Méo Làm Nam Chính Đến Chết Cũng Yêu Em

Chương 1



Hôm nay trời đẹp hơn hẳn ngày thường, ánh mặt trời mang theo nhiệt độ nóng bỏng trải khắp thành phố S, một chiếc xe hơi loại nhỏ màu trắng đang chạy bon bon trên đường.

Trong khoang xe đầy khí lạnh điều hòa, nhàn nhạt một hương vị tươi mát.

Tần Thâm đang chuẩn bị một kịch bản ngắn, dựa vào tư liệu thu thập được kèm với hiểu biết về cách hoạt động của mạng xã hội, làm việc cho công ty giải trí Thâm Hải, một công ty thiên về hoạt động giải trí quốc nội, ký hợp đồng với vài streamer đang hot, phát triển khá khả quan.

Là một trợ lý chuyên chạy vặt cho ông chủ, Tần Thâm mới đón một vị đại gia đang đầu tư cho công ty từ sân bay, hiện đang trên đường về công ty.

Hắn trộm nhìn người đang ngồi ghế phụ từ gương chiếu hậu, tướng ta đại gia đây có thể sánh với minh tinh, tuổi cũng rất trẻ, cái nhìn trộm vừa lúc bị đối phương bắt được, Tần Thâm theo bản năng cười cười, sau đó dời tầm mắt, vờ vịt chuyên tâm lái xe.

"Dừng ở trạm phục vụ phía trước một chút." Đại gia bỗng nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lạnh lẽo lẽo, thấm lạnh đến tận tim can.

Tần Thâm: "Vâng."

Tuy không biết đối phương muốn làm gì, việc này cũng không khiến hắn trả lời chậm trễ, đúng lúc chính hắn cũng muốn đi WC.

Đại gia không cần hắn cung cấp dịch vụ mở cửa, rời đi thẳng. Tần Thâm chỉ nhìn thấy một bóng dáng gầy ốm, ánh nắng nhuộm một vầng sáng vàng nhạt trên từng sợi tóc đen nhánh, cùng với cần cổ thẳng thắn thon dài, điểm thêm một nốt ruồi vô cùng bắt mắt.

Tần Thâm thấy khung cảnh này quen quen, đặc biệt là vẻ kiêu ngạo của đối phương, khiến hắn cảm thấy như đã từng quen biết.

Nhưng có lẽ đó chỉ là thái độ chung của mấy kẻ trẻ tuổi nhiều tiền đối với người có địa vị thấp hơn mình mà thôi.

Khoảnh khắc Tần Thâm bước xuống xe, hơi nóng bỏng rát đập vào mặt, khiến hắn – kẻ đang mặc âu phục - trông đần kinh khủng khiếp, hắn nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn phải cởi áo khoác, vuốt nhẹ cái áo sơ mi đã hơi nhăn, có lẽ là do góc độ ánh sáng, họa tiết màu bạc thoáng hiện trên vải dệt màu trắng.

Đi vào trạm phục vụ, có không ít người ở bên trong, Tần Thâm không thấy vị đại gia kia.

Hắn vẫn chưa để tâm, mà tập trung tìm bảng chỉ đường đi toilet.

Chỗ này mở điều hòa mức độ lớn, ở một lúc là cảm thấy lạnh, Tần Thâm cố nhịn cảm giác muốn phủi đi da gà trên cánh tay.

Một tay cắm túi quần, từ từ tiếp cận mục tiêu.

Giải quyết xong nhu cầu sinh lý.

Tần Thâm lau nước trên tay, rời khỏi toilet, đi ra cửa trạm phục vụ, cảm giác lúc nóng lúc lạnh thật không thoải mái. Bước chân nhanh hơn, tìm được vị trí dừng xe lúc nãy. Xoay chìa khóa, khởi động xe.

Tần Thâm buộc kỹ dây an toàn, đánh lái, chạy xe hướng về đường quốc lộ rộng mở.

Âm nhạc đánh vỡ không gian trầm mặc.

Tần Thâm vặn nhỏ âm lượng, phong cảnh ven đường bay xẹt qua mi mắt hắn, quả bóng rổ nảy trên mặt đất rồi bỗng dưng vọt lên trời, đánh vào rào chắn cao ngất.

Trời nắng nóng mà dám chơi bóng, thân thể thanh niên tốt thật.

Tần Thâm – năm nay vừa tròn 22 cái xuân xanh – xuýt xoa, ánh mắt lia qua sân thể dục bằng phẳng, ôi thời gian trôi thật qua mau, mới chớp mắt mà đã rời xa

trường học

được một năm.

Trường học?

Tần Thâm đột ngột dừng xe, hắn biết vì sao mình lại thấy đại gia kia quen mắt rồi, hồi cấp 3, trong lớp học có một đứa mọt sách đeo kính, cả ngày xụ mặt, nhưng học cực kỳ giỏi.

Mọt sách gầy gầy, rất cao.

Lần nào cũng chỉ nhìn thấy cái gáy của mọt sách, tư thế đoan chính, tựa như không thứ gì có thể khiến đối phương cong lưng uốn gối.

Hình ảnh trong trí nhớ dẫn trùng khớp với bóng lưng của hiện thực.

Nốt ruồi tương tự kèm tóc đen.

— Cảnh Thận.

Thật ra Tần Thâm không nhớ kỹ đám bạn học cấp 3 của mình, hắn luôn luôn không chú ý những người không liên quan đến bản thân, còn chuyện có thể nhớ rõ Cảnh Thận, cũng là do trong ba năm cấp 3 giữa hai người từng có chút quan hệ, hơn nữa Cảnh Thận = cẩn thận, dễ nhớ.

Vậy nên, có phải hắn quên mất cái gì không ta?

Người ngồi ghế phụ đâu rồi!

Tần Thâm thầm nghĩ thôi xong, chính mình bỏ người ở khu phục vụ rồi chạy, giữa hắn với người ta chỉ có xíu xiu quan hệ, cộng thêm 5 năm xa cách, còn thừa được bao nhiêu?

Huống chi, đối phương hiện tại là lãnh đạo của hắn.

Tần Thâm quay xe thật nhanh, bọn họ chưa trao đổi phương thức liên lạc, không biết người ta có phát hiện hắn lái xe đi mất hay chưa, có gọi điện thoại mách tội với ông chủ công ty hắn hay không.

Nghĩ đến cái cảnh khuôn mặt béo phì của ông chủ phun nước miếng bay tứ tung lên mặt hắn, Tần Thâm cầm di động, do dự muốn gọi cho ông chủ báo trước tình huống một chút, suy cho cùng thì hắn gọi cho ông chủ, vẫn tốt hơn việc đại gia kia gọi nhiều.

Cuối cùng.

Tần Thâm không gọi điện thoại, trở lại khu phục vụ, liếc mắt một cái liền thấy người đang đứng trước cửa trạm phục vụ. Lúc đầu hắn kinh ngạc người nọ không thấy nóng sao, sau mới nhớ ra phía sau là cửa, có điều hòa.

Hắn ngượng ngùng vẫy vẫy tay với người nọ.

"Khụ, tôi nhớ cậu thích ăn dưa hấu, phía trước có chỗ bán dưa hấu rất ngọt, nên tôi chạy đi mua hai quả." Tần Thâm cười, chỉ chỉ mấy quả dưa xanh mướt ở ghế sau.

Hắn vừa dứt lời, không khí bỗng nhiên yên tĩnh.

"Chúc mừng ra truyện mới, cp chính là ai vậy cà?"

"Cuối cùng Cảnh Thận cũng có chuyện riêng rồi!!!"

"Muốn ngược bé Cảnh Thận đáng yêu ư? Hy vọng bà tác ban cho bé một ông chồng hoàn mỹ yêu ẻm chiều ẻm!"

"Công chính Tần Thâm là ai zọ, em trai Tần Tư hỏ?"

Nụ cười trên mặt Tần Thâm lập tức xịt keo, giọng nói thần bí "tra tấn" hắn mấy đêm, giờ đến lúc tỉnh hắn cũng phải chịu đựng nữa hả?

Từ năm tháng trước, giấc ngủ của hắn đã bị thanh âm vừa nãy chiếm cứ, mỗi lần tỉnh lại đều sẽ quên nội dung lời nói, theo thời gian trôi qua, đôi khi hắn có thể nhớ rõ vài đoạn thanh âm ngắn gọn.

Nhớ đến bốn chữ "Hóng ra truyện mới" nghe được trong mộng, cộng thêm "Chúc mừng ra truyện mới".

Tần Thâm hơi nghiêm mặt, thế giới hắn đang sống chỉ là khung cảnh hư ảo dưới ngòi bút sáng tác của một vị tác giả nào đó, hắn đang sống trong một quyển tiểu thuyết?

Hơn nữa, CP là chỉ việc hắn là một đôi với Cảnh Thận?

Giọng nói mang theo ý nghĩa không rõ ràng lại vô cùng có tính xuyên thấu chui thẳng vào đại não Tần Thâm, khiến hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần.

"Yên tâm, tôi sẽ không nói gì với giám đốc Lý." Cảnh Thận khẽ khép đôi mắt lập loè niềm vui, duy trì bình tĩnh nói, "Tôi cho rằng cậu mãi cũng không nhận ra tôi."

"Tần Thâm."

Cảnh Thận nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, tầm mắt miêu tả khuôn mặt đối phương: "Cậu vẫn giống như xưa."

"Mẹ nó, mới khúc đầu đã bỏ rơi thụ thụ ở trạm phục vụ, cho vào lò nung lại đi!!!"

"Đùa hả ba, công đây đó hở?! Một cha tài xế?"

"Nhất định là có ẩn tình, tác giả đại nhân sắp xếp cho công có gia thế năng lực không cái nào kém cái nào, khúc sau chắc chắn tình tiết sẽ xoay chuyển!"

"Tác giả không xây dựng công làm tài xế đâu, chắc khúc sau ảnh sẽ giả heo ăn thịt hổ đó!"

"Tần Thâm là em trai Tần Tư, sao lại ở dưới đáy xã hội như này?"

"Khúc nào trong truyện bảo ổng là em trai Tần Tư?"

Nghe đến lần thứ ba, ánh mắt Tần Thâm trầm trọng, mới ra truyện liền biết đến Tần Tư, nghe giọng điệu có vẻ vô cùng quen thuộc.

Hắn khó có thể kiềm nén, không muốn tiếp tục suy nghĩ sâu hơn.

Thân thế của Tần Thâm nghe thì phức tạp, nhưng cũng rất đơn giản, cha mẹ ruột của hắn qua đời từ sớm, từ nhỏ hắn đã được bạn tốt của ba, cũng chính là ba nuôi nhận nuôi, hắn có hai anh trai không cùng huyết thống, anh cả Tần Diên, anh hai Tần Tư.

Ba Tần dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành lập một đế quốc kinh doanh, anh cả kế thừa gia nghiệp, anh hai vẫn còn đi học.

Tần Thâm nhỏ nhất, nằm không chờ tiền hoa hồng.

Tần Thâm dừng xe trước công ty giải trí Thâm Hải, ép xuống suy nghĩ muộn phiền trong lòng, đưa Cảnh Thận vào công ty.

Lễ tân biết hắn, nở một nụ cười rạng rỡ.

Tần Thâm gật gật đầu, thầm nghĩ, cô gái này cười với ai cũng ngọt ngọt ngào ngào, kỹ năng nghề nghiệp thật tốt.

Cảnh Thận đang đi sau hắn nửa bước, nhìn thấy tương tác của hai người, môi mỏng nhạt màu càng mím chặt.

Tần Thâm ấn nút thang máy, lúc ngẩng đầu chú ý tới ảnh ngược của Cảnh Thận, tâm trạng người nọ có vẻ không vui, quanh thân tản ra tín hiệu chớ quấy rầy tôi.

"......"

Không tiếng động đi đến văn phòng.

Lãnh đạo trực tiếp của Tần Thâm, giám đốc Lý, đã chờ ở phòng họp, hắn thấy mình cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ đón người, nội dung nói chuyện kế tiếp, hắn có cần theo hầu không?

May sao nhìn thấy thư ký Trương giỏi giang, xinh xắn hơi hơi gật đầu với hắn.

Tần Thâm cầm bình nước rỗng rời phòng họp, chưa từng phát hiện ánh mắt mòn mỏi từ phía sau.

"Đỉnh của chóp, công xíu xiu chần chừ cũng không có, đi luôn"

"Thụ yêu thầm công?? Thái độ đối với công quá khác biệt luôn"

"Mấy người nhà họ Tần đều là công cặn bã hết hả? Không hổ là người một nhà, anh cả có phải cũng có chuyện xưa không, cho đủ bộ ba cặn bã luôn!"

"Nhiều quá cũng hông được, anh em của công cặn bã là cặn bã, bạn từ bé của công cặn bã cũng là cặn bã, có một thụ cặn bã cho cân bằng ik!"

Động tác đóng cửa của Tần Thâm mạnh thêm một chút, cửa phát ra thanh âm ngắn ngủn: Cái quần què zĩ zậy?