Mênh Mông Venezia

Chương 1-2



Anh ta gọi lại rất nhanh: “Your colour?”

Ôn Hoài Diễu nghe được không khỏi buồn cười, anh ta hẳn không biết, ở Trung Quốc nếu hỏi như vậy, vấn đề bản thân mặc màu gì, nhất định là màu của bra hoặc quần lót.

Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, vì để tiện đi du lịch nên một thân màu tối: “Dark blue.”

Đầu bên kia không nói chuyện, chỉ nghe thấy âm thanh anh ta thở hổn hển lại có chút thô, rõ ràng là đang chạy ngược xuôi.

Cô đoán anh đang vội vàng chạy lên cầu.

Loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, bọn họ vốn không quen biết, trước nay chưa từng gặp qua, nghe tiếng anh ta vì chạy vội mà thở dốc, cùng với âm thanh càng ngày càng giống tiếng đàn accordion, biết anh ta đang tới gần cô.

Con người có lúc là loại động vật cảm giác nghi thức như vậy.

Nếu đến nơi nhìn thấy chủ nhà, vậy chẳng có cảm giác kỳ lạ gì.

Nhưng trong tình huống lớn tiếng doạ người thế này, ngược lại khiến cô có chút khẩn trương đối với sự xuất hiện của anh ta.

Ôn Hoài Diễu có chút không tự nhiên mà vuốt tóc hai bên.

Theo bản năng mà quanh lại nhìn xung quanh, không biết anh ta sẽ xuất hiện từ góc đường nào.

Rốt cuộc cô cũng không hỏi anh mặc quần áo màu gì.

Cô đi ngược hướng nhà ga, theo hướng trung tâm chính đi về phía đầu cầu nhưng vì bị nước cản lại, cô không đi đến cuối, đứng ở hai ba bậc thang phía trên chờ anh.

Lúc này cô mới ý thức được bản thân vướng víu cỡ nào, che dù, kéo vali, nếu không phải chủ nhà tới đón cô, với việc lội nước mò đường, muốn rảnh tay để nhìn bản đồ trên di động, chỉ sợ là chuyện rất khó.

Ôn Hoài Diễu nghe trong điên thoại, thanh âm giữa bọn họ càng lúc càng tương đồng, rốt cuộc anh ta trầm giọng nói: “Ok, I see you.”

Giây tiếp theo anh ta cúp điện thoại.

Cô có chút mịt mờ nhìn về phía đầu đường, cũng không thấy có người đang cầm điện thoại.

Cô còn đang suy nghĩ có phải anh tìm nhầm người, đang muốn gọi điện thoại lại.

Tay kéo vali bị trượt, cô quay đầu liền thấy một người đàn ông mặc áo mưa đứng trên cô một bậc thang, nhận lấy vali của cô.

Thì ra anh đi từ hướng ngược lại.

Anh nhìn thấy biểu tình của Ôn Hoài Diễu có chút kinh ngạc, anh mím môi, duỗi tay lưu loát kéo mũ áo mưa ra sau, lộ ra cả khuôn mặt.

Cùng với động tác kéo mũ, anh khẽ nâng cằm lên một chút.

Không đội mũ áo mưa nên mặt anh lập tức bị nước mưa hắt vào, tướng mạo của anh không phải người thuần da trắng, nhưng chiếc cằm lại rắn rỏi nổi bật hơn hẳn, ở giữa có đường rãnh cực kỳ cuốn hút, một giọt nước mưa thuận theo đó chảy khỏi cằm anh, chỉ là giọt nước ấy chưa kịp rơi xuống thì đã có giọt nước khác chảy xuống chen chỗ.

Anh mở miệng: “I am...”, anh làm động tác gọi điện.

Giọng nói của anh so với trong điện thoại có chút không giống nhau.

So với trong tưởng tượng của Ôn Hoài Diễu thì trẻ hơn một chút, chẳng qua vô cùng trầm ổn đúng mực.

Thực tế, từ ngũ quan của anh có thể nhìn ra được, anh rất trẻ tuổi, nhiều nhất là 20 tuổi, nhưng quá giống lão cán bộ nghiêm túc.

Ôn Hoài Diễu đoán anh hẳn là con của chủ nhà.

Ôn Hoài Diễu muốn nhắc anh đội mũ lên rồi nói tiếp.

Tóc của anh màu nâu đậm, mái tóc mềm mại, vì trước đó đội mũ mà hơi lộn xộn, ngũ quan của người nước ngoài chính là có chỗ lợi này, dù đầu tóc lộn xộn cũng mang lại cảm giác rất ưu nhã.

Nước mưa khiến tóc mái trên trán anh bết lại, ướt đẫm, dính ở trán, nước theo hàng lông mi dài nhỏ xống.

Cô vừa muốn mở miệng, anh liền chủ động duỗi tay: “Giorgio!”

Bàn tay người nước ngoài rất to, tay Ôn Hoài Diễu so với tay anh, giống như tay trẻ con vậy.

Trên tay anh có chút nước, nhưng vô cùng ấm áp.

Anh không phải kiểu quý tộc phương Tây, nhưng lễ tiết của anh rất đúng mực, lúc bắt tay còn hơi nghiêng người thể hiện tôn trọng phái nữ, đôi mắt xanh xám lịch sự chăm chú nhìn cô.

Ôn Hoài Diễu nghe phát âm giống “George” trong tiếng anh, lại sợ gọi sai, nghi ngờ lặp lại lần nữa, nhận được cái gật đầu khẳng định từ anh.

Cô cũng tự giới thiệu, suy xét đến đối phương của mình là người nước ngoài mà nói tên.

“Wen.”

Giorgio hiểu rõ gật đầu: “I know, miss Wen.”

Anh thả tay xuống, lấy áo mưa trong tay mình ra, một tay nhấc vali màu đỏ của Ôn Hoài Diễu, ý bảo cô xuống cầu.

Vừa nãy nước dâng cao nửa bậc, giờ đã qua một bậc rồi.

Hiển nhiên nước dâng rất nhanh.

Lúc này cô mới nhớ bản thân mang giày thể thao, nhìn nước đục ngầu, chỉ có thể bấm bụng bước xuống.

Giorgio giữ chặt tay cô: “You can...” anh ta làm động tác ý bảo cô xắn ống quần lên.

Ôn Hoài Diễu làm theo, anh đã đứng ở trong nước chờ cô, đem vali của cô nhấc cao lên.

Anh mang ủng đi mưa, sau áo mưa là chiếc quần dài màu lá gồi nhét trong ủng, dễ thấy dưới lớp quần dài là cặp đùi săn chắc của anh. Ủng là phát minh của người ngoại quốc, quả nhiên với dáng dấp của người ngoại quốc mới phát ra được phong vị của nó, một sĩ quan đi đôi ủng này, tuỳ tiện cũng có thể toát lên vẻ kiên cường và bất kham.

Ôn Hoài Diễu xắn ống quần lên đến cẳng chân, cái cảm giác bị nước tràn vào chân rất không dễ chịu, nước biển lạnh lẽo, giày và vớ đều ướt đẫm.

Cô cảm giác được trên đùi của mình nháy mắt nổi lên một tầng da gà.

Bởi vì cô không nhìn thấy đường, sợ giẫm phải thứ gì nên đi rất cẩn thận, Giorgio mang vali đi cách cô vài bước, mỗi lần bước đi là bọt nước lại văng tung toé.

Anh quay đầu thấy cô còn đang chậm rãi dạo bước, ngữ khi nôn nóng giục cô nhanh một chút. Có thể anh nhận ra thái độ của mình không tốt nên giải thích một chút, đại ý là phía trước nước càng sâu hơn, nếu không nhanh lên, anh khoa tay múa chân một chút, trong vòng nửa tiếng nữa sẽ cao tới eo của anh.

Ôn Hoài Diễu nhìn phần eo của anh, ước chừng đến ngực cô. Cô thử tưởng tượng một chút, nước biển ngập đến ngực, cổ họng của cô bất giác nghẹn lại, cảm thấy hít thở không thông, liền ngẩng đầu nhìn anh.

Ngũ quan của anh rõ ràng rất trẻ, thoạt nhìn không quá 20 tuổi lại lộ vẻ già dặn trưởng thành. Ra dáng nghiêm túc dạy dỗ cô, có vẻ rất lo lắng sốt ruột.

Gương mặt như phủ một tầng mây đen xua mãi không tan.

Nhưng dù sao vẫn chỉ là thiếu niên tỏ ra già dặn.

Nghĩ tới đây, trong lòng cô thoải mái hơn không ít.

Lần đầu Ôn Hoài Diễu bước đi trong điều kiện xấu như vậy mà khoé miệng lại cong lên.

Cô bước nhanh hơn, vừa nhìn bọt nước do chính mình tạo ra trên đường đi, vừa hỏi anh:

“Mỗi ngày đều thế này sao?”

Giorgio lắc đầu: “Gần đây mưa lớn.”

Anh chỉ cho cô, là một con hẻm nhỏ không nhộn nhịp như đường lớn vừa nãy, rất nhiều cửa tiệm nhỏ đã đóng cửa, có thể nhìn thấy mỗi một cánh cửa đều có chắn một tấm sắt cao tầm nửa mét.

“Bình thường sau chín giờ không cao đến vậy.”

Thì ra bởi mùa mưa nghiêm trọng khiến mực nước cao hơn bình thường, vừa lúc cô gặp phải mà thôi. Hơn nữa vào buổi tối, Venezia sẽ bị ngập, nghe đồn trong vòng 100 năm nữa Venezia sẽ biến mất, toàn bộ sẽ bị nhấn chìm, xem ra là tin đồn vô căn cứ.

Anh đi đến ngã rẽ phía trước, sợ cô theo không kịp nên liên tục quay đầu lại nhìn cô, ra hiệu với cô đi bên này. Ôn Hoài Diễu gật đầu, đi nhanh hai bước theo sau anh, trước mắt bỗng trở nên thoáng đãng hơn hẳn.

Con ngõ rộng gấp chừng hai lần hẻm nhỏ vừa rồi, đèn điện sáng choang, nhìn giống như phố buôn bán, nhưng tới lúc này cũng chỉ còn hai ba bóng người phía trước đang lội trong nước.

Giorgio chỉ chỉ vào chỗ cao hơn ở giữa.

Ôn Hoài Diễu nhìn thấy rõ ràng, là một loạt ghế giống nhau, phía trên là ván gỗ, dài dài nằm ngang ở giữa.

Ý của anh bảo Ôn Hoài Diễu đi lên.

Ôn Hoài Diễu có chút nghi hoặc, sợ đó là cửa hiệu di động mà tiểu thương dùng để buôn bán ban ngày, bước lên e rằng không ổn lắm.

Ngữ khí của anh kiên quyết, còn ra sức giải thích với cô, cái này là để cho người ta đi khi có tình trạng ngập nước.

Nói xong rồi anh đưa tay ra lần nữa, ý bảo Ôn Hoài Diễu mượn lực bước lên.

Cô không nỡ từ chối ý tốt của anh, nhìn anh đưa tay ra, vài giọt nước mưa rơi xuống lòng bàn tay, thuận theo đường chỉ tay trong tay anh mà lăn lung tung.

Cô nhấc chân trái lên, tay phải đặt trong lòng bàn tay anh, nơi tiếp xúc giữa hai bàn tay của họ truyền đến một cỗ sức lực, đem cả người cô kéo lên.

Sau khi Ôn Hoài Diễu đi lên, thấy anh vẫn còn tiếp tục đi phía dưới, địa thế chỗ này so với chỗ ban nãy trũng hơn, nước biển không cao quá ủng đi mưa của anh.

Cô hỏi anh sao lại không đi lên.

Giorgio lắc đầu trả lời khiến người ta có chút dở khóc dở cười.

“Just for tourists.”

Vì là đường dành cho du khách nên họ không đi đường này, là tôn nghiêm và kiêu ngạo của dân bản địa Venezia sao?

Hay chỉ có mình anh, xuất phát từ tâm tính thiếu niên?

Ôn Hoài Diễu không khuyên nữa, cuối cùng cô được quay trở lại nơi khô ráo, nhưng cẳng chân vẫn chưa khô, ống quần vén lên ướt sũng, bị gió thổi qua khiến cô lạnh đến phát run.

Nhưng vẫn tốt hơn ở trong nước đục chảy xiết.

Cái gọi là “đường cho du khách này” cực dài, quanh co khúc khuỷu, nhìn sang hai bên đường phố vẫn được coi là khu vực phồn hoa, đa số là cửa hàng bày bán sản phẩm mỹ nghệ trưng bày trong quầy kính pha lê trong suốt.

Cô vừa đi vừa nhìn, tiếng nước ào ào vọng lại cùng âm thanh cô giẫm lên ván gỗ kêu kẽo kẹt.

Cô đột nhiên nhớ tới, phương hướng lúc Giorgio đến là từ nhà ga ra, đó là khu vực lân cận phía bên ngoài đảo chính Venezia, là chỗ bắt đầu, chỉ có rời đi hoặc bước vào, không có lối thông nào khác.

Cô nhớ tới lúc anh chạy đến thở hồng hộc bèn mở miệng phá tan im lặng.

“Trước đó anh đi nhà ga tìm tôi sao?”

Anh ngước nhìn cô, hốc mắt của anh vì màu da nên không có vẻ thâm thuý, nhưng vì từ góc nhìn của cô nên có thể thấy sống mũi của anh cao thẳng, hốc mắt lõm xuống, đôi mắt màu xanh xám vừa lớn lại xinh đẹp.

Rõ ràng là một tác phẩm nên đặt ở phòng trưng bày nghệ thuật, từng nét từng nét như được nghệ nhân tỉ mỉ khắc ra.

Thanh âm của anh rành mạch, không bị tiếng nước mang đi: “Đúng thế!”

Anh nói xong liền cúi đầu tiếng tục đi, đem vali của cô nâng cao hơn, lúc này cô mới phát hiện mực nước đã qua đầu gối của anh.

Đây là tư duy của người nước ngoài, lời này, không phải vì tranh công cũng không phải vì khách khí mà cố tình giấu diếm vất vả của mình.

Chỉ là “Đúng thế!”

Anh quả thực vì cô mà đi một chuyến.

Anh nói xong chưa được bao lâu thì con đường này lộ ra điểm cuối, tựa như “đường cho du khách” đã đến tận cùng.

Không đợi đi hết “đường cho du khách”.

Anh gọi Ôn Hoài Diễu tiếp tục đi về phía trước.

Nói cô đi vào con hẻm nhỏ bên phải.

Ôn Hoài Diễu nhìn thoáng qua, hẻm nhỏ bên phải lúc này so với khu phố buôn bán kia có vẻ u ám mà sâu hun hút, không một bóng người.

Chỉ có ánh trăng và đèn đường âm u, lập loè chiếu xuống mặt nước không rõ nông sâu.

Giorgio thấy cô muốn xuống dưới, ngăn cô lại, đem vali của cô lên “đường cho du khách”.

Sau đó giải thích cho cô, địa thế của hẻm nhỏ bên kia trũng, mực nước vô cùng cao.

Anh muốn đi trước thử một chút.

Ôn Hoài Diễu gật đầu.

Giorgio mới đi hai bước đã lập tức quay đầu lại.

Tựa như sợ cô hiểu lầm ý anh muốn rời đi bỏ cô lại, anh ngẩng đầu nghiêm túc đảm bảo, bản thân sẽ mau chóng trở về, đi đến giao lộ liền trở về.

Ôn Hoài Diễu mỉm cười, cầm dù, thử che gương mặt của anh.

Bởi vì ngẩng đầu nhìn cô nên mũ áo mưa của anh lỏng đi không ít, tóc mái trên trán ướt càng nhiều.

Thế nhưng anh không bận tâm.

Xác nhận xong với cô rồi, Giorgio bước chậm mấy bước, đi đến phía trước.

Ôn Hoài Diễu chăm chú dõi theo bước chân anh, có chút kinh ngạc, cô không ngờ đến giao lộ, mực nước so với nơi này lại chênh lệch lớn như vậy.

Vậy mà tới bắp đùi của anh rồi.

Dưới đèn đường, anh nhìn về phía Ôn Hoài Diễu, tựa như anh đang nhớ lại chiều cao của cô lại hướng đến phần eo của mình khoa tay múa chân một chút, đại khái đang phỏng đoán nước sẽ ngập tới đâu của cô.

Sau đó anh liền quay trở về.

Không biết anh đón lấy lực cản của nước như thế nào mà đi nhanh như vậy.

Ước chừng chỉ ba đến năm bước đã từ đầu hẻm đi đến giữa đường.

Ôn Hoài Diễu nửa ngồi xổm, vì “đường cho du khách” cao đến ngực, anh vẫn phải ngước đầu, một đôi mắt, hai con ngươi rõ ràng, ánh sáng ảm đạm phản chiếu hình bóng quần áo của cô, đôi mắt ấy càng giống màu xanh biển.

Dark blue.

Ôn Hoài Diễu không biết tại sao nhìn tóc mái bị cuốn cong của anh, cô lại nghĩ đến chú chó chăn cừu nhặt được.

Anh cau mày, nói với cô vì đầu phố có bậc thang nên mực nước đặc biệt sâu.

Anh chỉ chỉ vào bắp đùi của mình.

Ôn Hoài Diễu vừa rồi cũng nhìn thấy, chỉ một lúc, nước biển đã cao hơn.

Cô nhìn nước biển phía dưới băng ghế “người đi bộ”, có chút đau đầu.

Cô bước xuống, bây giờ thì không quá bụng nhưng chưa nói đến việc e sợ trong lòng và mấy bậc thềm mờ ảo dưới làn nước đen ngòm, chỉ ngại nếu nơi kín đáo của nữ giới tiếp xúc với nước bẩn sẽ có khả năng nhiễm bệnh.

Giorgio nhìn đôi mắt phiền muộn của cô.

“I can hold you.”

Ôn Hoài Diễu nhất thời nghe không hiểu ý của anh, đôi mi dài của anh rung rung, không biết là do nước mưa vào mắt hay vốn dĩ đôi mắt anh đã ngập nước nên có vẻ long lanh, còn có chút mơ màng và chần chừ của thiếu niên.

Giây tiếp theo anh trực tiếp dùng phương thức đơn giản nhất nói cho cô.

Anh duỗi tay ra ôm lấy đôi chân của cô, cánh tay dùng lực, cô lập tức cong người, bị anh trực tiếp khiêng trên vai.

Trong nháy mắt Ôn Hoài Diễu mất thăng bằng, bất ngờ không kịp phòng bị nên có chút chật vật, kêu khẽ một tiếng, theo bản năng ôm cổ anh.

Áo mưa của anh trơn đầy nước, cô chỉ có thể ôm chặt hơn một chút.

Cô như thế không cầm dù chắc được, rơi xuống nước, nhìn chiếc dù sắp bị dòng nước cuốn đi.

Anh đỡ hai đầu gối cô, duỗi cánh tay ra, cầm dù trở về nhét vào tay cô.

Ôn Hoài Diễu không phải chưa từng được con trai cõng, lần này ổn định lại mới nhận ra sự khác biệt.

Khung xương của người nước ngoài rất khác, bờ vai của anh rộng vô cùng, hai chân cô cộng lại chắc gì đã bằng một bên vai của anh, hơn nữa anh còn là kiểu người thiếu niên hơi gầy.

Bờ vai và tay anh đều có thể cảm nhận độ đàn hồi của cơ bắp.

Chỉ là cô đột nhiên bị một người đàn ông mới quen 10 phút vác trên vai, dù gương mặt anh trẻ măng, tuổi tác có thể còn nhỏ nhưng cô vẫn có chút đỏ mặt.

Nhiệt độ anh truyền tới bắp đùi cô rất ấm, thì ra anh đã mở rộng áo mưa, đem hai chân của cô bao vào.

Giorgio đem cô khiêng bên vai phải, giữ ổn định phía sau rồi tay trái mới xách vali của cô lên.

Ở trong nước thế này, có lẽ anh đã đi quen, hình dạng mỗi một tấc gạch dưới chân đều rõ ràng, bước chân không nhỏ, mỗi bước đều không trì hoãn, không cần phải thăm dò.

Khiêng cô đến bậc thềm đầu ngõ, anh chậm rãi cúi xuống, đem vali của cô kẹp ở cánh tay thả xuống, tránh bị ướt.

Ở trong mực nước cao quá eo, lội nước như đi trên đất bằng.

Ôn Hoài Diễu cảm nhận được thân hình tuổi trẻ của anh, dưới lớp áo mưa trơn trượt, có một loại sức lực khiến người ta an tâm.

Giống như con thuyền nhỏ trong nước biển vô biên vô hạn.

Hình như ở Venezia, con thuyền như vậy có tên “Gondola”.

Nhớ lại khi ngồi trên ca- nô, sóng to gió lớn làm cô choáng váng.

Giờ phút này, bước chân của Giorgio ổn định, mỗi bước như khua mái chèo, phong tình mà không lắc lư, giống như người chèo thuyền lành nghề, nhắm mắt lại cũng biết nơi nào có mạch nước ngầm, đưa cô xuyên qua đường thủy rắc rối phức tạp của Venezia.

Nhưng đồng thời toàn thân anh tản ra hormone nam tính khiến cô cảm thấy choáng váng trước này chưa từng có.

Giorgio thấy cô nửa ngày trời không lên tiếng, cho rằng cô sợ hãi.

Tay phải anh dùng lực kéo cô xuống một chút, nghiêng người, quay đầu lại dùng chất giọng trầm ổn nói với cô: “Cố gắng một chút, vài phút nữa là tới rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Lễ tình nhân vui vẻ!

1. Tham khảo “Sông Tần Hoài trong tiếng mái chèo khỏa nước và ánh đèn rực rỡ” của nhà văn Chu Tự Thanh đến “Venezia”

2. Giả thiết nam chính là người Ý, nói tiếng Anh không tốt, đừng khảo cứu.

3. Thành phố C lấy ý từ “City”

4. Thêm duyên, chỉ mấy chương.