Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 2 - Chương 46: Bảo Bảo



Editor: Huyền Vũ Hắc Linh

Beta: Rosaline Nguyễn

Nhà chính Johnson gia, chính sảnh.

Cả nhà chính mắt lóe sáng nhìn người ngồi một mình trên ghế sa lon, mặc chiếc áo sơmi người lớn, hai tay ôm chén trà, là một Bảo Bảo ba tuổi, dáng dấp môi hồng răng trắng, làn da non tựa như có thể bóp ra nước, đương nhiên cũng sẽ không có người không nhịn được mà bóp, cái áo sơmi kia quá lớn, mặc trên người cậu, tay áo không biết phải xắn lên bao nhiêu, mới lộ ra bàn tay nhỏ trắng noãn, thân nhỏ mập mạp, khuôn mặt nhỏ tròn vo, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, để cho người ta muốn bổ nhào qua hôn một cái, thế nhưng kia lại là một đôi mắt xinh đẹp dài nhỏ đang trợn trừng! Một điểm uy lực đều không có, ngược lại manh đến muốn nát tâm một đám người.

“Quá đáng yêu! Không chịu nổi! Đến để Tam cữu cữu ôm một cái nào! “Tam cữu cữu nhào lên, kết quả……

Ba! Một cái chân nhỏ trần truồng trắng nõn đạp trên mặt cậu, ” Ta có nhỏ đi nhưng trí thông minh cũng không có thoái hóa!” Bảo Bảo ngẩng mặt lên nhìn hắn, ánh mắt kia rõ ràng đang nói, ‘Dám ôm ta liền cắn chết ngươi cắn chết ngươi!’ Không nói ra được có bao nhiêu đáng yêu!

“Tiểu Chân à…… “Tam cữu u oán cắn khăn tay.

Không sai!  Bé xinh đẹp đáng yêu phấn nộn này, chính là vị yêu diễm Minh Hậu đại nhân trong truyền thuyết kia!

Thời gian lui về một giờ trước ……

Một giờ trước, vẫn như cũ bên trong nhà chính nhà Johnson.

“Tư Thần! Ngươi đứng lại cho lão tử!”

Âm Tư Thần  cũng không có ôm lão bà, trực tiếp chạy, cha hắn có một điểm tốt,đó là chỉ đánh hắn chứ không thu thập vợ hắn, xưng hô đều đổi thành lão tử, xem ra lần này thật tức giận!

“Cha à! Thủ hạ lưu tình!” Âm Tư Thần một bên chạy một bên hô, cả nhà không có một ai dám cản, tất cả đều xem náo nhiệt, nói đùa, nếu để cho Tiểu Chân tức giận, mình còn có đường sống hay không!

“Cái này cũng nhiều ít trở về! A! Ngươi nói! Cái này cũng nhiều ít trở về! Ngay cả vợ mình mang thai hay không cũng không biết!” Đoàn là lần thứ N giả mang thai, lại là bởi vì đem ăn quá no mà tưởng như có hỉ, Long Ngọc dưới cơn nóng giận lửa phát lớn, phải dạy dỗ thật tốt một chút con của mình! Muốn ngươi làm gì, nói! Ngươi còn là con của lão tử sao? Cơn giận bộc phát, Hư Vô đều lấy ra, Âm Tư Thần cảm giác lạnh sống lưng, cái gì cũng không nói tranh thủ thời gian chạy, nếu như bị Hư Vô chặt lên, mạng nhỏ của hắn tuyệt đối không còn!

“Phụ thân! Cứu mạng! Vợ của ngài muốn giết con của ngài! “Vừa chạy vừa hô, “Cha! Con là con của cha mà! Con chết người không đau lòng sao?”

“Cùng lắm thì lão tử lại sinh một đứa!” Quả nhiên khí tràng đại phát, cầm Hư Vô quét ngang, “Ngươi đứng lại cho lão tử!”

Cha ruột của ta ơi! Đồ đần mới dừng lại nha! Chạy mau!

Phồn Dạ ghé vào lan can lầu hai nhìn cha mình truy sát lão ca, thở dài, cũng chỉ có cha nhà mình mới hung hãn như vậy, lão ca cũng ngốc! Gọi phụ thân, phụ thân không ngáng chân hắn cũng đã là không tệ lắm rồi, còn cứu hắn?

Âm Tư Thần vòng quanh nhà chính trong ngoài chạy tám vòng, Long Ngọc còn theo đuổi không bỏ, Âm Tư Thần từ nhỏ luyện ra được cước lực cũng không đáng kể, lần thứ chín hướng bên trong nhà chính chạy, lúc này chạy có chút gấp, bình hoa gần một mét năm bị hắn làm đổ, soạt ——! Bình hoa vỡ đầy đất, mảnh vỡ bay khắp nơi, Long Ngọc đằng đằng sát khí truy vào, một mảnh vỡ nhỏ hướng mu bàn tay cầm Hư Vô của cậu bay qua, cắt ra một vết thương rất nhỏ, nhỏ đến mức cậu không thèm để ở trong lòng, nhưng mà! Vết thương nhỏ chỉ chừa lại một giọt máu, máu này kết hợp với Hư Vô, một trận cường quang từ Hư Vô phát ra.

Chuyện gì xảy ra?

“Tư Thần ngươi làm cái gì?”

“Con cái gì cũng không có làm!”

“Ngươi gạt quỷ à?”

“Tất cả câm miệng!”

Trong phòng một trận loạn, không bao lâu cường quang tán đi, Hư Vô ầm một tiếng rơi trên mặt đất, nơi Long Ngọc từng đứng địa chỉ còn một đống quần áo nhưng không thấy người.

“Vợ ta đâu!” Âm Nhã  Diệc mặt âm trầm nhìn con trai, Âm Tư Thần hướng lão phu nhân sau lưng co lại, kết quả bị lão phu nhân xách ra.

“Cháu ngoan của ta đâu!” Hắn làm sao quên, bà cố cũng là chỉ cần cháu ngoan thôi nha!

Trong đống quần áo kia có thứ gì nhúc nhích, đám người nhìn nhau thầm tụ pháp lực, nếu là sinh vật không rõ ràng, không nói hai lời diệt!

Vật kia động đậy nửa ngày, phốc! Từ trong cổ áo chui ra, khuôn mặt nhỏ vì nghẹn mà đỏ ửng, con mắt long lanh như thủy tinh hết chớp lại nháy, đáng yêu vô cùng.

Long Ngọc nhìn chằm chằm tay ngắn chân ngắn của mình cả nửa ngày, bộc phát ra một câu:”Mẹ nó chuyện gì xảy ra!” Lúc đầu là một câu rất có khí thế, lại bởi vì âm thanh nãi thanh nãi khí, đánh nát tâm can một đám người!

Long Ngọc cứ như vậy, nhỏ đi.

Cậu bị thu nhỏ, kém chút nữa bị nhóm cậu dì chà đạp, lập tức tìm chỗ dựa, đương nhiên là Minh Vương đại nhân nhà mình, nhưng mà… sao lại có cái tay ở trên mông kia, ai giải thích cho cậu một chút! Khi tắm lại bị người sờ soạng, cuối cùng còn bị nói một câu:”Thật đúng là tình yêu của ta!”

Vì thế, cậu mới một mình ngồi  trên ghế sa lon, ai cũng không cho đụng, ai cũng không cho ôm, một mặt ta rất tức giận, manh đến tâm ai cũng run run.

“Tiểu Chân à, trước tiên mặc quần áo đã!”. Ngũ cữu cầm một khối vải nhỏ đi đến trước mặt Long Ngọc. Đem khối vải đưa tới trong tay cậu, mặt vô cùng chờ mong.

Cậu nghi hoặc mở ra khối vải, lập tức mặt đều đen, kia là một cái yếm nhỏ! Cái yếm thêu uyên ương nghịch nước, cậu khuôn mặt nhỏ bình tĩnh trừng mắt về phía Ngũ Cữu, đối phương còn không biết mình sắp chết mà còn to tiếng không biết thẹn nói:

“Đẹp mắt đi? Cái này là dùng tơ nhân duyên dệt mây bảy màu, Tiểu Chân mà mặc vào là tốt nhất…… Ngô!”

Lời còn chưa nói hết, cái yếm liền quẳng trên mặt hắn, ta không phải trẻ con ba tuổi! Ai muốn mặc cái đồ chơi này! Long Ngọc khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lập tức làm đau lòng một đám dì.

“Lão Ngũ!”

“Dám chọc Tiểu Chân tức giận!?

“Cô nãi nãi cắn chết ngươi!”

Muốn nói nữ nhân nhà Johnson nhà chính là cường đại, một mình quất năm sáu người như chơi ( Mồ hôi), Ngũ cữu bị đánh đến gọi mẹ, nhưng mẹ hắn lại chỉ lạnh lùng nói:

“Đánh, hung hăng đánh! Không cần cho ta mặt mũi. Dám trêu chọc Chân Nhi! Quất chết ngươi!”

(Sở Y: Lão phu nhân, kia là nhi tử của người nha!

Lão phu nhân: Lão nương có mười đứa con! Thêm hắn một người không nhiều, thiếu hắn một người không ít!

Ngũ cữu: Nương nha ——!t-T)

Bên kia đánh lấy, bên này Bát cữu cũng mang theo một bộ quần áo đến đây.

“Nè nè nè!” Hắn ở trước mặt Long Ngọc bày ra quần áo, “Tiểu Chân à thích không?”

Long Ngọc mặt đen phát xanh, cắn răng nói, “Ngươi làm sao lại cảm thấy ta sẽ vui”

“Ngươi đẹp mắt, lại yêu mị, còn rất tao bao, làm sao có thể không thích?” Bát cữu bẻ ngón tay, Long Ngọc mặt càng phát khó coi, nhìn chằm chằm món quần áo đó, kia rõ ràng là một bộ váy nhỏ,  màu hồng phấn, phía trên tràn đầy đường viền hoa, nơ con bướm, hạt châu lóe sáng, muốn bao nhiêu tưởng tượng có bấy nhiêu tưởng tượng!

“Đánh cho ta!” Long Ngọc lời nói từ hàm răng rít ra, mấy vị di di khác nhào tới đánh Bát cữu.

“Mấy đại nam nhân có mỗi bộ quần áo cũng chọn không xong!”

“Muốn thì các ngươi tự đi mà dùng!”.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

“Có thế thôi cũng làm Tiểu Chân mà sinh khí!”

Một trận quyền đấm cước đá, hai vị cữu cữu kêu thảm không thôi.

Hoàng Bác nhìn hai vị cữu cữu bị đánh, thở dài, ánh mắt quét qua Long Ngọc, mở ra lưới ánh sáng, từ trên mạng chọn một bộ quần áo, từ tất giày đến mũ ba lô, từ đồ lót tới áo ngoài, từ khăn mặt đến bàn chải đánh răng kem đánh răng, chọn đầy ba xe, tính tiền, lập tức đưa hàng.

Nửa giờ sau, Johnson gia nhận được ba xe lớn vật dụng trẻ em.

Long Ngọc không khỏi cảm thán, vẫn là Hoàng Bác đáng tin cậy, nhưng mà, lúc cậu mặc vào bộ quần áo thứ nhất, đã bóp chết tâm Hoàng Bác!

Lúc Long Ngọc mặc cái áo màu trắng, quần dài màu đỏ tía, giày da màu đen nhỏ xuất hiện, đám người lại bị manh đến!

Cái áo màu ngà sữa, ngực, phía sau lưng, tay áo trên có mấy hình vẽ con bướm màu tím sậm. Quần dài màu đỏ tía hai bên ngoài ống quần có thêu hoa văn ngân sắc, hình dạng là giống cây nào đó nảy mầm, bá chiếm vị trí bắp chân, giày da màu đen sáng phác hoạ đường vân màu đỏ sậm,đó là một cái cánh, hai con vừa vặn tạo thành một đôi, trên đầu mang mũ đen bằng len,mũ có một đôi tai của mèo đen, chính diện  tai là màu hồng thịt, hai cái tai trên đầu cậu, toàn thân cao thấp nhìn thật giống một con mèo kiêu ngạo!

Lúc này đám người đặc biệt muốn nói, bảo bối! Đến ‘meo’ một cái!

Nhưng lại không có người nào dám nói, bởi vì nói xong chết như thế nào cũng không biết đâu!

“Ta đói!” Long Ngọc âm thanh non nớt nói, tức giận trừng Hoàng Bác một chút, không một chút nào không đáng yêu!

Hoàng Bác tại góc tường vẽ vòng tròn, hắn đã chọn bộ quần áo đáng yêu nhất, chất lượng lại tốt nhất, thoải mái nhất, nhưng chẳng ai muốn mua, thế mà là anh hắn lại vô cùng đáng yêu, người khác mặc vào xấu muốn chết, anh hắn mặc vào đáng yêu muốn chết!

Long Ngọc kêu đói, lão phu nhân đuổi mấy đứa con gái đi làm cơm, lại đuổi mấy đứa đi tìm biện pháp giải quyết, kêu các con đi thu thập đống quần áo, mình thì đem Long Ngọc ôm đến trên đùi, “Tiểu Chân à, không cao hứng sao? Tổ mẫu chưa có thấy qua dáng vẻ Tiểu Chân nhỏ như vậy.”

“Ta là đại nhân, biến nhỏ như vậy thật kỳ quái!” Long Ngọc chu mặt nói.

“Cái này không phải rất tốt sao?” Âm Tư Thần cười nhìn nhà cha, rất muốn ở trên mặt cha mà bóp bóp, “Cha không phải vẫn muốn tiểu bảo bảo sao? Bây giờ đúng lúc nha!”

Long Ngọc nguýt hắn một cái, “Ta là muốn tiểu bảo bảo, chứ không phải biến thành bảo bảo!”

“Đều giống nhau mà!” Âm Tư Thần nhịn lại nhẫn, tay còn chưa có vươn tới đã bị nhéo lỗ tai, “Phụ vương, đau!”

“Ngươi nghĩ bị phạt như thế nào đi?” Âm Nhã thanh âm rất lạnh.

A? Hắn không có kịp phản ứng, ta làm cái gì?

“Vợ yêu biến thành dạng này ngươi muốn trốn trách nhiệm?” Âm Nhã Diệc

“Cũng không phải ta muốn đem cha biến thành dạng này!” Hắn trợn trắng mắt.

“Ngươi không đánh nát bình hoa vợ yêu sao có thể bị thương?” Âm Nhã cũng hỏi

“Hắn không đuổi ta, ta có thể đánh nát bình hoa sao?” Âm Tư Thần hỏi lại.

“Ngươi không chạy, hắn có thể đuổi theo à?”

“Hắn không muốn đánh, ta có thể chạy?”

“Hắn không tức giận, có thể muốn đánh ngươi?”

“Đoàn mà không có mang thai cũng không phải lỗi của ta!”

Âm Nhã cũng tà khí cười một tiếng, “Ngươi vô dụng mới khiến cho Đoàn không mang thai, vợ yêu của ta mới giận, ngươi mới chạy, hắn mới đuổi theo, bởi vậy ngươi đánh vỡ bình hoa, hắn bị thương, lúc này mới biến thành cái dạng này, không phạt ngươi thì phạt ai?”

Ách ——! Nghe rất có lý, thế nhưng mà… Âm Tư Thần không tiếp thu được! Ngồi xổm nơi góc tường, cùng Hoàng Bác ở một chỗ vẽ vòng tròn thôi.

Gian thương cái gì, quá đáng ghét!

Phụ vương, cha(anh trai,anh rể) đều là người xấu! Liền bắt nạt ta! Thời gian này không có cách nào trải qua!

( Tư Thần, Hoàng Bác: Ta không muốn sống!Q皿Q)