Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 2 - Chương 57: Hạnh phúc



Editor: Lăng Thiên

Beta: Rosaline Ng

Cũng bởi vì An Kỳ nhéo một cái làm lộ đoạn lịch sử đen tối, đứa nhỏ Long Ngọc không có lương tâm này, muốn mẫu thân của cậu mệt chết, chọn đồ trang sức, quang điện mới, vừa túi vừa đồ trang điểm, làm nàng mệt mỏi gần chết, nếu không phải bụng nhỏ của cậu kêu lên, bị Nhã Diệc dụ dỗ đi ăn cơm thì còn muốn đi dạo cơ! Nàng từng nghe nói nữ nhân thích đi dạo phố, chưa từng nghe nói nam nhân cũng thích đi dạo phố…Không đúng, tiểu hài tử!

Hải Phái Triều Vị, nhà hàng hải sản cung cấp các loại món ngon hải sản, Long Ngọc vô cùng thích, An Kỳ cũng đồng ý, Nhã Diệc không quan trọng, thân ái nhà anh ăn cái gì ăn sẽ ăn cái đó.

“Tiểu Chân Nhi, ngươi để ta ăn mặc thành như vậy để làm chi? Xem mắt?” An Kỳ uống canh sò hỏi.

“Ngươi muốn xem mắt sao? Muốn thì ta sắp xếp cho ngươi.” Long Ngọc ăn đồ ăn trong cái dĩa trước mặt, đũa không gắp ra xa, vừa ăn xong Nhã Diệc liền đem tôm đã lột xong để vào trong đĩa của cậu, cũng không cần cậu tự mình ra tay.

“Xem mắt?” Nàng lắc đầu, cầm lấy ly nước uống một ngụm, “Trải qua những chuyện kia, ta không còn lòng tin với đàn ông.”

Long Ngọc lộ ra nụ cười giảo hoạt, “Trên đời này không chỉ có nam nhân, còn có nữ nhân.”

“Khụ khụ khụ khụ!” Nàng bị sặc không nhẹ, ngẩng đầu chỉ thấy con trai cười xấu xa, bất đắc dĩ xoa xoa đầu, “Con trai, nương không phải là chỉ làm lộ lịch sử đen tối của con sao? Trả thù đến mức như vậy? Thật nhỏ mọn!”

Long Ngọc liếc nhìn nàng, cho ngươi làm lộ lịch sử đen tối của ta!

“Nói thật, nếu ngươi muốn tìm người sống cùng, chỉ cần ngươi thích, đối tốt với ngươi, ta sẽ không phản đối, là nam hay nữ không quan trọng.” Cậu nói rất nghiêm túc, nếu không phải tiểu quai hàm từng cái từng cái như con chuột đồng, thật đúng là rất có cảm giác đáng tin!

Nàng chần chừ một lúc, dựa vào trên ghế sô pha, nhìn khuôn mặt ăn dính đầy dầu mỡ của con trai, “Tiểu Chân Nhi, ngươi cảm thấy hạnh phúc là gì?”

“Hạnh phúc sao…” Long Ngọc suy nghĩ một chút, cười nói, “Hạnh phúc chính là khát nước uống nước, trời lạnh thêm quần áo, đói bụng ăn cơm.” Nhã Diệc đưa một đũa thịt cua đến bên miệng cậu, cậu hé miệng, nhìn Nhã Diệc, “Hạnh phúc chính là cùng người yêu, mỗi ngày trôi qua vui vẻ, đối với ta mà nói đây là hạnh phúc.”

“Đúng nha, hạnh phúc.” Nàng nở nụ cười, đưa tay lau đi dầu mỡ trên mặt hắn, “Có ngươi cùng ta, ta cũng đã rất hạnh phúc.” Hạnh phúc của ta chính là thời gian sau cùng của ta, có ngươi cùng ta đi hết.

Hạnh phúc, bình thường mà đơn giản, không phải là đại phú đại quý, không phải là cao cao tại thượng, mà là có cái ngươi yêu, người yêu ngươi ở bên người.

“Hạnh phúc chính là mỗi sáng sớm thức dậy, thấy gương mặt khi ngủ của ngươi, mỗi ngày buổi tối ôm ngươi đi vào giấc ngủ.” Nhã Diệc lột tôm, lột cua cho cậu, “Hạnh phúc chính là ngươi ở bên cạnh ta, đây là hạnh phúc của chúng ta.”

Hắn vốn nghĩ là, chỉ cần ngươi hạnh phúc, ta sẽ vui vẻ, bây giờ nghĩ lại, hoàn toàn là gạt người. Năm đó, khi bọn họ không thành thân, Minh giới rất loạn, trước khi Long Ngọc bỏ nhà trốn đi, Nhã Diệc nói để cậu đi tìm hạnh phúc, Long Ngọc tát hắn một cái.

‘Không có ngươi, ta làm sao có hạnh phúc? Có bản lĩnh, ngươi cả đời đừng tới tìm ta!’

Nghĩ đến khi đó quả nhiên là điên rồi.

Hạnh phúc chính là người yêu nhau cùng một chỗ, trải qua cuộc sống hai người cả đời.

Long Ngọc dường như biết hắn nghĩ tới điều gì, ngạo kiều liếc hắn một cái, hơi há miệng chờ hắn đút đồ ăn, hai người một bộ dáng hai đứa nhỏ vô tư, khách hàng dùng cơm trong quán nhiều lần nhìn về bên này, đều sắp chảy nước miếng.

Một bàn mỹ nữ thêm một đôi tiểu khả ái, quá đẹp mắt rồi! Cũng có người muốn tiến lên đến gần, quyến rũ mẫu thân bắt cóc con trai của người ta, nếu không phải là bởi vì quần áo trên người An Kỳ vô cùng quý báu, Long Ngọc, Nhã Diệc trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra một cảm giác của con cái quý tộc, không tinh nghịch giống những đứa trẻ thông thường, thì đã có người lên rồi.

An Kỳ lớn lên cũng không quá đẹp, kém xa so với dung mạo của Chân Dao, chỉ có đôi mắt hạnh màu nâu mật kia xinh đẹp linh động, tóc đuôi ngựa cột cao, hai bên tóc mai thả xuống, phụ trợ cặp mắt kia, nói lên đây là một nữ nhân xinh đẹp, đột nhiên nàng nhíu lại chân mày.

“Tiểu Chân Nhi, các ngươi ăn trước, ta đi phòng rửa tay.” Nói rồi nàng đứng dậy cầm lấy túi thẳng đến toilet.

Long Ngọc Nghiêng đầu nhìn bóng lưng nàng rời đi, nhíu mày, buông đũa trong tay, nghiêng đầu nhìn Nhã Diệc.

“Thân ái sao vậy? Không ăn sao?” Nhã Diệc nhìn cậu.

“Nhã Diệc, ngươi nói thật với ta, nàng…” Ánh mắt Long Ngọc tối sầm.

“Ngươi biết từ khi nào?” Nhã Diệc cũng không kinh hãi, múc cho cậu một chén canh sò, để trước mặt cậu.

“Ở Minh giới lâu như vậy, tự nhiên biết một ít.” Long Ngọc nhấp một hớp canh, “Nàng có ly hồn hiện ra.” Chỉ có người sẽ chết mới có ly hồn hiện ra.

“Hồn phách của nàng thời gian không nhiều lắm.” Nhã Diệc nói làm tâm Long Ngọc chìm xuống.

“Năm đó không ai tiễn (tiễn đưa) hồn cho nàng sao?” Long Ngọc hỏi.

“Có.” Nhã Diệc thở dài, “Nàng không chịu nhận.”

‘Ta chỉ nhận tiễn hồn của con ta.’ Lời nói của nàng năm đó vang ở bên tai, nàng không yên lòng, không chịu rời đi, cho dù khô cạn hồn phách cũng không chịu rời đi, cho dù mỗi một đời bám vào trên mình thai chết của người khác cũng muốn lưu lại, trên đời này còn có người nàng không bỏ được.

Long Ngọc nhắm mắt lại, chốc lát mở mắt ra, cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn đồ ăn trước mặt, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.

Trong toilet, An Kỳ ôm ngực chống trên bồn rửa tay, mồ hôi lớn như hạt đậu theo trán chảy xuống, cắn chặt môi không để âm thanh phát ra.

Không thể! Nàng bây giờ còn chưa thể chết được! Nàng mới nhìn thấy Tiểu Chân Nhi của nàng, nàng không thể chết được! Không thể!

Đau đớn ngắn ngủi chỉ giằng co không đến một phút đồng hồ, mà nàng lại cảm thấy dài hơn một năm, loại đau đớn người bình  thường không cách chịu đựng, nàng lại chịu đựng qua một lần nữa, từ khi nàng tỉnh lại, cơn đau này càng ngày càng thường xuyên, nàng biết, thời gian của nàng không nhiều lắm, nhưng mà nàng rất tham lam, muốn ở bên cạnh con của nàng.

Ngẩng đầu nhìn thấy trong kính một khuôn mặt trắng bệch, không khỏi nhíu mày lại, người trong kính cũng nhíu mày lại, bất kể qua bao lâu, bám vào trên người của người nào đó, nàng vĩnh viễn đều không thể quen với những khuôn mặt xa lạ này.

Mở túi, lấy đồ trang điểm bên trong ra, đánh một lớp kem nền mỏng, vẽ chân mày, vẽ viền mắt, đánh bóng mắt, đánh má hồng, thoa son, nhìn bản thân càng thêm xa lạ trong kính, vô thức nở một nụ cười nhạt, một nụ cười không có tình cảm.

Nàng thật không ngờ nàng có một ngày cũng sẽ vì một người mà trang điểm, nữ nhân làm hài lòng người khác, lời như vậy chưa bao giờ thuộc về nàng, vô luận là nàng bây giờ hay là Chân Dao. Chân Dao diễm lệ vô song, không bao giờ dùng son phấn mà bản thân An Kỳ lười dùng.

Cho dù năm đó ở Ngọc Trang, Chân Dao cũng chưa từng tô mày vẽ mắt, quần áo cẩn thận tỉ mỉ, nàng chưa từng nghĩ tới vì lấy lòng Long Tĩnh mà trang điểm cho bản thân, nàng biết mình và các nữ nhân trong trang không giống nhau, cũng nguyện trầm luân như các nàng, nàng là Tu La, là cao ngạo, chẳng sợ không chiếm được cũng sẽ không bỏ xuống thân phận cao quý cùng các nàng thông đồng làm bậy.

Mà nay, nàng trang điểm chẳng qua là sợ con trai thấy lo lắng, vì con trai của nàng, nàng có thể buông tha tất cả, điều kiện tiên quyết là con trai nàng có thể hạnh phúc.

Mà hai từ đơn giản nhất này, Long Tĩnh đã từng cho là dễ dàng nhất, nhưng cũng là bị chính bản thân hắn phá hủy.

An Kỳ từ toilet đi ra, cùng một người đàn ông lướt qua sát bên người, người đàn ông quay đầu lại nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng thật lâu, cho đến khi có người gọi hắn.

“Trang chủ, đang nhìn cái gì?” Chương Chung đi tới.

“Chương Chung nữ nhân kia ta cảm thấy rất quen mắt, có phải là ai đó chuyển thế không?” Lục hàn nhìn An Kỳ cảm thấy bóng lưng vô cùng nhìn quen mắt, lại không nhớ nổi bên trong trang nữ nhân nào có bóng lưng như vậy.

“Có lẽ.” Chương Chung cau mày, là nữ nhân kia!

Lục Hàn cảm thấy quên mắt là bởi vì con người và trí nhớ có sự khác biệt, mà Chương Chung đã ở Minh giới đợi rất lâu, có thể từ trong khí tức phân biệt ra được là ai, cho nên Lục Hàn chỉ dùng mắt để thấy, mà hắn là dùng khí tức để phân biệt.

Người phụ nữ này xuất hiện đã làm Ngọc Trang trên dưới không yên, lần này vô luận như thế nào cũng không có thể để trang chủ lại rơi vào nữa!

“Ăn xong sao” An Kỳ trở về ngồi xuống.

“Trang điểm?” Long Ngọc nhìn mặt của nàng.

“Ừ, đặc biệt làm vì ngươi, đẹp không?” Nàng cười hỏi.

“Đẹp.” Long Ngọc gật đầu, “Có điều bóng mắt hơi đậm.”

“Ngươi còn xoi mói nữa.” Nàng đưa tay muốn đánh cậu, bị Nhã Diệc ôm đi, làm cho nàng đánh hụt.

“Ngươi cứ sủng hắn đi!” Nàng oán hận nói, đây là con ai chứ!

“Lão bà của ta ta không cưng chiều hắn, cưng chiều ai?” Nhã Diệc khẽ nhíu mày, tức giận trừng thẳng nàng.

Long Ngọc ghé vào trong ngực hắn khanh khách cười không ngừng, nàng hừ một tiếng, cũng cười.

Bên này hoan thanh tiếu ngữ, một đôi mắt bên kia, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bên này.

“Trang chủ.” Chương Chung liên tục kêu năm sáu tiếng mới gọi được Lục Hàn hoàn hồn.

“Chuyện gì?” Hơi có bất mãn nhìn về phía hắn.

“Đừng nhìn, ăn cơm đi.” Chương Chung trên mặt mang cười, trong lòng lạnh như băng.

Mãi đến khi một bàn ba miệng ăn đi ra khỏi nhà hàng, Lục Hàn mới lấy lại tinh thần, hắn luôn cảm thấy hình ảnh này hắn đã gặp qua ở đâu, làm thế nào cũng không nghĩ ra.

Chương Chung ăn chẳng biết vị nhai này nọ trong miệng, nhìn người trước mặt, càng thêm kiên định ý nghĩ trong lòng, người này không thể lưu!

Hôm sau, An Kỳ ăn mặc xinh đẹp đi làm, lập tức làm cho chúng tiểu biên kinh ngạc kêu lên, vây quanh nàng vòng vo vài vòng, có phải nàng có bạn trai (gái) không, sao lại ăn mặc xinh đẹp như vậy nha!

Nàng cười nói, đúng nha, mới năm tuổi.

Mọi người a một tiếng, mắng một câu, nhi khống! Nên làm gì làm gì đi, đừng nói con trai An Kỳ thực sự xinh đẹp.

Bận rộn cả ngày, đến lúc tan việc, An Kỳ không nói hai lời liền xông ra ngoài, điều này làm cho mọi người trực tiếp líu lưỡi, thật là có con trai rồi liền không giống trước, trước đây đừng nói làm thêm giờ, động một chút là ngủ lại phòng làm việc, một tuần có bốn ngày nửa không về nhà đó là chuyện thường xảy ra, hiện tại thật đúng là nóng lòng trở về nha!

An Kỳ một đường chạy về nhà, trong đầu nghĩ toàn là Tiểu Chân Nhi ở nhà trôi qua có được hay không, có ăn thật tốt hay không, không biết buổi tối ăn cái gì mới tốt? Tiểu Chân Nhi dường như rất thích hải sản, làm hải sản hấp được chứ? Hay là cơm xào hải sản đây?

Nhắc tới nữ nhân nhà Johnson đều là lên được chiến trường, xuống được phòng bếp thật là hảo thủ, theo như lời bọn họ nói, muốn ăn ngon, không bằng chính mình động thủ, ngay cả khi ra chiến trường mang lương khô đều so với người khác tinh xảo, mỹ vị hơn nhiều, cho nên Long Ngọc có thể làm cơm như vậy, hoàn toàn là di truyền!

Ngay khi nàng chăm chú suy nghĩ về bữa cơm, hoàn toàn không chú ý có một người lặng lẽ tiếp cận, chỉ là khi cảm thấy sát khí bỗng nhiên quay đầu lại, giữa lưng một trận đau đớn, xoay tay lại đánh, lại đánh hụt.

Có người đột nhiên vọt tới, bắt được nàng, “Chạy mau!”

Mắt nàng đỏ lên vì đau, không thấy rõ trước mắt, chỉ là cắn răng nói hai chữ, “Về nhà”

Nàng dường như thấy được, nghe được có người đang kêu to tên của nàng.

Dao Nhi!

Là người kia sao? Ta không muốn gặp!