Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 2 - Chương 56: Hẹn hò



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lăng Thiên

Beta: Rosaline ng~

Long Ngọc trừng mắt phượng dài nhỏ thật to, đã sắp thành mắt hạnh rồi.

*mắt phượng: Theo nhân tướng học cũng như mặt thẩm mỹ, mắt đuôi phượng (hếch lên ở khóe mắt) được đánh giá là rất đẹp.

mat-phuong-la-gi

*mắt hạnh: Mép tròng đen vừa chạm mí dưới

Có người mẹ như vậy sao? Đè lên đứa con 5 tuổi, không đáp ứng sẽ không đứng dậy, đây là chơi xấu nha!

“Mau đứng lên! Nặng muốn chết!” Long Ngọc nằm ngang trên giường, thân thể An Kỳ nằm trên bụng nhỏ của cậu.

“Ngươi không đáp ứng ta sẽ không đứng dậy!” An Kỳ hoàn toàn cố tình gây sự đè nặng hắn, Tiểu Tang mà thấy nhất định sẽ nói có kỳ tử tất có kỳ mẫu (mẹ nào con nấy).

“Không phải là hẹn hò sao! Ta đáp ứng còn không được sao! Ngươi mau đứng lên!” Long Ngọc bất đắc dĩ kêu, người vừa đi, cậu liền như một làn khói chạy vào toilet. (đừng hỏi tôi cậu ấy đi làm cái gì, bạn hiểu mà) <- lời tác giả

Long Ngọc từ toilet đi ra liền chạy tới thư phòng đè lên bụng Nhã Diệc, oán giận một trận.

“Mẹ ta điên cái gì vậy chứ, muốn ta và nàng hẹn hò! Cũng không phải lớn lên khó coi, chỉ là không trang điểm! Không tìm người gả nàng đi đi! Nhã Diệc người nói có đúng hay không?”

Nhã Diệc im lặng trở mình đem người đè lại, gặm miệng.

“Cùng đi chứ, hiếm có dịp cùng ra ngoài.”

“Ừ… Được.” Long Ngọc nghiêng đầu nở nụ cười.

An Kỳ đề nghị vườn bách thú, khu vui chơi đều bị Long Ngọc bác bỏ, đùa gì thế, cậu không phải thật sự mới năm tuổi!

“Tiểu tổ tông, vậy ngươi nói đi đâu?” An Kỳ bất đắc dĩ, nàng vốn muốn cùng con trai đi ra ngoài chơi, mang thêm một người cũng coi như xong, còn này không đi, kia cũng không đi!

Long Ngọc liếc mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới, bĩu môi ghét bỏ, kéo đầu Nhã Diệc nhẹ lắc, “Trung tâm thương mại.”

“Con trai, mẹ của ngươi nghèo.” Nàng thực sự không muốn đi, rất không thích đi dạo phố, liền lấy chuyện không có tiền làm cớ.

Long Ngọc quay đầu lại, trắng mắt liếc nàng, nàng cho rằng tiểu tử kia đổi ý, nhưng ai ngờ…

“Con trai nghèo của ngươi thì dư tiền rồi!”

Trung tâm thương mại giống như một tòa thành nhỏ, vui chơi ăn uống, mua sắm, quán rượu, cái gì cũng có, nếu muốn đi dạo hết thì không mất 2, 3 ngày là không xong, cho nên khi Long Ngọc muốn ở trong phòng khách sạn đã làm An Kỳ bị dọa, liền nói rằng mình còn phải đi làm, mới bỏ được ý nghĩ của cậu.

Trong cửa tiệm chuyên doanh*, An Kỳ bị con trai bắt thay từng bộ từng bộ quần áo.

*cửa tiệm chuyên doanh là cửa tiệm chuyên bán một loại mặt hàng

“Không được.”

“Tàm tạm.”

“Không tệ.”

“Tạm được.”

Nàng thì thay từng bộ từng bộ, Long Ngọc ngồi trên ghế sô pha chỉ nói mấy chữ này, sau khi thử hơn phân nửa, nàng mệt đến không muốn động, Long Ngọc đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn chằm chằm mái tóc lộn xộn của nàng.

“Ta nói sao thử thế nào cũng không vừa mắt chứ! Cắt tóc trước đi!” Kéo người nhanh chóng đi tới tiệm cắt tóc, Nhã Diệc chậm rãi theo phía sau bọn họ.

Vào salon, Long Ngọc đẩy người tới chỗ nhà thiết kế, “Xem rồi làm, chỉnh lý người này cho ta là được!”

“Tiểu tử thúi! Ta là mẹ ruột của ngươi! Nói cứ như là ta làm ngươi mất mặt vậy!” An Kỳ trừng mắt liếc cậu.

Nhà thiết kế nam trẻ tuổi đi quanh nàng hai vòng, ôm hai tay nói: “Khoan hãy nói bộ dạng này của ngài làm cho tiểu công tử đẹp trai như vậy thật sự mất mặt! Các người cùng đi ra ngoài không giống mẹ con mà giống chủ tớ.” Nhà thiết kế miệng đủ độc, không để cho nàng kịp phản ứng, phất tay ở bên cạnh quát, “Trước tiên gội đầu, dung thuốc dưỡng, hấp dầu, điện chuyển ion, dưỡng ẩm sâu da mặt, làm xong hết kêu ta.”

An Kỳ bị một đám người đẩy đi giày vò, một trận dày vò này mất nửa giờ, lúc bị đè vào ghế cắt tóc người đã muốn ngủ.

“Hiện đại? Phục cổ?” Nhà thiết kế không hỏi nàng mà hỏi Long Ngọc.

Long Ngọc lật tạp chí trong tay, đầu cũng không ngẩng, “Trước tiên, tỉa bớt đi, giữ tóc mai, buộc tóc cao lên nhưng đừng cắt mái.”

“Giữ tóc mai, không để lòa xòa, chuyện nhỏ.” Nhà thiết kế nói.

“Ừ.” Cậu đáp một tiếng, nhấp một ngụm nước trái cây trong tay Nhã Diệc.

Nhà thiết kế thấy cậu gật đầu, kéo trong tay vang lên răng rắc răng rắc, An Kỳ nhìn lướt qua tạp chí xa xỉ phẩm của nhi tử, mở miệng hỏi: “ Đang xem cái gì vậy?”

“Đồ trang sức.” Long Ngọc nửa dựa vào trong lòng Nhã Diệc, “Nương thích hồng ngọc hay ngọc lục bảo?”

“Ta thích ngọc trai, ngọc trai màu tím.” Nàng nói, ngọc trai tím sẽ làm ta nghĩ đến mắt của ngươi.

“Ừ…” Long Ngọc gật đầu, mở quang điện, lựa chọn trong các xa xỉ phẩm giống nhau, cửa tiệm kia ở đây cũng có một quầy chuyên doanh, chọn giao hàng, ghi địa chỉ, đồ vật sẽ được giao tới rất nhanh. Đó là một cái cài tóc bằng vàng khảm sáu viên ngọc trai tím quanh một viên kim cương, sau khi chải tóc xong lấy dây buộc tóc cột lên ngọc trai tím sẽ rũ xuống và được cố định nó lại, vì An Kỳ muốn cột tóc đuôi ngựa. Vì để cho kiểu tóc đẹp, trước tiên dùng dây cột tóc cột chắc, rồi chỉnh lại dây cài, đuôi tóc ngựa cột thật cao, hai bên tóc mai chừa lại tóc dài,  làm cho nhìn vào có tinh thần hơn rất nhiều.

Long Ngọc rất hài lòng, vung tay lên quét quang thẻ, “Đi, đi mua quần áo!”

Bây giờ thì dễ chọn, thử một bộ lại một bộ, cửa tiệm chuyên doanh nổi tiếng ‘Mộng Hồi’, vừa vào tiệm Long Ngọc liếc qua một cái liền vừa ý cái váy dài không tay được trưng bày ở trung tâm, tà màu hồng tím, hoa văn màu bạc. Màu tím có địa vị rất cao với Tu La bởi vì hai mặt trời của Tu La là màu tím, bởi vì con cháu gia tộc Johnson mãnh tướng đệ nhất Tu La có tóc màu tím. Tóc tím, mắt tím giống như Long Ngọc, đừng nói là Nhân giới, ở Tu La giới cũng là hiếm thấy. Cho nên phần lớn Tu La đều thiên vị màu tím, An Kỳ cũng không ngoại lệ.

“Mặc vào xem.” Long Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng.

“Được.” Nàng thật sự rất thích.

Nhã Diệc gọi nhân viên cửa hang tới để lấy cái váy.

“Xin lỗi, cái váy này đã có người đặt trước.” Nhân viên cửa hành nói.

“Ai đặt.” Long Ngọc hỏi.

“Nhà Johnson, tiểu thư Ngưng Hội.” Nhân viên cửa hàng không kiêng kị báo tên, đa số người vừa nghe đến người nhà Johnson liền không dám làm càn nhiều.

Long Ngọc ngay trước mặt nhân viên cửa hàng gõ quang điện, “Bát di, là ta.”

“Tiểu Chân Nhi hiếm khi gọi quang điện cho ta, có việc gì thế?”

“Bát di đặt một cái váy dài ở “Mộng Hồi” sao?”

“Đúng vậy! Tiểu Chân Nhi làm sao mà biết?”

“Ừ, ta vừa ý, cho ta đi.”

Khi nghe được cậu nói cho ta đi, nhân viên viên cửa hàng thầm nhếch mép trong lòng, người nhà Johnson không dễ nói chuyện, như vị tiểu thư Ngưng Hội này tính tình chính là cực không tốt, lần trước cũng có người nói tăng giá muốn bộ quần áo, bị vị tiểu thư kia chửi một trận ra trò, một tiểu bất điểm như vậy cũng dám mở miệng, cái người lần trước còn là biểu tiểu thư gì đó đây, đây không biết là cái loại thân thích cực kỳ xa nào kia.

“Được thôi! Ngươi thích thì lấy đi! Ta không vội, đúng rồi đưa cho ai vậy? Tiểu Dạ Nhi sao?” Đối phương vừa nói ra, cằm của nhân viên cửa hàng thiếu chút nữa rớt xuống đất, người này từ lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy?

“Không phải, là nương của ta.”

“Đại tỷ…? Nàng, vẫn khỏe chứ?” Âm thanh bên kia có chút nghẹn ngào.

“Ừ.” Long Ngọc chỉ ừ một tiếng, “Cúp máy trước, hôm khác nói.”

“Được.”

Cúp quang điện, cậu liếc mắt nhìn nhân viên cửa hàng, nhân viên cửa hàng ngoan ngoãn đem bộ quần áo mang tới, mời An Kỳ mang vào phòng thay đồ, Long Ngọc lại chọn một đôi giày cao gót màu đỏ để nhân viên cửa hàng đưa qua, nhân viên cửa hàng liền chép miệng, đây là con nhà ai? Ánh mắt đủ cao!

An Kỳ thay xong đi ra, làm cho người khác mắt sáng lên, so với trước đó thì thuận mắt hơn không ít.

“Thân thân ánh mắt không sai.” Nhã Diệc kéo tay Long Ngọc, mượn cơ hội ở trên mặt hắn hôn một cái.

“Đương nhiên.” Đuôi nhỏ của cậu trực tiếp vểnh lên. “Nương đừng đổi lại, mặc đi luôn, vừa lúc phối với đồ trang sức.”

“Nghe con ta.” Nàng nở nụ cười, khi Long Ngọc còn bé nàng luôn muốn cho cậu ăn mặc thật xinh đẹp, hôm nau con trai bắt đầu chuẩn bị quần áo cho nàng, trong long cảm thấy ngọt ngào.

Kim Bất Hoán, đứng đầu trong dòng vàng, có thể được so sánh với đầu rồng trong dòng ngọc thạch, so sánh với ngọc không tì vết.

Kim Bất Hoán chủ yếu kinh doanh trang sức vàng, cũng có châu báu, kim cương cũng rất nổi tiếng.

Long Ngọc chọn đồ trang sức cho An Kỳ, nhìn mỗi một món, mắt đều sáng lên, nhìn thấy kim nguyên bảo sẽ vui vẻ mắt càng sáng hơn, làm cho nàng không nhịn được cảm thấy có chút buồn cười, đã là Minh Hậu có tài bảo nhiều nhất thiên hạ, nhưng vẫn thích vàng bạc châu báu như vậy, hay là cùng với tên của cậu có liên quan.

Khi chưa có Ngọc Trang, Long gia có chủ trạch, mỗi một tên của hài tử Long gia đều do dòng họ định, như Long Thừa, bởi vì là đứa con đầu tiên của Long Tĩnh, dòng họ đương nhiên muốn hắn đến kế thừa Long gia, Long Hàm là bởi vì ngũ hành thiếu thủy cho nên trong tên có một chữ thủy, khi Long Ngọc được nhận vào Long gia, Ngọc Trang mới xây xong, khi đó kêu Tàng Long Trang, dòng học đối với đứa trẻ có nguồn gốc không rõ chướng mắt, trong bát tự biểu hiện đứa bé này ngũ hành thiếu kim, liền nói rằng kêu Long Tiễn (tiền) hoặc Long Thiết (sắt) được rồi, Chân Dao làm sao đồng ý, con trai của mình đáng yêu như vậy, kêu tên như khó nghe như thế! Thiếu chút nữa dòng họ trở mặt, sau đó còn tìm đạo nhân cho quẻ.

‘Vàng ngọc lương duyên, ngọc thuộc kim, tiểu công tử ngũ hành thiếu kim, kêu ngọc là được, suốt đời phú quý, tài nguyên không ngừng.’

Dường như ứng với câu ngũ hành thiếu kim của cậu, khi một tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, trước mắt nhiều thứ xinh đẹp gì đó tất thảy đều không nhìn, đã bắt lấy vàng ròng nguyên chất, các loại dao găm nạm đầy châu báu, nhất quyết không buông tay. Khi còn nhỏ trải qua sinh nhật, lễ mừng năm mới, đều để cậu chọn lựa, cậu đều có thể chọn cái cao quý nhất, lúc bốn tuổi, Chân Dao vô tình dẫn cậu đi ngang qua mặt tiền cửa hàng đổ thạch, cậu sẽ chơi xấu không đi, nhất định đòi những tảng đá đó, nàng không có biện pháp liền mua cho cậu, cậu một mạch chọn hơn mười khối, lúc đó tổng cộng tốn chỉ có năm trăm hai, nhưng mỗi khối đều ra ngọc, ngũ sắc, tam sắc, đế vương, một khối cược được một khối đáng tiền, lúc đó chủ tiệm xuống ngựa cũng muốn té trên mặt đất, trực tiếp kêu tiểu thần tài.

Cậu dường như trời sinh liền có vận tiền tài, nhưng cũng rất tham tài, bảo bối cả một phòng, đồng dạng cũng rất biết hưởng thụ, hè mặc gấm Lương Châu, đông mặc nhung gấm lông tuyết điêu, là một người sẽ không bạc đãi chính mình.

“Nương, nghĩ gì thế? Cái này được không?” Long Ngọc kéo An Kỳ đang ngẩn người cười khúc khích, lấy một cái vòng cổ kim cương đưa cho nàng xem.

“Nhớ bộ dạng ngươi lúc năm tuổi kêu ‘Lương’.” Nói xong nàng đeo vòng cổ vào, sáu viên kim cương được khảm cách xa nhau, phóng khoáng, đơn giản, nhìn rất đẹp.

“Tại sao là ’Lương’?” Nhã Diệc tò mò.

Nàng nhếch miệng cười xấu xa, đưa tay bóp mặt Long Ngọc, “Thiếu cái răng cửa nói chuyện lọt gió.”

“Lương ——!” Long Ngọc bị niết mồm miệng không rõ nói.

Làm cho hai người cười rộ lên.

Cười thì cười, Nhã Diệc vẫn là đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Ngọc từ trong tay của An Kỳ cứu ra, xoa xoa, ba một cái hôn lên, thật giống như đang nói, ta, không để cho ngươi bóp!

Long Ngọc cũng hào phóng quay lại hôn Nhã Diệc, đối với biểu hiện của hắn tỏ vẻ rất hài lòng!

Tiểu bộ dáng kia vô cùng khiến người ta chú ý! Một đống nhân viên cửa hàng đối với bảo bảo này âm thầm chảy nước miếng.