Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 66



Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Năm 2015.

Sau một giấc mộng dài, Ân Ân tỉnh lại xoa xoa đôi mắt, nhìn nắng sớm nhè nhẹ ngoài cửa sổ, thời gian trôi quá nhanh khiến cô cảm thấy không chân thực.

Cho đến bây giờ cô vẫn nhớ như in bóng dáng của Ân Lưu Tô khi rời đi.

Khi đó Ân Ân còn nhỏ, rất nhạy cảm, đã hơi cảm giác được mẹ muốn rời đi, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Vì điều gì mà cô không đuổi theo ôm lấy mẹ?

Nếu khi đó cô đuổi theo, vừa khóc vừa nháo gọi mẹ thì có phải mọi chuyện sẽ không giống như bây giờ hay không?

Ân Lưu Tô để lại thư cho Ân Ân, bảo cô phải kiên cường dũng cảm, nỗ lực học tập, không nên từ bỏ nhiệt huyết của mình.

Cô ấy cũng để lại thư và kế hoạch phát triển cho Lưu Tuệ Hoa, dạy cô ấy cách kinh doanh nhãn hiệu Y-SUI như thế nào cho tốt, không nên chỉ lo lợi ích trước mắt, để lại thư cho Hứa Xuân Hoa, hy vọng cô ấy có thể thoát khỏi quá khứ mù mịt, dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của chính mình.

Nhưng mà cô ấy lại tàn nhẫn không để lại một chữ nào cho Tạ Văn Thanh. Đó là một loại âm thầm lặng lẽ không thể đối diện đến cỡ nào...

Sau khi cô ấy rời đi, có một khoảng thời gian rất dài, Tạ Văn Thanh giống như đã thay đổi thành một con người khác.

Anh ấy từ chối tất cả quảng cáo, nhốt mình ở trong nhà, tỉnh dậy là uống rượu, uống say thì ngủ không biết ngày đêm.

Từ trước đến nay Ân Ân chưa từng thấy dáng vẻ sa sút này của anh ấy, mỗi ngày cô đều lau nước mắt ôm lấy Tạ Văn Thanh, tuyệt vọng đến mức không biết nên làm gì.

Tình trạng sa sút tinh thần này vẫn tiếp diễn đến tận sau này... Lưu Tuệ Hoa và Hứa Xuân Hoa thực sự nhìn không được tình trạng này nữa, yêu cầu muốn nhận nuôi Ân Ân.

Cả hai người đều đã ba mươi tuổi, điều kiện kinh tế khá tốt, đặc biệt là Lưu Tuệ Hoa, hoàn toàn có thể nuôi nấng một đứa trẻ.

Lúc này Tạ Văn Thanh mới dần dần phục hồi lại tinh thần, bước ra khỏi nỗi đau, bắt đầu một lần nữa tập trung vào sự nghiệp.

Anh ấy không thể chấp nhận bị mất đi thêm lần nào nữa.

Đương nhiên Ân Ân không muốn gọi người khác là “mẹ”, cũng không muốn phải xa Tạ Văn Thanh, đến sống ở nhà người khác.

Lưu Tuệ Hoa và Hứa Xuân Hoa cũng không ép cô, để cô và Tạ Văn Thanh sống với nhau như cũ.

Bấy giờ Tạ Văn Thanh cũng đã có năng lực để nuôi nấng đứa trẻ một mình, hơn nữa còn chu cấp phí sinh hoạt cho Ân Ân cũng vô cùng hào phóng, mua căn hộ ở khu chung cư rộng rãi sáng sủa, cho Ân Ân học trường trung học tốt nhất.

Đồng thời, anh cũng thu bớt tính cách phản nghịch khi mới vào nghề, nghe theo sự sắp xếp của công ty quản lý, toàn bộ tinh thần lẫn tâm trí đều tập trung vào sự nghiệp âm nhạc, hơn nữa,, đúng như fans kỳ vọng, anh đã trở thành một thần tượng “đủ tư cách”.

Mười năm sau đó, anh ấy không có một tai tiếng nào, đứng ở trên đỉnh cao huy hoàng lóa mắt nhưng lại cô đơn tịch mịch.

Tạ Văn Thanh bước đi từng bước một trên con đường mà cô ấy hy vọng... kiên cường mà đi.

Chỉ là, Ân Ân không còn nhìn thấy nụ cười tỏa nắng như ánh mắt trời ở trên mặt anh mình nữa.

Ân Lưu Tô rời đi, mang theo cả niềm vui trong đời của anh ấy đi.

Giờ phút này, anh ấy sống chỉ vì gánh vác trách nhiệm trên người.

Không có niềm vui, cũng không có nước mắt...

Tìm kiếm nhiều năm, vẫn không hề có tin tức gì của Ân Lưu Tô, có tìm kiếm cách nào cũng đều không có kết quả.

Đến tuổi dậy thì, Ân Ân bắt đầu hận người phụ nữ kia.

Cô hận cô ấy vì cô ấy đã cho cô một gia đình ấm áp, khiến cô thấy được dáng vẻ hạnh phúc, rồi sau đó lại tàn nhẫn cướp đoạt đi hết tất cả mọi thứ.

Khi Ân Ân mười sáu, mười bảy tuổi là thời điểm phản nghịch nhất, trong nhà không được phép giữ lại bất kỳ một tấm ảnh nào của người phụ nữ ấy.

Cô thậm chí không muốn anh cô lại đắm chìm trong hồi ức mộng xưa, rồi vứt bỏ toàn bộ cuộc sống của mình lại sau lưng.

Có một lần, cô lấy từ trong hộp sắt của anh ấy một tấm ảnh chụp của Ân Lưu Tô, tấm ảnh đó được anh ấy giấu ở đó, cô chỉ hận rèn sắt không thành thép, muốn thiêu hủy bức ảnh kia.

Nhưng khi cô lấy bật lửa ra bật lên, thì Tạ Văn Thanh lại không chút do dự nhào tới, mặc kệ ngọn lửa nóng bỏng, anh ấy dùng tay dập tắt ngọn lửa trên bức ảnh, ôm vào lòng giống như bảo vật quý báu.

May mà ngọn lửa chỉ đốt cháy một chút ở phần rìa ngoài, người phụ nữ trên bức ảnh vẫn tươi cười như lúc ban đầu.

Anh ấy quay đầu lại nhìn Ân Ân rồi gầm lên một tiếng: “Em điên rồi sao? Chị ấy là mẹ của em! Đây là bức ảnh cuối cùng!”

“Nhưng bà ấy không cần chúng ta nữa!” Đáy mắt Ân Ân đã ngập tràn nước mắt: “Bà ấy đi rồi, chẳng lẽ anh phải dùng cả đời vui vẻ của mình để nhớ bà ấy sao?”

Cô thật sự không muốn nhìn thấy Tạ Văn Thanh giống như cái xác không hồn, sống cô đơn lẻ loi đến hết cuộc đời này.

“Em xin anh đó, anh, em chỉ muốn anh trở về dáng vẻ như trước đây, em muốn anh vui vẻ một chút.”

Mắt Tạ Văn Thanh đỏ hoe, đây cũng là lần đầu tiên anh nhìn thấy Ân Ân, một cô gái nhỏ đào tim móc phổi đi cầu xin anh ấy như vậy.

Phần lớn thời gian, cô gái nhỏ này đều chôn giấu cảm xúc thật của mình rất sâu, không còn vui vẻ như trước nữa...

Từ đó về sau, Tạ Văn Thanh đã thay đổi từng chút một.

Vì Ân Ân có thể khỏe mạnh trưởng thành, anh ấy không muốn căn nhà này vì cảm xúc của mình mà khiến bầu không khí không vui vẻ.

Anh ấy cũng sẽ thường xuyên vui đùa với cô, cãi nhau ầm ĩ, cố gắng xây dựng bầu không khí gia đình ấm áp tốt đẹp như trong quá khứ.

Sau đó, Ân Ân bước qua thời kỳ phản nghịch, mười tám, hai mươi tuổi, dần dần hiểu được những lời mà Ân Lưu Tô đã từng nói với cô...

Trưởng thành giống như việc đi trong một cánh đồng bát ngát nhưng vô cùng cô độc, chỉ có kiên cường dũng cảm thì mới có thể ngẩng cao đầu bước đi.

Mỗi khi Ân Ân gặp phải khó khăn, cô sẽ nghĩ đến người phụ nữ kia, nghĩ nếu như mình là cô ấy thì sẽ lựa chọn như thế nào.

Cô thực sự nỗ lực muốn kiên cường dũng cảm giống như cô ấy....

Ân Ân còn đang ngơ ngác xuất thần phát ngốc ở trên giường, Mạc Lị Lị đã đi vào phòng ngủ, nói với Ân Ân: “Sao vẫn còn chưa dậy hả?”

“Tối hôm qua mất ngủ.” Ân Ân xoa xoa đầu, ngáp dài: “Buồn ngủ quá.”

“Chút nữa sẽ diễn ra lễ khai giảng, mau dậy trang điểm đi, không là không có thời gian đâu.”

Ân Ân chậm rì rì nằm sấp xuống giường, rửa mặt, tùy tiện thay một cái áo hoodie giản dị: “Lễ đón tân sinh viên thì trang điểm làm gì?”

Mạc Lị Lị đi tới cạnh Ân Ân, bôi phấn nền lên, khẽ cười mà nói: “Giáo viên, lãnh đạo đều sẽ tham dự lễ đón tân sinh viên, còn không đủ để cậu trang điểm sao, ngày hôm qua đi lấy cơm hộp, cậu còn trang điểm giống như đi gặp mối tình đầu vậy...”

Ân Ân rửa mặt, tự nhiên thoa kem chống nắng lên trên mặt: “Chuyện trang điểm này, chủ yếu phải xem tâm trạng của bổn cô nương.”

“Lễ khai giảng có toàn bộ giáo viên và học sinh đều tham gia, không chừng ở ngã rẽ sẽ gặp được người mình thích đấy.”

Mạc Lị Lị cảnh cáo, nói: “Đến lúc đó đừng có đấm ngực dậm chân!”

Ân Ân bĩu môi, càng không tin tưởng điều này.

Biển người mênh mông, anh trai tìm kiếm nhiều năm như vậy còn không tìm thấy người mình nhung nhớ, Ân Ân không cảm thấy bản thân mình sẽ gặp may mắn như thế.

...

Tháng chín trời thu mát mẻ, nắng sớm không tính là nóng, từng tia nắng chiếu rọi lên từng gương mặt thanh xuân non nớt trên sân bóng.

Theo lý mà nói, lãnh đạo và hiệu trưởng sẽ nói chuyện dài dòng vào lễ khai giảng, còn học sinh phía dưới sẽ chơi game hoặc là nói chuyện phiếm, cũng không thấy mấy ai lắng nghe cả.

Chán muốn chết, Ân Ân ngồi gần lại bên người Mạc Lị Lị, khẽ hỏi: “Học viện Kinh tế ở chỗ nào?”

“Ở lối vào bên kia sân bóng.” Mạc Lị Lị hiếu kỳ hỏi: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

“Có quen biết một chị, muốn biết chị ấy có tới không.” Ân Ân kiễng chân nhìn xuống lối vào của sân bóng.

Mạc Lị Lị kéo cô lại, thì thầm: “Gì thế, lễ khai giảng tân sinh viên, các anh chị khóa trên sẽ không tham gia!”

“À!”

Cô hơi thất vọng, lấy tấm danh thiếp kẹp ở bên ngoài hộp ngày hôm qua ra, nhìn ba chữ “Ân Lưu Tô” ở trên danh thiếp.

Trùng tên trùng họ thôi ư?

Nhưng sao hình dáng cũng giống như vậy.

Nhưng... nếu là cùng một người, cô ấy lại quá trẻ, trông như chỉ hơn cô vài tuổi.

Sao chị ấy có thể là mẹ được chứ?

Mạc Lị Lị thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp đến phát ngốc, bèn hỏi: “Cậu quen biết một chị khóa trên ở Học viện Kinh tế, không lẽ là ánh sáng của Học viện Kinh tế trong truyền thuyết đó chứ?”

“Ánh sáng của Học viện Kinh tế?”

“Đây là tên gọi mà người trong học viện đặt cho chị ấy, tuổi còn trẻ nhưng đã tự mình gây dựng sự nghiệp, tài sản giàu có không đếm xuể, còn không phải là

sinh viên mẫu mực của học viện bọn họ sao.” Mạc Lị Lị thuận miệng hỏi: “Cậu thật sự quen biết chị ấy à?”

Ân Ân lắc lắc đầu, chậm rãi nói: “Chị ấy rất giống một người mà tớ quen... Rất giống, nhưng cũng chỉ là rất giống thôi, chị ấy không thể là người ấy, không cùng tuổi.”

Mạc Lị Lị nhún nhún vai, cũng không hỏi thêm gì.

Sau khi lễ khai giảng kết thúc, dòng người ùa về phía lối ra.

Ân Ân vừa đi vừa cầm điện thoại, bấm dãy số được in trên danh thiếp. Tóm lại cô vẫn không thể tin được, có thể gặp lại cô ấy lần nữa.

Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến đoạn nhạc nhẹ và giọng nói của phụ nữ tự động đưa tin: “Chào mừng đến với tổng đài giúp đỡ sinh viên đại học Nam Thị, rất tận tâm vì ngài mà phục vụ, dịch vụ của chúng tôi gồm có: Giao cơm hộp, giao chuyển phát nhanh, mua khóa học...”

Giọng nữ đột nhiên im bặt, điện thoại chuyển hướng, trái tim Ân Ân chỉ trong nháy mắt đã căng thẳng lên.

Hai giây sau, điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp của một người đàn ông: “Xin chào, tổng đài giúp đỡ sinh viên đại học Nam Thị xin nghe, giao cơm hộp xin mời thao tác ở trên app; đăng nhập xin mời nói: đăng nhập; muốn chức vụ xin mời nói: xin chức vụ. Sau đó, mời quý ngài nói ra yêu cầu.”

“...”

“À.”

Ân Ân nói thử: “Nhân viên phục vụ.”

Đối phương tựa hồ cũng hơi sửng sốt, giọng điệu có vẻ bất đắc dĩ nói: “Đây là nhân viên phục vụ.”

“À này...”

Vậy mà còn “à” cái gì mà “à”!

Ân Ân nói: “Tôi muốn tìm người.”

“Xin lỗi, không có lựa chọn này.”

Ân Ân hỏi lại: “Anh không phải người máy, vì sao lại không thể có lựa chọn này?”

Dường như đối phương vô cùng nhẫn nại: “Cô muốn tìm ai?”

“Tôi tìm Ân Lưu Tô.”

Người đàn ông hơi ngập ngừng một chút rồi nói: “Tôi cũng đang muốn tìm chị ấy đây, tiền thưởng quý trước còn chưa trả, cô tìm được chị ấy thì giục giúp tôi với nhé.”

“...”

Đối phương muốn cúp máy, Ân Ân vội vàng nói: “Tôi có thể đi đâu để tìm chị ấy!”

“Không bằng cô nói trước cho tôi biết, rốt cuộc cô có nhu cầu gì, xem tôi có thể giúp được cô hay không.”

Ân Ân nghe được giọng nói gợi cảm có chút dễ nghe của người đàn ông, nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi muốn xin việc, gia nhập làm shipper đưa cơm hộp của các người.”

Bằng cách này, rất nhanh thôi, cô sẽ có thể nhìn thấy Ân Lưu Tô.

Chỉ cần ở chung thì sẽ có nhiều cơ hội, Ân Ân có thể có tiếp xúc đủ lâu để quan sát chị ấy, giải tỏa nghi hoặc trong lòng.

“Cô là sinh viên à?”

“Vâng, sinh viên năm nhất, nhà chỉ có bốn bức tường, muốn kiếm thêm chút phí sinh hoạt.”

“Buổi chiều tới sân bóng rổ khu ba tìm tôi, mang theo chứng minh nhân dân.” “Tôi tìm được anh bằng cách nào!”

“Sau khi tới thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Điện thoại này sao?”

“Không phải, đây là số điện thoại của công ty, lần sau cô gọi thì sẽ không phải tôi nhận, cô ghi số điện thoại cá nhân của tôi lại này.”

“Đợi một chút.”

Ân Ân chạy nhanh mở sổ ghi chép ra, lưu kỹ dãy số mà người đàn ông cho cô, còn chưa kịp hỏi tên của đối phương thì người ta đã cúp điện thoại.

Giọng nói rất dễ nghe, nhưng giọng điệu thật sự rất không kiên nhẫn, đại khái nhân viên phục vụ đều như vậy cả...

Không sao, cô chỉ muốn nhanh chóng thấy cô gái thần bí của Học viện Kinh tế kia thôi.

Ân Ân nhấn mở WeChat, nhập vào khung thoại mấy chữ: “Anh, em gặp một người, chị ấy và mẹ rất giống nhau, hơn nữa chị ấy cũng là Ân Lưu Tô.”

Soạn xong mấy chữ này, ngón cái ở trên nút gửi đi của cô hơi dừng lại, rốt cuộc vẫn xóa bỏ.

Mấy năm nay anh ấy vì tìm cô ấy mà vô số lần thắp lên hy vọng, sau đó lại thất vọng vô số lần...

Ân Ân không muốn anh ấy hy vọng rồi lại thất vọng, vẫn nên chờ cô điều tra rõ ràng một lần rồi nói sau.

...

Một giờ chiều, Ân Ân đúng hẹn đến sân bóng rổ.

Bên trong sân, tất cả nam nữ sinh cơ thể đều đầy mồ hôi, chỉ có xung quanh sân chơi ở khu ba có một số cô gái đang vây quanh xem các thiếu niên chơi bóng rổ.

Ân Ân không biết trận thi đấu ở khu ba xuất sắc cỡ nào mà có thể thu hút nhiều nữ sinh vây quanh như vậy.

Cô chen vào đám người, ở đây lại phát hiện bóng dáng của Cận Bạch Trạch!

Thiếu niên mặc quần áo bóng rổ màu hồng, một ngọn lửa nóng hồng, càng làm nổi bật làn da trắng của cậu, hai tròng mắt đen như mực.

Đó là khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên vô số lần trong đầu Ân Ân, chỉ là, so với năm đó, các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng đã thon gọn hơn nhiều, lại tăng thêm vẻ sắc bén.

Cách cậu chơi bóng cũng rất có tính công kích, khi bóng rổ bịch bịch rơi xuống đất, khiến người khác cảm nhận được cảm xúc tích cực của thiếu niên.

Ân Ân lập tức quay người đi, trái tim nảy lên thình thịch! A a a, Mạc Lị Lị dự đoán cái gì thế này.

Mỗi lần trang điểm tỉ mỉ thì không phát sinh chuyện gì cả, ngày đầu bù tóc rối, không trang điểm gì thì ở ngã rẽ gặp được người mình thích QwQ.

Ân Ân sờ sờ trán của mình, lúc đến thì mặt trời chói chang, tóc mái đều dính bết lại một chỗ.

Nhưng mà... nhưng mà... Có lẽ Cận Bạch Trạch đã sớm quên mất cô rồi.

Ân Ân trốn phía sau một nữ sinh khác, lấy di động ra, gọi điện thoại cho vị “nhân viên phục vụ” có thái độ không tốt lắm kia.

Phía sau vang lên một đoạn chuông điện thoại dễ nghe, có nam sinh cầm lấy điện thoại di động trên ghế đưa qua, gọi thiếu niên trong sân...

“Anh Trạch, điện thoại của anh.”

Ân Ân đờ đẫn quay đầu lại, lại thấy Cận Bạch Trạch giơ cánh tay mạnh mẽ lên, từ bên ngoài vạch ba vững vàng đưa bóng vào rổ, sau đó lưu loát quay người, đi về phía khu nghỉ ngơi.

Cô trơ mắt nhìn cậu nhận điện thoại: “Xin chào, tới rồi sao?” “...”

Thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt giống như hỏa tinh, nhìn Ân Ân giống như hóa thạch cầm di động đứng trong đám người.