Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 1 - Chương 16: Bí mật



Hôm sau tỉnh lại, Triệu Y Nguyệt phát hiện mình đang nằm trong lòng Rồng vàng, nàng ngơ ngác hồi lâu

mới xác nhận mình không nằm mơ, Rồng vàng nhắm nghiền mắt trông như đang ngủ nên nàng không dám động cựa gì.

Nàng vẫn nhớ như in dáng vẻ không ngừng rụng vảy chảy máu của Rồng vàng tối qua, dù hình người trước mặt trông không có gì khác thường nhưng Triệu Y Nguyệt lại không quên nổi, trong lòng chất chứa vài phần âu lo.

Triệu Y Nguyệt đang lo lắng thì bỗng nhiên bị Rồng vàng ghì đầu dựa vào lòng nó, nghe nó cà lơ phất phơ hỏi: “Lo gì thế?”

Vốn thấy nàng đang ngủ ngon, sao vừa tỉnh mặt đã biến sắc thế.

Triệu Y Nguyệt dựa đầu vào ngực Rồng vàng, mặt hơi nóng lên, vừa mở miệng đã hỏi ngay: “Ngài còn đau không?”

Nàng không thể ngừng lo lắng được.

-

Rồng vàng vẫn lặp lại câu cũ: “Không đau.”

Triệu Y Nguyệt ngẩng lên khỏi ngực chàng, chưa kịp thấy gì đã bị chàng ấn lại. Triệu Y Nguyệt lại ngẩng lên, rồi lại bị ấn xuống, cứ lặp lại vài lần cho đến khi nàng bỏ cuộc.

“Được rồi, vậy ta có thể làm gì cho ngài không?” Triệu Y Nguyệt sốt ruột hỏi.

Rồng vàng xoa đầu nàng, trầm giọng đáp: “Cứ thế này là được.”

Như bây giờ nó thấy rất tốt.

Tiếc là có người lại không chịu.

Triệu Y Nguyệt nghe thấy tiếng Tiêu Vũ hỏi Thúy Liễu đang canh cửa bên ngoài: “Thái tử phi đã tỉnh chưa?”

Thúy Liễu bẩm: “Thưa điện hạ, nương nương vẫn chưa tỉnh”

Tiêu Vũ xốc mành đi vào. Nghe tiếng y tới gần, Triệu Y Nguyệt thầm oán hận.

Nàng vốn định giả bộ ngủ chưa tỉnh mặc kệ Thái tử, không ngờ Tiêu Vũ lại ngồi

xuống mép giường, nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt chất chứa nỗi niềm, sau. đó thò tay tới.

Triệu Y Nguyệt hoảng hốt, lập tức ôm lấy Rồng vàng lăn vào trong.

Tiêu Vũ: *..”

Rồng vàng: *..”

Triệu Y Nguyệt che Rồng vàng rồi xoay người ngồi dậy, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Tiêu Vũ đang sầm mặt hỏi: “Thái tử điện hạ làm gì thế”

Bàn tay vừa vươn ra của Tiêu Vũ bấy giờ đã siết thành nắm đấm rụt về, y tức giận cười khẩy, đứng dậy nói nhẹ tênh: “Nếu tỉnh thì nhanh sửa soạn đi, không lại bảo cô không dẫn ngươi theo.”

Triệu Y Nguyệt: Mi nói tiếng người đi!

Nàng lướt qua Thúy Liễu, nhìn Thúy Liễu sau lưng y. -

Thúy Liễu khẽ thưa: “Hoàng thượng tức giận vì chuyện thích khách nên đã về cung tồi ạ.”

Hoàng đế đã đi, đương nhiên chuyện săn bắn không thể tiếp tục nữa, mọi người ai về nhà nấy.

Tiêu Vũ tức giận rời đi, lúc đi cả tâm trí chỉ tràn ngập hình ảnh Triệu Y Nguyệt xoay người né tránh mình ban nãy. Y càng nghĩ càng tức, cuối cùng tức đến bật cười.

Đợi Thúy Liễu cũng ra khỏi phòng, Triệu Y Nguyệt mới quay đầu lại nhìn Rồng vàng vẫn nằm im không nhúc nhích, sợ tới mức nhào tới

“ Có phải vừa rồi ta làm ngài đau không?”

Rồng vàng chưa từng nghĩ có một ngày nó lại mong manh yếu đuối trong mắt người trần như vậy.

Chỉ bằng sức của ngươi mà làm đau ta được chác? Chưa bị ta làm đau đã tốt lắm rồi.

Nếu không phải Rồng vàng phối hợp thì Triệu Y Nguyệt có thể ôm nó lăn được mới là lạ.

“Này kẻ phàm, người mới yếu đuối, không phải ta” Rồng vàng cảm thấy nó cần phải nhấn mạnh hình tượng to lớn oai hùng của mình, bèn hóa thành hình rồng ôm Triệu Y Nguyệt vào lòng, nhìn nàng từ trên cao xuống, “Chút khế ước phản phệ này ta nào xem ra gì, ngàn vạn năm qua chưa từng có gì làm tổn thương ta được."

Triệu Y Nguyệt ngơ ngác nhìn nó, có chiếc vảy dính chút máu rụng xuống trước mặt nàng.

Sau một thoáng im lặng, Triệu Y Nguyệt gục đầu xuống, buồn bực nói: “Ngài giỏi lắm.”

Rồng vàng thấy có gì đó không đúng.

Sao nàng lại không vui?

Nhất định là do hình rồng của mình khiến nàng vừa nhìn đã âu sầu.

Rồng vàng lập tức biến về hình người.

Triệu Y Nguyệt im lặng nhổm dậy xuống giường, chuẩn bị rời khỏi bãi săn, dọc đường về cũng chẳng

nói năng gì. Tiêu Vũ tự cho rằng y và Thái tử phi đang chiến tranh lạnh, nhưng lại năm lần bảy lượt nhìn lén sắc mặt Triệu Y Nguyệt, phàm là người thì hẳn ai cũng nhận ra tâm trạng của Triệu Y Nguyệt không tốt.

Tiêu Vũ định quan tâm một chút, ai ngờ Triệu Y Nguyệt chẳng nghe thấy y nói gì, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình, khiến Thái tử tức đến độ tới Đông cung cũng không vào mà quay xe ngựa đi luôn.

Triệu Y Nguyệt vừa vào đến nơi đã thấy Rồng vàng ngồi trước cửa phòng nàng, chiếc chuông gió treo trên mái hiên đỉnh đang kêu vang, và bên cạnh Rồng vàng có bảy tám ngọn núi vàng.

Vàng bạc châu báu sáng lấp lóa, mỗi khi gió thổi, một số viên đá quý ở đỉnh núi lại rơi

xuống đất phát ra tiếng kêu lanh lảnh, Triệu Y Nguyệt nghe mà tim đập thình thịch.

Nàng nhìn đến ngây người: “Ngài làm gì thế?”

Rồng vàng hào phóng nói: “Cho ngươi đấy." -

Triệu Y Nguyệt trợn mắt há hốc: “Ngài cho.. nhiều quá.”

Rồng vàng như ngẫm ngợi gì, nhìn nàng bảo: “Trông có vẻ như người không vui.”

Nó nhớ mỗi lần tặng núi vàng cho Triệu Y Nguyệt thì nàng đều hớn hở tươi cười, nó thích nhìn Triệu Y Nguyệt cười.

Triệu Y Nguyệt đứng dưới cầu thang còn Rồng vàng ngồi trên bậc cao nhất. Lúc này nắng đương gắt, gió hiu hiu khiến cái chuông gió bằng ngọc dưới hiên kêu lanh lảnh, nàng tiến lên một bước, cách Rồng vàng gần hơn, nhìn nó với ánh mắt nghiêm túc. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ Cũ
2. Quân Hôn Khó Cầu: Gả Cho Đô Đốc Thực Vật
3. Vì Anh Yêu Em
4. Thoát Khỏi Trái Đất
=====================================

“Ta không vui, là bởi ta quá tham lam” Triệu Y Nguyệt thẳng thắn bộc bạch rồi nở nụ cười xinh đẹp rạng rỡ với Rồng vàng, “Ta thích ngài, nên ta mong ngài cũng thích ta.”

Nhưng nó là rồng, hẳn là chẳng hiểu tình cảm của người trần.

Rồng vàng nhìn Triệu Y Nguyệt, chớp chớp mắt, nghe vậy thì vô cùng hài lòng, nó cũng rất thích kẻ

phàm này.

Thế là mớ vàng dưới mái hiên lại nhiều thêm bảy tám ngọn núi, còn không ngừng tăng lên. Ban nãy Triệu Y Nguyệt đang bừng bừng khí thể, vừa trông thấy cảnh này thì sợ điếng người, xách váy lên vội nói: “Đủ rồi đủ rồi, còn thêm nữa thì nơi này không chứa nổi mất.”

Rồng vàng ngẩng đầu nhìn người đang đi tới chỗ mình, bình tĩnh hỏi: “Thế thì đổi một cung điện lớn hơn, ngươi thích kiểu gì?”

Triệu Y Nguyệt dở khóc dở cười, Rồng vàng càng nuông chiều nàng thì nàng lại càng thấy chua xót.

“Sau này rồi đổi” Triệu Y Nguyệt đi vào phòng, “Để ta vẽ tranh cho ngài.”

Rồng vàng đuổi theo hỏi: “Sau này là khi nào? Chỗ này đúng là bé thật, đuôi của ta chẳng duỗi ra được, ở cuối vùng biển phía Nam có mấy trăm tòa Long cung, đến khi đó ta dẫn ngươi tới, ngươi cứ mặc sức chọn.”

Triệu Y Nguyệt nghe vậy thì đưa tay ôm ngực, đây là rồng à? Đúng là giàu vô nhân tính luôn!

Nàng cầm bút lông mà Rồng vàng tặng chăm chú vẽ tranh, vẽ chuột Chinchilla và thỏ tuyết mà nó thích xem nhất.

Rồng vàng thấy nàng tập trung vẽ tranh thì không quấy rầy, ở ngoài cửa nhặtchỗ vàng bạc châu báu bị gió thổi rơi về. Châu báu cứ rơi mãi, nó cứ nhặt mãi, tiếng lách cách cứ vang mãi bên tai Triệu Y Nguyệt.

Thỉnh thoảng nàng ngẩng đầu trông ra, thấy gò má Rồng vàng trong nắng, đường nét khuôn mặt tuấn tú mà hoang đã, dù chỉ yên lặng đứng đó không làm gì thì cũng tràn ngập tính uy hiếp.

Càng ngắm càng u mê.

Vì thế Triệu Y Nguyệt vẽ một bức tranh hình người của Rồng vàng, sau đó lặng lẽ cuốn nó lại cất đi, không cho Rồng vàng thấy.

Ai ngờ vừa mới cho bức tranh vào hộp thì Rồng vàng ở ngoài cửa đã liếc nàng bén lẹm.

Nó bất mãn hỏi: “Sao ngươi lại giấu tranh đi không cho ta xem?”

Triệu Y Nguyệt chớp mắt, chỉ lên bàn bảo: “Ta đã vẽ rất nhiều tranh cho ngài, chỗ đó đều là của ngài cả.”

Rồng vàng bị dời sự chú ý, đi tới bên cạnh bàn.

Triệu Y Nguyệt lặng lẽ thở phào, ngoài trời đã tối, Thúy Liễu đúng giờ tới hỏi Triệu Y Nguyệt đã muốn dùng bữa chưa, sau khi nhận được hồi đáp bèn lui xuống chuẩn bị

Bây giờ đến lượt Rồng vàng chăm chú ngắm tranh.

Một bức tranh cũng khiến nó xem mãi, như thể dùng ánh mắt lia theo nét bút vẽ lại bức tranh lần nữa.

Trong lúc này, Triệu Y Nguyệt không quấy rầy nó mà yên lặng ngồi cạnh ăn tối, không có ai khác tới quấy rầy, ngày hôm nay cứ thế yên ổn qua đi, nhưng Triệu Y Nguyệt giơ ngón tay nhẩm tính, nó còn rụng vảy những hai ngày nữa.

Lúc dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh, Triệu Y Nguyệt hỏi: “Sao ngài lại lập khế ước với Đại Càn?”

Hẳn đó là chuyện từ thuở xa xưa, trong truyện viết vương triều Đại Càn đã được Rồng vàng bảo hộ hơn nghìn năm, nhưng không viết cụ thể nguyên do, dù sao trọng tâm truyện vẫn là chuyện yêu đương và hành hạ thể xác tinh thần của đôi nam nữ chính. -

Quyền lực của Thái tử bị Quốc sư chèn ép, nên y ghét lây cả Rồng vàng.

Rồng vàng im lặng rất lâu, đưa lưng về phía Triệu Y Nguyệt, nói sâu xa: “Một mối duyên thầm.”

Triệu Y Nguyệt cũng không trông chờ nó sẽ tiết lộ điều gì, lại hỏi tiếp: “Có phải liên quan tới hoàng thất Đại Càn không?”

Rồng vàng hừ khẽ, theo sự hiểu biết của Triệu Y Nguyệt về nó, chính là có liên quan.

“Nếu chuyện lập khế ước kia liên quan tới hoàng thất thì xóa bỏ cũng vậy? Triệu Y Nguyệt dọn bàn, vứt những bức tranh hỏng vào sọt rác, Rồng vàng không đáp, ánh mắt lại đuổi theo nàng.

“Nếu ngài không thể trả lời thì gật đầu cũng được.” Triệu Y Nguyệt ngoảnh lại hỏi, “Có thể xóa bỏ không?”

Rồng vàng chẳng phản ứng gì.

“Thôi được rồi, chúng ta đổi sang cách khác. Nếu ta nói sai thì ngài phản bác, nếu ta nói đúng thì ngài im lặng nhé.” Triệu Y Nguyệt hỏi, “Ban đầu người lập khế ước với ngài là nữ à?”

Rồng vàng đáp ngay: “Không phải”

Triệu Y Nguyệt hấp háy mắt, cười giảo hoạt, “Người thuộc hoàng thất có thể xóa bỏ khế ước không?”

Rồng vàng ngắm tranh không nói gì.

“Ta biết rồi ” Triệu Y Nguyệt gật gù, khoác áo choàng đi ra ngoài.

Lúc trước nàng từng nghe Rồng vàng nói, khế ước sẽ có hiệu lực đến khi Đại Càn không cần nó nữa. Dựa theo nguồn tri thức phong phú đến từ các loại kịch bản nàng có thì trong khế ước này, Đại Càn tương đương với hoàng thất, mà kẻ có địa vị thống trị tối cao của vương triều chính là Hoàng đế.

Hoàng đế những đời trước đều thờ phụng Rồng vàng, thậm chí còn tin rằng “chỉ có người được Rồng vàng công nhận mới ngồi vững trên ngôi Hoàng đế”, nhưng Tiêu Vũ lại không tin Rồng vàng, còn nuôi dã tâm với ngôi vị Hoàng để, và y là nam chính.

Nếu nói ai là người có khả năng xóa bỏ khế ước nhất, đó chính là Thái tử.

Chẳng qua phải làm gì mới xóa bỏ khế ước được?

Rồng vàng không chịu nói, Triệu Y Nguyệt lại muốn biết càng nhiều thông tin về vương triểu và Rồng vàng càng tốt. Ở thế giới này nếu muốn nắm được kiến thức và thắc mắc lịch sử thì chỉ có sách trả lời được.

Vì thế buổi tối nàng vào Tàng thư các trong Đông cung.

Tàng thư các cao ba tầng, còn rất rộng, mấy trăm kệ sách khiến Triệu Y Nguyệt hoa cả mắt. Nàng cầm đènlồng từng kệ một, đã chuẩn  bị tâm lý ngủ đêm ở đây.

Rồng vàng cầm tranh đi theo nàng, xem xong mới hỏi: “Ngươi muốn tìm gì vậy?”

Triệu Y Nguyệt trèo lên thang gỗ, vừa lật sách vừa đáp: “Tìm sách liên quan đến rồng”

Rồng vàng cụp mắt hỏi: “Tìm thứ ấy làm gì?” -

Triệu Y Nguyệt cười bảo: “Tìm cách xóa bỏ khế ước giúp ngài.”

Thế là Rồng vàng vung ống tay áo, trong Tàng thư các nổi trận gió to, Triệu Y Nguyệt thấy vài ba cuốn

sách từ trên lầu bay xuống, đặt bên chân nàng.

“Nơi này chỉ có mấy quyển này liên quan tới rồng thôi” Rồng vàng hóa hình rồng nói, “Để ta vào cung tìm cho ngươi.”

Triệu Y Nguyệt: “…”

Đây là ngài tự dâng tận cửa nha.

Rồng vàng quay lại rất nhanh, Triệu Y Nguyệt vừa xuống thang nhặt một quyển sách mở ra, chưa đọc được hai trang thì đã thấy nó ngậm một đống sách về, phun xuống chân nàng.

Có một quyển rơi trên đất, Triệu Y Nguyệt nhìn thấy tranh vẽ rồng bên trên thì nhặt lên xem đầu tiên.

Hình ảnh trong bức tranh đơn giản mà sống động, ít ra đủ để hiểu bức tranh nói gì, bên cạnh còn có chú giải bằng chữ, ý chính là: Ngày xửa ngày xưa, ở phương Nam có một con Rồng vàng hiếu chiến, tàn bạo, thích giết chóc, thường quấy phá những vùng quanh đó long trời lở đất, là một con rồng

xấu Xa.

Triệu Y Nguyệt: “…”

Nhưng quyển sách này viết thú vị đấy chứ.

Nàng đọc tiếp.

Con rồng xấu xa ấy chiếm cứ núi rừng, hễ gặp yêu ma là đánh, nên thường xuyên gây ra động đất, sạt lở, lũ lụt tràn vào đồng ruộng thôn xóm, khiến loài người căm hận mà sợ hãi.

Người trần khẩn cầu Rồng vàng đừng phá phách gây tai họa nữa, Rồng vàng bảo muốn bọn họ hiến tế một người con gái và vàng bạc châu báu cho nó vào ngày rằm mỗi tháng để đổi lấy bình an.

Triệu Y Nguyệt đọc đến đây thì sắc mặt là lạ.

Rồng vàng thấy mặt nàng biến sắc thì thò sang xem, hoảng sợ đến độ suýt dựng thẳng râu, giơ chân gạt phắt quyển sách trên tay nàng xuống.

Mẹ kiếp! Sao lại đưa lịch sử đen tối của mình cho nàng xem chứ!

Triệu Y Nguyệt ngu mặt, cất bước định nhặt quyển sách, lại bị Rồng vàng dùng vuốt đè váy lại, không đi được.

“Ngài làm gì thế?” Triệu Y Nguyệt vừa bực vừa buồn cười. -

Rồng vàng trầm giọng thanh minh: “Trong ấy toàn viết linh ta linh tinh.”

Triệu Y Nguyệt cười híp mắt: “Ví như bảo ngày rằm hàng tháng ngài bắt dân làng phải hiến tế một người đẹp à?”

“Toàn là bôi nhọ!” Rồng vàng dùng đến hai chân giữ váy nàng, không cho nàng đi, vừa bực vừa sốt ruột nói,

“Đó vốn là địa bàn của ta, ta hoàn toàn không chào đón con người, nhưng bọn họ cứ nằng nặc vào vùng biển và núi của ta để săn bắn giết chóc, ầm ĩ suốt ngày! Ta đánh nhau trên địa bàn của mình mà đám người trần lại bảo ta gây ra tai họa, muốn dâng vợ con em gái mình lên hiến tế để đổi lấy bình an, vừa ngu xuẩn ích kỷ còn yếu. đuối, còn khiến vùng biển tràn ngập oán khí khó ngửi.”

Rồng vàng càng nói càng thấy uất ức, lũ người phàm đáng ghét dám nói hươu nói vượn, nếu vì chuyện này là Triệu Y Nguyệt hiểu lầm nó, sợ hãi nó, không thích nó thì nó sẽ nuốt luôn quyển sách này!

Triệu Y Nguyệt thấy nó càng kể càng tức, đến độ râu dựng hết lên thì cuống quýt vỗ về. Nàng túm lấy cọng râu kéo xuống, “Được rồi được rồi, toàn là viết linh tinh, ngài đâu phải loại rồng xấu xa háo sắc giết chóc lung tung thế chứ, ngài là con rồng thích thỏ con đáng yêu mà.”

Rồng vàng vung đuôi hất quyển sách ra xa, thoải mái hưởng thụ sự vuốt ve của Triệu Y Nguyệt: “Không cho đọc nó.”

Triệu Y Nguyệt cười hỏi: “Vì sao chứ? Ta biết ngài không giống những gì viết trong ấy..."

Nàng chưa nói hết câu, Rồng vàng đã cúi xuống, dán đầu mình vào đầu nàng: “Ta sợ ngươi đọc xong sẽ không thích ta nữa.”

HẾT CHƯƠNG 16