Minh Châu

Chương 4



Edit: Đậu Xanh

Đại Chí vừa bước vào, thình lình nhìn thấy cảnh tượng này, cậu ta bịt mắt rồi quay người đóng chặt cửa lại, sau đó lặng lẽ nhích tới gần, “Anh, chúng ta không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không phải em ấy còn đang bệnh hay sao?”

Cảnh Dực lườm cậu ta một cái.

“Em đã đuổi hết người ở bên ngoài đi rồi, em làm việc anh cứ yên tâm.” Đại Chí lập tức thu lại biểu cảm cợt nhả đùa giỡn, nói xong câu này, cậu ta ló đầu ra nhìn người nằm trên giường, “chậc” một tiếng, “Sốt cao thật đấy.”

“Đi mua ít thuốc đi.” Cảnh Dực xoay người nhìn quanh căn nhà không có hơi ấm này, trong phòng lạnh lẽo giống như hang đá.

Đại Chí gật đầu, đi ra ngoài.

Trong lúc cửa mở ra đóng vào, em trai của Minh Châu – Minh Bảo bước vào, trong tay bê một ly trà, trong ly là nước lạnh, cậu bé cẩn thận dè dặt bưng đến trước giường, âm giọng mang theo tiếng khóc nói, “Chị ơi…uống nước đi…”

Minh Châu nghe thấy giọng nói lập tức mở mắt ra, trong miệng lẩm bẩm nói gì đó, giọng nói quá nhỏ, hoàn toàn không nghe được rõ.

Minh Bảo nghẹn ngào một tiếng rồi bật khóc, “Chị ơi…”

Tiếng khóc ồn ào khiến Cảnh Dực đau đầu, anh xách Minh Bảo đến trước cửa, cầm lấy ly trà trong tay cậu bé, nước cũng lạnh tanh thế này, anh nhìn sang Đại Hồng đứng bên cạnh cửa, “Đi nấu chút nước nóng đi.”

Đại Hồng đáp một tiếng rồi vội vã chạy đi.

Cảnh Dực chợt gọi cậu ta lại, chỉ vào Minh Bảo, “Dẫn thằng bé đi theo.”

Đại Hồng: “…..”

Cảnh Dực ngồi xuống cái ghế duy nhất trong căn phòng, trên bàn đặt vài quyển sổ bọc da màu đen, anh mở ra xem thử, bên trên toàn là những nét chữ xinh đẹp ghi lại tất cả các khoản nợ chưa trả.

Anh không có tâm trạng xem bèn đóng quyển sổ lại, lần nữa nhìn người nằm trên giường.

Cô gái nhỏ có lẽ đã bị sốt đến mơ hồ, cô nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, trên trán không ngừng đổ mồ hôi.

Cảnh Dực tìm quanh một vòng, mới tìm được một cuộn giấy bên cạnh giường, anh cầm miếng giấy, giúp cô lau sạch mồ hôi.

Bình thường anh không phải kiểu người nhiệt tình như vậy, chẳng qua anh dời sự tôn trọng của mình dành cho Minh Vĩnh Lương lên người của hai chị em này, chỉ còn lại một chút thương hại.

Đợi Đại Chí mua thuốc quay trở về, Cảnh Dực mới đứng dậy rời đi.

Minh Châu uống thuốc xong, ngủ thêm một giấc, lúc tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Toàn thân cô mướt mồ hôi, trên người dính dính không thoải mái, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, đứng dậy đi tắm rửa trước, tiếp đến ăn qua loa chút gì đó, bấy giờ mới quay về giường đánh thức em trai Minh Bảo.

Khi xếp gọn ga giường, cô nhìn thấy dưới tấm chăn có nhét một cọc tiền.

Ánh mắt cô dại ra.

“Là chú cho đấy, chú ấy còn bảo em đừng nói cho người khác biết.” Minh Bảo nhìn thấy cô nhìn mãi vào cọc tiền không nói chuyện, giọng nói trẻ con giải thích rõ với cô, “Không phải chút Đại Chí, là một chú khác.”

Một chú khác?

Minh Châu nhớ lại trước khi ngủ mê man cô nhìn thấy một bóng người mơ hồ, cô siết chặt cọc tiền, ánh mắt dời lên trên bàn. Nơi đó xuất hiện thêm một túi thuốc, còn có một ấm nước nóng mới toanh.

“Ăn chút gì trước đi, lát nữa chị đưa em đến trường học.” Giọng nói của Minh Châu vẫn còn chút khàn đặc.

Nước mắt của Minh Bảo lại chảy ra ngoài, “Chị ơi, em không muốn đến trường học….”

“Nghe lời nhé.” Minh Châu khuyên nhủ nói, “Lát nữa chị còn phải đi làm.”

“Chị ơi.” Minh Bảo dẩu môi, nước mắt trong mắt đã rơi xuống, cậu bé vô cùng đáng thương kéo lấy cánh tay của cô, bật khóc hỏi, “Chị ơi, chị đừng đi làm có được không?”

Minh Châu kiên nhẫn an ủi cậu bé, “Không đi làm không có tiền, chúng ta sẽ không thể…không thể sống tiếp được…” Giọng nói của cô bỗng dưng trở nên nghẹn ngào, “Minh Bảo, ba mẹ đã không còn nữa rồi…chị phải kiếm tiền, nếu không chúng ta…chúng ta…”

Minh Bảo bật khóc thật lớn.

Minh Châu ôm lấy cậu bé, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng cậu, trong miệng nói nhỏ tựa như lẩm bẩm, “Minh Bảo, chị rất hy vọng chúng ta đang nằm mơ…”

Sau khi đưa Minh Bảo đến trường học, Minh Châu đến làm việc trong một quán cơm lớn trên thị trấn, trên thị trấn chỉ có quán cơm này trả lương cao hơn một chút, mà cô vẫn chưa tốt nghiệp, cũng không còn lựa chọn nào khác.

Quản lý gọi cô sang một bên để đào tạo đơn giản cho cô, không gì khác ngoài việc giới thiệu món ăn đặc sắc, cùng với giới thiệu một số loại rượu.

Đào tạo xong, quản lý nhìn thấy miếng vải tang màu đen trên cánh tay cô, nhíu mày hỏi, “Cô đi làm còn đeo cả cái này?”

Minh Châu che cánh tay, “Đợi lát nữa mặc đồng phục làm việc, tôi có thể đeo ở bên trong.”

“Được, đi đi, có gì không hiểu cứ hỏi tôi.”

“Dạ, cảm ơn quản lý.”