Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 2 - Chương 47: Bạo phát



Editor: Thiên Vũ

Beta: Kún Huyền

Trong phòng bếp khí thế ngất trời.

“Làm cái gì tốt đây? Miệng của Tiểu Chân Nhi sành ăn như vậy!” Tam di nâng cằm nhìn thực đơn.

“Ta nghĩ được rồi, cá mặt nhung.” Nhị Di cười híp mắt nói, cá nhung biển, thêm muối, hoa tiêu thủy, lòng trắng trứng, trộn đều, để vào giấy phiếu, cho vào trong nước, rồi lấy ra, đặt vào trong chén chứa canh loãng, chờ nóng lên rồi đặt lên trên đó hai viên rau cải dầu nhỏ, thêm một con tôm lớn và hai viên cá hoàn, đã xong!

“Thoạt nhìn thơm quá!” Trông Tam Di chỉ kém chảy xuống ngụm nước miếng.

“Ồ? Nhị tỷ làm cá mặt nhung, vậy ta làm thịt cua chưng trứng là được!” Cửu Di vỗ tay một cái, sau đó chọn hai con cua lớn nhất, bỏ xác róc thịt, cho thêm chút rượu vàng, chút muối, ướp 15 phút, đánh ba quả trứng gà, bảo Nhị Di lấy lòng đỏ trứng ra thả vào bên trong, đánh ra bọt, đánh đều đặn, để canh nguội hẳn, rồi trộn đều, thêm muối, bỏ thêm chút sinh đánh và hương dấm chua, cẩn thận sàng lọc, đổ vào bát rồi lấy thịt cua xé nát bỏ vào trong chén để chưng, trộn đều tay, cắt hai miếng nấm hương thả ở phía trên, sau khi đổ nước, đem chưng cách thủy mười phút, lấy ra, vậy là hoàn thành!

“Cửu muội! Thật là lợi hại!” Đôi mắt của Tam Di lóe sáng.

“Cửu muội, gạch cua cùng thịt cua còn lại cho ta đi, ta làm đầu sư tử hầm.” Ngũ Di lấy ra một miếng thịt ba chỉ, thái qua rồi cắt thành hình hạt lựu nhỏ nhắn, để vào trong tô rồi cho thêm thịt cua băm, hành, gừng trắng và hạt tiêu, muối tinh, rượu, gia vị, trộn bột thật đều, đem thịt đã trộn xong chia làm nhiều phần, vê thành viên ở trong tay, trong mỗi viên cho thêm một muỗng gạch cua, rồi gói kĩ từng nắm, cho vào trong nồi đun nước hầm với lửa nhỏ, để muối vào chờ gia vị, một nắm nổi lên, vặn to lửa, vớt vào chén nhỏ, sau mới để đậu miêu vào chung bên trong, ừm! Tốt rồi!.

“Trời ạ! Các ngươi thật là xấu!” Lúc này Tam Di mới kịp phản ứng, “Các ngươi đều làm hết, thì ta nên làm món gì nha!”

“Tam tỷ xào thức ăn chay đi.” Ngũ Di ra chiêu.

“Thức ăn chay nha…” Tam Di nhớ lại xem  tiểu Chân Nhi yêu thích ăn món chay gì, “Nghĩ được rồi! Dầu hàu trộn rau xà lách!”

Lấy rau xà lách ở chỗ lão Diệp, rửa sạch sẽ, cho nước vào trong nồi, cho thêm muối, đường, dầu, đun sôi rồi cho rau xà lách vào, sau khi nóng thì đổ ra, cho lượng nước vừa đủ đảo trong bàn rồi đem đi xào, thả muỗng dầu, để vào chút ít tỏi chưa xào, cho thêm dầu hàu, rượu, gia vị, hạt tiêu, đường, nước tương, canh loãng, đun sôi rồi thêm bột vào canh, lại thêm dầu vừng tưới trên rau xà lách, vậy là hoàn thành!

Mấy tỷ muội ở trong phòng bếp bận đến bận đi, thời điểm Đại cữu từ cửa đi ngang qua, không chút khách khí liền liếc mắt khinh bỉ một cái, không phải là ăn một bữa cơm sao, có khó như vậy ư?

Ông mở mạng ra, đặt một thùng sữa bột, ba bình sữa, nửa giờ sau hàng được giao đến, pha hai bình rồi mang đến cho Long Ngọc, ông đặt bình sữa xuống trước mặt cậu, “Ăn cơm đi.”

Lúc này Long Ngọc còn chưa kịp phản ứng, thì mặt lão phu nhân đã đen sầm, cầm bình sữa trên bàn lên vứt vào mặt Đại cữu, “Nhóm khuê nữ! Đánh chết cho ta!”

“Tuân lệnh!” Để Nhị Di dẫn đầu, mấy di di nhanh nhẹn dọn món ăn, đồ ăn tốt nhất theo sau, đánh về phía đại cữu.

“Các ngươi phản rồi! Nhị đệ, Tam đệ, Tứ đệ nha! Người đâu! Bọn nha đầu tạo phản!” Đại cữu rống một tiếng, nhiều cữu cữu lập tức đấu võ cùng các di di, vấn đề là, xưa nay nam nhân nhà Johnson đều đánh không lại nữ nhân nhà Johnson, cho nên, người của hai phe  có thể đấu một trận bóng, nhưng cuối cùng nhóm cữu cữu vẫn sẽ thất bại  hoàn toàn! (ạch, đại gia cũng cần phải biết một chuyện, lão phu nhân Johnson có hai mươi bảy người con, trừ mẹ của Long Ngọc ra thì còn lại hai mươi sáu người con, có tỉ lệ nam nữ cân đối: con gái mười ba người, con trai mười ba người. = =)

Mặc kệ bên kia đánh nhau, Long Ngọc nhìn đồ ăn trước mắt, lại nhìn đôi đũa còn to hơn  so với ngón tay cậu liền xoắn xuýt, nhìn sang cái nĩa cực lớn lại càng xoắn xuýt, a di của cậu đã quên rằng bây giờ cậu không phải là người lớn, mà là tiểu hài tử…

Một đôi đũa cuốn lấy cá mặt nhung đưa đến bên miệng cậu, ôn nhu nói, “Đến, há miệng nào.” Long Ngọc chớp chớp mắt, nhìn về phía người ôn nhu đang bưng cái bát, chậm rãi hé miệng ăn miếng cá trước mặt, sau đó hắn liền múc muỗng canh đút cho Long Ngọc, Long Ngọc vui vẻ ăn, không hề biết mình đang bị Âm Nhã Diệc ôm vào trong lồng ngực, một muỗng lại một đũa đút đồ ăn và đút cơm, Long Ngọc ăn từng miếng từng miếng, hài lòng ăn, ăn no liền đánh ợ một cái, Âm Nhã Diệc ôn nhu nhìn Long Ngọc, sau khi ăn cơm xong cậu mệt rã rời, Âm Nhã Diệc tự nhiên mà dỗ dành  người trong lồng ngực, khiến cho cơn buồn ngủ của cậu càng sâu hơn, mơ mơ màng màng nắm lấy quần áo Âm Nhã Diệc mà ngủ.

“Đúng là tiểu bảo bảo, ăn no liền ngủ nha.” Âm Nhã Diệc bật cười, hôn chóp mũi Long Ngọc một cái, ôm người đi lên lầu, không quản mọi người đánh nhau, không nhìn lão phu nhân duỗi tay ra muốn bế Long Ngọc đi, hắn trực tiếp đem người ôm trở về phòng.

Trên giường lớn thoải mái, mềm mại, tiểu bảo bảo trắng trắng nộn nộn bị cởi sạch sành sanh, khăn lông ấm ôn nhu lau chùi thân thể của cậu, cậu hừ một tiếng, trở mình, cái mông chổng lên, Âm Nhã Diệc buồn cười nhìn cái mông của cậu, nhẹ nhàng vỗ xuống, lau người sạch sẽ cho cậu từ trong ra ngoài, tròng lên người cậu một bộ quần áo lót nhỏ, rồi mặc áo ngủ vào, áo ngủ thỏ con nha khỏi cần nói cũng biết đáng yêu rất nhiều! Âm Nhã Diệc hôn trên trán cậu một cái, ôm người đắp chăn, ngủ!

Long Ngọc là bị quá mót mà tỉnh, lúc tỉnh bên cạnh không có ai, xoa xoa mắt muốn xuống giường, nhưng mà! Ai có thể nói cho cậu biết, ai đã thay đổi giường của cậu vậy! Sao lại cao thế! Sắp bằng chiều cao của cậu luôn rồi!

Cái mông cong lên bám vào ga trải giường bò xuống, chỉ một xíu nữa là xuống đất, vậy mà trượt tay, đặt mông ngồi dưới đất, đau đến nhe răng, xoa nhẹ cái mông, bò lên, đi vào phòng rửa tay, đá văng cánh cửa khép hờ ra, nhìn bồn cầu cao cao kia mà mặt nổi đầy hắc tuyến, đành phải lôi lôi kéo kéo một cái ghế đẩu từ trong nhà vào phòng rửa tay, thật vất vả mới leo lên được, xả nước, nhưng vấn đề mấu chốt là không xuống được, hai tay cậu chống nạnh đứng ở trên cái ghế nhìn chằm chằm mặt đất cầu vận may.

“Phốc ——!” Âm Nhã Diệc dựa vào cạnh cửa, nhìn con mèo nhỏ bị bức ép đến đường cùng ở bên trong, không khỏi bật cười ra tiếng, kết quả, bị cậyy trừng mắt, Âm Nhã Diệc lập tức đem người ôm xuống, để thân thân hừ lạnh một tiếng, Long Ngọc không nhìn hắn, Âm Nhã Diệc cười hôn lên khuôn mặt của cậu một cái, “Xuống lầu đi, Lục Di nấu bánh trôi hạt vừng đen, mà hình như đã tìm được phương pháp giải quyết.”

“Thật!” Đôi mắt Long Ngọc trừng lớn, “Mau xuống lầu!”

“Được.” Âm Nhã Diệc hôn một cái lên gò má cậu, ôm người xuống lầu.

Thời điểm Long Ngọc xuống dưới lầu, liền hấp dẫn được ánh mắt của mọi người thật đáng yêu nha! Hảo manh a! Ánh mắt, khóe miệng không tự nhiên cong lên, giống như  khi cậu còn bé mẹ cậu từng nói, Tiểu Chân Nhi nhà ta làm sao đáng yêu nhường này nha! Mẹ yêu thích chết rồi!

Quả nhiên là di truyền! Tính cách giống nhau như vậy! Tiểu Phồn Dạ! Ta là cha ngươi! Ngươi đừng dùng ánh mắt nhìn thú cưng để nhìn chằm chằm Bổn thiếu chủ!

(Phồn Dạ: Cha không phải là thú cưng?)

Âm Nhã Diệc ôm cậu, tránh thoát móng vuốt mọi người đưa qua, chiếm lấy một cái ghế salon đơn, đem Long Ngọc đặt trên đùi, Long Ngọc bạo ngược ngồi ở trong ngực của hắn, nâng cẳng chân lên, Âm Nhã Diệc vỗ bỏ móng vuốt của Phồn Dạ đưa sang,  nghiêm khắc trừng mắt một cái, Phồn Dạ oan ức nhìn về phía Long Ngọc, Long Ngọc nghiêng đầu qua chỗ khác coi như không thấy, thấy vậy nước mắt nàng suýt nữa rơi xuống, cha không quan tâm nàng nha!

Long Ngọc hừ nhẹ một tiếng, có thể tùy tiện ôm Bổn thiếu chủ sao? Cậu ngạo kiều ngẩng cao đầu.

Lục Di bưng bát bánh trôi muốn đút cho cậu ăn, Long Ngọc quay đầu đi, tỏ vẻ nhân gia không phải tiểu hài tử! Lục Di ủ rũ cúi đầu.

“Đáp án tìm được là?” Long Ngọc cố gắng đem ánh mắt đang nhìn chằm chằm bánh trôi của bản thân dời đi, yên lặng nuốt vài ngụm nước miếng, Âm Nhã Diệc cười cầm chén bưng lại đây, chậm rãi cho Long Ngọc trong lòng ăn.

Mọi người vừa ước ao ghen tỵ vừa hận, trừng Âm Nhã Diệc.

“Đáp án của ta!” Long Ngọc thấy không ai trả lời nuốt xuống bánh trôi trong miệng, rống lên thanh âm bi bô, vô cùng khả ái!

“Ây…” Nửa ngày mọi người mới phản ứng được, Ngũ Di mở ra một quyển sách thật dày, “Tiểu Chân Nhi ý nghĩa thật sự của lời  nguyền là vãng sinh.”*

“Vãng sinh?” Long Ngọc sửng sốt một chút.

“Có nghĩa là trong thời gian nguy cấp Tiểu Chân Nhi sẽ có thể có được một lần trọng sinh.” Ngũ Di nghiêm túc nói.

“Phá giải như thế nào?” Long Ngọc khá quan tâm đến điều này.

“Không có cách phá giải.” Ngũ Di nói.

“Cái gì!” Long Ngọc tạc mao, “Không phá giải! Vậy ta làm sao bây giờ!”

“Híc, Chờ một thời gian nữa đi.” Nhị Di thoải mái nói.

“Chờ một thời gian cái quỷ!” Long Ngọc triệt triệt để để tạc mao, “Ta là một người trưởng thành nay lại bị biến nhỏ như vậy! Ngươi cảm thấy chơi vui được không? A!”

Mọi người rất muốn gật đầu, là chơi rất vui, thế nhưng, không dám.

“Tiểu tổ tông, đừng nóng giận, không có chuyện gì lớn lại có thể hóa nhỏ, coi như là sống lại một lần thôi mà.” Thất Di cười cười.

“Cha, cho ta ôm một cái đi!” Phồn Dạ không nhịn được mà mở miệng.

“Không cho!” Long Ngọc liếc mắt trừng nàng một cái, đứng ở trên đùi Âm Nhã Diệc, chỉ vào mọi người, “Ai còn dám ôm ta! Ta! Ta! Ta liền cắn chết người đó!”

“Thật đáng yêu!”

“Không được!”

“Bị cắn chết cũng nhận!”

“Ta muốn ôm!”

Long Ngọc trợn tròn mắt, đây chuyện gì xảy ra? Trước đây cậu trợn mắt là có thể hù chết một đám người, nhưng bây giờ có thể manh tất cả mọi người!

“Cứu mạng nha!” Long Ngọc giống y chang bạch tuộc mà  ôm lấy Âm Nhã Diệc, nhóm di di thật là đáng sợ!

Âm Nhã Diệc hạnh phúc ôm người trong ngực hôn nhẹ, thật tốt! Cả ngày ôm Long Ngọc, tự tay rửa ráy bón ăn, tốt đẹp nha!

Nhưng! Thời gian hạnh phúc tốt đẹp kéo dài không được bao lâu, đúng vào thời điểm Long Ngọc bị biến nhỏ đi sau ngày thứ ba, Minh Giới đã xảy ra việc, Âm Nhã Diệc phải về xử lý, nếu không phải là vì hiện tại Long Ngọc không thích hợp để đi minh giới, hắn nhất định sẽ đem người mang thôi, Tiểu Long Ngọc khả ái như vậy, rơi vào ma chưởng rồi.

Mỗi ngày Long Ngọc đều cùng tổ mẫu di di cữu cữu đệ đệ muội muội, con trai con gái chơi trò “ngươi đuổi ta chạy”, mỗi ngày cùng xuống giường phấn đấu, mỗi ngày chạy nhảy chốt cửa liên tục, rồi phải lôi kéo ghế “Xuỵt xuỵt”, nếu lúc ăn cơm không được người bón cho thì chỉ có thể tự mình cầm lấy cái nĩa vừa lớn vừa nặng cồng kềnh, ở phía bên này lấy một miếng, ở phía bên kia cầm một miếng, mọi người đều cảm thấy rất manh, nhưng mà Long Ngọc thì rất thống khổ, ăn không được, ăn không được! Âm Nhã Diệc! Ngươi chết ở đâu rồi! Mau trở lại bón cho ta!

Nội tâm đang tức giận không có chỗ bạo phát,  nội tâm biến thái đang tức giận!

Vì vậy, Long Ngọc liền… Biến thái? Cút! Ta là ngạo kiều nữ vương thụ, không phải biến thái! Người biến thái là Âm Nhã Diệc kia!

Cho nên, Long Ngọc lập tức bạo phát!

Cậu nảy sinh một quyết định trọng đại! Đó chính là! Bỏ, nhà, ra, đi!

Xách hồ lô Hoàng Bác mua cho cậu, mở ba lô gấu nhỏ màu nâu ra, xếp vào trong đó mấy bộ quần áo, cướp đoạt luôn quang thẻ của các vị di di cữu cữu, mặc quần áo tử tế, quần áo Tiểu Phong màu nâu nhạt, áo sơ mi nhỏ màu trắng, quần màu lam có in hình con trâu, ủng nhỏ màu đen, đội thêm chiếc mũ  có lỗ tai con mèo, vậy là đã trang bị tốt tất cả, ngay lúc tối, thời điểm mọi người đều đang bận rộn, lợi dụng vóc người bé nhỏ, cậu quang minh chính đại rời khỏi nhà Johnson.

Cứ như vậy, tiểu minh hậu ngạo kiều bắt đầu con đường rời nhà trốn đi!

===================================================

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã khen thưởng. Sáng sớm hôm nay tới tận 4 giờ mới tăng ca xong, ~~~~(>_<)~~~~ mệt mỏi quá.