Mèo Hoang Nhỏ Của Tam Hoàng Tử

Chương 13: Để lại sẹo



Xích Diễm hướng mắt về phía cô, hắn để lộ nửa thân trên trần trụi để tiện cho việc băng bó, nước da sẫm màu trông vô cùng khoẻ khoắn, múi cơ bụng thì săn chắc, quả là một tuyệt tác trời ban, hắn nhìn cô chằm chằm rồi lên tiếng:

" Ta bịt kín hai mắt mà em ra tay chẳng lưu tình chút nào, đúng là nhẫn~ tâm".

Cái bộ mặt uỷ khuất đó có hợp với cái vóc dáng cao lớn lực lưỡng của hắn không? Làm ơn đi, đừng có làm cái hành động gớm ghiết đó nữa.

Tiểu Hắc giữ khoảng cách, thẳng lưng, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước rồi đáp lại:

" Nếu tôi không dốc hết toàn lực thì người ta sẽ coi ngài ra gì? Tam hoàng tử của Công Quốc anh dũng lại để cho người khác phải nhường nhịn, sẽ bị cười mất".

" Nhưng ta bịt mắt mà, không thấy gì hết trơn á. Em không thể thương xót nương tay hay sao?".

Không muốn, không thích. Cơ hội trả thù thế kia nếu như không dùng thì phụ lòng người bày trò rồi.

Tiểu Hắc không trả lời, nhìn ngó khắp nơi như thể đang cảnh giác nhưng thực chất là không muốn ngó đến hắn.

Nghĩ đi nghĩ lại thì đúng là kỳ lạ. Ngài công tước ở nơi này có kẻ thù, vậy nên thỉnh thoảng sẽ có vài đám người không biết tốt xấu lẻn vào dinh thự để ám sát, nhưng tại sao từ sáng đến giờ nơi này lại chẳng có ai vào đây?

Xích Diễm ở Công Quốc kẻ thù nhiều hay không thì cô không biết, nhưng đến nước khác mà vẫn bình yên thì thực sự... là do hắn may mắn?

Tất nhiên là không, khác với Ba Lạc Bá Tư tự tạo ra kẻ thù, Xích Diễm từ nhỏ dù không làm gì thì cũng có người muốn hắn phải chết, vậy nên hắn âm thầm huấn luyện một đội quân tinh nhuệ âm thầm đi theo mình để bảo vệ. Dinh thự này nhìn thì có vẻ yên ắng, nhưng tính từ sáng đến giờ đã có hơn chục nhóm người đến để lấy đầu hắn rồi, dù là người của Đế Quốc hay của Công Quốc thì đều có phần.

Người đàn ông lười biếng nằm xuống sofa, đưa cánh tay bị thương để bác sĩ quấn băng gạc, bàn tay còn lại hắn đưa lên miệng che đi môi mỏng đang xuýt xoa:

" Ui da, bác sĩ... có để lại sẹo không".

"..........." - Bác sĩ.

"............" - Tiểu Hắc.

Lương Tri- con lạy mười phương chư phật làm ơn hãy khiến cho người này bình thường giúp con, chẳng lẽ do khí hậu ở Đế Quốc khác xa so với Công Quốc cho nên mới dẫn đến thần trí không tỉnh táo?

Bác sĩ đẩy đẩy gọng kính rồi hắng giọng:

" Vết thương tuy khá sâu nhưng cũng không đến mức để lại sẹo đâu, tam hoàng tử lại là người khoẻ mạnh, vậy nên đảm bảo không có vấn đề".

" Sao lại thế được, nhìn thế thôi chứ ta yếuuuuu đuối lắm, ây da... bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi, chắc là do mất máu".

Tiểu Hắc sắp chịu hết nỗi rồi, cắn răng mãi không thôi, vì sợ đôi mắt sẽ làm lộ biểu cảm cho nên chỉ còn cách nhắm lại, nắm tay cuộn thành đấm, cố nén cơn buồn nôn cùng tức giận.

Lương Tri cũng sắp bị tình cảnh trước mắt làm dày vò cho ngộp thở, nhanh chóng nhìn về phía bác sĩ rồi lên tiếng:

" Tôi tiễn ngài ra cổng, vất vả rồi".

Bác sĩ như nhìn thấy được cửa sống, nhanh chóng đứng lên rồi đi ra ngoài.

Tiểu Hắc thực sự muốn ra khỏi phòng nhưng thân là hộ vệ riêng, chỉ có thể nhẫn nhịn mà ở lại.

Xích Diễm nằm một bên ở trên sofa, dùng tay quấn đầy băng gạc chống lên đầu rồi hướng mắt nhìn cô gái đang đứng cách đó không xa, mặt dày mà nói:

" Thuốc của bác sĩ công hiệu thật đấy, mới đó mà chẳng còn thấy đau nữa".

Tên khốn, có biết liêm sỉ viết như thế nào không?!

Tiểu Hắc đứng yên ở đó, trong lòng đã sớm chất đầy bất mãn nhưng vẫn đáp lại cho đúng phép tắc:

" Vậy thì may quá, cứ tưởng tam hoàng tử đây ngỏm đến nơi rồi".

" Ầy, đúng là suýt thì không vượt qua được, nhưng nghĩ lại thì vẫn còn chưa kết hôn, còn chưa ăn được miếng nào mà chỉ ngừng lại ở việc xoa xoa sờ sờ... có chút không cam tâm nên đành phải cố gắng vượt qua~".

Tiểu Hắc nhìn hắn, ánh mắt của cô tràn đầy nghi hoặc.

Cái tên này đang nói cái gì vậy? Đói quá nên ngốc rồi chăng? Thôi kệ hắn.

Căn bản cô không hiểu 'ăn' mà hắn đề cập đến là có ý gì.

" Mừng ngài đã vượt qua" - Cô đáp lại rồi tiếp tục đứng canh.

Người đàn ông không thấy được cô nhảy cẩn lên rồi đỏ mặt quát mắng, có chút mất hứng lẩm nhẩm

" Không hiểu phong tình".