Meo~ Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 1: Tiểu Thao Thiết mơ hồ



18 năm trôi qua, Vu Hiểu Thao ngày nào cũng phải chịu loại cảm giác cực kỳ đói bụng, cậu ăn đủ loại mỹ thực từ nam tới bắc, lượng cơm một mình bằng tám người ăn, cũng không thể làm loại cảm giác đói khát này biến mất, nên cậu luôn cho rằng mình có bệnh, nhưng đi bệnh viện nhiều lần, đều nhận được kết quả phủ định.

Thân thể hắn vô cùng khỏe mạnh, hoàn toàn không có tật xấu...

Cho đến khi trước sinh nhật 18 tuổi còn một ngày, thượng cổ truyền thừa thức tỉnh, Vu Hiểu Thao đang ngủ mơ bị dọa tỉnh, thấy mình mọc ra móng vuốt, sờ trên đầu nổi lên tiểu sừng cong cong, Vu Hiểu Thao thiếu chút nữa đã tự hù chết chính mình, trong lúc mờ mịt ăn hết đồ ăn dự trữ trong nhà mới phục hồi tinh thần.

Sau ngày hôm đó, cậu mới biết mình là thứ gì.

Truyền thừa ký ức của Thượng cổ Thao Thiết nói cho cậu biết, làm Thao Thiết, cậu mỗi ngày cần thiết ăn thật nhiều thức ăn mới có đủ linh lực, mới có thể sống được, ngoài phần ký ức này, truyền thừa còn có một không gian giới của Thao Thiết thần thú.

Nhưng mà, Tiểu Thao Thiết 18 tuổi, sống được đến bây giờ đã là kỳ tích, làm sao có đủ linh lực để mở ra truyền thừa không gian.

Cho nên đó là một vật trang sức hư vô.

Đồng thời, theo sau thức tỉnh là cảm giác đói khát này càng cao, ảnh hưởng đến cả sinh hoạt hằng ngày của Vu Hiểu Thao.

Vu Hiểu Thao liền từ tiểu cật hóa thăng cấp thành đại cật hóa, tiền cậu làm công tích góp được, đều đã dành ho mua đồ ăn hết.

Như vậy còn chưa đủ, Vu - mỗi ngày đều đói bụng - Hiểu Thao hận không thể đem đường lớn xem như đùi gà mà gặm.

Vu Hiểu Thao ôm đồ ăn vặt đã xé bao, xem màn hình TV một bầy cá heo trắng từ mặt biển phóng lên, mỹ lệ làm người khác yêu thích, tuyệt đối là tác phẩm khuyên thế của thiên nhiên.

Kia trong mắt Vu Hiểu Thao, đồ ăn vặt trước mắt đều không còn mùi vị, tiểu Thao Thiết nhìn TV mà hai mắt phát lục quang, nước miếng đều muốn chảy xuống.

Cho đến sau, mỗi lần Vu Hiểu Thao xem chương trình động vật hoang dã, đều bùng phát cảm giác muốn ăn đến mãnh liệt, chỉ có thể chịu đựng.

Vu Hiểu Thao dần dần ý thức được, ở thế giới này, chỉ có những động vật hoang dã mới có một tí linh lực, càng quý hiếm thì linh lực lại nhiều hơn một ít.

Nhưng mà lý trí cậu nói, những con đó không thể ăn đi

Thời gian trôi qua, cảm giác đói mãnh liệt đó càng tăng mạnh, đồ ăn mỗi này ăn càng nhiều...

Cậu không biết mình có thể mất khống chế vào một ngày nào không, trực tếp chạy đến khu bảo vệ động vật hoang dã mà ăn uống thỏa thích, ăn đến đỏ mắt, thấy gì ăn đó, cuối cùng ăn luôn thế giới này.

Việc này không phải chưa từng có, cậu còn chưa mở ra hết truyền thừa trí nhớ của Thao Thiết, đã từng có một lão Thao Thiết mất lí trí, bản tính bùng nổ, ăn luôn một thế giới nhỏ, sau đó bị trời phạt, biến mất không dư lại thứ gì.

Loại kết cục bi thảm này không đáng tiếc hận.

Vì tránh một này nào đó mình mất đi lí trí, Vu Hiểu Thao dứt khoát tìm trong truyền thừa ký ức về Phong Ấn phù, tính đem mình phong ấn lại, chờ ngày Địa Cầu tràn đầy linh khí trở lại, phá vỡ phong ấn ăn thật thật nhiều.

Sau khi chuẩn bị tốt tài liệu vẽ phù văn, Vu Hiểu Thao mở mười ba túi bánh mì, hai bao lớn thịt bò khô, bốn mươi bao chà bông thịt heo, hơn mười bao cá khô vị cay, đặt ở bên cạnh.

Sau đó một tay đem ngón tay đặt bên miệng cắn rách, ở trên một tờ giấy vàng vẽ bùa, một tay không ngừng bỏ đồ ăn vặt vào miệng, trấn ăn chifh mình vì tiêu hao linh lực mà trở nên đói khát.

Loại Phong Ấn phù này tốt nhất thì cần dùng vật dẫn là bạch ngọc hoặc lục ngọc.

Nhưng Vu Hiểu Thao hiện giờ là dân nghèo, ăn nhiều đến không thể tự chu cấp, tất nhiên mau không nổi những loại ngọc thuần túy đó, mà cậu linh lực thiếu đến khong thể mở ra hoàn toàn không gian trói buộc của mình, cũng không dùng được.

Cho nên sau khi cân nhắc, Vu Hiểu Thao lựa chọn lá bùa màu vàng cùng máu tươi có linh lực của mình mà vẽ phù văn.

Vu Hiểu Thao mạnh mẽ nhai chà bông trong miệng, đồng thời, ngón tay tiếp tục vẽ phù văn rườm rà phức tạp bằng máu tươi có linh lực của mình.

Linh lực dần dần bị rút cạn dung nhập vào trong phù văn, hơn nữa mất máu quá nhiều tạo nên cảm giác đói khát mãnh liệt, khiến cho hai mắt Vu Hiểu Thao choáng váng, phù ăn trong nháy mắt không thấy rõ.

Phong Ấn phù trước mắt cậu là một trong những loại phù văn phức tạp nhất, trong đó liên quan nhiều đến việc vận dụng linh lực, nhưng cậu đảm bảo trong lúc phong ấn, sẽ không chịu thương tổn từ bên ngoài, vừ không cảm nhận được đói khát mà tự mình phá mở phong ấn, còn nếu có thể phán đoán bên ngoài đủ linh lực để tỉnh lại hay không, hay là có thể để tiểu Thao Thiết hắn chắc bụng một lần.

Cho nên, một chút sai lầm đều không thể có, bằng không...

Vu Hiểu Thao đầu óc rối loạn còn không nghĩ tới hậu quả, liền cảm giác lá bùa hình như nóng lên.

Hai mắt cậu bỗng nhiên mở to, bỗng nhiên phát giác, lá bùa dưới tay cậu đã có tác dụng!

Nhưng Phong Ấn phù này cậu còn chưa vẽ xong mà!

Vu Hiểu Thao tức đến muốn thổ huyết, nãy giờ lãng phí nhiều máu tươi với một chút linh lực của cậu.

Tiểu Thao Thiết cấp tốc chạy ra ngoài, vừa mới lao được hai bước, nhớ đến trên àn đồ ăn còn chưa ăn hết, liền quay người lại lấy.

Đúng lúc này lá bùa có được cường đại linh lực nổ mạnh, đem Vu Hiểu Thao và đồ ăn vặt của hắn đều cuốn đi vào.

Linh lực nổ mạnh cắt thân thể Vu Hiểu Thao, quần áo bình thường đều không chịu được mà sớm nát vụn, mà đồ ăn vặt thưa thớt bị cuốn đi nổ thành bột mịn.

Vu Hiểu Thao tin nhỏ đều muốn nát, chắng sợ đồ ăn vặt đó linh lực có được nhỏ bé đến hông đáng kể, nhưng đối với Thao Thiết mà nói, bất kể là đồ ăn gì cũng không được lãng phí!

Vu Hiểu Thao hóa thành bản thể, cuộn thân bảo vệ mấy bao cá khô còn lại của mình, mơ mơ màng màng cảm giác bị linh lực nổ mạnh đánh lên thân thể, có gì đó thay đổi, lại một cổ linh lực nổ tung, Vu Hiểu Thao kêu lên một tiếng, đau đớn cả thân, trước mắt đen thui.

Khi Vu Hiểu Thao phục hồi lại tinh thần, đang rơi tự do, nhanh chóng rơi xuống không trọng lực làm cậu kinh hoảng, móng vuốt quơ quào mong muốn tìm được điểm bấu lấy, nhưng mà xung quanh không có gì trảo được, chỉ có tiếng gió vù vù lọt vào tai.

Cảm giác không trọng lực này càng mạnh, rơi xuống với tốc độ ngày càng nhanh, cuối cùng gặp phải kết cục nào, cậu đều rõ ràng!

Vu Hiểu Thao nhắm chặt mắt, kêu một tiếng đầy kinh hoảng:" Meo ô!!!"

A a a a a.............

Tiểu Thao Thiết:...............

Hình như có chỗ nào không đúng?

Cùng lúc đó, bên cạnh Vu Hiểu Thao đột nhiên có tiếng gió bén nhọ lao tới, so với cậu còn nhanh hơn, mang theo ánh lửa và tiếng gió, oanh một tiếng nện trên mặt đất, hất lên vô số bụi mù, làm ra một cái hố to.

Vu Hiểu Thao ngạc nhiên mở to hai mắt: Đây là.... thiên thạch à?

Mắt thấy không rõ vật bên dưới ngày càng gần, tầm mắt bị bụi mù che đậy càng mơ hồ, Vu Hiểu Thao ra sức giãy dụa, kinh hoảng mà meo meo liên tục, cho đến khi vang lên một tiếng 'bang', toàn bộ cơ thể va vào vật gì đó.

Vu Hiểu Thao đau gần chết, ai ai nhỏ giọng kêu, móng vuốt co giật, dẫm lên thứ gì rồi, khác với mặt đất cứng rắn, cũng không phải thiên thạch cứng rắn xuyên thấu qua tầng khí quyển, xúc cảm hình như hơi nóng.

Không chờ Vu Hiểu Thao suy nghĩ thêm, thân thể cậu lắc lư bị xách lên, tựa hồ bị nắm lấy.

Vu Hiểu Thao choáng váng chớp chớp mắt, xuyên qua bụi mù nhìn rõ cảnh tượng.

Đúng là một cái hố thật to, đường kính rộng mười mét hai bên, mà hắn ở đáy hố, ở trong trạng thái lơ lửng, phía sau cảm giác như bị cái gì nắm lấy.

Vu Hiểu Thao tầm mắt lại gần, sau đó cậu thấy một đống phế liệu biến dạng vặn vẹo, có phần bị bẻ gãy còn lóe ánh sáng, mắt có thể thấy độ sắc bén.

Vu Hiểu Thao:.......

May là cậu rơi xuống đây chứ không phải bên kia, nếu từ trên trời mà cậu rơi ở bên đó, phỏng chừng là có một tiểu Thao Thiết huyết nhục mơ hồ rồi.

Vu Hiểu Thao yên lặng thu hồi tầm mắt, sau lưng bị nắm lấy không chịu khống chế mà nhổ cao lung lay, cả người cũng lắc lư theo, cái đuôi sau ngưới lắc lắc.

Vu Hiểu Thao:???

Vu Hiểu THao chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt là một khuôn mắt tuấn mỹ lãnh khốc bày ra biểu tình kiên nghị, mái tóc đen ngắn, mũi cao thẳng, khóa môi lãnh đạm, đôi mắt đen khép hờ lóe lên ánh sáng nhẹ, khóe mắt dính một ít cát cùng máu, có một vết thương đang cháy máu.

Rất tuấn tú rất lãnh khốc, nhưng phá hư hình tượng của người này là ở cặp chân mày, ở đó có một vết hoa mai nhỏ màu đỏ tinh xảo, nhìn thế nào cũng là một cái dấu ấn... đệm chân mèo?

Sau đó Vu Hiểu Thao mới hậu tri hậu giác ý thức được, tình trạng của cậu hiện tại không phải bị thứ gì kẹp lấy mà là bị người này xách từ phía sau?

Này không khoa học!!!

Thân là ngươi, không thể bị xách từ sau lưng được!

Thân là thú, vẻ ngoài cậu là một Thượng cổ hung thú, ít nhất cũng hù chết người, sao có thể bị xách lên được?

Vu Hiểu Thao đôi mắt trừng lớn, tầm mắt từ từ nhìn về móng vuốt mình.

Lông trắng mềm mại xõa tung, lật qua xem, thịt lót hình hoa mai màu hồng phấn dính vết máu.

Giống hệt như vết ấn trên trán người nào đó!

- --------

Tác giả có lời muốn nói: Khai tân văn lạp ~ cầu một đợt cất chứa, sao sao sao moah moah ~~