Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 2 - Chương 58: Dẫn hồn



Editor: Ngân Lê, Rosaline

Beta: Dạ, Rosaline

Long Ngọc nằm lì ở trên giường đọc sách, vô cùng chăm chú, bỗng dưng cảm thấy hoảng hốt, cậu không tự chủ được dừng lại một chút, sắc mặt cậu trở nên u ám, nhịp tim của Tu La rất chậm, mà cậu là bán Tu La, cho nên nhịp tim lại giống người bình thường hơn, chỉ khi nào tim cậu đập mạnh một cái, tức là đã có chuyện xảy ra.

“Thân ái, làm sao vậy?” Nhã Diệc phát hiện không đúng, lập tức tới ôm lấy cậu.

“Nơi này, không thoải mái.” Cậu chỉ vào tim, “Có việc gì đó sắp xảy ra.”

“Đừng nghĩ lung tung, không có chuyện gì đâu.” Nhã Diệc an ủi cậu, đem người ôm vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ lưng cậu.

Song đôi khi chính là như vậy, ngươi càng nói không có chuyện gì xảy ra, lại càng có chuyện muốn phát sinh.

Thời điểm Đường An Kỳ bị ôm vào, lưng đầy máu khiến cậu lo sợ.

Lúc ôm An Kỳ đặt vào trên giường, nàng suy yếu nói, “Dời cái bàn … đặt nương xuống đất … trong phòng … không đủ lớn …” Nhã Diệc biến trở lại, vung tay lên, đồ vật trong phòng đều biến mất, một cái giường lớn xuất hiện, trên tấm màn thêu gia huy của gia tộc Johnson, đặt An Kỳ vào giữa giường lớn.

“Tiểu Chân Nhi… Đừng sợ… Đến…” Nàng gian nan nghiêng đầu, “Nương đau quá… Giúp nương…”

Long Ngọc hít sâu một hơi, bò lên giường, quỳ ngồi xuống, đem đầu của nàng đặt ở trên đầu gối của chính mình.

“Cửu ca, ta chưa kịp…” Đưa An Kỳ trở về chính là Long Hàm, cậu đã theo nàng vài ngày, vốn định tìm kiếm Long Ngọc, không nghĩ tới lại gặp phải việc này.

“Ngươi đi đi.” Long Ngọc nho nhỏ nói, một mặt nghiêm túc, “Ta hiện tại không muốn gặp người nhà họ Long, bất quá vẫn là cám ơn ngươi đem nương ta tới đây.” Cậu không muốn nhìn Long Hàm một chút nào.

“Xin lỗi.” Long Hàm nhỏ giọng xin lỗi, từ trong nhà đi ra ngoài, lại không hề rời đi, chỉ là đứng ở ngoài cửa, vô lực dựa vào trên tường, chẳng biết vì sao nhớ đến mẫu thân của chính mình, thời điểm hắn chết, mẫu thân cũng là như thế ôm hắn, khóc tan nát cõi lòng, mắng to Long Tĩnh không bằng cầm thú, đập đầu chết tại quan tài hắn, e rằng, mẫu thân của hắn cũng không được tính là người tốt lành gì, ít nhất thì bà vẫn thương hắn, ép hắn học cũng là vì hắn, chỉ tiếc, khi hắn rõ ràng tất cả thì đã chết.

“Nương, người sợ sao?” Long Ngọc đưa tay vỗ vỗ tóc của nàng.

“Tiểu Chân Nhi… Không sợ… Nương liền… Không sợ…” Nàng vất vả nói.

“Nương, nhịn một chút, rất nhanh liền hết đau.” Long Ngọc ở trên trán nàng hôn một cái, vòng tay ôm lấy nàng, mở miệng phát ra âm thanh trầm thấp mà xướng, ngôn ngữ của Tu La.

‘Đêm qua, trống trận đánh vang, khói lửa cháy tận trời xanh.’

‘Nữ nhi nhà ai, tử giáp khoác thân, chiến kích nơi tay, cưỡi trên liệt thú?’

‘Máu nhuộm cả bầu trời, đầu lâu của ham, bạch cốt như núi.’

(ham, một loại mãnh thú Tu La, ăn thịt người, xuất hiện chính là lên tới hàng ngàn, hàng vạn.)

‘Tử giáp đã nhuộm đỏ, khô cạn thành hắc hồng, một thân vinh quang, là nữ nhi nhà ai?’

‘Cũng không phải là quân tử, cũng không phải là giai nhân, trên sa trường, máu nhuộm quân trang, ba ngàn tóc đen, cùng chiến giáp cùng sắc.’

‘Trong mắt chiếu ra chính là biển máu, không có nữ nhi hương, chỉ có sát khí, chỉ có giết chóc mùi vị.’

‘Là nữ nhi nhà ai, mỹ lệ như vậy?’

‘Nhạc buồn? Đó là âm thanh trống trận kèn hiệu.’

‘Rên rỉ? Đó là âm thanh người nhà đau lòng.’

‘Tử vong? Đó là một đoạn khởi đầu mới.’

‘Hồn tán? Đó là khi vinh quy trở về.’

‘Ta đưa hồn ngươi về, ta đưa ngươi hồi hương, ta vì ngươi lánh xướng, nói cho ta, ngươi là ai?’

Long Ngọc nhẹ nhàng hát, từng giọt nước mắt một cứ như thế mà rơi xuống, rớt xuống trên mặt của nàng, nàng khó khăn đưa tay lên, vì cậu mà lau nước mắt, nhưng nàng có làm sao cũng không thể lau hết được, nước mắt càng chảy càng nhiều, nàng cắn cắn môi, nói ra Tu La ngữ.

“Ta … Johnson gia … Bất hiếu nữ … Chân Dao … Johnson!”

Cuối cùng nàng cắn răng báo ra dòng họ của mình, đối với nàng dòng họ là thứ thần thánh nhất thế gian này.

Giữa bầu trời không có một dấu hiệu nào lại nổi mưa, mưa đỏ như máu, nhưng khi rớt xuống thân thể người thì lại không có màu, có thể nhìn thấy, khi rơi xuống mặt đất thì lại là màu đỏ, là màu đỏ như máu, giữa bầu trời tối đen mây che cả mặt trời, không có ánh sáng nào cả chỉ có mưa máu.

Hồn phách từ trên người An Kỳ thoát ra, đứng ở trước mặt Long Ngọc, đưa tay ra ôm lấy cậu, nhưng tay nàng lại xuyên qua người cậu, nàng vẫn là làm bộ ôm lấy cậu, dường như đó là nguyện vọng cuối cùng vậy.

Ầm!

Cửa bị phá tan, Lục Hàn xông vào, Long Hàm ở ngoài cửa bị đánh ngã xuống đất, thời điểm Lục Hàn tiến vào liền thấy Chân Dao quay người, mặc dù chỉ nhìn thấy một bên mặt nhưng hắn liền biết đó là nàng, chiến giáp màu đỏ đã biến đen, tóc dài được cột cao và cố định bằng một chiếc lược, dung nhan kia đẹp đến say lòng người, giống như lần đầu gặp gỡ vào năm đó.

“Dao Nhi!” Hắn gọi nàng, hắn cảm thấy được chỉ cần hắn hô, nàng sẽ quay đầu lại nhìn hắn.

Nhưng mà, nàng dường như không nghe thấy, nàng hướng về phía cửa sổ bay đi, cũng không quay đầu lại, mở rộng ra cánh tay, tựa hài tử nhào vào lòng mẫu thân để được ôm ấly, bay về phía bầu trời đang đổ mưa máu.

Ba!

Tất cả thủy tinh đều vỡ nát, nàng cũng giống như mảnh vỡ thủy tinh kia, như bụi trần, biến mất ở trong mưa hồng.

“Không ——!” Lục Hàn rống lên, hắn vẫn không thể lưu nàng ở lại.

Trên giường, Long Ngọc như trước quỳ ở đó, nước mắt không ngừng rơi xuống, thân thể nho nhỏ hiện ra đơn bạc đáng thương.

“Là ngươi! Là ngươi! Tại sao hại chết nàng! Tại sao!” Lục Hàn đem lửa giận phát đến trên người Long Ngọc, muốn xông tới đánh hắn, đột nhiên, một cái chiến kích đen thui xuất hiện, nổi giữa không trung, dao nhọn chỉ vào cổ họng của hắn.

Ngoài cửa sổ, mưa hồng vẫn còn rơi, càng rơi càng lớn, trong phòng lại đặc biệt lãnh, từng bông từng bông mạn đằng từ trong thân thể Long Ngọc duỗi ra, thời điểm bắt đầu chỉ như là hoa văn hiện lên trên da hắn, sau đó hóa thành mạn đằng rồi mở rộng đi ra, duỗi ra trong khắp căn phòng, che đậy lại cửa sổ, cửa, đem tất cả quy về hắc ám, đột nhiên, một luồng mùi thơm truyền đến, hoa nở, mạn đà la màu tím nở ra đem hết thảy màu sắc chặn lại, hiện tại cổ hương kia mới để cho Lục Hàn nghe thấy mùi, đó là mùi vị của huyết, mùi máu!

Phương La thu hồi hoa, thu hồi mạn đằng, thu về bên trong thân thể Long Ngọc.

Lúc này trên giường, nơi nào còn có tiểu khả ái giống như bánh bao tròn vo nữa, mà chỉ còn lại một nam tử với mái tóc màu tím sẫm rối tung, tóc kia vô cùng dài, từ trên giường rủ xuống giường, chiếm hơn cả nửa cái giường, nguyên bản cả người phải khỏa thân, nhưng một khắc kia khi Phương La lui về, Nhã Diệc liền vỗ tay một cái “bộp”, chiến bào trắng như ánh trăng bào bọc lấy Long Ngọc, không thể đem thân thể của cậu lộ ra cho người khác xem, Băng Hoa Văn Nguyệt Lông Sa phác hoạ ra vóc người cậu, thắt lưng nạm bạch ngọc làm cho eo hắn trông rất nhỏ.

Long Ngọc đứng dậy, giường lớn liền biến mất, cậu đứng trên mặt đất, ánh mắt băng lãnh mà nhìn Lục Hàn, không có tình cảm, trên trán hoa văn Phương La màu tím nhạt hiện ra nhìn cảm giác yêu dị.

“Ngươi nói ta hại chết mẫu thân?” Trên môi cậu câu ra một nụ cười băng lãnh cùng vô tình, nụ cười kia trông cực kỳ giống Chân Dao, “Là ai đã hứa cho nàng tương lai tốt đẹp, rồi lại liền tự tay phá vỡ nó? Là ai ép nàng ở lại Ngọc Trang, bẻ đi đôi cánh của nàng? Là ai để cho nàng ở trong trang một ngày một ngày thống khổ? Là ai bảo nàng có nhà nhưng không thể trở về? Là ai bảo nàng đến bây giờ cũng không được tổ mẫu thừa nhận? Ngươi nói cho ta! Là ai!” Thanh âm của cậu vô cùng bình tĩnh, một câu lại một câu chất vấn đem Lục Hàn kéo từ hồi ức xa xôi này đến hồi ức xa xôi khác, một âm thanh vang lên trong đầu hắn.

Là ngươi làm cho nàng thương tâm, là ngươi làm cho nàng chết oan chết uổng, là ngươi làm cho nàng có nhà nhưng không thể trở về, là ngươi không để cho nàng được tán thành, là ngươi, là ngươi, hết thảy đều là ngươi!

“Là ta…” Hắn nhắm mắt lại, “Ngươi giết ta đi.”

“Ta không thể giết ngươi.” Long Ngọc nói làm cho hắn cả kinh, mở mắt ra, lại nhìn thấy trong mắt Long Ngọc đầy băng hàn, “Ta không chỉ không giết ngươi, còn muốn cho ngươi sống rất lâu, Nhã Diệc, nói cho Mạnh Bà, thời điểm người này qua cầu Nại Hà không cho uống canh Mạnh bà, ta muốn hắn đời đời kiếp kiếp nhớ tới.” Cậu độc ác phun ra lời oán hận, “Ngọc Trang vì hắn mà diệt, con cháu Ngọc Trang cũng vì hắn mà chết, mẹ ta là do chính tay hắn hại chết!”

Nếu như không phải gặp hắn, Chân Dao sẽ là gia chủ đời kế tiếp của Johnson gia, sẽ trải qua sinh hoạt cùng một đời vinh quang, lấy người nàng yêu, nam nhân yêu nàng, sinh ra gia chủ đời tiếp theo, cũng giống như gia chủ nhà Johnson, cả một đời giàu có.

“Trang chủ vì ngươi mà lót đường, ngươi không thể tàn nhẫn như vậy.” Chương Chung nói, ngay cả thiếu chủ cũng không gọi, e rằng hắn chưa bao giờ thừa nhận Long Ngọc.

“Trang chủ của ngươi không phải vì ta mà lót đường.” Trên môi Long Ngọc vẽ lên một nụ cười xinh đẹp, “Nếu như cho hắn chọn, hắn sẽ không đem Ngọc Trang cho những tên kia, cũng sẽ không giết bọn họ.” Chương Chung sững sờ, lời này của cậu là có ý gì?, “Phệ tâm cổ, là do chính ta chuẩn bị rất lâu.”

Lời của câu khiến cho mọi thứ trong đầu Chương Chung toàn bộ đều nổ tung, nguyên lai trang chủ cũng không có muốn giết hắn… bọn hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nụ cười trên mặt Long Ngọc càng lạnh hơn, duỗi tay ra một cái, lòng bàn tay hướng xuống dưới, “Mờ mịt.”. Một cây bút màu đỏ biến thành màu đen hiện ra ở trong tay của cậu, “Không phân biệt được trắng đen, để lại mắt còn có tác dụng gì nữa.” Cậu giơ bút hướng về mắt của Chương Chung mà viết.

“A!” Chương Chung che mắt, hắn biến thành người mù.

“Nghe không được lời nói thật, thì tai còn có tác dụng gì chứ.” Bút trong tay Long Ngọc hướng trên lỗ tai hắn mà viết.

Tai hắn bị điếc, không nghe được bất kỳ âm thanh, lại nghe được Long Ngọc nói.

“Trong lòng đầy âm mưu ngu trung, để lại tâm có tác dụng gì.” Hắn chỉ cảm thấy trong lòng trở nên lạnh lẽo, thân thể không bị khống chế mà co giật lên, có cái gì đó ở trong lòng hắn biến mất, nhưng mà cái này vẫn chưa kết thúc.

“Làm mà không nghĩ thì não còn có tác dụng gì nữa.” Nhất thời đầu óc của hắn trở nên trống rỗng, hắn cái gì cũng không biết.

Mà xuất hiện ở trước mặt mọi người chính là một người ngơ ngơ ngác ngác, không thể nhìn, không thể nghe, không thể nói và trở thành người điên.

Như vậy có thể được sao?

Không thể, nửa thước tơ hồng xuất hiện ở trong tay Long Ngọc, “Không phải ngươi yêu hắn? Bổn hậu tác thành cho ngươi!” Tơ hồng trong tay cậu vươn ra, một đầu tơ hồng quấn vào Chương Chung, một đầu quấn kia quấn vào đầu ngón tay của Lục Hàn, rồi dần dần mà biến mất.

“Ngươi!” Lục Hàn kinh sợ, người này thật sự là nhi tử hắn? Thật sự là Long Ngọc sao?

“Ta là Tu La, ta không có người phụ thân như ngươi vậy, mẹ ta là trưởng nữ nhà Johnson, không thể cùng một nhân loại kết hôn, Johnson gia ta không có người con rể như ngươi vậy.” Lời của cậu như xóa bỏ tất cả, nhưng Lục Hàn lại nhớ tới mỗi một khắc cùng Chân Dao vô cùng rõ ràng từ lần đầu gặp gỡ đến khi nàng ra đi, rồi cuối cùng lại nhớ đến vẻ mặt của nàng khi hòa mình vào mưa hồng, hắn phi thường sợ hãi, hắn cảm thấy vô cùng khinh khủng, một kết giới được mở ra đem hắn cùng Chương Chung nuốt vào, không biết là đi nơi nào, có lẽ là cách xa ngàn dặm, lại có thể là tới bên trong vết nứt Lục giới, Long Ngọc không thèm để ý tới, chỉ có điều là ở đâu, hai người này sẽ vĩnh viễn tách ra!

“Thân ái.” Nhã Diệc từ phía sau lưng ôm lấy Long Ngọc, đem người kéo đến trong lòng, dùng nhiệt độ không cao cũng không quá ấm áp của mình mà sưởi ấm cho cậu.

“Nhã, chúng ta làm đi.” Long Ngọc không biểu tình nói, cậu hiện tại chỉ muốn hảo hảo mà đau một hồi.

“Không.” Nhã Diệc lại cự tuyệt, “Làm tổn thương ngươi, ta không nỡ, không người nào có thể thương tổn ngươi, bao gồm cả chính ngươi.” Long Ngọc không nói lời nào, hắn tại trên cổ Long Ngọc mà hôn một cái, “Đây là con đường của nàng, cũng là kết quả duy nhất, ngươi biết mà.”

Long Ngọc hít sâu một hơi, đúng, cậu biết, cậu cũng có thể cứu sống Chân Dao, nhưng mà khi thụ hồn như vậy nàng sẽ phải cảm nhận đến sự thống khổ của việc thụ hồn, nàng đã chịu khổ mấy ngàn năm rồi, cậu làm sao có thể nhẫn tâm lại để cho nàng thống khổ thêm nữa, cứ như vậy đối với nàng cũng là một loại giải thoát, bởi vì đây là điều mà nàng muốn.

Nhã Diệc hôn lên gò má của cậu, liếm đi nước mắt của cậu, cuối cùng hôn lên trên mắt của cậu, nước mắt của cậu rốt cục cũng dừng lại, bên ngoài liền hết mưa.

“Nước mắt của Minh hậu, nước mắt của Tu La, nhiều như vậy, kia là có bao nhiêu sát khí chứ?” Quý Liễn thở dài, sợ là nửa tháng e là sẽ không dễ chịu lắm.

Nửa tháng về sau, toàn bộ Linh tộc được điều động đến để thanh tẩy và giết chóc, làm cả ngày lẫn đêm khó khăn lắm mới được làm sạch xong.

Mà nửa tháng này, Long Ngọc cũng không hề rời khỏi phòng, đối mắt với mảnh vải lớn cùng sơn dầu.

Nửa tháng sau, Long Ngọc về lại trường học tiếp tục sinh hoạt như học sinh của cậu, cùng Nhã Diệc cùng tiến cùng ra như trước, những chuyện trước đó giống như là một giấc mộng, mà trận mưa kia chính là dị tượng khiến mọi người đàm luận nhưng rồi ít ngày cũng chậm rãi bị quên đi.

Duy nhất thay đổi chính là tại đại sảnh của chủ trạch nhà Johnson, trên tường xuất hiện thêm một bộ tranh sơn dầu, chiến giáp hắc hồng, một nữ tử tóc tím mắt hạnh đang nhấc lên đầu lâu của ham ngồi ở trên chồng xương khô, trên mặt là nụ cười vô cùng yêu nghiệt, trong bối cảnh núi đỏ, giữa bầu trời có hai cái mặt trời, là màu tím, tại trên một sợi dây, gần giống như là một đôi mắt, phía dưới bức tranh có một câu ngôn ngữ Tu La.

“Ta nhìn chăm chú quá khứ của ngươi, lại xem không được tương lai của ngươi.”