Mẹ Kế Độc Ác Quyết Tẩy Trắng

Chương 3



5.

"Trở về nói chuyện."

Giang Mộc Viễn lạnh lùng nhìn tôi, trong mắt có sát ý khiến tôi lập tức rụt cổ ngoan ngoãn đi theo hắn.

Xong rồi, xong rồi, mình sắp bị đánh, đúng không?

Sau khi trở về nhà và đóng cửa sân lại, Giang Thời lập tức bắt đầu phàn nàn: "Nữ nhân xấu xa này mỗi ngày cho con mặc giẻ rách, ăn thì không đủ no!"

Giang Mộc Viễn cau mày: "Con gọi những thứ này là giẻ rách?"

Hôm nay, Giang Thời mặc bộ quần áo mới mà tôi đã mua cho cậu nhóc. Áo vải nhồi bông mỏng màu xanh ngọc bích, cổ tay áo thêu hoa văn đám mây, trông cậu bé không giống một đứa trẻ trong thôn, mà giống như đứa trẻ xuất thân từ một gia đình giàu có.

Gia đình nguyên chủ là một gia đình khá giả ở làng bên. Khi tôi lấy chồng, cha mẹ sợ tôi nghèo đói nên đã cho rất nhiều của hồi môn, nhưng tôi cứ tiết kiệm mãi, cũng chẳng mua gì.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||

Cuối cùng khi đi mua sắm, tôi không thể chịu nổi khi nhìn những bộ quần áo tầm thường ấy, nên tôi muốn mua thứ tốt nhất.

Giang Thời cúi đầu nhìn bộ quần áo mới của mình, mặt lập tức đỏ bừng, vặn người thoát khỏi vòng tay của Giang Mộc Viễn.

"Đây là thứ mà mụ đàn bà xấu xa này cố tình mua cho con vì biết phụ thân sắp trở về. Con chưa bao giờ được mặc quần áo thế này trước đây, để con cho phụ thân xem!"

Nói xong cậu nhóc lao vào phòng ngủ, lục lọi một lúc rồi giận dữ bước ra ngoài, trợn mắt nhìn tôi.

"Nữ nhân xấu xa đốt quần áo của con, phụ thân, bà ta thật xảo trá!"

Ừm? Bị đốt?

Lúc này tôi mới nhớ ra là tối qua sau khi tắm và thay quần áo cho Giang Thời, tôi đã gom quần áo rách bẩn trước đây cho vào bếp đốt hết.

Ha ha ha ha ha, Giang Thời, cậu đúng là một cậu bé thông minh.

Tôi lập tức đứng thẳng rồi liếc nhìn Giang Mộc Viễn bằng ánh mắt đau khổ, giả vờ lau nước mắt.

“Con chưa bao giờ thích ta...”

Giang Thời tức giận đến mức nhảy dựng lên tại chỗ và hét lên: "Nữ nhân quỷ quyệt và độc ác! Phụ thân ơi, đừng tin bà ấy!"

Giang Mộc Viễn trầm ngâm nhìn tôi, sau đó đột nhiên xoay người đi vào phòng ngủ tìm quần áo.

Nếu hôm nay tôi mua đồ mới cho Giang Thời, chắc chắn tôi chỉ mua đồ mùa thu cho cậu bé. Nhưng khi mở tủ ra, bên trong có áo khoác, quần áo mùa đông dày dặn, thậm chí còn có cả áo lụa mùa hè. Giang Mộc Viễn sắc mặt tối sầm, chỉ vào một cái tủ đựng đầy quần áo.

"Thế này thì giải thích rõ cho phụ thân đi."

Tôi đã hả hê khi thấy người gặp họa.

“Từ bé đến giờ, Giang Thời đều ghét ta. Hu… hu… hu…”

Vì là một người nghiện mua sắm nên khi thấy quần áo trẻ con quá dễ thương thì tôi lập tức mua ngay vài bộ cho các mùa trong năm. Bộ sưu tập, làm sao có thể bỏ qua.

6.

Giang Thời rất tức giận.

"Bà ta mới mua cái này ngày hôm qua!"

"Bà ta biết phụ thân sẽ trở về nên đã đặc biệt chuẩn bị!"

Sắc mặt Giang Mộc Viễn càng lúc càng tối.

"Không ai biết ta sẽ về."

"Lần này ta đi qua Nhất Tiên mua quân nhu, tiện đường mới trở về thăm con."

Tôi nắm bắt được điểm mấu chốt ngay lập tức và mắt tôi sáng lên.

“Vậy là chàng sẽ đi ngay sao?”

Giang Mộc Viễn gật đầu.

“Ừm, ngày mai ta sẽ đi.”

"Hử? Thật buồn khi chàng phải đi vội vàng như vậy…”

Tôi mím môi, cố gắng không cười thành tiếng. Mà thật lòng nói ra mấy cái từ ngữ cổ xưa này khiến tôi muốn líu lưỡi.

Này này này, đi thôi, đi thôi, lần sau khi anh quay lại, đứa nhỏ này sẽ bị tôi tẩy não, và cậu nhóc sẽ không bao giờ gọi tôi là “nữ nhân xấu xa” nữa.

Giang Thời cảm thấy oan ức đến mức mắt đỏ hoe.

"Con hiểu rồi, đã có kế mẫu thì phải có kế phụ, người không còn là phụ thân của con nữa."

Nói xong, cậu nhóc lau nước mắt bỏ chạy, Giang Mộc Viễn cũng không đuổi theo, hắn chỉ đứng đó nhìn bóng lưng Giang Thời, thở dài.

“Ta đã làm phiền nàng rồi.”

"Chàng đang nói gì thế? Thôi ta đi nấu cơm đây."

Khi Giang Mộc Viễn vào trong nghỉ ngơi, tôi đến nhà Khương Thịt Lợn trong thôn để mua hai cân thịt. Khi tôi trả tiền, vợ chồng Khương Thịt Lợn nhìn tôi chằm chằm.

"Cô chưa bị đánh à?"

“Chẳng lẽ Mộc Viễn thấy tiện nhân đó xinh đẹp nên không nỡ ra tay sao? Xem ra khi đàn ông đã có vợ thì ngay cả con trai của mình cũng không còn quan trọng nữa.”

Tôi ho khan.

"Xin lỗi, ta có thể nghe thấy hai người nói chuyện đấy. Đợi ta đi thì hai người thảo luận tiếp cũng được."

Vợ Khương Thịt Lợn chặt con dao lên thớt, chống nạnh nói: “Này, cô muốn quản luôn miệng người khác à? Miệng ta thì ta nói, cô làm gì ta? Có muốn ta đi rêu rao khắp nơi không?”

Trời đất ơi, hình ảnh độc ác của nguyên chủ đã ăn sâu vào lòng người rồi. Tôi muốn thay đổi thì không thể một sớm một chiều được.

7.

Buổi tối, Giang Thời được ăn thịt lợn, chớp chớp mắt, bắt đầu rơi nước mắt.

“Nữ nhân xấu xa chưa bao giờ cho ta ăn no.”

Nói xong, sợ Giang Mộc Viễn không tin nên liền xắn tay áo lên cho hắn xem cánh tay của mình.

"Nhìn xem, con có gầy không? Đây đều là bằng chứng!"

Tay tôi nắm chặt góc váy dưới gầm bàn, giọng mạnh mẽ và bình tĩnh giải thích: "Con từ nhỏ đã bị bệnh dạ dày, buổi tối chỉ có thể ăn cháo, muốn cơ thể phục hồi thì phải cần thời gian, không thể vội được."

“Buổi tối thì không cần ăn nhiều tránh đầy bụng. Tiết kiệm để tích lương thực cũng tốt.”

Giang Thời tức giận đến mức ném đôi đũa của mình đi.

"Hừ! Cả đời ta chưa từng nghe nói ăn uống có thể khiến bụng khó chịu. Bà là nữ nhân xấu xa, dám lừa dối cả phụ thân của ta."

Giang Thời ngẩng đầu lên và khóc lớn.

"Phụ thân, xin hãy đưa con đi cùng. Nếu phụ thân để con ở nhà, con thật sự sẽ bị bà ta h.à.n.h h.ạ đến c.h.ế.t."

“Hôm nay mẹ đã gửi con đến chỗ Chu lão sư, con không muốn đi học nữa sao?”

Tôi cố gắng mỉm cười, và quả nhiên, Giang Thời ngừng khóc ngay lập tức, vẻ mặt do dự.

"Phụ thân, con cùng phụ thân tòng quân. Ở quân doanh có lão sư không?"

Giang Mộc Viễn phớt lờ cậu ta và nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

"Ta quay lại chỉ để nói với nàng điều này. Nàng đã gửi con đi học chưa?"

“Ta đã gửi con đi học, nhưng chỉ định cho con đi học nửa năm thôi.”

"Chu lão sư chỉ là một lão thư sinh. Ông ta có thể dạy dỗ trẻ con, còn lớn hơn thì không dạy được nhiều. Cẩm nhi muốn đưa con lên huyện trấn học tập."

"Thứ nhất, trường ở huyện trấn tốt hơn ở đây rất nhiều. Thứ hai, người trong thôn quen ghen tị với người khác, còn có rất nhiều lời đồn thổi…" Tôi giả vờ lấy tay áo lau mắt lần nữa.

“Phàm là kế mẫu, không biết có bao nhiêu người không thích, suốt ngày chỉ lo xem ta làm gì, như thế nào. Bây giờ, ta còn trẻ rất dễ bị họ khi dễ, làm kế mẫu dạy con kiểu gì cũng bị nói, khó khăn vô cùng.”

Tôi bật khóc, Giang Thời ngơ ngác, há to miệng nhìn tôi.