Minh Châu

Chương 2



Edit: Đậu Xanh

Đại Chí vừa xuống xe đã ôm điện thoại chơi vui vẻ, sau khi đi toilet quay lại cậu ta chạy tới dụi dụi vào cánh tay của Cảnh Dực, “Haha, anh, anh đúng thật là anh trai ruột của em!”

Cảnh Dực nhíu mày đẩy cậu ta ra, “Chuyện ở công xưởng bột mì vào buổi chiều, bảo Đại Hắc lên đây nói chuyện với anh.”

“Dạ được!” Đại Chí hớn hở chạy xuống dưới.

Cảnh Dực lục tìm thuốc lá trong túi áo, nhưng không tìm thấy thuốc mà lại thấy chú thỏ nhỏ kia, anh cầm chú thỏ nhỏ trong tay chơi đùa, đột nhiên nhớ đến, con thỏ này có lẽ là của cô gái nhỏ ngồi ở phía sau anh làm rơi.

“Anh Cảnh!” Đại Hắc chạy đến, thở dốc hồng hộc, “Buổi chiều hôm nay công xưởng bột mì kia nổ chết không ít người, ông chủ Minh Vĩnh Lương và vợ ông ấy đã chết hết! Con gái của ông ấy đang học đại học, con trai mới vào lớp một, bây giờ mấy người đòi bồi thường chặn kín trước cửa nhà, em đã bảo Đại Hồng qua đó trông chừng.”

“Đến bây giờ vẫn chưa có ai đến tìm chúng ta sao?” Cảnh Dực ném con thỏ lên bàn, cầm bút viết tên của ông chủ công xưởng bột mì.

“Làm gì có ai, nghe nói con gái của ông ấy tối hôm nay sẽ nhanh chóng quay về đây, không biết có phải trong nhà còn tiền tiết kiệm hay không, dù sao thì phí bồi thường bảo hiểm cũng không ít, mọi người đang chờ nhận khoản tiền bồi thường đầu tiên, đợi phát xong chắc hẳn bọn họ sẽ đến tìm chúng ta thôi.” Đại Hắc nói xong hai mắt sáng rực rỡ, “Thấy người ta bảo, Minh Vĩnh Lương đã đổ dồn hết tiền vào công xưởng bột mì, tiền tiết kiệm chắc chắn chẳng được bao nhiêu, anh, chúng ta cứ ngồi đợi mối làm ăn tìm đến tận cửa đi!”

“Minh Vĩnh Lương?” Đại Chí ngồi bên cạnh hét lên một tiếng, “Anh Cảnh! Cô gái vừa nãy lên xe của chúng ta chính là con gái của Minh Vĩnh Lương!”

Đầu bút của Cảnh Dực dừng lại.

Cô gái nhỏ ngồi ở phía sau là con gái của Minh Vĩnh Lương?

Anh nhớ đến cảnh tượng cô gái nhỏ đứng trước cửa toilet khóc đến nỗi hai mắt đỏ bừng.

Lúc Cảnh Dực mới bắt đầu kinh doanh làm ăn, từng tiếp xúc với Minh Vĩnh Lương, ông ấy là một người khoan dung rộng lượng, trung thực trung thành hơn những người làm ăn khác, có lẽ là vì tuổi tác đã lớn, khi nhìn thấy người nhỏ hơn mình thì trên mặt luôn luôn mang theo ý cười ôn hòa.

Ông ấy để lại cho Cảnh Dực ấn tượng không tồi, nhưng chuyện đời không đoán trước được, một người nói qua đời là qua đời ngay, để lại một mớ hỗn loạn như thế, cô bé kia còn đang đi học, bên dưới còn có một em trai, cũng không biết một mình cô có thể gánh được bao lâu.

Hai ngày tiếp theo liên tục có người đến công ty đòi nợ của Cảnh Dực đăng ký dịch vụ đòi nợ, Cảnh Dực bớt thời gian chạy xuống tầng dưới một chuyến, tùy tiện cầm một tờ giấy đăng ký lên nhìn thử, bỗng nhìn thấy một cái tên mới lạ.

Minh Châu.

“Con gái của Minh Vĩnh Lương, nghe nói, chính miệng em ấy hứa rằng sẽ hoàn trả hơn 100 vạn tiền bồi thường, với cả hơn 80 vạn phí tổn thất cho nhân viên.” Đại Chí đang ăn bánh quẩy, ồm ồm nói gì không nghe rõ.

“Em ấy có tiền?” Cảnh Dực hỏi.

“Có cái khỉ ấy, công ty bảo hiểm đền hơn 230 vạn cũng không đủ bồi thường, một đám người đợi em ấy cả đêm, chỉ đợi được mấy chục tờ giấy nợ.” Trong lúc nói chuyện, Đại Chí rút ra một chồng giấy nợ dày cộm đặt ở trên bàn, “Nè, chính tay em ấy viết đấy.”

Giấy nợ không phải loại giấy vàng hoe nhàu nát rách tươm mà Cảnh Dực thường hay nhìn thấy, giấy Tuyên Thành trắng tinh, nét chữ khỏe khoắn đẹp mắt, nơi ký tên còn in một dấu vân tay màu đỏ.

Cảnh Dực lướt nhìn xuống dưới, mấy chục tờ giấy nợ, khoản nợ cộng dồn lại gần 200 vạn, đặt trên vai của một người đàn ông trưởng thành, có người còn nghĩ đến việc nhảy lầu, cô bé này ấy vậy mà có thể bình tĩnh hòa nhã viết nhiều giấy nợ như thế.

“Minh Vĩnh Lương không để lại tiền tiết kiệm cho em ấy?”

“Nói là có để lại, hình như gần đây em ấy lo liệu cho mấy người bà con thân thích, nghe nói chú hai của em ấy cũng chết rồi, để lại một người thím chẳng ra gì, lấy đi hết tất cả những đồ vật đáng giá trong nhà của em ấy, ngay cả tủ két sắt cũng cạy cửa lấy đi hết.”

“Bây giờ em ấy đang ở đâu?” Cảnh Dực hỏi.

“Hai ngày nay luôn ở trong nhà lo hậu sự cho ba mẹ.” Đại Chí lắc đầu lấy làm tiếc, “Theo em thấy, có lẽ em ấy sẽ không chống đỡ được lâu, ngày nào cũng có không ít người đến nhà em ấy đập cửa đòi tiền.”

“Đại Hồng có ở đó không?” Cảnh Dực ném đống giấy trong tay xuống bàn, quay người nhìn một vòng.

Công ty đòi nợ của bọn họ ban đầu chỉ có một bộ ghế sô pha lớn, còn lại toàn là dùng bàn nhỏ ghép lại với nhau, hai năm gần đây mới bắt đầu ra dáng công ty, mỗi người ai cũng được bố trí cho một cái bàn làm việc mới tinh, còn kèm theo hai cái laptop, trên bàn làm việc của Đại Hồng bừa bộn một đống, trên ghế cũng chất đầy đồ đạc.

“Dạ có.” Đại Chí trả lời.

Cảnh Dực gõ ngón trỏ lên bàn, “Gọi điện thoại cho cậu ấy, bảo cậu ấy trông chừng cho tốt.”

Cô gái nhỏ một thân một mình, còn gánh thêm một cậu em trai, không nơi nương tựa, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì.

“Em biết rồi, dù gì chúng ta còn phải đòi nợ em ấy mà, làm sao có thể để người khác quậy phá quá hung tàn được.” Đại Chí không hiểu ra một hàm nghĩa khác trong lời nói của Cảnh Dực, anh ta đặt tay lên vai Cảnh Dực, nháy mắt với anh, “Anh Cảnh, em làm việc, anh cứ yên tâm.”

Cảnh Dực ghét bỏ liếc nhìn cậu ta một cái, xoay người đi lên tầng trên.

“Sao vậy?” Đại Chí hỏi Đại Hắc đang dùng ngón trỏ gõ bàn phím ở bên cạnh, “Sao anh Cảnh lại dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi vậy?”

Đại Hắc xoay đầu nhìn về phía cậu ta, bỗng buồn nôn bịt miệng lại, “Anh, trên miệng anh dính cứt kìa.”

Đại Chí cầm cái gương trên bàn lên soi thử, “Đệt, mẹ nó, đây là cháo bí đỏ!” Cậu ta lau miệng, nhìn lên tầng trên hét lớn một tiếng, “Anh Cảnh! Đó là cháo bí đỏ, không phải cứt đâu!”

Trên tầng vọng đến một chữ: “Cút.”