Meo~ Trẫm Còn Chưa Ăn No

Chương 2: Vuốt lông



Đây tuyệt đối không phải móng vuốt của Thao Thiết!

Vu Hiểu Thao hoảng loạn nhớ lại thời điểm phù văn khởi động, trong đầu một lần lại một lần nhớ về lúc vẽ bùa, sau mấy lần suy nghĩ, Vu Hiểu Thao biết nguyên nhân.

Trong lúc vẽ phù văn, linh lực có một lần gián đoạn, tuy chỉ bằng một cái nháy mắt nhưng lá bùa chịu quá nhiều máu tươi, liền biến dị, cao giai phù văn Phong Ấn phù phức tạp biến thành ba loại phù văn trung giai: Bạo Liệt phù, Không Gian phù và Biến Hình phù.

Bạo Liệt phù không làm cậu nổ tung, Không Gian phù lại không xé nát cậu, mà Biến Hình phù cậu lại dính trúng.

Bi thảm vậy thì thôi đi, Biến Hình phù này còn là.... vĩnh cửu!

Vu Hiểu Thao gục đầu nhìn bốn móng vuốt trắng tuyết của mình, còn có cái đuôi cam trắng xen kẽ.

Như vậy nếu không có ngoài ý muốn khác, cậu vĩnh viễn là một con mèo.

Biến thành mèo thì không nói nữa đi.

Đêm đó cậu biến thành quái thú tiểu Thao Thiết cũng tiếp nhận được mà.

Trọng điểm là, vì cái gì cậu biến thành mèo rồi mà cảm giác đói bụng điên cuồng vẫn như hình với bóng???

Trước kia tốt xấu gì cậu còn có thể tự mình đi kiếm tiền mua đồ ăn.

Biến thành mèo rồi, làm sao tìm đủ đồ ăn?!

Chẳng lẽ cậu phải làm thú cưng? Lật bàn!

Trong lúc Vu Hiểu Thao nghiến răng nghiến lợi oán hận, một bàn tay đặt trên đầu cậu, bao trọn đầu đầu nhỏ cậu. Hơi nóng, còn có hơi ướt, bàn tay đó nhẹ nhàng dùng lực xoa đầu cậu, đem Vu Hiểu Thao xoa đến ngơ ngác.

Vu Hiểu Thao chớp đôi mắt, nhìn bàn tay trước mặt, to lớn có lực, vân tay rõ ràng... mặt trên còn có vệt máu.

A, không phải... người này xem meo meo ta như khăn tay?

Vu Hiểu Thao méo một tiếng quơ móng vuốt, hướng về bàn tay người này cào.

Nhưng móng vuốt còn chưa đụng tay người này, cậu đã bị xách ra xa, quơ quào thế nào cũng không chạm được người ta.

Cùng lúc đó, nam nhân cao lớn nằm dưới đất chậm rãi ngồi dậy.

Động tá đơn giản có lẽ đụng trúng vết thương của hắn, Vu Hiểu Thao nghe được một tiếng rên khẽ.

Ách, xem ra người này ngã mạnh hơn cậu nhiều.

Vu Hiểu Thao ngừng múa may móng vuốt, đánh giá người trước mắt, nhìn hắn nghiêng đầu phun ra một ngụm máu, lưu loát nhổ mấy mảnh kim loại nhỏ đâm trên đùi, máu tươi liền từ vết thương chảy ra.

Vu Hiểu Thao móng vuốt run lên:............

Thật tàn nhẫn a.

Sau đó, ánh mắt sắc bén của người này liền dừng trên ngưới cậu, bị ánh mắt quét toàn thân.

Vu Hiểu Thao: Làm... làm cái gì vậy?

Tay đang xách cậu sau lưng giật giật, xách cậu tới trước mặt rồi đặt ở trên đùi chính mình.

Mặc kệ Vu Hiểu Thao giãy dụa cỡ nào, bàn tay to lớn của người này kiên định đặt cậu trên đùi mình, sau đó đè lên thân thể cậu, đem lông mao xõa tung mềm mại của cậu vuốt thẳng.

Vu Hiểu Thao:................. (▼-▼#)

Vì vậy càng thêm ra sức giãy dụa.

Nhưng mà, thân là mèo con sức lực yếu, mặc cho cậu giãy dụa cỡ nào, múa móng cỡ nào, meo meo liên tục, bàn tay người nào đó vẫn kiên quyết xoa bóp bụng nhỏ cậu, xoa xoa hai chân trước, mà một ít máu trên tay hắn đều cọ lên hai lỗ tai nhỏ của cậu rồi lại sờ soạng đuôi mèo, lông mao toàn thân không chỗ nào buông tha.

Cọ xát một lúc xong, người này nắm lấy móng vuốt nhỏ sắc bén đang múa may, cũng cọ qua một lần. Lúc này, Vu Hiểu Thao đã rõ ràng, bàn tay người này sạch sẽ, vết máu đều cọ dính lên lông cậu hết.

Vu Hiểu Thao:...........

Hỗn đản, lấy mèo lau tay sao?

Cuộc đời cậu là lần đầu tiên đụng trúng!

Hồi đó hàng xóm trước nhà cậu có một con mèo già mập mạp, không động đậy, ngồi xổm meo meo hai tiếng, liền có nhà cây cho mèo, cầu treo cho mèo, đồ ăn hộp ăn không hết với cá khô nhỏ, đãi ngộ đó so với tiểu Thao Thiết cậu còn hạnh phúc hơn nhiều, vì cái gì tới cậu biến thành mèo lại trở thành khăn lau mặt???

Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, điểm chính là, Vu Hiểu Thao từ nhỏ đến lớn, đều là cô đơn một mình mà sống, chưa từng cùng người nào thân cận qua, lần này cùng người khác thân mật, cư nhiên bị người ta xem là khăn lau mặt, cọ cho lông cậu đều là huyết......

Vu Hiểu Thao bi phẫn!

Lúc Vu Hiểu Thao bi phẫn đợi người này có thể đem mình đi lau máu tươi ở đùi của hắn, bàn tay đang đặt trên bụng cậu liền rút về, nắm lấy phần lông sau cổ cậu, đặt cậu trên một khối kim loại bằng phẳng.

Vu Hiểu Thao:.............

Tự do đến quá bất ngờ, cậu có điểm ngốc!

Ngốc hai giây, Vu Hiểu Thao chạy nhanh, dẫm lên sắt vụn đồng nát dưới chân lao ra ngoài.

Lôi Khải Hành nhìn theo động vật nhỏ lưng cam, bụng trắng trắng, móng vuốt trắng trắng, hai mắt phát sáng đang chạy đi xa.

Quả nhiên không có bị thương, toàn thân đều khỏe mạnh.

Lôi Khải Hành hạ khóe môi, cúi đầu xử lý miệng vết thương của mình. Lúc này, trí tuệ nhân tạo trói buộc ý thức hắn, Bạch Hào lên tiếng.

" Nguyên soái, ta có một chuyện không rõ."

" Nói."

" Ngài là lông mao khống sao?"

"......Ta lúc nãy kiểm tra thân thể nó!"

Lúc hắn điều khiển cơ giáp đột phá vòng phòng ngự của tinh cầu này, liền nhìn thấy tiểu động vật đang hoảng hốt rơi từ trên cao xuống, hắn rơi xuống mặt đất trước, cơ giáp vỡ nát, bên trong lộ ra, lúc sau tiểu động vật cũng rơi xuống dưới, rơi trúng mặt hắn, còn dẫm trán hắn một cái.

Thân thể tiểu động vật này mềm mại không thể tưởng tượng, rơi từ trên trời mà xương cốt không bị tổn thương gì, đúng là kỳ tích.

Rơi từ trên cao xuống như thế, nếu không phải may mắn rơi trúng trán hắn, nếu rơi trúng mảnh vụn cơ giáp cạnh bên, nói không chừng đã đi đời nhà ma.

Vu Hiểu Thao chạy không bao xa, thể lực không chống đỡ nỗi nữa, sao bay vòng vòng quanh đầu, nhanh chóng bị cảm giác đói bụng làm cho hỏng mất.

Bởi vì vẽ bùa làm tiêu hao quá nhiều linh lực của cậu làm cậu đói bụng, hơn nữa mất máu quá nhiều, thật là giậu đổ bìm leo, đói đến hoài nghi miêu sinh.

Đi thêm một bước liền không động đậy nổi nữa, Vu Hiểu Thao ghé vào một cánh tay hỏng trước mắt thở hồng hộc.

Đúng lúc này, một mùi hương như có như không từ xa bay lại, với người từng ăn mỹ thực từ nam đến bắc Vu Hiểu Thao mà nói, hương vị này không thơm, đừng nói tới mỹ vị, nhưng lại làm cậu muốn ăn, làm con ngươi cậu trợn to, phóng ra tinh quang, giãy dụa bò lên, đứng xiêu xiêu vẹo vẹo đáp lại.

Lúc này, Lôi Khải Hành đơn giản xử lý vết thương, từ trong cơ giáp móc ra một cái hộp, lấy từ bên trong một bịch dinh dưỡng tề.

Đang lúc hắn tính mở bọc, tiểu động vật lông cam mềm mại bò tới, cuộn hai móng vuốt trắng mềm với nhau, mềm nhũn nằm ở đó, nghiêng đầu, hai con ngươi dựng đứng màu xanh lục hướng phía hắn nhìn, ẩn ẩn một vài vệt nước trong mắt, dường như muốn bất kỳ lúc nào cũng có thể khóc.

Lôi Hành Khải:.........

Làm sao vậy, không phải lúc nãy còn giương nanh múa vuốt sao?

Vu Hiểu Thao nhìn chăm chăm vào đồ vật trong tay người nào đó.

Tuy rằng không biết đó là cái gì, nhưng linh lực như có như không đang bay ra, nước miếng cậu đều muốn chảy xuống.

Cậu nhìn vườn bách thú hoang dã nhìn sư tử Châu Phi đều không có nhiều linh lực như vậy!

Lôi Khải Hành ngồi xổm xuống, nhìn tiểu động vật nằm trên tàn tích kim loại, duỗi tay vuốt vuốt lưng nó, gãi lỗ tai nó.

Vu Hiểu Thao một lòng muốn ăn, chuyên chú nhìn chằm chằm đồ vật trong tay người này, đôi với việc bị xem là khăn lau một lần nữa cũng không quan tâm.

Lôi Khải Hành nhướn mày nhìn tiểu động vật ngoan ngoãn, lắc lắc bịch dinh dưỡng tề trong tay.

Đầu tiểu động vật liền nhìn theo bàn tay hắn.

Lôi Khải Hành giương khóe môi, sau lần trọng thương vì bị ám sát làm tâm tình hắn xám xịt đột nhiên sáng lên, cầm bịch dinh dưỡng tề lắc lư trái phải, đầu tiểu động vật trước mặt hắn cũng nhìn theo, đôi mắt màu xanh to tròn nhìn chằm chằm bàn tay hắn, hoàn toàn không chớp mắt.

Từ nhỏ đã cùng Nguyên soái trói định, ý thức trí năng Bạch Hào nhìn Đế quốc Nguyên soái trêu chọc tiểu động vật.

Nguyên soái, ngài khi còn nhỏ cũng đau có như vậy..........

Vu - đầu quay mấy chục lần - Hiểu Thao:............ (▼-▼#)

Nhưng bàn tay vẫn lắc lư như cũ, đầu và tầm mắt cậu không khống chế được đuổi theo nó.

Lúc bàn tay người này dừng lại thời điểm, Vu Hiểu Thao không nhịn được nữa, tập trung sức lực liều mạng nhảy qua, hai chân trước hướng đến bàn tay người này.

Lôi Khải Hành nhướn mày, cánh tay nhanh chóng bẻ qua một cái, tránh được động tác săn mồi của tiểu động vật.

Tuy rằng sau khi hắn trọng thương, thể chất và tinh thần lực đều không được như trước, nhưng đối phó với động tác săn mồi của tiểu động vật, vẫn dễ như trở bàn tay.

Vồ hụt rơi xuống đất Vu Hiểu Thao, mằm trên mặt đất chôn đầu vào móng vuốt nghiến răng nghiến lợi: " Meo meo méo!"

....... Còn không phải là ăn một chút thôi sao, liền tính không cho, cậu không thèm!

Tiếng mèo kêu mềm mại, khi Lôi Khải Hành nghe vào, còn nghe được một chút cảm xúc ghẹn ngào.

Lôi Soái ở trên chiến trường sát phạt, ít cười nói, đột nhiên cười, mở bịch dinh dưỡng tề, để trong lòng bàn tay, đưa đến trướt mặt tiểu động vật lông mềm.

Vu Hiểu Thao nâng cao mắt, cự tuyệt.

Cậu cũng có cốt khí!

Lôi Khải Hành nhướn mày, lần thứ hai đem đến trước mặt.

So vơi trước kia, phần dinh dưỡng tề này đều có nhiều linh lực hơn so với bất kỳ đồ ăn nào, vô cùng dụ hoặc khứu giác của Vu Hiểu Thao.

Thao Thiết miêu cuối cùng nhịn không được, nâng móng ôm chặt ngón tay người này, cúi đầu gặm lấy đồ vật trong lòng bàn tay hắn.

Vị giống nhau, mùi giống nhau.

Nhưng đáng chết là có thể trấn an được cảm giác đói bụng của cậu.

Vu Hiểu Thao ngấu nghiến ăn, một giây đem một phần dinh dưỡng tề có thể cung cấp năng lượng cho một chiến sĩ tiên phong trong ba ngày nuốt sạch sẽ.

Vu Hiểu Thao chưa đã thèm cắn xé bịch đóng gói, đến khi xác định trong bịch không còn một chút nào mới thu hồi móng vuốt, liếm răng nanh nhoe sắc bén, ngước đầu đánh giá nam nhân cao lớn trước mặt.

....... Kỳ thực, muốn ta làm sủng vật không phải không thể.

Tác giả có lời muốn nói: Sao moah moah ~