Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 12: Thắng cuộc



Xin chào các bạn, tôi là thân tín của tam hoàng tử Xích Diễm, Lương Tri, hôm nay ngài ấy lại bày thêm trò mới để làm rồi, nhưng tôi thực sự không hiểu cho lắm...

Nếu muốn tìm người giao đấu thì sao không tìm công tước của Đế Quốc mà lại tìm một tên hộ vệ tập sự yếu ớt? Còn đưa ra một đống điều kiện bất lợi cho bản thân.

Haizzz, thằng nhóc đang đứng đối diện ngài ấy chẳng lẽ không biết ngài ấy sử dụng song đao hay sao? Tay nào cũng thuận, dù có dùng kiếm gỗ bằng tay trái thì sao chứ?

Còn việc che mắt nghe thì có vẻ đang nhường đấy, nhưng mà tui lạy ngài đấy tam hoàng tử.

Ở Công Quốc có ai mà không biết ngài ngay cả ngủ cũng che mắt để luyện tập thính lực và trực giác? Ngay cả những kẻ ám sát có đến lúc nửa đêm thì cũng bị bẻ cổ từng tên dù không gian tối tăm mù mịt?

Làm ơn tha cho người ta đi, thiếu niên chỉ mới 20 tuổi, gieo hy vọng rồi lại đạp đổ, đúng là thất đức!!!

Choang...

Âm thanh chói tai vang lên, chỉ thấy thanh kiếm sắc bén vốn nằm trong tay của Tiểu Hắc bị hất tung xoay vài vòng trên không trung rồi cắm xuống bãi cỏ xanh, không gian rơi vào im lặng.

Lương Tri đứng ở phía cách đó không xa, mặt không biểu cảm gì nhưng trong thâm tâm thực sự ngoài thương hại và đồng cảm sâu sắc với Tiểu Hắc thì chẳng còn gì.

Đấy, một nén nhan đã kết thúc trận đấu.

Đó là vì tam hoàng tử lúc đầu trận còn giả vờ yếu thế khi phải sử dụng tay trái và bịt kín hai mắt, nếu như đấu thật thì chỉ trong vài chiêu đã giải quyết xong rồi.

Tàn ác, quá tàn ác.

" Tam hoàng tử thắng" - Lương Tri tuyên bố.

Tiểu Hắc vẫn chưa tin vào sự việc đang diễn ra trước mắt, bàn tay của cô vẫn còn cảm giác ê ẩm khi thanh kiếm bị hắn hất đi, lực đạo vô cùng khoẻ.

Xích Diễm lấy khăn bịt mắt xuống, gương mặt giảo hoạt nhìn vào cô rồi lên tiếng:

" Xem ra... ta gặp may rồi".

Để cho vở kịch diễn ra cho đúng thì hắn còn để cho cô chém trúng vài nhát vào cánh tay, chỉ có như thế thì khi thắng mới không bị cô bảo là lừa vào tròng.

Tiểu Hắc nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy việc này thực sự có điều mờ ám, nhưng cô phải nói làm sao đây?

Hắn bị thương trong khi đấu, lại sử dụng tay trái và bịt mắt, nếu bây giờ cô bảo hắn giở trò thì có phải là thua mà không chịu nhận không?

Nhưng việc này thực sự kỳ lạ...

Lương Tri vẫn đứng chỗ cũ, nhìn cô với gương mặt không biểu cảm, nội tâm của Tiểu Hắc đều bị anh đoán trúng, dù muốn nói nhưng chỉ có thể ngậm miệng.

Xài đồng lương của ai thì về phe người đó, tên của anh là Lương Tri, nhưng lương tháng quan trọng hơn, vô tri một lần cũng chẳng sao, nhưng không nhận lương một lần thì chết chắc.

" Kết quả đã có, xin hỏi ngài định yêu cầu việc gì" - Thân tín làm theo công mà lên tiếng.

Người đàn ông nhìn Tiểu hắc đang cắn cắn môi, gương mặt vô cùng bất mãn và không cam tâm thì lộ ra nụ cười nhẹ:

" Tạm thời chưa nghĩ ra... đợi thêm vài ngày nữa cũng được. Tập luyện từ nãy đến giờ cũng mệt rồi, vào trong dùng bữa thôi".

Cô làm sao mà nuốt trôi thức ăn đây? Thua cuộc cô chấp nhận, nhưng điều làm cho Tiểu Hắc không cam tâm chính là việc này kỳ quái lắm. Hơn nữa, nếu hắn đưa ra yêu cầu quá đáng thì làm sao?

Tiểu Hắc vẫn đứng ở sân tập không chịu đi, người đàn ông thì vui vẻ vào trong dinh thự trước, Lương Tri đi theo phía sau, nhỏ tiếng mà nói:

" Tam hoàng tử quả nhiên hào phóng, đưa ra đặc ân như không".

Xích Diễm nhìn anh rồi cười cười mà không nói gì.

Thân tín nhìn bóng dáng yểu xìu của Tiểu Hắc đang cố đi theo phía sau mà thương cảm lắc lắc đầu.

Chậc, đúng là có tài năng vượt trội, có thể hiểu vì sao công tước Đế Quốc cho theo bảo vệ phu nhân của hắn.

Đặc biệt là thật thà, sẽ không dối gạc phu nhân công tước.

Nhưng quá là xui xẻo khi gặp phải tam hoàng tử, thôi thì trách ai bây giờ?

Cả ngày hôm đó, Tiểu Hắc chẳng hề vui vẻ, đi theo bảo vệ cho hắn nhưng trong đầu chỉ mãi nghĩ về kết quả thi đấu. Người đàn ông ngồi trên sofa được băng bó cánh tay bi chém nhưng gương mặt lại vô cùng hài lòng.

Mèo con này ra tay cũng ác thật, chẳng lưu tình chút nào.