố tình làm ta hài lòng, đúng không? Đã muộn rồi, nữ nhân xấu xa và độc ác, ta sẽ đi nói với phụ thân của ta!"

Giang Thời bỗng khóc lên và chạy thẳng vào nhà.

"Phụ thân..."

Giây tiếp theo, Giang Mộ Viễn ôm lấy cậu ta, vượt qua đám đông đi về phía tôi.

Trên đường đi, thanh kiếm đeo ở hông anh ta va vào áo giáp, phát ra tiếng động đều đặn.

Tôi nhìn ngơ ngác vào đôi mắt sắc bén của anh ta, suy nghĩ đầu tiên là anh ta rất đẹp trai, không ngạc nhiên Tô Cẩm muốn anh ta làm chồng.

Suy nghĩ thứ hai.

Tôi c.h.ế.t chắc rồi, mẹ ơi cứu con!