Mệnh Ta Khắc Phu

Chương 3



Lâu Lan nghe thế thì bắt đầu suy nghĩ bay xa, tính toán xem sau này ta sẽ sinh con trai hay con gái.

Ta nhìn nàng háo hức mong chờ, nói trước:

“Ngươi có từng nghĩ, ta có thể không sinh được không?"

Lâu Lan mặt biến sắc: "Cái gì???"

Ta xua tay: "Đừng sợ hãi thế, ta chỉ nói bừa thôi."

Dù sao ta và Vân Cảnh cũng… Ờm... Cũng chưa… Khụ… khụ…

Chuyện này không thể nói trước được.

Lâu Lan không rõ sự tình, đau lòng thay ta:

“Cho dù có không sinh được thì cũng không phải do người… là do điện hạ mà.”

Không hổ là nha đầu của ta, lúc nào cũng nghĩ cho ta!

Nhưng thiên hạ nào có dễ bỏ qua như vậy.

Ta gả vào đây đã được vài tháng mà vẫn không có tin gì. Trong cung bắt đầu bóng gió yêu cầu nạp thiếp cho Vân Cảnh.

Ta hoang mang.

Này Hoàng thượng, chẳng phải trong triều còn rất nhiều việc cần giải quyết sao? Thái tử còn vừa mới làm hỏng việc, sao vẫn có thời gian quản chuyện khác vậy.

Sau khi về phủ ta mới biết thì ra cha ta đã dẫn theo rất nhiều trung thần đến nói đỡ cho Thái tử. Nên Hoàng thượng trở nên đột ngột dễ tính, thậm chí còn rảnh rỗi lo mấy chuyện con cháu.

Thái tử vì cầu xin cho Tưởng Minh làm Hoàng thượng giận dữ, yêu cầu Thái tử ở trong phủ tự kiểm điểm một tháng.

Nhưng còn chưa tới một tháng, các đại thần lại khuyên nhủ, nói tâm Thái tử thiện lương nên mới làm ra việc này, quan trọng hơn là nạn tuyết ngày càng nghiêm trọng, có rất nhiều chuyện cần Thái tử xử lý.

Mà sức khoẻ hoàng thượng từ mùa đông này thường xuyên bị bệnh, nên Thái tử đương nhiên phải gánh vác thay.

Hoàng thượng rảnh rỗi nên đương nhiên có thời gian.

Ta: "....."

Vì thế ta chỉ đành đi tìm Vân Cảnh, nói với hắn về chuyện nạp thiếp.

"Điện hạ, tam tiểu thư nhà Lại Bộ thượng thư ngưỡng mộ chàng đã lâu, ý chàng thế nào?"

Vân Cảnh nhướn mày.

"Nàng nói vậy là có ý gì?"

Ta thuật lại:

“Mặc dù tam tiểu thư Lý gia là con tiểu thiếp, nhưng tính cách dịu dàng, nếu có nàng bầu bạn thì trong phủ sẽ rộn ràng vui vẻ hơn.”

Vân Cảnh hỏi lại:

“ Diệu Diệu không tức giận sao?"

Ta kinh ngạc: "Ta tức giận gì?"

Mắt đào hoa của Vân Cảnh híp lại, giọng điệu lạnh nhạt nói:

“Nếu nàng ta đến đây thì sẽ làm phiền ta không thể ngày ngày dùng bữa cùng nàng được nữa.”

Hả?

Hình như cũng hợp lý. Sao ta lại không nghĩ ra chuyện này cơ chứ?

Nhưng…

“Diệu Diệu không thể ích kỷ giữ người cho riêng mình được. Nếu có người cùng chăm sóc điện hạ, làm chàng vui thì đương nhiên ta cũng vui.”

Ta cố gắng tỏ ra rộng lượng, thể hiện đủ tư thái của một Vương phi biết điều.

Nhưng không ngờ lần này Vân Cảnh lại không nghe theo.

“Bổn vương vốn cơ thể không được khoẻ, chỉ mình nàng đã đủ mệt rồi, nạp thêm thiếp, ta không chịu nổi.”

Ta:....???

Mấy nha hoàn và thị vệ trong phủ nhìn ta bằng ánh mắt cực kỳ sai.

Lửa giận của ta xông thẳng lên đỉnh đầu!

Vân Cảnh!

Ngươi đang nói linh tinh cái gì đó a a a!

____________

Ta giận, cực kỳ giận!

Ta tự thấy bản thân hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ của một Dực vương phi, cả cái phủ này phải công nhận điều đấy. Nhưng giờ thì sao?

Cái gì mà chỉ ta đã đủ mệt rồi? Ta làm gì sai cơ chứ?

Ngày nào ta cũng hầu hạ hắn uống thuốc, làm ấm giường, còn hắn thì sao?

Ta tức giận chạy tới phủ quận chúa ngắm hoa.

"Ngươi nói vậy thật sao?" Quận chúa tán thưởng vỗ tay, "Giỏi, quá giỏi."

Ta bực bội muốn chết.

"Sao trước đây ta không nhận ra đàn ông khó hầu hạ như vậy chứ? Vương phi đoan trang, hiểu lòng người như ta còn tìm ở đâu được?"

Thế mà hắn còn không hài lòng?

Quận chúa chẹp miệng, lấy một mũi tên ra khỏi bao đựng tên.

“Lần này là ngươi sai rồi. Thích một người thì sẽ không muốn người đó ở bên người khác. Còn ngươi thì sao? Lại chủ động tác hợp, Dực vương điện hạ sẽ nghĩ sao chứ?”

Ta giật mình.

Xong rồi!

Không nhẽ, Vân Cảnh đã nhận ra trước đây ta luôn diễn kịch sao?

Thảo nào vừa rồi trông hắn khó chịu đến thế.

Đổi lại nếu là ta bị lừa, ta cũng sẽ tức giận như vậy.

Ta liếc mắt nhìn sang bên cạnh, thì thầm:

“Vậy ngày nào Tiêu Kỳ cũng nhìn thấy người ở bên cạnh bao nhiêu công tử mà cũng không ghen, xem ra hắn thật sự không thích...."

Phập!

Quận chúa bắn một mũi tên đầy oán giận, công tử thanh tú đang làm bia người trắng mặt.

Đuôi mũi tên chỉ cách vị trí đầu hắn một tấc.

Trông hắn quen quen, hình như là đầu bảng của Thu Phong Các gì đó, là người tên Quý Dương sao?

Quận chúa hiếm khi tức giận: "Ai cần hắn thích."

Ta hạ tay xuống:

“Được rồi được rồi, ngài không cần, khắp cái kinh thành này có biết bao nhiêu công tử thiếu gia thích ngài mà."

Thẩm Dương ném cung đi, quay đầu lạnh lùng đuổi khách.

"Ngắm hoa xong rồi thì về nhà đi. Tứ điện hạ đang ở trong phủ chờ ngươi đó."

Ta lạnh lòng.

......

Ủ rũ trở về phủ, bắt đầu tính toán tài sản.

Cho dù hắn tức giận bỏ ta thì ta cũng phải mang lộ phí về quê.

Cũng may hắn có của cải, quà hắn tặng mấy tháng qua đủ để ta về quê an hưởng cuộc sống.

Sắc trời đã tối, Lâu Lan ở bên cạnh liên tục lải nhải.

"Nghe nói hôm nay sau khi người đi, điện hạ ở trong thư phòng suốt, không ra ngoài, cũng không ăn cơm."

Ta cắn một miếng chân giò.

Mặc kệ hắn! Không ăn thì nhịn.

"Dạ dày điện hạ không tốt, không ăn không uống chỉ sợ là..."

Ta nốc ừng ực bình rượu anh đào.

"Gần đây tiết trời lại lạnh, nếu điện hạ lại bị cảm thì chắc sẽ nằm trên giường không dậy nổi mất...."

Ta: "......"

Ta đi! Ta đi được chưa!

......

Vừa đến người thư phòng, ta đã nghe thấy tiếng ho khan bên trong.

Đang bừng bừng lửa giận nhưng ta liền thấy hối hận

Sao ta lại so đo với một người ốm yếu như này?

Trong suốt thời gian ta ở đây, y cũng đối xử với ta rất tốt.

Ta đang định đẩy cửa đi vào thì cửa được mở ra từ bên trong.

Đêm đông lạnh lẽo, gió thổi tuyết bay.

Ánh đèn lưu ly hắn lên gương mặt hắn, trong đôi mắt đen kia như ẩn chứa cảm xúc khó nói.

Một thoáng này, không hiểu sao ta lại cảm thấy hắn đã chờ ta rất lâu.

_____________

Vừa mới cãi nhau, bây giờ nhìn hắn khiến ta có chút xấu hổ.

Ta chỉ đành mạnh mẽ nói: "Cơ thể điện hạ không chịu nổi dày vò, đã trễ thế này còn chưa ăn, sau này người chịu khổ vẫn là điện hạ thôi."

Vân Cảnh khẽ nói: "Diệu Diệu không ở đây, ta ăn không trôi.”

Ta: "......"

Bực quá đi mất. Ta chỉ vừa thấy hắn yếu ớt nói ra câu này, thì liền cảm thấy mình quá đáng.

Ta hít sâu, bưng thức ăn nóng hổi đến.

"Ăn nhiều vào, cho ấm dạ dày."

Không ngờ hắn nghe lời đến lạ, ta bảo hắn ăn thì ăn ngồi xuống ăn thật.

Ta: "......"

Nếu hắn tức giận với ta thì đã đành, nhưng làm vậy lại khiến ta áy náy.

Sau khi ăn xong, y nghiêng đầu nhìn ta.

"Ta còn tưởng nàng không cần ta nữa."

Ta bị quận chúa cưỡng ép đuổi về, hơn nữa còn đã tính xong phí về quê: "...."

Hít sâu, ta sửa lại suy nghĩ, khẽ nói: "Điện hạ là phu quân của ta, phu thê như một, sao ta có thể bỏ điện hạ lại một mình?"

Vân Cảnh cứ im lặng nhìn ta, giống như đang xem ta có mấy phần thật lòng.

Ta lập tức chột dạ, dù sao ban ngày ta còn bảo người ta nạp thiếp mà!

Không hiểu sao cuối cùng chuyện này lại biết thành ta sai, ta cạy góc bàn, nghĩ cả buổi mới nói lí nhí.

"...... Ta thật sự không biết điện hạ sẽ tức giận vì chuyện này. Rõ ràng năm đó lúc cha ta cưới Tưởng thị về, mọi người đều rất vui."

Mắt Vân Cảnh khẽ chuyển động.

Ta nhìn chằm chằm cái ly trắng, trong đầu không ngừng xuất hiện những hình ảnh từ rất lâu.

Ta cho rằng mình đã quên, nhưng hóa ra vẫn còn nhớ.

Ta nhớ lụa đỏ treo đầy sân, tiếng trống ngập trời cùng những lời chúc phúc.

Ta cũng nhớ ta quỳ gối ở từ đường, trên bàn là bia mộ mới được khắc của mẹ ta.

"Nếu điện hạ không thích thì để ta đi nói với Hoàng thượng.”

Vân Cảnh lại nói: "Không cần."

Ta khó hiểu ngước lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Vân Cảnh.

Hắn khẽ mỉm cười.

"Chỉ cần chúng ta có con, người khác sẽ không nói gì được nữa, đúng không?"

Hả???

Ta do dự hỏi: "Ý của điện hạ là..."

Còn chưa dứt lời, người đàn ông trước mặt đã ghé sát đến, hơi lạnh phả xuống.