Mệnh Ta Khắc Phu

Chương 1



Ngày đầu tiên về kinh, ta đã khắc chet vị hôn phu thứ nhất của mình.

Con trai quan thượng thư vì uống rượu Xuân Phong Lâu mà ngã từ trên lầu xuống.

Qua đời.

Ta thậm chí còn chưa được gặp hắn. Nhưng vẫn bị gắn cho cái danh khắc phu.

Theo như cách nói mà các cung nhân truyền miệng nhau từ trên xuống dưới ở phủ Thừa tướng thì là ——

“Công tử nhà họ sống mười năm không vấn đề gì, đại tiểu thư vừa về thì liền xảy ra chuyện?”

"Nghe nói số nàng không may!"

"Hứ, gì mà đại tiểu thư? Nếu không phải phu nhân thương hại thì có khi cả đời này, nàng ta phải sống cơ cực một mình ở nơi đó đấy!"

Haiz.

Ta đã nói ta sống ở quê một mình rất tốt, nhưng người cha dở hơi của ta lại cứ nằng nặc muốn đón ta lên.

Vì để chứng minh phu nhân của ông là người rộng lượng mà cũng thật mất công.

Thật ra thân phận của ta ở phủ Thừa tướng khá nhạy cảm, bởi vì mẫu thân của ta là chính thê của ông.

Khi xưa cả hai đều nghèo khó, cũng coi như xứng đôi vừa lứa. Nhưng khi cha ta đỗ Trạng Nguyên, con đường công danh rộng mở thì lại là chuyện khác.

Mẫu thân của ta lạc lõng giữa đám thê thiếp nơi kinh thành.

Không lâu sau, bà qua đời, ta lại bị đưa về quê, nói là để dưỡng bệnh nhưng thật ra là để nhường chỗ cho người khác.

Dù sao ta cũng không quan tâm, ở đâu cũng được. Miễn là tự do tự tại, vui hơn ở kinh thành cứ phải nhìn sắc mặt người khác để sống.

Cho nên sau khi bị bắt về kinh ta rất bực bội.

Phu nhân hiện tại của cha ta có xuất thân cao quý, gia thế hiển hách. Trừ việc sinh được một cô con gái thì còn lại đều hoàn hảo.

Thậm chí bà còn rộng lượng nạp thêm thê thiếp cho cha ta.

Nhưng qua bao lâu vẫn không có thêm con.

Vậy nên cuối cùng ông ấy cũng nhớ đến ta.

Một đứa con gái bị bỏ rơi nhiều năm, không được chăm sóc. Nhưng ít ra vẫn có tác dụng để liên hôn.

Nhưng kết quả chưa kịp chọn ngày, thì người đã chế+.

Sau đó, cha ta lại lại lựa chọn một mối hôn thú khác. Là tam công tử nhà Trần Nam tướng quân.

Đáng tiếc là người này cũng đoản mệnh. Đi săn thú bị rơi từ vách núi xuống. Chế+!

Từ đó mà tên tuổi khắc phu của ta càng nổi khắp kinh thành.

Ta không cam tâm nên quyết định lên núi bái Phật.

Phật tổ linh thiêng, sau chuyến đi về ta nhận được thánh chỉ. Hoàng thượng ban hôn cho ta và Tứ hoàng tử.

Ta: “…”

Ở cái kinh thành này, có ai mà không biết Tứ hoàng tử đau ốm liên miên. Tất cả mọi người đều nói hắn không thể sống được. Dung mạo đẹp đến đâu thì cũng không có tiểu thư nào chịu gả.

“Đại tiểu thư, lão gia và phu nhân đồng ý rồi. Làm sao đây?”

Nha hoàn Lâu Lan lớn lên từ nhỏ với ta lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.

“Nếu thực sự bị gả qua đó thì phải làm sao bây giờ? Phải thủ… không không được!!!”

Ta an ủi:

“Hoàng lệnh không thể tránh. Vả lại, thủ tiết cũng không sao. Với thành tích của ta. Có khi chưa gả qua người đã chế+ rồi ấy.”

Cố Chi Phương là con gái của di thái thái, gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Nàng đến chúc mừng ta:

“Tứ hoàng tử dung mạo xuất chúng, dịu dàng như ngọc, chắc chắn sẽ đối xử rất tốt với tỷ. Đúng là khiến người khác ghen tị."

Ta đáp lời:

“Hình như muội muội cũng thích tứ hoàng tử? Nên mới thấy ghen tị phải không? Vậy thì để ta dành vị trí bình thê cho muội nhé?”

Nàng ta nghe được thì mặt cứng đờ, miệng cũng im bặt.

Tứ hoàng tử vậy mà vẫn gắng gượng được cho đến lúc đại hôn. Có lẽ là thiên tử nên mệnh lớn hơn những kẻ khác.

Đêm động phòng hoa chúc, ta nhìn người đàn ông yếu ớt trước mặt, không khỏi trầm tư.

Ta có thể đi ngủ luôn được không?

Nhưng ta chưa kịp nằm xuống, y đã nắm lấy cổ tay ta.

“Nghe danh đại tiểu thư đã lâu. Chỉ mong đại tiểu thư giúp ta hoàn thành tâm nguyện.”

Ta: “…”

Ta chần chừ nhìn ngài ấy:

“Tứ điện hạ, thần thiếp thì không sao, nhưng thân thể ngài thì… chi bằng đêm nay bỏ đi. Nghỉ ngơi giữ gìn cơ thể là tốt nhất.”

Vân Cảnh trầm mặc nhìn lại ta, nghiến răng nói ra từng chữ:

“Ta là đang nói đến chuyện khắc phu. Mong phu nhân giúp đỡ.”

____________

Ta rất khó xử.

Cho dù ở quê ta từng mổ lợn, yeet gà, nhưng với người thì ta chưa làm bao giờ. Có chút sợ không quen tay.

Hơn nữa ngay vào đêm tân hôn mà phu quân lại chế+ thì sau này ta chỉ còn nước thủ tiết đến già…

Ta nước mắt lưng tròng nắm lấy tay hắn:

“Điện hạ sao lại nói vậy? Nếu thần thiếp đã gả cho ngài thì đương nhiên sẽ ở bên cạnh ngài rồi."

Ánh mắt y khẽ động, trên môi treo một nụ cười giả tạo.

Trong phòng ánh nến lay động, trông y thật anh tuấn, chỉ là sắc mặt quá nhợt nhạt, giống như một đóa hoa trắng mong manh.

“Đại tiểu thư hiền lành, đang tuổi xuân sắc, sao có thể phí hoài trên người ta được?”

Ta đâu có định chôn cùng hắn…

Ta gằn từng chữ:

“Điện hạ, người mang trong mình dòng má-u hoàng thất, nhất định có thể khỏe lên."

Ngài thư thả cho ta thêm ít thời gian.

Ta chỉ mới thoát ra khỏi phủ Thừa tướng, chưa kịp tận hưởng những ngày ung dung tự tại mà không bị mấy đôi mắt âm u nhìn chằm chằm.

Mặc dù Vân Cảnh là con ma ốm, nhưng cũng là con ma ốm của hoàng thất.

Chỉ cần y còn sống, thì ta còn có thể dựa dẫm.

Được ngày nào hay ngày đấy. Vương phi như ta phải làm tròn bổn phận!

Chỉ cần làm y vui vẻ, ta cũng có được chút của cải.

Nghĩ thế, mắt ta đỏ hoe, thì thầm:

"Điện hạ, giờ ngài chính là người thân duy nhất của ta."

Chuyện ở phủ Thừa tướng cả kinh thành ai cũng biết, ta vừa nói vậy thì ai cũng có thể hiểu những ngày sống trong phủ, ta đã khó khăn như thế nào.

Bây giờ không tranh thủ lấy lòng thương thì còn chờ đến lúc nào nữa?

Vân Cảnh ngẩn ra.

Thật lâu sau hắn mới xoa đầu ta, khẽ than thở.

"Chúng ta đã là phu thê, đương nhiên ta sẽ bảo vệ nàng rồi."

Ta dịu dàng đắp chăn cho hắn, nặn ta một giọt nước mắt rồi mím môi cười.

"Điện hạ, ngài tốt quá."

......

Tứ hoàng tử Vân Cảnh được phong hào Dực Vương. Nên ta trở thành Dực Vương phi danh chính ngôn thuận.

Những ngày ở trong vương phủ thật sự vui vẻ.

Ta sẽ sắc thuốc cho Vân Cảnh mỗi sáng, chiều thì đọc sách, tối thì làm ấm giường… Tất nhiên chỉ là làm ấm giường đơn thuần thôi…

Sức khỏe hắn không tốt, quanh năm sợ lạnh, bây giờ mới đầu thu đã phải dùng nước nóng.

Mà ta từ nhỏ cơ thể đã khoẻ mạnh, sống ở nông thôn nên đã quen với cái lạnh. Thân nhiệt của ta luôn nóng hơn người bình thường.

Vậy nên ta tự nguyện nhận nhiệm vụ làm ấm giường cho hắn.

Hầu như hắn sẽ đọc Kinh Thi hoặc là Kinh Phật, lặng lẽ dựa vào trường kỷ, mặc y phục trắng, toát ra khí chất tiên khí.

Gần như lúc nào cũng có thể biến thành tiên vậy.

Chỉ cần nhìn thấy cảnh đó, ta lại có hứng thú đọc sách.

Mặc dù khả năng khỏi bệnh hoàn toàn của hắn là rất thấp, nhưng ta chỉ mong y có thể sống thật lâu, để ta được hưởng lạc thêm được một chút.

Nhưng Lâu Lan vẫn lo lắng sốt ruột:

“Cứ kéo dài mãi như này cũng không phải là biện pháp hay. Nhưng nếu như có thêm đứa con thì sau này người sẽ không cần phải lo lắng nữa.”

Ta đặt áo choàng đang khâu cho Vân Cảnh xuống, yên lặng nhìn nàng một cái.

"Điện hạ đối xử với ta tốt như vậy, ta ra yêu cầu đó với hắn có phải không ổn không?"

Như thế chẳng phải là làm khó y sao?

Lâu Lan như muốn khóc.

"Nô tì biết sai rồi!"

Ta gật đầu, chưa kịp dạy dỗ thêm thì giọng nói quen thuộc đã vang lên từ phía sau.

"Ngươi nói rất đúng, sai chỗ nào."

???

Ta đứng phắt dậy, xoay người.

"Điện, điện hạ!?"

Hắn đứng ngoài cửa, một thân y phục trắng, mỉm cười.

Hắn dịu dàng hỏi:

"Muốn có con cũng là chuyện hợp tình hợp lý, sao gọi là yêu cầu cao được?"

Ta chợt lạnh gáy.

____________

Trong khoảnh khắc, ta đã bị mê hoặc.

Đúng rồi. Đây đâu gọi là yêu cầu cao?

Nghĩ vậy nhưng ta đâu dám nói ra.

“Điện hạ?”

Ta đứng lên nắm lấy bàn tay lạnh của y, trong lòng thì rét run. Không biết hắn đã nghe được từ đoạn nào.

“Lâu Lan không hiểu chuyện, chàng đừng để ý."

Ta xoa xoa tay làm ấm cho hắn.

“Chàng đến lúc nào sao không lên tiếng. Trời thu gió lớn, cẩn thận nếu không sẽ bị cảm.”

Ta vừa nói vừa nháy mắt với Lâu Lan:

“Mau bưng canh tuyết lê Tứ Xuyên ta hầm cho điện hạ ra đây?"

Lâu Lan như được đại xá, bỏ chạy mất dạng.

Vân Cảnh ho khan vài tiếng:

"Diệu Diệu… khụ… yên tâm, suy nghĩ trong lòng nàng, bổn vương… bổn vương nhất định… khụ khụ… sẽ dốc hết sức..."



Đến nói còn không ra hơi, vậy mà còn muốn dốc hết sức? Cho dù cố hết sức thì sẽ có hy vọng sao? Hình như không đâu.

Tất nhiên ta chỉ dám nghĩ trong lòng. Kẻ nào lại muốn làm tổn thương lòng tự trọng của phu quân nhà mình chứ? Hơn nữa người ta còn là tứ hoàng tử tôn quý.

Ta chân thành nắm lấy tay hắn.

“Có con với ngài đương nhiên tốt. Nhưng trong lòng thiếp, sức khoẻ của điện hạ mới là điều quan trọng nhất.”

Chậc. Tất cả chỉ vì cuộc sống của ta mà thôi.

Mắt Vân Cảnh khẽ động, nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng quan sát.

Thật lâu sau, y mới chậm rãi mỉm cười:

"Diệu Diệu nói phải giữ lời đó."

Ta vội vàng gật đầu.

Chỗ dựa vững chắc của ta, cái đùi vàng yêu quý của ta, điện hạ tôn quý của ta. Trên đời này làm gì còn ai quan trọng hơn chàng nữa.

Chính vì diễn giỏi nên mọi người trong vương phủ đều thấy phu thê chúng ta vô cùng ân ái.

Chuyện này được truyền tới phủ Thừa tướng.

Vì vào ngày mừng thọ của phụ thân ta, Vân Cảnh đích thân đưa ta về.

Dù cha ta là Thừa tướng, nhưng Vân Canh cũng là hoàng tử, có hắn về là cha ta cũng đủ vênh mặt rồi.

Suốt bữa tiệc mừng thọ, Cố Chi Phương luôn bày ra sắc mặt khó coi.

Cho đến khi mẹ nàng ta là Tưởng thị nhắc đến hôn sự với Thái tử, gương mặt nàng mới vui vẻ trở lại, đắc ý nhìn ta.

Đúng vậy, Cố Chi Phương được ban hôn với Thái tử Vân Minh, là trắc phi.

"Tỷ tỷ và Dực vương đúng là phu thê ân ái, thật là khiến cho người ta ghen tị. Muội cũng mong sau này muội cùng Thái tử điện hạ được như vậy.”

Ta buông đũa, khó xử hỏi:

“Vậy còn… Thẩm Dương quận chúa thì sao?”

Thẩm Dương quận chúa là đích nữ của Yến Vương Đại Hạ. Thân phận cao quý không thua kém gì công chúa.

Đồng thời cũng là Thái tử phi tương lai.

Sắc mắt Cố Chi Phương cứng đờ, vội vàng hoà giải:

“Không, ý muội không phải thế. Muội tuyệt đối không có ý tranh giành với Thẩm Dương quận chúa. Chỉ là… là muội muốn có thể chăm sóc Thái tử điện hạ thật tốt, giống như đại tỷ và Dực vương điện hạ. Dù không trải qua giai đoạn bồi dưỡng tình cảm nhưng vẫn rất yêu thương nhau.”

À? Là vậy sao?

Câu trước còn khen tình cảm phu thê nhà ta, câu sau đã ám chỉ ta giả vờ thâm tình với hắn sao?

Cho dù sự thật có là như thế, thì ta cũng không cho phép ngươi nói ta trước mặt mọi người như thế.

Ta quay sang nhìn Vân Cảnh, nín thở để đỏ mặt, ngượng ngùng nói:

“Điện hạ…. Người thật đẹp.”

Cả kinh thành đều biết, y giống mẫu thân nên là người anh tuấn nhất trong số các vị hoàng tử.

Còn về Thái tử Vân Minh… hắn lại thừa hưởng toàn bộ nét đẹp của đương kim hoàng thượng. Nói trắng ra là “mập”.

Cảm thán xong ta quay sang nhìn nàng ta:

“Tình cảm tất nhiên có thể bồi đắp theo ngày, lâu dần tự nhiên sẽ sâu đậm thôi.”

Mặt Cố Chi Phương vặn vẹo.

Ta nghe được tiếng Vân Cảnh ở bên cạnh cười nhẹ một tiếng.

_______________

Khắp thiên hạ đều biết chuyện ta và Vân Cảnh yêu nhau. Cho nên khi đến mùa săn, Hoàng thượng hạ lệnh bảo ta đi cùng.

Là Dực vương phi nên đương nhiên ta có thể đi cùng, nhưng quan trọng là người đàn ông mà ta đã gả cho, cơ thể mảnh mai của hắn có tí liên quan gì đến săn bắn không?

Đừng nói là cưỡi ngựa đi săn, chỉ cần hắn có thể trụ được nửa canh giờ trong gió lạnh mùa thu, thì ta đã cảm tạ trời đất lắm rồi.

Nhưng không biết Lâu Lan nghe chuyện được ở đâu mà hai mắt long lanh nhìn ta.

"Tiểu thư, nghe nói lần này Tứ điện hạ vì người nên mới đi đó!"

???

"Nghe nói thế nào?"

Lâu Lan đếm ngón tay:

“Tứ điện hạ trời sinh đã yếu, nên chưa từng tham gia lễ hội săn bắn. Nhưng ba năm trước Thái tử điện hạ Vân Minh mời một thần y đến chữa trị cho Tứ điện hạ. Quả nhiên sau đó người có chuyển biến tốt đẹp. Hoàng thượng hài lòng ra mặt, ban thưởng cho Thái tử, cho phép Tứ điện hạ đi săn. Nhưng sau chuyến săn ngài ấy lại bị ốm. Nằm liệt giường một tháng, suýt nữa…”

Lâu Lan hạ giọng:

"Vì chuyện này mà hoàng thượng rất tức giận, nói Thái tử mời phải lăng băm, không chỉ phạt nặng Thái tử mà còn lưu đày thái y kia nữa!"

Ta: "......"

Sao ta nghe mà cứ thấy không hợp lý chút nào?

Suy cho cùng là do sức khoẻ của Vân Cảnh không tốt, nhưng cũng vì hắn có gương mặt y hệt mẫu phi.

Năm đó Dung phi là người đẹp nhất trong vô số phi tầm hậu cung, được sủng ái vô cùng, dù xuất thân tầm thường nhưng dựa vào dung mạo mà một đường lên mây, có chỗ đứng vững chắc trong cung.

Nhưng hồng nhan bạc mệnh, sinh Vân Cảnh vì mất máu nên bỏ mạng.

Nghĩ như vậy, có vẻ Vân Cảnh còn đáng thương hơn ta.

Ít ra ta còn nhớ mẹ ta trông như thế nào, nhưng Vân Cảnh còn chưa được nhìn thấy mẹ.

“Bệ hạ vốn không muốn để Tứ điện hạ tham gia lần này, nhưng ngài ấy nói tiểu thư đến kinh thành đã lâu mà chưa được ra ngoài xem náo nhiệt, nhân cơ hội này, Tứ điện hạ muốn đưa người ra ngoài dạo chơi.”

Lâu Lan che miệng lại, giống như đang nói chuyện gì lén lút.

"Mặc dù cơ thể Tứ điện hạ không tốt, nhưng đối xử với người rất tốt luôn!"

Ta do dự: "Đúng thế, nhưng mấy người trong cung nói nhiều quá..."

Hắn còn chưa nói cho ta biết, sao bọn họ còn biết rõ hơn cả ta nữa vậy?

Lâu Lan mở to mắt: "Vậy người không muốn đi à?"

“Đi, phải đi chứ!”

Ta ngồi thẳng lưng.

“Điện hạ tốt với ta như vậy, ta đương nhiên phải trân trọng cơ hội này rồi.”

Huhu lâu rồi không được ăn thỏ nướng, thỏ trong bãi săn hoàng gia thì chắc là mập lắm nhỉ?

......

Ta đoán không sai, thỏ trong bãi săn quả nhiên béo tốt, chỉ có điều không tốt duy nhất là ta bị lạc đường.

Là cả ta và Vân Cảnh đều bị lạc.

Nguyên nhân thì đúng là vớ vẩn. Hai chúng ta một người thì là thục nữ yếu đuối, một người yếu đuối hơn… đáng ra nên ở trong lều trại thư giãn chờ mọi người đem thành quả trở về.

Nhưng có lẽ vì thời tiết, cũng có lẽ vì lâu rồi không được ra ngoài, hoặc là do cảnh đẹp khiến con người ta muốn được thả lỏng.

Ta muốn đi nhặt ít hạt thông, Vân Cảnh cũng không cản.

Rõ ràng là ta chỉ muốn đi nhặt quanh trại, nhưng lúc ngẩng đầu lên đã thấy mình đi lạc rồi.

Càng đau khổ hơn là có tuyết rơi!

"Kinh thành cũng có tuyết lớn như vậy sao?"

Chúng ta tìm được một hang động, ta nhìn khoảng không trắng xóa bên ngoài, sững sờ bảo:

“Ta còn tưởng chỉ có Bắc Mạc mới có tuyết lớn như vậy."

Vân Cảnh nghiêng đầu nhìn ta:

“Nàng nhớ nhà sao?"

Ta gật đầu lia lịa.

Nhớ chứ.

Ta nhớ hồ băng lớn, nhớ tuyết ta đắp, nhớ thỏ ta nướng…

Ta không khỏi thấy buồn.

Vân Cảnh cười nhạt: "Sau này có cơ hội, bổn vương sẽ về cùng nàng.... Khụ khụ khụ..."

Được rồi, ngài lo cho sức khoẻ của mình trước đi đã. Cơn gió lạnh thổi qua khiến hắn kho khan, môi tái nhợt.

Ta lo lắng liền vội vàng giúp hắn vỗ lưng, nhưng vừa quay sang đã thấy y đổ sang một bên, hôn mê bất tỉnh.

Ta cạn lời luôn.

Như này có khi là ta khắc phu thật rồi.

Tuyết rơi càng ngày càng lớn, nếu Vân Cảnh bị chế+ cóng ở đây thì sao???

_____________

Thấy sắc mặt Vân Cảnh càng tái hơn, ta cắn răng dứt khoát rời khỏi sơn động.

Sau đó tự mình bắt một con thỏ. Trong hang động, đống lửa lặng lẽ cháy, mùi thịt thỏ toả hương thơm phức.

Ta ôm Vân Cảnh dịch về phía đống lửa, mong chờ nhìn món thịt thỏ nướng.

Hay là.... Để ta ăn trước?

Ai biết bao giờ hắn sẽ tỉnh?

Nghĩ đến đây, ta vươn tay xé một miếng thịt đùi.

Nhưng mà chưa kịp cắn, Vân Cảnh bỗng nhiên cử động, chậm rãi mở hai mắt ra.

Ta lập tức lao đến:

"Điện hạ! Ngài tỉnh rồi!"

Vân Cảnh cười yếu ớt với ta, sau đó nhìn xuống miếng đùi thỏ trong tay ta.

Vẻ mặt hắn hoang mang:

"Diệu Diệu, cái này... Ở đâu ra?"

Nếu nói đây là do ta bắt về thì không hợp lý lắm, ta là Dực vương phi đoan trang thục nữ mà.

Người phu quân tay trói gà không chặt của ta chắc là không chịu được đâu, ta vẫn nên dịu dàng thôi, ừm!

Ta lắc đầu khẽ nói:

"Thần thiếp cũng không biết, vừa nãy điện hạ bị ngất, ta ra ngoài nhặt cành cây về nhóm lửa, khi về thì đã nhìn thấy con thỏ ngất ở cửa động, chắc là... nó ngất xỉu vì đói?"

Vân Cảnh nhìn miếng đùi thỏ béo ngậy bóng loáng, trầm mặc một lát: "... Chắc là vậy rồi."

Ta đau lòng đưa miếng thịt qua:

“Điện hạ ăn trước đi, phải giữ sức khoẻ. Chắc sắp có người tìm đến rồi.”

Chúng ta bị lạc vào buổi chiều, giờ trời đã nhá nhem tối, đám thị vệ kia biết khi nào mới tìm tới được.

Ta phải chăm sóc Vân Cảnh trước đã.

Y hơi khựng lại nhưng có lẽ vì đói bụng nên vẫn cầm lấy.

Ta quay đầu nhìn vào miếng đùi thỏ còn lại.

Không sao, mỗi người một miếng cũng được!

Nhưng chưa để ta kịp ra tay, Vân Cảnh bỗng kéo ta lại:

"Nóng, để ta."

Ta sửng sốt, sau đó nhìn thấy y lấy ra một con dao găm tinh xảo đẹp đẽ, kiên nhẫn cắt thịt.

Ta đã nghĩ đây chỉ là vật trang trí, vì thân dao được gắn rất nhiều đá quý. Nhưng dù Vân Cảnh không tham gia săn bắn, có con dao này phòng thân cũng tốt.

Không ngờ lại có lúc dùng đến.

Ngọn lửa trại phản chiếu trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, trông như tiên giáng trần.

Ta nhìn đến ngây người.

Thành thật mà nói, với gương mặt này, bảo ta diễn ân ái đến đâu ta cũng làm được.

Đang mải ngắm nhìn nhan sắc của hắn, nên lúc y đưa miếng thịt thỏ cho ta, ta theo bản năng cúi người ăn trực tiếp.

Sau đó không cẩn thận cắn vào ngón tay hắn.

Ta giật mình.

Vân Cảnh cũng giật mình.

Sau khi nhận ra, ta chỉ muốn kiếm cái lỗ để chui xuống.

Nhưng Vân Cảnh lại cười, hắn hỏi:

"Sao, không ngon à?"

Ta: "......"

Sao phản ứng của hắn cứ sai sai nhỉ?

Ta có chút thẹn quá hoá giận:

“Ngài ăn đi, nhanh không nguội.”

Ta nói thật lòng, bởi vì Vân Cảnh không chỉ sợ lạnh bình thường mà ở bên đống lửa lâu như vậy, tay hắn vẫn lạnh.

Nhưng dạ dày hắn cũng không tốt, chỉ ăn một chút rồi thôi, sau đó nhắm mắt dựa vào vách đá nghỉ ngơi.

Ta chỉ đành rưng rưng nước mắt giải quyết nốt phần còn lại.

Lãng phí là không tốt, lãng phí là không tốt.

Hình như Vân Cảnh đã ngủ rồi, ta sờ thử tay hắn, vẫn còn lạnh.

Nếu sáng mai hắn không nhìn thấy ánh mặt trời thì có phải ta cũng gặp xui xẻo không?

Nghĩ như thế, ta vươn tay cởi quần áo hắn.

Hình như Vân Cảnh nhận ra, mở mắt.

Lửa bùng lên, hắt vào đôi mắt đen của hắn.

"Diệu Diệu?" Hắn hơi khàn giọng, dường như còn chưa tỉnh táo.

Ta nhích tới, lấy chiếc áo choàng đã may xong quấn quanh eo của hắn.

Hmm… hình như…

Phu quân của ta nhìn yếu ớt thế mà có cơ bụng à…

Ta chỉ nghĩ thoáng qua, sau đó cọ cọ lên cổ y.

“Thần thiếp thân nhiệt cao, để ta làm ấm cho điện hạ.”

Vân Cảnh im lặng. Hơi thở cứng lại.

Ít ra cơ thể của hắn đã đỡ lạnh hơn một chút.

Ta rất vui, ngẩng đầu lên nhìn hắn thì thấy hai tai hắn đỏ bừng.

Tốt rồi. Vậy là y không còn lạnh nữa. Trông có sức sống hơn hẳn.

Ta ôm hắn chặt hơn, tranh thủ thủ truyền hơi ấm qua lớp áo mỏng.

"Ngài cảm thấy tốt hơn chưa?"

Vân Cảnh nhắm mặt lại, nuốt nước bọt, giọng hơi khàn.

".... R… Rồi."