Mị Giả Vô Cương

Quyển 1 - Chương 3-2: Mị Sát (Hạ)



Lúc Vãn Mị trở về, Tiểu Tam đang cầm kiếm chẻ củi, nàng đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào hắn.

"Xem ra ngươi đều biết mọi chuyện." Nàng nhìn chằm chằm một hồi thì lên tiếng. "Người trong phòng tối là ai, hắn thích gì, bọn ta đi vào để làm gì, những việc này ngươi đều biết, nếu vậy thì nói cho ta nghe một chút đi."

Tiểu Tam quay lại, sắc mặt có chút nghiêm nghị: "Ta không biết, cái gì cũng không biết. Ngài nên nhớ thân phận của người này là cấm kỵ ở Quỷ Môn, tuyệt đối đừng đi tìm hiểu."

Vãn Mị sững sờ, đột nhiên có cảm giác bản thân trước đây đã xem nhẹ ảnh tử này.

Tiểu Tam sắc mặt ngưng trọng, lại rũ tay xuống: "Nói như vậy thì chủ tử đã được chọn rồi sao?"

Vãn Mị gật đầu, còn chưa kịp nói thêm gì thì đã nghe thấy tiếng ồn ào trong viện.

Nàng bước ra cửa, trông thấy bên trong viện đột nhiên có thêm bốn năm người, tất cả đều cúi gầm mặt bước đi, lát sau đều bước vào gian phòng dành cho hạ nhân vốn bỏ trống.

Cùng đi còn có Vãn Hương, nàng kéo tay Vãn Mị đi vào viện, giơ tay lên cao: "Chúc mừng muội muội chính thức trở thành Sát. Muội nhìn xem, viện này bây giờ đã có tên rồi."

Vãn Mị ngẩng đầu, trông thấy cửa viện đã được người ta khắc lên hai chữ "Mị Sát".

"Muội muội về sau chính là Mị Sát." Vãn Hương thân mật vỗ mu bàn tay của nàng: "Về sau vai vế chúng ta ngang nhau, cần phải giúp đỡ lẫn nhau."

Vãn Mị dần hiểu ra, hóa ra buổi chiều ở trong phòng tối kia là buổi tuyển tú, nàng được chọn thì trở thành Sát, vậy ba nữ tử kia hẳn cũng là sát thủ dự bị.

Thế là Vãn Mị nhe răng, nặn ra một nụ cười không tim không phổi: "Tỷ tỷ nói gì đó? Muội là người tới sau, cái gì cũng không biết, về sau còn phải nhờ tỷ dạy dỗ."

Sau khi trở thành Sát, thời gian trong viện cũng không thay đổi nhiều, thay đổi lớn nhất chính là có thêm năm kẻ hạ nhân, thế là Tiểu Tam trở nên rảnh rỗi hơn nhiều.

Việc huấn luyện vẫn tiếp tục, hôm nay Tiểu Tam lấy ra giấy tuyên cùng bút lông, nói là muốn Vãn Mị học viết chữ.

Cây cối bên ngoài đang đâm chồi nảy lộc, Vãn Mị cảm thấy có chút lười biếng, không kiên nhẫn vặn vẹo: "Ta không cần học chữ đâu. Cha ta là tú tài thi rớt, từ nhỏ đã ép ta viết chữ, lớn thì ép ta đọc sách."

Trùng hợp lúc này Vãn Hương cũng đến ngạch cửa, nghe lời này liền mỉm cười: "Muội muội không hiểu rồi. Học viết ở đây rất khác so với thông thường."

Nói xong nàng liền vỗ tay, ảnh tử Sa Bát của nàng nghe tiếng liện hiện ra, cúi đầu rụt vai sau lưng nàng.

Vãn Hương sai hắn chui xuống gầm bàn, vừa cười vừa nói với nàng: "Sa Bát nhà ta giỏi nhất là khẩu kỹ, đầu lưỡi như sen."

Tiểu Tam bên cạnh cũng hùa theo: "Như vậy thì mời chủ tử viết thơ ngũ ngôn, dùng chữ Khải, tiện thể ta sẽ nói một chút về ô Hồng Ma."

Vãn Mị có chút khó hiểu nhưng vẫn ngồi xuống, cầm lấy bút lông chấm mực, nghiêm túc viết chữ "Sàng".

Sa Bát ở dưới bàn liếc nhìn chủ tử, chậm rãi di chuyển đến dưới váy Vãn Mị.

Quy định Quỷ Môn không được phép mặc tiết khố, cho nên Sa Bát rất nhanh tìm đến mục tiêu.

Lúc này Vãn Mị đang viết chữ "Tiền", đột nhiên cảm thấy một đầu lưỡi ướt át linh hoạt lướt qua đầu nàng, thân thể run rẩy liền viết lệch chữ.

Vãn Hương cười khúc khích, giúp nàng đổi một tấm giấy tuyên khác, ra hiệu nàng bắt đầu lại từ đầu.

Tiểu Tam lúc này cũng mở ra ô đỏ, bắt đầu lên tiếng: "Đóa hoa trên ô này thì ngài đã biết, đó là Địa Dũng Kim Liên. Đây là thi hoa, chuyên sinh trưởng trên xác người."

Trong lời nói mang vẻ quỷ dị, Vãn Mị hơi lạnh sống lưng, nhưng hạ thân càng thêm nóng bỏng.

Sa Bát lúc này đã đẩy hai chân nàng ra, đầu lưỡi liếm lên lông mao của nàng, cẩn thận liếm từng tấc một.

Tay chân Vãn Mị phát run, vất vả lắm mới miễn cưỡng viết được chữ "Sàng".

Đầu lưỡi của Sa Bát lúc này đã chuyển qua hoa huy*t, sau mấy lần liếm láp thì bắt đầu hút vào, nhẹ nhàng mút lên âm đế.

Khoái cảm tê dại lan khắp toàn thân, hạ thân nàng đã ướt át, miệng Sa Bát ngậm lấy chất lỏng chảy ra, ừng ực nuốt xuống.

Trái tim Vãn Mị cũng đập thình thịnh, tranh thủ thời gian kiềm nén mà viết xong câu thơ đầu tiên.

Tiểu Tam bên cạnh vẫn tiếp tục: "Bây giờ thì đóa hoa này ký sinh trên ô, rễ cây bị cổ trùng quấn vào lõi hoa, lan khắp mặt ô. Bởi vì là thi hoa, cho nên bình thường nó không có động tĩnh gì, chỉ khi ngửi thấy mùi tử thi thì mới duỗi ra hút máu."

Cổ trùng bên trong hoa tâm, nghe được điều này, Vãn Mị bật cười, nghĩ thầm đúng là hợp với hoàn cảnh bây giờ.

Đầu lưỡi Sa Bát lúc này duỗi thẳng, xuyên thấu nơi riêng tư của nàng, chuyển động khắp bên trong, cũng giống như cổ trùng đang tiến vào hoa tâm.

Sau một hồi kích thích, Vãn Mị cảm giác nhũ hoa cứng rắn, hô hấp dồn dập, tay trái vội vàng nắm lấy cạnh bàn, thừa dịp chưa tới cao trào mà viết thêm hai câu.

Tiểu Tam tiếp tục: "Ngài đã thấy Kim Liên hút máu rồi, những dây tơ hồng đó vốn không phải là nhụy hoa, mà là xúc tua của Huyết Trùng vươn ra hút tinh huyết người..."

Lập tức Vãn Mị nhớ đến tình cảnh đêm đó, từng sợi tơ hồng thò vào lồng ngực Bàng Đức, tiến vào thân thể của hắn, biến một hán tử cao tám thước thành một túi da rỗng.

Sợ hãi làm tăng khoái cảm, ái dịch từ nơi riêng tư cuồn cuộn chảy xuống, đầu lưỡi Sa Bát lăn lộn bên trong chốn đào nguyên, cuối cùng lại lui ra ngoài gặm cắn âm đế của nàng, Vãn Mị rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, linh cảm cao trào sắp tới.

Lúc này nàng vẫn còn ba phần tỉnh táo, trước khi ý thức tan rã liền vội vàng viết năm chữ cuối cùng.

Ngay khi chữ "Hương" vừa viết xong, cao trào cũng ập đến, đầu lưỡi của Sa Bát vẫn chuyển động không ngừng, cứ như vậy cao trào lại theo chuyển động mà dâng lên, cuối cùng xông thẳng lên chín tầng mây.

Chữ viết phía trên giấy tuyên miễn cưỡng cũng được coi là tinh tế, Vãn Mì gục đầu lên bàn, thở hổn hển nhìn Tiểu Tam: "Ta đã viết xong rồi."

Tiểu Tam giương mắt nhìn nàng: "Vậy xin hỏi chủ tử, Huyết Trùng sau khi hút máu tươi của bao nhiêu người thì có thể bị ngài sai khiến?"

Vãn Mị nháy mắt mấy cái, chỉ có thể nghe hắn lặp lại: "Vừa rồi ta nói Huyết Trùng phải hút máu tươi của mười người thành thói quen, vậy thì khi chủ tử hái Kim Liên xuống mới có thể phát huy tác dụng lớn. Vừa rồi ngài không nghe thấy, tức là thời điểm mấu chốt vẫn chưa đủ thanh tỉnh, cần phải làm lại lần nữa. Lần này ta sẽ nói chậm rãi, chủ tử hãy ghi nhớ."

Vãn Mị kêu rên một tiếng, Sa Bát dưới thân lại bắt đầu động tác.

Lần này thay đổi nhiều kiểu, Sa Bát thò ngón tay vào, tìm được điểm cực khoái bên trong nàng, không ngừng kích động, đầu lưỡi ở bên ngoài thì lại không ngừng liếm láp.

Khoái cảm càng thêm tột đỉnh, Tiểu Tam lại càng nói năng phức tạp, Vãn Mị giãy dụa, qua ba lần cao trào mới được miễn cưỡng xem là thành công.

Hạ thân của nàng đã ẩm ướt không chịu nổi, nàng gục trên bàn, Vãn Hương cầm lấy bài thơ nàng viết, lên tiếng.

"Phượng Tiêu Ngâm." Đọc tên bài thơ, nàng cười khúc khích. "Lời này thật thích hợp, muội muội vẫn giữ được định lực, nhớ hồi trước ta luyện đi luyện lại mà vẫn không thành, khó trách môn chủ thưởng thức muội, chỉ gặp hai lần liền thưởng muội cây quạt."

Tiểu Tam trầm mặc, cả căn phòng chỉ còn sót lại hơi thở hổn hển của Vãn Mị.

"Thế nhưng Tiểu Tam cũng đừng nên bất cẩn như vậy." Một hồi sau, Vãn Hương quay sang nhìn chằm chằm Tiểu Tam: "Lĩnh cây quạt xong còn đi dạo đến viện Tuyệt Sát, để nàng ta gặp được ngươi, hỏi sao muội muội phải ăn giấm(*) to như thế, bị phái đi chấp hành nhiệm vụ hung hiểm đó."

(*) ăn giấm: ganh tỵ

Những lời này rõ ràng là có ý khác, Vãn Mị lập tức nhận ra, ngẩng đầu nhìn về Tiểu Tam, trong mắt hiện ra một tia lạnh lẽo.

Tiểu Tam vẫn trầm mặc, cúi đầu không đáp.

※※※

Qua hai tháng Tiểu Tam cũng không giải thích, đối với Vãn Mị, loại im lặng đến chết này chẳng khác nào là một kiểu ngầm thừa nhận hắn cố ý hãm hại nàng, để bên trên phái nàng chấp hành nhiệm vụ hung hiểm nhất.

Ý niệm này khiến nàng sinh lòng oán hận, phẫn uất không ngừng gia tăng, đến lúc hàn cổ trong người Tiểu Tam phát tác thì lại càng lên đỉnh điểm.

Vẫn theo lệ cũ, môn chủ đích thân triệu kiến Vãn Mị, đưa nàng giải dược, lần này không có gì quá phức tạp.

Sau khi trở về, Vãn Mị tìm thấy Tiểu Tam ở trong gian phòng hẻo lánh, cả người co rúm lại.

"Ta cho ngươi thêm một cơ hội giải thích." Nàng xoay người, lắc lắc giải dược trước mặt hắn: "Tốt nhất ngươi đừng nói dối."

Tiểu Tam cố hết sức mở hai mắt ra, nhìn nàng rồi lại nhìn qua giải dược, cuối cùng vẫn im lặng, cúi đầu co người lại, đem mặt vùi vào đầu gối.

Vãn Mị nhíu mày, cũng không nói thêm gì, quay lại mở nắp hộp gỗ, đem đổ sạch giải dược rồi rời đi.

Lúc làm những việc này, Vãn Mị cảm thấy thoải mái yên tâm, cũng không thấy mình sẽ hối hận, thậm chí ban đêm nàng còn đến phía trước cửa sổ phòng Tiểu Tam, muốn nhìn thấy bộ dạng đau khổ của hắn để giải hận.

Nửa ngày không gặp, Tiểu Tam vẫn cuộn mình như cũ, lưng tựa vào góc tường, vùi đầu vào giữa hai đầu gối.

Vãn Mị phát hiện dưới ống tay áo của hắn có vết máu, thế là bước vào, trông thấy hắn đang cắn cánh tay mình, bên trong miệng còn ngậm lấy một miếng thịt.

Vãn Mị vươn tay kéo ra, khó khăn lắm mới rút được cánh tay hắn ra.

Miếng thịt kia đã bị cắn đứt, hắn ngậm chặt trong miệng, máu chảy ra từ kẽ răng.

Vãn Mị quay lại, kéo ga giường xuống nhét vào miệng hắn, nhìn thân thể cứng đờ nhẹ nhàng run rẩy, đột nhiên nàng không có cách nào chịu đựng, giậm chân một cái chạy ra khỏi phòng.

Đêm nay nàng không phải không ngủ được, chỉ là lúc nào cũng giật mình tỉnh giấc, cảm thấy tiếng gió bên ngoài cửa sổ cũng đang thút thít nghẹn ngào.

Qua ngày thứ hai, thứ ba, hàn độc vẫn không rút đi, Vãn Mị chợt nhớ ra nàng phải ghé viện của Vãn Hương ở một ngày.

Ban đêm quay về viện, Vãn Mị có hơi đói bụng, nàng rẽ sang phòng bếp, lại trông thấy một nữ trù đang ôm lấy Tiểu Tam, nhìn quanh tứ phía, không biết phải làm thế nào.

Thấy nàng vừa vào cửa, nữ trù liền vội vàng buông hắn xuống: "Chủ tử, ngài qua xem thử, ta vừa nãy vào xem bữa khuya, thấy hắn nhét tay vào trong lò bếp, nếu trễ một bước thì tay hắn đã bị đốt sạch."

Vãn Mị cúi người, trông tay tay áo Tiêu Tam đúng là đã bị cháy hết, cánh tay vô cùng thê thảm, đã thành một mảng thịt cháy đen, lớp da đều bong tróc hết.

Nàng bình tĩnh một lúc, nhìn Tiểu Tam giãy dụa, hắn vẫn muốn hướng về phía lò bếp để sưởi ấm, đột nhiên rơi nước mắt, vòng tay ôm lấy hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng rơi lệ khi đến Quỷ Môn, nước mắt hơi lạnh mà cũng nóng hổi, Tiểu Tam được nàng ôm ấp, dần dần bình phục, không giãy dụa nữa.

Rốt cuộc ba ngày ba đêm hàn cổ phát tán, hai loại băng hỏa tra tấn cũng đi qua.

Tiểu Tam sau đó nghỉ ngơi thêm hai ngày, vết thương băng bó qua loa, theo lời hắn nói thì Quỷ Môn có thuốc trị thương thượng hạng, những tổn thương này căn bản không được tính là gì.

Vãn Mị có chút hối hận, thế nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ giật mình nhìn mai xuân ngoài cửa sổ.

Thấy Tiểu Tam đứng sau lưng, nàng thở dài: "Hôm nay là sinh nhật ta, ta mới mười bảy tuổi, vì sao lại có cảm giác như đã sống qua mấy đời."

Tính tình nàng vốn kiên cường, hiếm khi xuân đau thu sầu, Tiểu Tam có chút không đành lòng, quay người đi vào phòng bếp.

Lúc quay lại, Tiểu Tam bưng theo một bát mì Dương Xuân, nước lèo thanh mát, phía trên có rắc vài vụn hành thái.

Vãn Mị há miệng ăn vào một ngụm, nhận ra đây là tay nghề của Tiểu Tam chứ không phải nữ trù.

Nhìn hai tay Tiểu Tam quấn đầy băng gạc, lòng nàng mềm nhũn, nói: "Cảm ơn chén mì trường thọ này của ngươi. Mặc kệ ngươi đối với ta là thật tình hay giả dối, ta vẫn cảm ơn ngươi vì chén mì này."

Tiểu Tam vẫn khoanh tay: "Nếu vậy thì chủ tử mau ăn xong, chúng ta chuẩn bị nhiệm vụ lần này thật tốt."

Hai mắt Vãn Mị lập tức ảm đạm: "Được rồi. Chuẩn bị... Người kia tên là Hàn Tu đúng không? Nghe nói hắn không chỉ là đệ nhất cao thủ, mà còn là một người ngay thẳng, không háo sắc, là một kẻ yêu vợ như mạng."

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!