Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 2 - Chương 48: Bé con



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Thiên Vũ, Rosaline

Beta: Kún Huyền, Rosaline

Long Ngọc ra khỏi chủ trạch nhà Johnson, sau khi đi bộ được một đoạn, thì có nơi quét được thẻ, quang thiết.

Cậu liền ôm lấy balo hừng hực khí thế mà đi vào trong quang thiết, cánh tay vừa nhỏ vừa ngắn cùng đôi chân cũng như thế của cậu, lúc này hấp dẫn không tí ánh mắt khiến cho người ta chú ý, phản ứng đầu tiên là, thực sự là một đứa nhỏ đáng yêu! Phản ứng thứ hai là, đây là con trai hay là con gái nha! Nhưng mà, người lớn trong nhà của đứa nhỏ này đâu rồi?

Long Ngọc lật bản đồ bên trong quang điện ra tìm rồi, ân, đi nơi nào mới tốt đây?

“Bé con, người nhà của bé đâu?” Thanh âm đặc biệt ôn nhu, vô cùng quen tai, đặc biệt chán ghét, cậu nghiêng đầu liền thấy một người, Hồi Mâu nhìn rồi khom người cười ôn nhu, Long Ngọc sửng sốt vài giây, yên lặng nghiêng đầu qua chỗ khác.

Trời ạ! Vì sao người xuất hiện không phải là Nhã Diệc mà lại là tên này! Làm gì mà trông giống trộm vậy! Quá đáng ghét!

“Hả?” Hồi Mâu nhìn cảm thấy dáng dấp của tên bé con này rất giống người nào đó, sao lại giống như tên giày thối Long Ngọc kia vậy?

Long Ngọc nhìn bản đồ một cách nghiêm túc nghĩ, đi nơi nào mới tốt đây? Ân, liền đi nhà ca ca đi!

Lấy ra một tờ quang thẻ, quẹt thẻ vào ga, quang thẻ quét một cái “Tích tích tích tích ——!” sau đó có một giọng nữ vang lên với giọng điệu máy móc, “Xin lỗi! Quang thẻ của ngài chưa mở chức năng phục vụ quang thiết, xin hãy mở chức năng rồi sử dụng, xin cảm ơn vì đã hợp tác.”

Long Ngọc nhìn chằm chằm vào quang thẻ trong tay, giời ạ! Thời đại này mà còn không những dịch vụ quang thiết chưa mở chức năng! Vừa nhìn là biết chính là của Đại cữu cữu! Mỗi ngày đều dùng phi thuyền rồi đi ra ngoài! Không biết cái gì gọi là tiết kiệm nguồn năng lượng nha! Bại gia!

Đại cữu cữu nằm không cũng trúng đạn, đang ở trong nhà hắt xì liên tục năm, sáu cái.

Hồi Mâu nhìn thấy cậu như vậy thì chỉ muốn cười, đây là con nhà ai nha, đáng yêu như thế! Hắn lấy ra quang thẻ của bản thân muốn cho bé con quét, liền thấy bé con từ trong túi của mình móc ra một đống quang thẻ, mỗi một quang thẻ đều có hình không giống nhau, có thể thấy được những thứ này không thuộc về cùng một người.

“Thập nhất cữu cữu là người nước ngoài, chắc hẳn quang thẻ của hắn sẽ có nhiều tiền nhất.” Nói xong Long Ngọc rút ra một tấm quang thẻ có đồ án hình bộ xương khô ở giữa, “Ân ——! Thập a di cũng thích ăn thức ăn ngọt, quang thẻ của nàng chắc chắn có tất cả những phòng bánh ngọt được ưu đãi, quang thiết này để mua cái bánh ngọt ăn!” Cậu liền rút ra một tấm quang thẻ có đồ án cảnh tượng máu nhuộm sơn hà, còn những cái khác thì thu vào trong túi, cầm quang thẻ có đồ án bộ xương khô ở giữa quẹt thẻ tiến vào.

Hồi Mâu chứng kiến xong dứt khoát thu lại ánh mắt, bên trên chồng quang thẻ có đồ án đẫm máu, đây là nhà ai nha! Sao lại đẫm máu như vậy chứ?

Hắn không nghĩ đến nhà Johnson, bởi vì mấy ngàn năm qua nhà kia chưa từng có tiểu bảo bảo, nhất là tiểu bảo bảo đáng yêu như thế này!

Sau khi Long Ngọc bước vào quang thiết, leo lên chân đạp vào bảng tự động, lập tức một tấm bản đồ giả lập xuất hiện ở trước mắt, giọng nữ máy móc lại vang lên, “Hoan nghênh ngài đến với quang thiết, mời ngài lựa chọn nơi đến.” Long Ngọc chọn đến Phượng Ngọc gia gần nhất, “Xin hỏi có cần thiết đặt con đường có phi thuyền phục vụ?”

“Không cần.” Long Ngọc trả lời.

“Được, địa điểm đã xác định, cửa tiếp theo sẽ mở ra sau hai phút, hiện tại có ngồi lên hay không?”

“Có.” Long Ngọc nói xong, tiến vào bên trong một chiếc quang thiết, cũng ngừng lại tại một chỗ ngồi, dường như là ghế sô pha có chỗ ngồi rất thoải mái, cậu ngồi xuống, âm thanh lại vang lên.

“Địa điểm ngài muốn đến cần mười một phút hai mươi giây, đến thì sẽ có nhắc nhở, hiện tại mời ngài ngồi xuống, quang thiết sẽ khởi hành.”

Trong lúc đứng chờ đợi quang thiết, có hành khách lục tục tới, e rằng vì không phải đi xa, trên quang thiết vẫn chưa kín chỗ ngồi, cũng không biết có phải hệ thống cố ý sắp xếp hay không, mà không hề an bài bất cứ người nào ngồi ở chỗ ở gần Long Ngọc, mà ngồi cách hai, ba chỗ, chứ không phải ở bên cạnh cậu, Long Ngọc nghĩ đại khái đây là cách bảo vệ an toàn cho người chưa thành niên, ngăn chặn tất cả nhân tố có thể gây thương tổn đến người chưa thành niên, nếu trong lúc vô tình an bài thì sẽ bị tình nghi là người có ý đồ không an phận, thế nhưng, chủ yếu là hệ thống cảm thấy được, nha! Tiểu bảo bảo này thật đáng yêu! Tại sao không thấy người lớn đi cùng? Nhỏ như vậy đã có thể tự mình ra ngoài, thật là lợi hại! Tuyệt đối đừng để người khác bắt cóc đi!

Cho nên bên cạnh Long Ngọc không có người nào bị sắp xếp vào, nếu cho cậu biết hệ thống muốn như vậy, thì một nửa khả năng cậu sẽ phá hủy hệ thống.

Ngay lúc Long Ngọc đang nghe nhạc, có một thanh âm chen vào, “Đã đến nơi ngài muốn đến, xin đứng lên, cảm ơn.” Lười biếng đứng dậy, bàn đạp khởi động, sau chốc lát lại đứng ra, bước ra thềm ga, quẹo một đường cua, đi đến một tiệm bánh gato rất nổi danh tên là, “Chín mươi chín”.

Cửa tự động mở ra, bên trong có rất nhiều người, hình như đang chờ cái gì đó.

“Ngày hôm nay có bánh ngọt hàng limited, ta nhất định phải cướp được!”

“Ngày hôm qua là Black Forest.”

c48-bánh black forest

“Ngày hôm trước là bánh bông lan phô mai.”

c48-bánh bông lan phô maijpg

“Không biết hôm nay là cái gì a?”

Tất cả mọi người đang thảo luận nhưng không ai tiến lên mua, Long Ngọc có chút thiếu kiên nhẫn, đẩy người phía trước ra, hai tay víu lấy tủ kính bi bô nói.

“Ta muốn một ly mousse socola anh đào.”

c48-socola anh đào

Nhất thời người nữ phục vụ chọn món ăn bị manh tới mức run rẩy tâm can, trên mặt nở nụ cười hòa ái, “Được a, bé chờ một chút.” Thời điểm nàng ấn xuống nút chọn món ăn, một thanh âm dễ nghe vang lên, người nữ phục vụ hưng phấn nhìn hình ảnh vừa nhảy ra, “Chúc mừng ngài, ngài là vị khách hàng thứ 999,999 của cửa hàng, ngài được tặng một tấm thẻ ăn bánh ngọt miễn phí một năm, mỗi lần sử dụng không được vượt quá ba trăm ngàn.”

“Cả năm!” Long Ngọc kinh ngạc nói nho nhỏ, “Bao toàn bộ thức ăn ngoài?”

“Đúng thế.” Người nữ phục vụ gật đầu.

“Quá tốt rồi!” Có thể ăn bánh cake miễn phí một năm!

(Long Ngọc là một tên đồ ngọt khống, bây giờ nói chắc không quá muộn đi)

“Còn nữa.” Người nữ phục vụ nhìn bảo bảo đáng yêu như vậy, liền nói rằng, “Nơi ngài đến hôm nay chính là cửa hàng bán bánh ngọt limited, cũng là một phần duy nhất.” Đôi mắt Long Ngọc lóe sáng, nhưng mà sau đó lại là một tiếng kêu lên.

“Vậy ta có thể chọn nước sốt anh đào lá kim ở Rabian chứ?” Long Ngọc nghiêng đầu hỏi.

“Đương nhiên là có thể.” Người nữ phục vụ gật đầu, thật sự là hài tử đáng yêu ham ăn! Hàng năm ở cửa hàng này chỉ có chín mươi chín bình so với Rabina, còn có sốt anh đào lá kim thì chỉ có một bình, mỗi ngày chỉ có những khách hàng tranh được bánh ngọt limited mới có thể yêu cầu.

Long Ngọc đăng ký thẻ, đi vào lấy thẻ quang của mình, ôm một ly kem sô cô la anh đào có kem đặc bước ra ngoài, lập tức có người không phục.

“Tại sao ly kem của tên tiểu tử kia lại lớn như vậy? Ly của ta còn không bằng một nửa của hắn?”

“Bếp trưởng nhà ta nói, ngươi có đáng yêu sao? Nếu ngươi phải, thì cũng cho ngươi một ly lớn như vậy, thực sự là không có tiền đồ, thế mà còn so đo với tiểu hài tử.” Người nữ phục vụ chọn món liếc mắt lườm người kia một cái, sao có thể so đo với bé con đáng yêu như vậy? Thật muốn có một hài tử như vậy nha! Quyết định! Về nhà cùng bếp trưởng nhà mình sinh một đứa nhỏ như vậy thật tốt a!

Long Ngọc ôm ly kem đặc vừa đi vừa ăn, mùi vị ngon đến mức đôi mắt cũng nheo lại một chỗ, trong bóng tối khóe môi người nào đó cong lên, từ mặt sau biển quảng cáo xoay người đi ra, há mồm nuốt lấy một khối bánh ngọt mà Long Ngọc vừa mới múc lên.

“Ân, ăn ngon.”

Long Ngọc chớp chớp mắt nhìn người trước mặt, cả người mặc một bộ đồ thể thao màu đen, dưới chân là giày thể thao, trên đầu mang mũ chó con màu vàng đất, còn thiếu có cái đuôi ở phía sau nữa thôi, nhưng mà, tại sao cái tên này cũng biến thành nhỏ như vậy? Mà vì sao khi là người lớn thì hắn cao hơn bản thân mình nửa người, thời điểm là tiểu hài tử vẫn cao hơn bản thân mình nửa người? Đây là vì sao? Vì sao!

“Sao ngươi lại tới đây?” Long Ngọc nhìn tiểu hài tử trước mặt đang ở trong trạng thái của Tiểu Nhã Diệc, không bụ bẫm giống cậu, mà là cao gầy, gầy nhưng không đơn bạc, mà lộ ra khí chất khôn khéo.

“Còn không phải là do ngươi rời nhà đi ra ngoài, tất nhiên là ta rất lo lắng.” Nhã Diệc liếm liếm bơ trên môi, ân, thân ái chọn không sai, ăn ngon, nhưng, cái này ăn càng ngon hơn! Nghĩ vậy, hắn liền hôn lên môi Long Ngọc một cái.

“Trên đường cái, ngươi chú ý chút đi!” Tiểu Long Ngọc đỏ mặt, cậu trừng mắt, Nhã Diệc lại lôi kéo tay nhỏ bé của cậu đi về phía trước.

“Không phải phố đông đường lớn là được sao?” Nhã Diệc cười hỏi.

“Không thể!” Long Ngọc ăn sạch bánh ngọt trong tay, đem cốc ném vào trong thùng, “Âm Nhã Diệc, hiện tại ta mới năm tuổi!”

“Ta biết, ta cũng giống vậy.” Nhã Diệc gật đầu, hôn cậu một cái nữa, đầu lưỡi đem bơ trên môi cậu liếm đi.

“Kia… tại sao ngươi lại cao hơn ta a!” Long Ngọc trừng mắt.

“Ây… Chủng tộc không giống nhau a.”

“…” Nhắc mới nhớ, chiều cao thực sự là nỗi đau của Long Ngọc, chiều cao chủng tộc Tu La như sau: Nữ sẽ cao tầm 1m75, nam cao 1m8, nhưng mà chiều cao bất tử của Long Ngọc lại kẹt ở 1m79, thêm một phân cũng không được, tên Âm Nhã Diệc kia lại cố tình cao hơn cậu nửa người! Biến thành tiểu hài tử vẫn cao hơn cậu nửa người, tức chết cậu rồi!

“Đúng rồi, chuyện ở Minh Giới đã giải quyết xong sao?”

“Ừm.” Nhã Diệc gật đầu, “Khi về nhà Johnson không thấy tăm hơi ngươi đâu, lo lắng gần chết, cầu an ủi.” Lập tức không biết xấu hổ đem mặt quay sang.

“Đi sang một bên.” Long Ngọc không chút nể tình mà đẩy ra.

“Thân ái…” Hắn u oán kêu, Long Ngọc cảm giác đôi tai chó con ở mũ trên đầu hắn cũng tiu nghỉu xuống, chỉ có thể hôn một cái trên mặt hắn, hắn lập tức tươi cười rạng rỡ, “Vẫn là thân ái tốt nhất!” Nếu phía sau có cái đuôi, lúc này nhất định sẽ lay động liên tục mất.

Hai người nắm tay nhau đi về phía trước.

“Ngươi không bắt nạt tổ mẫu ta chứ?” Long Ngọc hỏi.

“Không có.” Nhã Diệc trả lời, ta chỉ bắt nạt di di, cữu cữu, con trai, con gái ngươi thôi

“Ừ, vậy thì tốt.” Long Ngọc gật đầu.

Lúc này ở nhà Johnson, nhiều nhóm di di và chú đang khổ sở dọn dẹp nhà, từ nửa giờ trước, tên Âm Nhã Diệc kia tới đón Tiểu Chân Nhi, phát hiện Tiểu Chân Nhi rời nhà đi ra ngoài, sau đó chính là một trận bão tàn phá mọi thứ, trong phòng không tìm được một đồ vật hoàn chỉnh, ngoại trừ lão phu nhân ra, thì mấy người bọn họ không ai là không bị thổi lên, trời ơi!

Càng đáng thương chính là hại Tư Thần và Phồn Dạ phải chịu một quãng thời gian khổ sở, hại Tư Thần đừng nghĩ tới chuyện âu yếm với Đoàn Nhi với thời gian ít nhất là ba tháng, Phồn Dạ thì ít nhất là nửa năm đừng nghĩ đến chuyện được thân cận với Long Ngọc, hai người thực sự muốn chửi bới Âm Nhã Diệc, ngươi là cha ruột của ta! Sao lại đối với ta như thế!

Lão phu nhân đứng ở trên lầu hai nhìn xuống dưới lầu, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

“Mẫu thân, dường như Đại tỷ đã tỉnh rồi, nếu không người thấy…” Nhị di di lời còn chưa nói hết, lão phu nhân liền cắt ngang.

“Không gặp.”

“Mẫu thân, đã bao nhiêu năm rồi! Người làm sao…” Nhị di di gấp gáp, những năm nay ai nhắc đến Đại tỷ thì mẫu thân liền trở mặt với người đó, bây giờ…

“Túc Tây, năm đó ta đã nói qua, chỉ cần nó dám đi ra khỏi cánh cửa lớn này, ta sẽ vĩnh viễn không gặp nó nữa.” Lão phu nhân lãnh đạm nói, “Ta và các ngươi cũng đã nói qua, làm việc gì cũng phải cân nhắc mà đi, nếu bản thân đã làm những chuyện như vậy thì phải tự mình chịu trách nhiệm.”

“Mẫu thân, đó là lựa chọn cuộc sống của Đại tỷ, ngài không thể lựa chọn thay chị ấy!” Nhị di di biết Chân Dao đã làm sai, nhưng mà̀ con đường chính mình lựa chọn, chỉ có thể trách mình không thể làm chủ?

“Vì thế nên, nó muốn tự mình lựa chọn và phải chịu trách nhiệm.” Lão phu nhân nhắm mắt lại, “Cuộc đời của chính mình, Hừ! Nó đã lựa chọn sai, rồi còn vì Tiểu Chân Nhi mà chọn xong phương hướng cuộc đời, Tiểu Chân Nhi có trêu chọc ai?”

Nhị di di không nói, quả nhiên, mẫu thân thật sự đau lòng vì Đại tỷ, thế nhưng, mẫu thân càng đau lòng vì trưởng tôn hơn.

Con đường mình chọn thì phải tự mình đi hết, không có ai có thể đi thay, mỗi một lựa chọn gắn liền với một câu nói, có lẽ là đúng, có lẽ là sai, nhưng có quan hệ gì đâu, dù sao, đây là đứa con mà mình sinh ra.