Minh Châu

Chương 3



Edit: Đậu Xanh

Tang lễ của vợ chồng Minh Vĩnh Lương vô cùng sơ sài, có lẽ Minh Châu không có nhiều tiền, toàn nhờ vào mấy người họ hàng đơn giản gom góp chút đỉnh, bấy giờ mới tổ chức tang lễ cho vợ chồng Minh Vĩnh Lương, ngay cả một nấm mộ cũng không có, chỉ để lại một hũ tro cốt.

Tang lễ vừa kết thúc, Minh Châu ngã bệnh ngay.

Đại Hồng gọi điện thoại báo cáo với Cảnh Dực, con gái của Minh Vĩnh Lương không thấy ra ngoài cả ngày trời, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng khóc lóc của em trai cô, cậu ta đi vào xem thử, cô gái nhỏ sốt rất cao, sốt đến nỗi tinh thần không còn tỉnh táo.

Đám người đòi nợ kia thấy cô đóng cửa ở trong nhà không ra ngoài, sợ cô bỏ trốn, toàn bộ xông vào nhà, tranh cãi đến mức không thể hòa giải, Đại Hồng không kiểm soát được tình hình, lúc này mới gọi điện thoại cho Cảnh Dực.

Đại Chí vừa lái xe vừa nói, “Cũng là người bình thường thì ai có thể chịu nổi chứ? Chỉ có hơn 10 vạn đã có người suy nghĩ không thông, đằng này em ấy nợ tận gần 200 vạn (tầm 7 tỷ), một cô gái nhỏ còn đang đi học, không có việc làm, em trai mới vào lớp một, trừ phi em ấy cặp với đại gia, nếu không cả đời này cũng đừng mong trả hết tiền nợ.”

Cảnh Dực không nói chuyện, anh vươn tay vào túi áo, nhéo lỗ tai của con thỏ nhỏ kia.

Chiếc xe dừng trước một khu dân cư có hơi tồi tàn, Cảnh Dực theo Đại Chí đi vào trong, đây là ngôi nhà cũ của Minh Vĩnh Lương, lâu lắm rồi không có ai ở, căn nhà nhỏ hai tầng kia đã bị thế chấp, hai chị em cô không có nơi nào để ở, chỉ đành quay về đây.

Bọn họ không mang theo đồ vật đáng giá nào trong nhà, hai chị em đến bây giờ chỉ có một bộ quần áo, mấy ngày gần đây trừ đám người đến nhà đòi nợ, chỉ có thím hai của cô đến thăm, mang chút đồ ăn và quần áo cho bọn họ, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Con hẻm rất hẹp, cũng không phải đường nhựa đường xi măng gì, toàn là đất đá cát sỏi, trời mưa thì sẽ lầy lội.

Cảnh Dực và Đại Chí còn chưa đi đến trước cửa nhà Minh Vĩnh Lương đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng tranh cãi ồn ào:

“Làm sao tao biết được chị gái của mày là bệnh thật hay là đang chuẩn bị bỏ trốn?!”

“Sớm không bệnh muộn không bệnh, mới quay về có mấy ngày đã đổ bệnh? Có phải không muốn trả tiền hay không?”

“Giấy nợ cũng đã viết rồi, mày đừng hòng chạy thoát!”

Cảnh Dực đẩy cửa bước vào, trong sân đứng đầy người, cậu nhóc bị vây ở chính giữa mặt đẫm nước mắt.

Đại Hồng thấy Cảnh Dực đến rồi, đang định đi tới, bỗng nhìn thấy Cảnh Dực chen vào chính giữa dòng người.

Dáng người của anh cao ráo, lúc từ ngoài cửa bước vào đã có người chú ý đến anh, không đợi người bên cạnh mở miệng, anh nhìn về phía mọi người, giọng nói phát ra tự mang theo một cỗ khí thế uy nghiêm, “Có chuyện gì vậy?”

Người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ công nhân lớn giọng nói, “Ông chủ Cảnh, cậu đến đúng lúc lắm, để tôi nói trước, hai chị em chúng nó không đáng tin, chắc chắn tối nay sẽ bỏ trốn, đến chừng đó tiền nợ của chúng tôi biết đòi ai đây?”

“Đúng đó đúng đó, nói gì mà ngã bệnh, tôi thấy chúng nó muốn bỏ trốn thì có.” Có người hùa theo.

“Mọi người không tin tưởng tôi sao?” Cảnh Dực đảo mắt nhìn quanh một vòng.

Một người đàn ông đứng gần Cảnh Dực trả lời, “Cũng không phải không tin cậu, bọn tôi chỉ sợ bọn chúng chạy mất rồi, đến chừng đó các cậu cũng không tìm thấy người thôi.”

Đại Chí gân cổ hét lớn, “Người của bọn tôi ngày ngày canh chừng ở đây, không thể nào để bọn họ chạy trốn được, mọi người cứ yên tâm đi.”

Giọng nói của cậu ta chuyển hướng, “Về việc có bệnh hay không, chúng ta vào trong xem thử, nếu thật sự bị bệnh, mọi người đừng làm lỡ việc trị bệnh của người ta, lỡ như làm lỡ rồi, em ấy qua đời, vậy tiền của mọi người đừng hòng cầm tới tay.”

Một đám người thì thầm to nhỏ, “Bọn tôi cũng muốn xem thử cuối cùng cô ta có bệnh hay không, mấu chốt là thằng nhóc này không để bọn tôi vào trong, cửa cũng khóa trái.”

Đứa nhóc mới 6 tuổi đầu, làm sao có thể tự mình biết khóa cửa, không cần đoán cũng biết là Đại Hồng làm.

Cảnh Dực nhìn về phía cậu bé, mắt to mày rậm, hai má núng nính, vừa nhìn là biết đứa trẻ được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, trong đôi mắt ngập tràn vẻ bất an và sợ hãi, nước mắt còn vương trên hàng mi, cậu bé dang rộng hai tay, ngăn cản không cho mọi người vào phòng, hai cánh tay nhỏ cũng đang run rẩy.

Cảnh Dực đi qua đó, cụp mắt hỏi cậu bé, “Chị gái của em bị bệnh à?”

Cậu bé vừa đề phòng vừa sợ hãi nhìn anh không nói chuyện.

“Minh Bảo, còn nhớ anh không?” Đại Chí từ phía sau bước đến, đi đến trước mặt cậu nhóc, anh là Triệu Đại Chí anh trai của Triệu Đại Lạc nè, em từng gặp anh rồi, yên tâm, chú này không phải người xấu, bọn anh vào trong xem thử chị gái em thế nào.”

Minh Bảo nhận ra Đại Chí, lập tức bật khóc nói, “Chị gái…chị ấy…ngủ mãi…không tỉnh.”

Cậu bé khóc nức nở, một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được, Cảnh Dực lấy chìa khóa từ trong tay Minh Bảo mở cửa đi vào trong.

Trong căn nhà cũ không có nổi một cái máy điều hòa, vừa bước vào chỉ cảm thấy khí lạnh run người, trong nhà không có đồ đạc gì, chỉ có mấy cái ghế cũ kỹ, một cái bàn và một chiếc giường.

Người trên giường đang nhọc nhằn bò xuống giường.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu nhìn người vừa đến, một gương mặt đỏ bừng vì bệnh, trong đôi mắt mờ mịt có tầng hơi nước, bàn tay yếu ớt dùng sức bám chặt thành giường.

Trên mu bàn tay trắng nõn có thể nhìn thấy rõ mạch máu.

“Giấy nợ ngày mai tôi viết cho anh.”

Cô xem Cảnh Dực thành người đòi nợ, giọng nói phát ra mềm mại yếu ớt, Cảnh Dực chỉ nghe thấy hai chữ giấy nợ, ngoài ra không nghe thấy gì nữa.

Cô ra sức muốn đứng dậy, nhưng thể lực không đủ loạng choạng ngã xuống giường.

Cảnh Dực bước đến đỡ cô, cách lớp áo lông màu đen mỏng manh, nhiệt độ cơ thể cao đến mức khó tin, anh dìu cô nằm xuống, khoảnh khắc cụp mắt xuống, bấy giờ anh mới nhìn thấy rõ gương mặt của cô.

Lông mày của cô gái nhỏ mỏng, viền mắt đỏ bừng giống chú thỏ, nhiệt độ trên người rất nóng, đôi môi vừa khô nứt vừa trắng bệch, cô hé miệng nói chuyện, nhưng giọng nói lí nhí như muỗi kêu.