Minh Châu

Chương 1



Edit: Đậu Xanh

Nhà vệ sinh trong khu phục vụ vừa bẩn thỉu vừa lộn xộn.

Cảnh Dực nhíu mày bước ra, sờ lấy hộp thuốc lá hút hẳn hai điếu, mới đánh bay được mùi thối quanh quẩn nơi chóp mũi, anh rửa sạch tay rồi cất bước đi về phía cửa hàng tiện lợi.

Trước quầy thu ngân có hai cô gái nhỏ đứng ăn Oden [1], vừa ăn vừa than thở, “Xui thật đấy, tối nay không biết có về được đến nhà không, cũng không biết chiếc xe này phải sửa đến chừng nào mới xong…”

[1] Oden trong tiếng Nhật được gọi là (おでん), ngoài ra còn được gọi là misodengaku hoặc dengaku. Đây được coi là một món lẩu kiểu Nhật với cách thức làm thì lại tương tự món hầm, ninh.

Quét mắt nhìn thấy Cảnh Dực, hai cô gái nhỏ đỏ mặt nhường lối cho anh, Cảnh Dực bình thản quét mã trả tiền, sau đó xách một túi đồ ăn đi ra ngoài.

Những ngày cuối năm thời tiết lạnh buốt, gió lạnh hay chui vào trong da thịt của người đi đường, Cảnh Dực đã quen với cái lạnh, đến cả dây kéo của áo khoác lông vũ anh cũng lười kéo lên cao.

Từ xa xa, anh nhìn thấy trong chiếc xe của mình đang mở đèn, Đại Chí ngồi trên ghế lái cười nói với hai cô gái nhỏ ngồi ở ghế sau.

“Anh Cảnh!” Đại Chí nhìn thấy anh từ xa đi lại, nhanh chóng xuống xe bước vài bước về phía anh, nháy nháy mắt, vẻ mặt phấn khởi nói, “Xe buýt quay về Puhe gặp trục trặc, em chạy quanh một vòng thì gặp ba vị đồng hương, mùa đông lạnh lẽo cũng không dễ gì, nên rủ lòng thương cho mấy cô ấy đi nhờ xe.”

Thứ có thể khiến cậu ta rủ lòng thương trừ tiền còn có gái đẹp, Cảnh Dực không cần đoán cũng biết cậu ta có ý đồ gì.

Anh ném túi đồ ăn vào lòng của Đại Chí, dùng gương mặt lạnh lẽo đáp lại, sau đó nhấc đôi chân dài đi đến trước cửa ghế phó lái, trong lúc đang định lên xe, anh nghiêng đầu nhìn thấy dưới đất có một vật màu trắng.

Sắc trời hơi tối nên anh cúi đầu nhặt lên nhìn thử, mới phát hiện là một cái móc khóa hình con thỏ nhỏ lông xù màu trắng tinh, chú thỏ ấy như vừa khóc xong, đôi mắt đo đỏ, giống hệt với cô gái nhỏ vừa nãy anh vô tình gặp được ở trước cửa toilet.

Cái khác không nói, chú thỏ nhỏ này cũng đẹp thật đấy.

Anh cất vào túi áo, rồi mở cửa xe ngồi vào.

“Em nói với anh điều này, chúng ta nên tìm một chiếc xe đến đây bắt khách, anh xem, phía trước quá trời người, đợi chiếc xe kia sửa xong chắc trời cũng sắp sáng rồi, đàn ông còn đỡ, mấy cô gái nhỏ bị giày vò thế kia, trời tối mịt thế này sẽ lạnh chết mất.” Đại Chí vừa thắt dây an toàn vừa hớn hở nói.

Hai cô gái nhỏ ở phía sau hùa theo, “Đúng đấy đúng đấy ạ, bên đó còn rất nhiều người.”

Lúc bọn họ nói chuyện, đôi mắt vẫn luôn nhìn chăm chăm Cảnh Dực, trên mặt lộ ra biểu cảm vừa xấu hổ vừa vui mừng.

Gương mặt của Cảnh Dực trông vô cùng tuấn tú, lông mày rậm, màu sắc đôi mắt rất nhạt, mắt một mí khép hờ, khi không nói chuyện toàn thân ngập tràn khí thế lạnh lẽo.

Anh liếc nhìn vào kính chiếu hậu, ở nơi đuôi mắt có một vết sẹo mảnh dài, không sâu, nằm trên mí mắt mỏng manh, điểm tô thêm vài phần lưu manh.

Mỗi lần Đại Chí ra ngoài với anh, luôn có thể nhìn thấy dáng vẻ các cô gái si mê anh nên đã quen từ lâu. Cậu ta khởi động xe, nghiêng đầu hất hất cằm với Cảnh Dực, tỏ ý hai cô gái nhỏ ngồi phía sau đã nhìn trúng anh.

Cảnh Dực không thèm để ý đến Đại Chí, càng không chú ý động tĩnh của hai cô gái nhỏ ngồi phía sau, anh lấy hộp bánh sandwich trong bọc ra ăn vài miếng, rồi lại vặn mở chai nước suối ấm uống ừng ực mấy hớp.

“Anh, anh chợp mắt một lúc đi.” Đại Chí nói, “Đoạn đường còn lại cứ để em lái.”

Cuối cùng Cảnh Dực cũng đáp lại cậu ta một câu, “Lái chậm một chút.”

Hai cô gái nhỏ ngồi phía sau nghe thấy anh mở miệng nói chuyện, hai người siết chặt tay nhau kích động không tả xiết.

Gương mặt đẹp trai thì cũng thôi đi! Đằng này giọng nói còn dễ nghe đến thế!

Cuối cùng bọn họ dồn hết dũng khí mở miệng, “Gì nhỉ…anh cũng ở Puhe hả? Sao trước đây bọn em chưa từng gặp anh?”

Cảnh Dực hời hợt “Ừ” một tiếng.

“Anh Cảnh chỉ vừa mới chuyển đến thôi.” Đại Chí cười cười thay anh giải thích, “Anh ấy không thích nói chuyện, nhưng con người anh ấy rất tốt.”

Hai cô gái nhỏ mặt đỏ tai hồng mà gật đầu.

Cảnh Dực ăn uống xong, đôi mắt nhìn ra cửa sổ, hai cô gái nhỏ ngồi phía sau một lòng muốn nói chuyện với anh, hỏi tiếp, “Sao hai anh về muộn vậy?”

Đại Chí nhìn vào kính chiếu hậu, đang định nói chuyện, bỗng thấy Cảnh Dực nhíu mày, ngữ khí có chút mất kiên nhẫn, “Nhìn đường.”

“Được rồi.” Đại Chí cười lớn, lái xe ra ngoài.

Hai cô gái nhỏ lập tức đỏ mặt, ngồi lại đàng hoàng, không nói thêm gì nữa.

Một tiếng sau chiếc xe dừng bánh trước trấn Puhe, cô gái nhỏ ngồi phía sau vươn tay trả tiền, Cảnh Dực không hề ngờ tới Đại Chí mở rộng cảnh giới, tiền và gái đẹp muốn nhận hết.

Đang định xuống xe, một cổ tay nhỏ nhắn trắng mịn vươn đến.

Anh hơi nghiêng đầu, thì nhìn thấy phía sau tổng cộng có ba cô gái nhỏ, trước đó anh không chú ý đến, bởi vì cô gái ngồi phía sau ghế của anh suốt cả đoạn đường luôn cúi gầm đầu, cảm giác tồn tại rất nhỏ bé.

Trong bàn tay trắng mềm ấy cầm một tờ 50 tệ, không có nếp nhăn, được chủ nhân giữ gìn vừa sạch sẽ vừa ngay ngắn, không biết là do hương liệu trong bóp tiền của cô, hay là trên tay cô có bôi gì đó, khi Cảnh Dực nhận lấy tờ tiền anh ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.

Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cô gái nhỏ đưa tiền xong nhanh chóng xoay người xuống xe, ánh đèn trong xe mờ mờ ảo ảo, chiếu rọi vùng cổ thon dài trắng nõn nà của cô, một mái tóc đen nhánh mềm mại.

Là cô gái nhỏ anh gặp ở trước cửa toilet.

“Chào anh, có thể cho em xin wechat của anh được không?”

Cảnh Dực quay đầu lại, hàng ghế sau còn hai cô gái trả tiền xong chưa rời đi, một người trong số đó chắc hẳn đã dồn hết dũng khí mới dám mở miệng hỏi anh.

Anh nhướng mày, “Ừm.”

Gương mặt của hai cô gái nhỏ ấy lộ ra vẻ vui mừng, bỗng nhìn thấy Cảnh Dực lôi điện thoại của Đại Chí ra, nhấp mở mã QR wechat nói, “Sau này nếu cần tìm người đến nhà đòi nợ, nhớ tìm đến tôi.”

Hai cô gái nhỏ dại ra nhìn về hướng tên wechat của anh, chỉ thấy trên đó viết là: Đòi nợ chuyên nghiệp giá cả phải chăng, tất cả trai xinh gái đẹp sẽ giảm 20%.