Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 65



Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Ân Lưu Tô mất hai ngày nghiêm túc viết một bức thư nói về kế hoạch phát triển của tiệm Y-SUI trong tương lai, rồi để nó ở mặt sau bức thư gửi cho Ân Ân, sau đó cất phong thư này cẩn thận vào trong hộp sắt nhỏ, đặt ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn trang điểm.

Trong hộp trang điểm có rất nhiều thư, thư cho Hứa Xuân Hoa, cho chú xăm tay, cho Lưu Tuệ Hoa,...

Khi cô viết thư cho Tạ Văn Thanh, một chữ cũng không viết ra được, vô số lần nhấc bút lên rồi lại buông bút xuống.

Cô không biết phải nói lời từ biệt với cậu như thế nào, cũng không có can đảm...

Di động rung lên, Tạ Văn Thanh liên tiếp gửi đến ba tin nhắn.

“Bảo bối, rất nhanh là tới cuối tuần rồi, có thể gặp mặt được không?” “Tôi ở nhà ăn trong khách sạn bên bờ sông, chờ chị tới.”

“Chị sẽ đến chứ, tôi đợi đã lâu lắm rồi.”

Ân Lưu Tô trả lời.

“Tôi sẽ đến.”

Tạ Văn Thanh: [ôm thật mạnh mẽ]

Ân Lưu Tô lấy vali ra, thu dọn hành lý, hơn nữa còn dặn dò Ân Ân. “Cục cưng, hai ngày này con nhớ nghe lời dì Xuân Hoa nhé.”

“Vâng.”

Ân Ân dựa vào cạnh cửa, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, nghi ngờ hỏi. “Mẹ chỉ đi hai ngày, vì sao lại mang theo nhiều quần áo như vậy?”

“Có lẽ mẹ sẽ đến Hải Thành ở vài ngày.”

“Vâng.” Ân Ân bất đắc dĩ nói: “Mẹ và Oa Oa đi chơi vui vẻ, không cần lo lắng cho con đâu, dù sao con cũng chỉ là một học sinh nhỏ đáng thương, có một đống bài tập lớn, thứ bảy còn phải học bù, hức...”

Ân Lưu Tô cười xoa xoa đầu cô gái nhỏ, “Học sinh tiểu học, mau lớn lên đi! Trưởng thành thì có thể đi ra ngoài ngắm nhìn thế giới này.”

Khi còn nhỏ ngồi trên xe lăn, điều mà cô khát vọng nhất, đó chính là đi nhìn ngắm thế giới này.

“Khi nào con mới được coi là trưởng thành?”

“Ừm...” Ân Lưu Tô nghĩ ngợi, “Khi học đại học, khi đó sẽ tính là trưởng thành.”

“Sau khi con đi học đại học rồi thì có thể ra ngoài nhìn ngắm thế giới sao?”

“Nếu anh trai con có thể kiếm được rất nhiều tiền mà nói, Ân Ân thậm chí còn có thể đi du lịch toàn thế giới.” Ân Lưu Tô nói: “Nhất định phải đi ra ngoài nhiều để nhìn ngắm thế giới, mở rộng tầm mắt, đọc vạn quyển sách cũng không bằng đi ngàn dặm đường.”

“Con không trông cậy vào anh ấy đâu, che che giấu giấu... Con cứ đi theo mẹ làm cô chiêu thôi.”

Ân Lưu Tô ngừng lại một chút, duỗi tay ôm lấy Ân Ân, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.

“Ân Ân, nhất định phải trở thành người kiên cường, dũng cảm nhé.”

“Vâng! Hiện tại con đã không sợ tối, có thể ngủ một mình rồi.” “Rất tốt.”

Ân Lưu Tô kéo hành lý, nắm lấy tay cô bé, đưa cô bé đến tiệm của Hứa Xuân Hoa.

“Phiền cô rồi.”

“Haiz, cô cứ đi bàn chuyện yêu đương đi.” Hứa Xuân Hoa ôm cô gái nhỏ, đắc ý nói: “Ân Ân là của tôi!”

“Mẹ, tạm biệt mẹ.”

Ân Lưu Tô không dám nhìn thẳng vào cô bé, cầm lấy hành lý quay người rời đi.

Không biết vì lý do gì, dường như Ân Ân có dự cảm xấu, cho nên sau khi cô đi xa hơn mười mét, cô bé bỗng nhiên giãy khỏi tay Hứa Xuân Hoa, đuổi theo ôm chặt lấy eo cô, “Mẹ... mẹ sẽ trở về chứ?”

Nước mắt đảo quanh hốc mắt, Ân Lưu Tô kìm nén cảm xúc của mình, bình tĩnh đáp: “Đứa nhỏ ngốc này, mẹ tất nhiên sẽ trở về rồi, chỉ là mẹ... Chỉ là tạm thời phải đi xa một thời gian.”

“Con sẽ ngoan ngoãn, con nhất định sẽ nghe lời.” Ân Ân liều mạng đảm bảo với cô: “Con sẽ trở thành một cô gái kiên cường dũng cảm. nhưng mẹ nhất định phải sớm quay lại, con chờ mẹ trở về.”

Nước mắt của Ân Lưu Tô tuôn ra như nước vỡ đê, cô kéo Ân Ân ra, mang theo hành lý đi đến cuối hẻm nhỏ.

Cô sợ rằng trong phút chốc cô không đành lòng, sẽ thật sự không đi được.

Ân Ân nhìn bóng lưng Ân Lưu Tô đi xa, không biết làm gì chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ.

Hứa Xuân Hoa đuổi tới, dắt tay Ân Ân, “Sao lại thế này, mẹ chỉ đi mấy ngày thôi mà, đứa bé ngốc này.”

Ân Ân nhìn theo hướng Ân Lưu Tô rời đi, không biết vì sao, nước mắt không ngăn được rơi xuống.

...

Ân Lưu Tô tới Hải Thành.

Lúc đến Lạc Cơ, cô cũng không biết rốt cuộc mình có muốn gặp Tạ Văn Thanh hay không.

Đầu tiên là lo lắng paparazzi chụp lén tạo thành ảnh hưởng không tốt cho cậu, thứ hai là sợ kỹ thuật diễn của mình không tốt, lúc đối mặt với cậu không giấu được cảm xúc, chỉ sợ bị phát hiện.

Cô ở Hải Thành hai ngày, cũng suy nghĩ hai ngày.

Sáng sớm cuối tuần, Tạ Văn Thanh gọi điện thoại tới cho cô.

“Honey, ngồi máy bay vài giờ nữa rồi tôi sẽ tới sân bay đón chị.”

“Tổ tông, hiện tại cậu có thân phận gì, sân bay là nơi cậu có thể đến sao?”

Tạ Văn Thanh buông tiếng thở dài, “Làm ngôi sao phiền muốn chết, tôi đi đón người phụ nữ của tôixuống máy bay cũng không được. Vậy chị biết đường đi thì đừng để bị lạc nhé.”

“Được rồi, tôi đang ở khách sạn, buổi tối gặp nhau nhé.”

“Chị tới rồi sao?” Tạ Văn Thanh hơi hơi kinh ngạc: “Chị còn gấp không kịp chờ hơn cả tôi nữa, sớm như vậy mà đã đến rồi.”

“Cúp máy đây!”

“Chờ chút.” Tạ Văn Thanh hơi thẹn thùng nói: “Chị, tôi đã nhịn hơn mười ngày rồi, chị chuẩn bị tâm lý thật tốt đi nhé.”

“...”

Ân Lưu Tô che trán lại, cúi đầu cười: “Sao cậu lại dám nói những lời như này trong điện thoại chứ, chẳng lẽ không thấy xấu hổ sao?”

“Chị chờ tôi, tan làm rồi tôi sẽ qua ngay.”

“Được, tôi chờ cậu.”

...

Buổi tối, Ân Lưu Tô mặc chiếc váy dài màu đen mà cậu thích nhất, cố ý trang điểm kiểu nhẹ nhàng cho mình, còn xịt một chút nước hoa thoang thoảng.

Di động ở trước bàn trang điểm vang lên, là người đại diện của Tạ Văn Thanh gọi điện tới: “Cái đó... Chị Tô, hiện tại chị đang ở Hải Thành sao?”

“Có chuyện gì sao?”

“Là thế này.” Người đại diện khó xử nói: “Công ty Lâm Thời bố trí cho Tạ Văn Thanh đến một chương trình họp mặt nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng cậu ấy nói buổi tối có hẹn, nhất quyết không đi, tôi đoán chắc là chị Tô đã tới Hải Thành, cho nên mới gọi điện thoại cho chị muốn nói là... Có thể nhờ chị khuyên Tạ Văn Thanh một câu được không, buổi họp mặt nghệ sĩ kia thật sự rất lớn, công ty rất vất vả mới tranh thủ được cơ hội.”

“Tôi biết rồi, cậu yên tâm, buổi tối cậu ấy sẽ tham gia.”

“Cảm ơn chị! Chị Tô.”

Ân Lưu Tô lập tức gọi điện thoại cho Tạ Văn Thanh, giọng của Tạ Văn Thanh ở bên kia điện thoại thực sự rất vội vàng: “Bảo bối, tôi đã lên xe rồi, rất nhanh sẽ tới thôi.”

“Đi công việc trước đi, tôi sẽ chờ cậu.” “...”

Cậu cũng đoán được người đại diện đã gọi điện thoại cho cô, mắng thầm một tiếng, nói: “Không được, tôi bảo bọn họ sắp xếp người khác.”

“Tạ Văn Thanh, nghĩ lại xem, cậu đã nỗ lực từng bước một để đứng ở vị trí hiện tại như thế nào.”

“Bảo bối...” Cậu dùng giọng điệu cầu xin nói: “Tôi muốn gặp chị sớm một chút.”

“Nếu cậu không đi đến buổi họp mặt nghệ sĩ, bây giờ tôi lập tức mua vé máy bay bay về nhà.”

“Không được!” Cuối cùng, cậu cũng không cam lòng mà thỏa hiệp, nói: “Tôi đi là được chứ gì.”

Ân Lưu Tô dịu dàng trấn an cậu: “Ngoan.”

“Vậy chị chờ tôi, tôi sẽ tới đó rất nhanh thôi, sẽ không quá mười hai giờ.”

“Tôi chờ cậu.”

Sau khi cúp điện thoại một lúc, Ân Lưu Tô đi tới nhà ăn ngoài trời của khách sạn.

Ở nhà ăn, cô gọi một ly rượu vang đỏ, ngồi một mình bên cửa sổ sát đất, tiêu hóa cảm xúc của mình, tránh cho lúc thấy cậu lại không căng được...

Tivi treo trên tường khách sạn đang phát tin truyền hình Tạ Văn Thanh tham gia buổi họp mặt nghệ sĩ, có nhiều người cũng đang xem, phát ra từng trận cười.

Tạ Văn Thanh thật sự phù hợp với con đường giải trí này, cậu hồn nhiên không ra vẻ, ngốc nghếch tự nhiên, cảm xúc của chương trình giải trí được đẩy lên cao.

Khi cậu mở miệng ca hát, từ phong cách người hài hước lập tức biến thành nam thần, khiến khán giả đắm chìm trong tiếng hát nhẹ nhàng, yên lặng lắng nghe.

Tạ Văn Thanh hát tình ca là tuyệt nhất, rất có sức bật, lại còn nhảy rất ấn tượng. Cậu ấy sinh ra là dành cho sân khấu, sinh ra là dành cho âm nhạc.

Nhìn người đàn ông sáng lấp lánh trên tivi kia, Ân Lưu Tô lại một lần nữa nói với chính mình, đây là lựa chọn chính xác.

Khi người phục vụ đưa cơm đến cho Ân Lưu Tô, anh ta lo lắng dò hỏi: “Thưa cô, cô có sao không?”

Dứt lời, anh ta săn sóc đưa khăn giấy cho cô.

Ân Lưu Tô lúc này mới phát hiện, mặt cô đã đầy nước mắt.

...

Đồng hồ vừa chuyển sang hai mươi bốn giờ, rốt cuộc thì cửa phòng cũng vang lên tiếng gõ cửa.

Mặc dù Tạ Văn Thanh thực sự rất mệt mỏi, nhưng sau khi thấy cô thì vô cùng hưng phấn: “Đợi lâu thật đấy, sợ chị đói, tôi mang cho chị ít đồ ăn khuya đây, cơm trộn gạch cua chị thích ăn nhất, lúc xếp hàng còn suýt nữa bị fans nhận ra, chị mau ăn một chút đi.”

Nói xong, cậu ấy mở hộp cơm nóng hầm hập ra: “Vốn dĩ muốn cùng nhau ăn cơm chiều, tôi đã chọn được một nhà hàng rồi, ăn rất ngon, tôi muốn dẫn chị cùng đi, cuối cùng Lâm Thời lại sắp xếp cho tôi một tiết mục... Không sao, ngày mai tôi dẫn chị đi ăn, chị ở đây ngây ngốc mấy ngày nữa đi, tôi muốn...”

Cậu ấy nói lải nhải không ngừng, Ân Lưu Tô nâng mặt cậu lên, hôn cậu.

Tạ Văn Thanh dồn dập đáp lại, cái túi trong tay cũng rơi xuống đất, cậu ngửi được mùi thơm ngào ngạt ở trên người cô, pha lẫn với mùi tinh dầu hoa hồng, khiến cậu thần hồn điên đảo.

“Chờ... chờ một chút, tôi muốn đi tắm rửa cái đã.”

Ân Lưu Tô không buông cậu ra như cũ, cô không muốn tách ra khỏi cậu một phút nào, đẩy cậu vào phòng ngủ.

“Chị, tôi muốn tắm rửa một chút, tôi vừa lên biểu diễn... phấn nền còn chưa tẩy.”

Tạ Văn Thanh thật sự là một cậu con trai chú ý đến vẻ đàn ông của mình, đặc biệt là ở trước mặt người mình thích.

Hai người đã quen thuộc lẫn nhau đến mức không hề giữ lại thứ gì, thế nhưng cậu vẫn còn thẹn thùng, còn ngượng ngùng, sợ hãi khiến cô cho rằng cậu không khỏe.

“Chờ một chút, rất nhanh thôi.” Cậu đẩy cô ra, giống như chạy trốn mà xông vào phòng tắm.

Ân Lưu Tô ngồi ở mép giường, nhìn theo cậu, khóe miệng không nhịn được nhếch cao: “Anh trai nhỏ, cậu thật sự rất đáng yêu.”

Tạ Văn Thanh để trần nửa thân trên, thò đầu ra: “Chị ăn cơm gạch cua đi, tôi tắm hơi lâu.”

Ân Lưu Tô thực sự cảm thấy hơi đói, mở cái hộp được đóng gói ra, nhìn cơm có gạch cua ánh vàng rực rỡ, quấy lên nếm thử một miếng.

Hương vị tươi ngon vương trên đầu lưỡi, dường như cô có thể tượng tượng được thiếu niên kia đã tỉ mỉ ngụy trang thế nào để mạo hiểm đến tiệm cơm nổi tiếng nhất Hải Thành, xếp hàng mua một phần cơm gạch cua mang về cho cô.

Lúc trước, cô chưa bao giờ cảm thấy việc được chăm sóc như vậy... quý giá cỡ nào.

Hiện tại, hành động dịu dàng nhỏ nhặt không đáng kể này trong khi yêu, một phút một giây thời gian trôi qua lại phóng đại cảm giác của cô đến vô hạn.

Một bát cơm gạch cua, cô lại muốn rơi nước mắt.

Hôm nay cô đã khóc rất nhiều, có lẽ cả đời này cô sẽ không còn phải khổ sở như vậy vì một người nữa.

Nửa tiếng sau, Tạ Văn Thanh tắm rửa xong, khoác chiếc khăn tắm màu trắng đi ra.

Ân Lưu Tô thực ra cũng không muốn ăn lắm, nhưng lại ép bản thân mình ăn khuya, cô không muốn phụ tâm ý của cậu.

Tạ Văn Thanh ngồi vào bên cạnh người cô, nghiêm túc nhìn cô: “Không ăn hết nổi thì đừng ăn nữa.”

“Không phải đâu.” “Chị có tâm sự gì sao?” “Không có!”

“Ăn cơm gạch cua ngon như vậy, trước kia chỉ cần mười phút là chị có thể giải quyết một bát lớn.” Tạ Văn Thanh nhận lấy chiếc muỗng của cô: “Chị có chuyện gì không vui đúng không, có thể nói với tôi được không?”

“Không có.” Ân Lưu Tô sợ bị cậu nhìn ra: “Chỉ là... chuyện của Y-SUI, có rất nhiều công ty muốn thu mua, tôi chỉ hơi lo lắng thôi.”

“Không phải chứ, khó khăn lắm chị mới đến gặp tôi một lần, một ngày tốt lành như vậy... Chị còn suy nghĩ cho chuyện công ty, quá là không trân trọng rồi.”

“Không nghĩ nữa.” Ân Lưu Tô ôm lấy bả vai của cậu, cười hỏi: “Bây giờ tôi chỉ nghĩ đến cậu thôi, có được không?”

Tạ Văn Thanh múc một muỗng gạch cua đưa đến bên miệng cô: “Ăn một miếng cuối nhé?”

Ân Lưu Tô ngoan ngoãn ăn một miếng, cậu săn sóc lấy khăn giấy lau miệng cho cô.

Đúng lúc này, một chùm pháo hoa đột nhiên nổ tung ngoài cửa sổ, bùm bùm rồi lan rộng ra, sau đó tan đi.

Ân Lưu Tô đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn giây phút tốt đẹp trong trời đêm đang trôi qua.

Tạ Văn Thanh ôm lấy cô từ phía sau, để cằm lên bả vai thon gầy của cô: “Không biết nhà giàu nào chúc mừng sinh nhật, hơn nửa đêm còn bắn pháo hoa, không sợ bị khiếu nại hay sao ấy.”

“Nhưng thực sự rất đẹp, tôi thích xem bắn pháo hoa nhất.”

“Tôi nhớ rất rõ.” Cậu nhẹ nhàng hôn lên cổ cô: “Chị nói thiên trường địa cửu cũng chỉ trôi qua trong giây lát, không có giây phút tốt đẹp nào kéo dài mãi mãi... Hiện tại thì sao, chị có thay đổi suy nghĩ không?”

Ân Lưu Tô nhìn bầu trời đêm rộng lớn yên tĩnh, cảm nhận được cái ôm ấm áp của thiếu niên ở đằng sau.

Nếu có thể nói, sao cô không nghĩ tới thiên trường địa cửu chứ, chỉ bởi vì đã có được nên mới biết giây phút tốt đẹp trôi qua, thực sự rất ngắn ngủi.

Tình yêu chân thành chạm đến linh hồn, cả đời vẫn hoài không đủ!

...

Một đêm kia, đúng như lời của Tạ Văn Thanh, cậu thật sự đã nhịn rất lâu rất lâu. Ân Lưu Tô dung túng để cho cậu tùy ý làm càn.

Cho đến tận sáng sớm, cậu mới nặng nề ngủ thiếp đi, dường như trong mơ cậu đều sợ hãi cô rời đi, cậu ôm cô rất chặt, không muốn buông ra.

Nhờ nắng sớm mờ mờ, Ân Lưu Tô nhìn rõ dáng vẻ anh tuấn của người thiếu niên đang ngủ, đầu ngón tay nhẹ nhàng phác họa hình dáng của cậu: “Anh trai nhỏ, tạm biệt.”

Tạ Văn Thanh vội vàng ôm lấy cô, lẩm bẩm nói mớ: “Không muốn.”

“Sau này nếu có cơ hội gặp lại rồi nói, có lẽ cậu sẽ nhìn thấy một Ân Lưu Tô khác.”

“Không biết cậu có thể chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra không nhỉ?”

Nước mắt xuôi theo khóe mắt từ từ chảy ra, ánh mắt cô đong đầy tình cảm nhìn cậu: “Khi đó tôi, có lẽ sẽ càng... càng xinh đẹp hơn bây giờ.”

Tạ Văn Thanh vẫn ngủ say như cũ, theo bản năng dùng chóp mũi cọ cọ vào cô.

Cô nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra, chân tay nhẹ nhàng đứng dậy thay quần áo, nhẹ nhàng lấy vali hành lý đã thu dọn sẵn từ sớm ở trong ngăn tủ ra, đi tới bên cạnh cửa.

“Chị...”

Trong mơ, người thiếu niên vẫn gọi tên cô như cũ.

Bước chân của Ân Lưu Tô hơi dừng lại, sau vài giây, cô kiên quyết mở cửa đi ra ngoài.

...

Hơn mười năm từ biệt.

Nhưng cô lại không biết, trong mười năm này, cậu đã vô số lần trằn trọc khó ngủ trong đêm dài, Tạ Văn Thanh mắc phải chứng mất ngủ.

Trong lúc ngủ mơ... cậu đã mất đi tình cảm chân thành nhất cuộc đời này.