Mệnh Ta Khắc Phu

Chương 2



Cứ thế cho đến khi hửng sáng.

Khi tỉnh lại, ta phát hiện áo choàng đang đắp trên người ta. Còn Vân Cảnh thì đang đứng ở cửa hang nhìn ra bên ngoài.

Hắn khoanh tay đứng yên lặng, mặt trời còn chưa lên cao, nhìn y đứng đó trông cô đơn, lãnh lẽo.

"Điện hạ?"

Quần áo ta không biết được chỉnh ngay ngắn từ khi nào, ta ôm áo choàng bước tới, không ngờ lại thấy được đôi mắt trông có vẻ mệt mỏi của hắn.

"Chàng không ngủ được sao?"

Chả nhẽ ta sưởi không đủ ấm?

Vân Cảnh nhàn nhạt đáp: “Không sao đâu.”

Y chỉ ra bên ngoài: "Hình như có người tới."

Ta không ngờ đó lại là quận chúa Thẩm Dương.

Yến Vương giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nên quận chúa Thẩm Dương đương nhiên cũng giỏi về phương diện này.

"Dực vương điện hạ, Dực vương phi."

Thẩm Dương nhìn thấy bọn ta còn sống thì thở phào nhẹ nhõm.

"Cuối cùng cũng tìm được hai người rồi."

Ta hành lễ nói cảm ơn, sau đó lo lắng sốt ruột:

"Có thể điện hạ đã bị cảm, mau đi tìm thái y thôi."

Quận chúa xua tay:

“Tìm thái y lúc này không được, ta có mang theo đại phu trong phủ, để ông ấy xem cho Dực vương điện hạ đi.”

Người mà quận chúa dùng đương nhiên là y thuật cao siêu, nhưng... Sao lại nói là tìm thái y lúc này không được?

Ta không nhịn được hỏi, quận chúa lại xua tay:

"Không có gì đâu, Thái tử bị ám sát thôi."

Ta:???

Đấy không phải là phu quân tương lai của người sao?

Dường như quận chúa thấy giọng mình có chút thờ ơ, nên nói thêm một câu:

“Không chết, chỉ là bị đâm hai nhát vào ngực.”

!!??!!???!!

Vân Cảnh lên tiếng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Hình như là do Tam điện hạ.” Quận chúa dùng vẻ mặt ghét bỏ trả lời.

“Bị một nhát có thể coi như do đánh lén không kịp đề phòng. Nhưng bị đến hai nhát thì là lý do vì sao chứ?”

Thị vệ và cung nữ theo phía sau đều cúi đầu coi như không nghe thấy.

Ta cũng cạn lời luôn.

Mặc dù Thái tử không anh tuấn như phu quân của ta, nhưng lại am hiểu đọc sách, còn võ nghệ thì…

Thảo nào quận chúa lại ghét bỏ như vậy.

Cho dù có đứng trước mặt Thái tử, thì chắc nàng cũng vẫn không kiêng nể gì.

Hơn nữa đương kim hoàng thượng còn phải kính trọng cha nàng mấy phần, cho nên nàng căn bản không cần phải kiêng kị.

Ta cùng Vân Cảnh đi lên trước. Tuyết rơi làm đất trơn trượt khiến ta suýt ngã. May mà có Vân Cảnh kịp ôm lấy eo ta.

“Diệu Diệu, không sao chứ?"

Dưới ánh mặt trời, hàng mi của y rũ xuống, gió thổi đến khiến hắn trông rất có mị lực.

Ta đỏ mặt.

Không phải vì thẹn thùng, mà là vì mất mặt.

Ta!

Đường đường là tiểu bá vương tung hoành ngang dọc. Thế mà lại lưu lạc đến mức để một kẻ yếu đuối đỡ.

Thật sự mất mặt!

Ta vội vàng chỉnh lại tư thế, ôm cánh tay hắn:

“Ta không sao… không sao.”

Quận chúa Thẩm Dương liếc đôi mắt như nhìn thấu hồng trần, trên mặt nở nụ cười xán lạn nói với ta.

"Xem ra tối qua Dực vương phi chăm sóc cho Dực vương điện hạ vất vả rồi."

???

Nói thì cứ nói, người cười làm gì?

Vân Cảnh không để ý, chỉ giơ tay sờ trán ta, cau mày lại.

"Nàng bị sốt rồi."

Lúc này hắn mới nhìn quận chúa:

"Phiền đại phu xem trước cho Diệu Diệu."

Thẩm Dương quận chúa chẹp miệng, tiếc nuối vẫy tay với đại phu ở phía sau.

......

Sau khi trở về ta mới biết đêm qua xảy ra rất nhiều chuyện.

Tam điện hạ cho người đi ám sát Thái tử khiến Thái tử bị trọng thương, hoàng thượng tức giận nhốt Tam điện hạ vào đại lao.

Qua một đêm, triều đình rung chuyển.

Mà chúng ta bị lạc trong rừng nên bỏ lỡ hết cả chuyện hay.

Nhưng Vân Cảnh bị tuyết và gió núi làm bệnh tình của hắn càng nghiêm trọng, phải nằm trên giường nửa tháng.

Ta ngồi trong phủ buồn thiu.

"Lâu Lan, ngươi nói xem, hôn sự của Cố Chi Phương và Thái tử đã bị hoãn lại, ta sẽ không phải túc trực bên cạnh linh cữu trước chứ?"

Ánh mắt Lâu Lan tuyệt vọng.

"Ngươi cũng đồng ý với ta đúng không.”

Một giọng nói quen thuộc xen lẫn vài tiếng ho khan vang lên từ phía sau.

"... Bổn vương đã hứa sẽ… khụ khụ… sinh con với Diệu Diệu, giờ chưa thực hiện được, chắc là... chắc là sẽ không..."

_________________

Giờ phút này chắc là ánh mắt ta chắc còn tuyệt vọng hơn cả Lâu Lan.

Lần thứ hai nói xấu phu quân bị bắt gặp.

Ta nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, xoay người nhào vào lòng Vân Cảnh.

"Điện hạ! Cuối cùng chàng cũng tỉnh rồi."

Y bị ta nhào tới ôm, hơi loạng choạng nhưng vẫn cố đứng vững, nhẹ nhàng xoa đầu ta.

“Nàng khóc cái gì.”

Ta tủi thân, năm vạt áo y nói:

“Diệu Diệu không thích ở một mình đâu. Muốn được ăn cơm cùng điện hạ, ngủ cùng điện hạ. Sau này chàng ở bên cạnh ta được không?”

Lâu Lan điên cuồng nháy mắt với ta. ‘Trước mặt bao nhiêu cung nhân, họ nghe thấy hết đó.’

Nhưng lúc này ta đâu rảnh mà để ý đến họ.

Nếu không diễn ân ái thì giải thích mấy lời ta nói lúc nãy như thế nào?

Tay Vân Cảnh khựng lại, chợt cười khẽ.

"Được."

Đúng là phu quân tốt.

Càng nhìn ta càng thấy ưng chàng.

Mặc dù y không khỏe mạnh, nhưng tính tình đúng là rất tốt.

Vân Cảnh nghiêng đầu ho khan hai tiếng mới ôn hòa hỏi:

"Đúng rồi, nghe nói quận chúa gửi thiệp mời nàng tới phủ ngắm hoa?"

Ta lắc đầu:

“Chàng bị bệnh, ta không có tâm trạng đi."

Vân Cảnh cười:

“Ta không sao, hiếm tìm được người hợp ý ở kinh thành, hay là để ta đi với nàng?"

Cho dù hắn đã khỏi ốm, nhưng sao ta có thể để hắn mệt mỏi như thế? Nhỡ lại bị bệnh thì sao?

Cho nên ta đi một mình.

Giờ đang là mùa đông, hoa ở đâu ra mà ngắm? Quận chúa chỉ là thiếu người trò chuyện nên mới muốn tìm ta đến.

Nghe nói dạo này Cố Chi Phương rất chăm chỉ chạy đến phủ Thái tử, thể hiện tư thái đoan trang hiền thục của Trắc phi Thái tử.

Còn Thẩm Dương quận chúa hoặc là cưỡi ngựa ném thẻ vào bình rượu, hoặc là ngắm hoa uống rượu.

So ra thì thấy có vẻ quận chúa không coi trọng hôn sự lần này.

Nhưng ai bảo người ta có phụ thân quyền lực chứ?

Cho dù Thái Tử có bất mãn thì cũng không dám thái độ nặng nhẹ, chì có thể tỏ lòng thiên vị bằng cách ban thưởng thật nhiều cho Cố Chi Phương.

“Hừ! Mấy món đồ xấu xí đó bổn quận chúa ta mới không cần. Chỉ có những kẻ nông cạn mới coi là bảo bối, đem khoe khoang.”

Quận chúa vừa cắn hạt dưa vừa chê.

Ta thành thật gật đầu.

Đúng là như vậy, quận chúa rất được sủng ái, vàng bạc có khi hơn cả Thái tử.

"À đúng rồi, ngươi chọn cho ta xem cái nào đẹp hơn?"

Quận chúa nói rồi cho người mang tới rất nhiều bức tranh cuộn.

Một thiếu niên mảnh khảnh, mặt lạnh lùng, vai lưng thẳng tắp đem tranh tới.

Ta tò mò mở ra xem, sau đó tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Thì ra quận chúa nói ngắm hoa chính là ngắm đàn ông?

Mặc dù ta đã nghe nói quận chúa nuôi rất nhiều kỹ nam trong phủ, nhưng lần đầu tiên chứng kiến không khỏi khiến ra có chút bối rối.

Thấy ta không nói gì, quận chúa thúc khuỷu tay ta.

"Từ lúc biết ngươi gả cho Tứ điện hạ là ta biết ánh mắt của ngươi tốt rồi! Mau chọn giup ta đi!"

Ta: "...???"

Như này là khen hay mắng ta vậy?

Ta nhìn một lượt rồi rút ra một bức: “Cái này đi.”

Quận chúa nhìn qua: "Quý Dương? Ngươi được đó, đây chính là kỹ nam đầu bảng mới chọn được ở Thu Phong Các, ta phải tốn khá nhiều bạc đấy!"

Ta hạ giọng:

"Nhưng ta vẫn thấy tất cả đều không bằng kẻ vừa mang số tranh này tới.”

Thẩm Dương không buồn ngẩng đầu lên, cười nhạt một tiếng.

“Một kẻ xuất thân từ gia tộc sa sút, sao có thể so sánh với những người này được.”

Nghe đến đây ta liền nhận ra thân phận của hắn: Tiêu Kỳ, con trai Binh Bộ thượng thư.

Mấy năm trước ông ấy phạm tội nặng, gia sản bị tịch thu, cả nhà bị liên luỵ. Duy chỉ có Tiêu Kỳ được quận chúa ra mặt bảo vệ.

Tiếc cho công tử tài hoa hơn người năm đó, nay lại trở nên như vậy.

Tiêu Kỳ hình như nghe thấy, nhưng ánh mắt không thay đổi, vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, không nhúc nhích.

Quận chúa thu dọn đống tranh lại, lúc này mới nhìn sang.

“Báo với Quý Dương tối nay ta sẽ gặp hắn.”

Tiêu Kỳ mím môi, lạnh lùng trả lời: “Vâng”.

Chờ khi hắn đi rồi, ta mới hỏi:

“Nếu quận chúa thích hắn, sao phải làm thế?"

Quận chúa lườm ta một cái.

“Cẩn thận cái miệng của ngươi, bổn quận chúa ta đã có hôn ước với Thái tử rồi."

Ta: "...."

Lúc vừa rồi chọn người đâu có thấy quận chúa nói vậy?

Vừa rời khỏi phủ quận chúa, ta liền gặp Cố Chi Phương trên đường.

Nàng ta liếc nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới, sau đó cố ý sờ chiếc trâm màu đỏ quý giá trên đầu.

“Là đại tỷ sao? Tứ điện hạ vẫn chưa khỏi bệnh à? Sao lại để tỷ ra ngoài một mình thế này?”

Ta thở dài.

“Tam điện hạ còn chưa tròn tháng đâu, ngươi đeo trâm đỏ như này có phải là không thích hợp không?”

Mặt Cố Chi Phương cứng đờ.

__________________

Việc Tam điện hạ tusat trong ngục thật sự khiến người ta phải suy ngẫm.

Chuyện hắn hành thích Thái tử bị lộ, Hoàng thương tức giận tống hắn vào đại lao.

Nhưng chuyện này điều tra mãi không có kết quả.

Tam điện hạ tuyệt thực kêu oan, sống chế+ không chịu nhận tội.

Hoàng thượng nể tình cha con, lại thêm Thái tử cũng dần khỏi, thấy thái độ của Tam điện hạ như vậy nên quyết định cho tra xét lại.

Vụ án vừa mới đưa đến Đại Lý Tự thì Tam điện hạ tusat trong nhà lao.

Người canh ngục đêm đó lại uống rượu nên không tra được gì, sau khi tỉnh rượu thì phát hiện Tam điện hạ đã chế+ từ lâu.

Chuyện này có quá nhiều sự trùng hợp. Nhiều người nói Tam điện hạ sợ Hoàng thượng điều tra lại nên chột dạ, tự kết liễu bản thân.

Cũng có vài người đẩy nghi ngờ về phía Thái tử.

Trong "vài người" này dường như còn có cả Hoàng thượng.

Không thể trách ngài ấy đa nghi được.

Trong số mấy người con của ông, chỉ có Thái tử và Tam hoàng tử là có khả năng cạnh tranh nhất. Nhị hoàng tử thì chế+ yểu. Tứ hoàng tử đau ốm liên miên. Ngũ hoàng tử mới có ba tuổi, nói còn chưa sõi.

Bây giờ Tam điện hạ chế+ kỳ lạ như vậy, đương nhiên mọi người sẽ bắt đầu nghĩ sâu xa.

Chỉ có đầu óc đơn giản như Cố Chi Phương mới nghĩ sau này không còn ai tranh giành với Thái tử được nữa, nàng ta có thể an ổn ngồi lên vị trí trắc phi.

Hơn nữa quận chúa Thẩm Dương còn không thèm nể mặt Thái tử, hôn ước giữa họ không biết còn giữ được đến khi nào.

Đến lúc đó, Cố Chi Phương mơ tưởng đến vị trí Hoàng hậu cũng không phải là không có khả năng.

Chính vì suy nghĩ nông cạn đó nên nàng ta không biết Thái tử phải có bản lĩnh ngồi lên được vị trí cao nhất đó đã.

Vẻ mặt Cố Chi Phương thay đổi, nàng ta bước lên một bước, hạ giọng:

“Đại tỷ, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy được đâu. Tam điện hạ không quan tâm đến tình nghĩa, ám sát huynh trưởng, vốn đánh phải chế+. Bây giờ hắn sợ tội tusat thì còn gì để nói nữa?"

Nàng ta vừa nói vừa cười lạnh, tỏ vẻ đắc ý.

"Chắc tỷ tỷ còn chưa biết, lần này Hoàng thượng cố ý để Thái tử điện hạ đi xử lý nạn tuyết ở Phong Châu đúng không?"

Trận tuyết lớn ở bãi săn cũng không phải tự dưng mà có.

Ở phương Bắc liên tục nổi bão tuyết, Phong Châu chịu nạn nghiêm trọng nhất, hàng vạn bá tánh khổ cực.

Nạn dân từ Phong Châu chạy tới kinh thành đều trong bộ dạng gầy trơ xương, quần áo tả tơi.

Lúc này, Hoàng thượng để Thái tử đi cứu tế, nói từ góc độ nào cũng coi như là giao trách nhiệm nặng nề cho hắn.

Nhưng là do chủ động hay không còn ai khác để giao phó lại là chuyện khác.

Hoàng thượng cũng đâu thể bắt Vân Cảnh đi được? Gió lạnh tháng chạp thổi tới, Hoàng thượng lại mất thêm đứa con nữa thì phải làm sao?

Thảo nào Cố Chi Phương lại vui mừng như vậy. Viết hết ở trên mặt luôn rồi.

Ta gật đầu: "Đúng là công việc vất vả."

Trời đông giá rét, còn có nơi nào thoải mái hơn chăn ấm nệm êm?

Cố Chi Phương như đánh vào bịch bông, tức đến đỏ mặt, cuối cùng chỉ ném cho ta ánh mắt coi thường.

"Tỷ tỷ vẫn nên về sớm chăm sóc Tứ điện hạ đi, dù sao cơ thể của hắn.... tỷ tỷ phải quý trọng đấy."

Ta đồng tình nhìn nàng ta.

"Đúng vậy, không thể so sánh với ngươi. Thái tử và quận chúa Thẩm Dương đều khỏe mạnh, sau này thời gian ngươi hầu hạ bọn họ sẽ dài lắm đấy."

Cố Chi Phương tức đến tái mặt, giơ tay muốn đánh ta: "Ngươi!"

Nàng ta còn chưa kịp hạ tay xuống thì đã nghe thấy một giọng nói bình tĩnh phía sau

“Cố nhị tiểu thư đang tính làm gì vậy?"

Cố Chi Phương giật mình, quay đầu lại.

Một chiếc xe ngựa không biết tới từ khi nào, mành bị vén lên, để lộ nửa gương mặt lạnh như ngọc.

Là Vân Cảnh.

_________________

Đôi mắt đen của hắn lặng lẽ nhìn sang, giống như chỉ là hỏi một câu bình thường nhưng lại khiến Cố Chi Phương rùng mình.

"Tứ, Tứ điện hạ..."

Ta cũng rất ngờ, chạy bước nhỏ đến bên cạnh hắn.

"Điện hạ, sao chàng lại tới đây?"

Vân Cảnh kiểm tra mặt ta.

“Ở nhà một mình quá chán nên ta muốn đi đón nàng.”

Nói rồi y quay sang nhìn Cố Chi Phương, ánh mắt không có ý cười.

“Bổn vương nhớ không nhầm thì Diệu Diệu là đại tỷ của ngươi. Hơn nữa ngươi vẫn chưa được gả vào phủ Thái tử phải không? Làm như vậy hình như không thoả đáng.”

Đúng rồi. Nàng ta lấy đâu ra tư cách dạy bảo ta?

Cố Chi Phương hốt hoảng không thôi.

Cho dù nàng ta có kiêu ngạo nhưng đứng trước Tứ hoàng tử - Dực vương điện hạ thì vẫn phải cúi mình mà thôi. Huống hồ xưa nay Cố Chi Phương luôn bày ra dáng vẻ dịu dàng thục nữ, bây giờ bị bắt gặp đang đanh đá, sao có thể không khẩn trương?

"Điện, điện hạ! Ta, ta không..."

Gió lạnh thổi tới, ta không rảnh mà xem Cố Chi Phương trình bày, vội vàng lên xe.

"Điện hạ, gió lạnh rồi, chúng ta về sớm thôi."

Vân Cảnh nhìn ta, hơi mím môi, giọng lạnh lùng.

"Cố Diệu Diệu, mặc dù cơ thể ta yếu đuối, nhưng ta vẫn bảo vệ được phu nhân nhà mình."

Sao?

Hình như y đang giận hả?

À, cũng phải thôi, Cố Chi Phương dám ra tay với ta thì tức là đánh vào mặt hắn rồi còn gì nữa.

Ta hạ rèm xuống, kéo tay y, kiên nhẫn dỗ dành:

"Chàng còn biết cơ thể chàng yếu sao? Gió thổi qua là sẽ bị cảm lạnh, vì loại người này không đáng đâu."

Vân Cảnh sửng sốt, im lặng một lát, cụp mắt xuống che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

"Hoàng huynh năng lực xuất chúng khiến nàng ta cũng tự tin. Nếu cơ thể của ta tốt hơn thì Diệu Diệu cũng không phải chịu tủi thân như thế này."

Ta được đà nói:

“Nàng ta cảm thấy Thái tử tốt thì ta cũng thấy chàng tốt! Năm nay nạn tuyết nghiêm trọng như thế, đi cứu tế rất phiền phức, sao nhãn nhã bằng chúng ta ngồi ở nhà được?"

Ai ngờ chuyến đi cứu tế thực sự lại có chuyện. Tin tức Tưởng Minh, người hộ tống bạc cứu tế biển thủ ba mươi vạn lượng. Chuyện này bị lộ ra sau một tháng bắt đầu cứu tế.

Tưởng Minh là tiểu đệ của Tưởng thị, cũng là em vợ của cha ta.

Quan trọng hơn, hắn là cánh tay đắc lực của Thái tử.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao Cố Chi Phương có thể trèo cao lên người Thái tử, nổi bật trong đám quý nữ ở kinh thành, chiếm vị trí Trắc Thái tử phi.

Bây giờ những tiểu thư đó chắc là đang thầm vui mừng vì đã tránh khỏi rắc rối.

Phạm tội tày đình như vậy, đừng nói chỉ bị tịch thu nhà hay xử trảm. Tưởng gia coi như đi đời rồi.

Về phía Thái tử thì càng thêm tổn thất nặng nề.

Lâu Lan vừa cắm hoa vừa nhiều chuyện.

"Nghe nói Thái tử tức giận dữ lắm! Còn nói muốn hủy hôn, nhị tiểu thư ở trong phủ ném đồ đạc, đã mấy ngày không ra khỏi nhà rồi."

Chậc.

Cả kinh thành ai mà không biết dù nàng ta chưa thành thân với Thái tử nhưng đã cáo mượn oai hùm rồi.

Bất ngờ là Thái tử lại không hủy hôn với Cố Chi Phương, thậm chí trong buổi triều mấy hôm sau, Thái tử còn quỳ xuống cầu xin cho Tưởng Minh.

"Hoàng huynh tâm địa nhân hậu, Tưởng Minh đi theo đã lâu, lại là cậu của Trắc phi tương lai, sao huynh ấy có thể trơ mắt nhìn hắn bị chém đầu được."

Vân Cảnh hạ một quân cờ, cười khẽ.

Ta nghi ngờ nhìn chằm chằm bàn cờ, sao lại có bốn quân đen liên tiếp ở đây?

Người này không nhân lúc ta đi ăn mà động tay động chân đấy chứ?

Hình như Vân Cảnh đọc được suy nghĩ của ta, hắn bình tĩnh giải thích:

"Diệu Diệu, trên này có tổng cộng mười ba quân cờ, nếu ta lấy thì sao nàng lại không biết?"

".... À."!!!!!

Vậy chẳng phải trước đó ta lấy trộm hắn đều biết hết sao?

Ta chột dạ ho khan.

"Điện hạ giỏi quá! Nếu sau này con có thể thông minh bằng một nửa điện hạ thì tốt rồi."

Động tác của Vân Cảnh dừng lại, đôi môi mỏng thoáng qua ý cười thật nhẹ.

"Giống Diệu Diệu thì tốt hơn."