Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 2 - Chương 59: Mê Di điện (Nhất)



Editor: Ken Le

Beta: Rosaline Ng

Hết thảy trân bảo thế gian cuối cùng đều chảy vào Minh giới, bởi vì đó là nơi quy tụ, là nơi kết thức, cũng là nơi khởi điểm, trân bảo từ Minh giới chảy vào thế gian gọi là luân hồi, điều kiện tiên quyết là, Minh giới không có Minh hậu ái tài (Yêu đồ đắt giá) làm người giận sôi lên! Nghe nói qua tì hưu tham tài chỉ có vào không có ra, như Minh hậu điện hạ a! Ngài không phải rất thích trừng mắt sao? Vì sao đổi thành tì hưu?

Năm đó trong lục giới gọi Minh hậu là người ái tài vật, hơn nữa chỉ thích đồ vật tinh xảo cao quý, thêm vào Minh hậu là mỹ nhân thần cộng phẫn, chỉ có người điếc không sợ súng mới dám nói với Minh hậu, toàn bộ tài bảo của ta đều cho ngươi, ngươi theo ta có được hay không?

Kết quả? Kết quả đương nhiên là bị Minh vương diệt, hơn nữa nếu nói, thiên hạ này giàu có nhất chính là Minh vương, nhưng mà, mọi người không biết là Minh hậu chỉ yêu thích đồ vật đẹp đẽ thoải mái, mà những thứ đồ này thường thường đều là rất đắt giá, hắn chỉ yêu thích đồ vật, tiếc là những thứ đồ này đều phi thường quý giá, cứ thế mãi liền tạo thành một loại hiện tượng, Nhân giới linh khí thiếu khuyết, mà bên trong Mê Di điện ở Minh giới, linh khí tùy ý là có thể thấy được, một cái chén nhỏ cũng là bảo vật linh khí thượng hạng, mấy năm gần đây, Minh vương Minh hậu rất ít quay lại Minh giới, Mê Di điện không người trông coi, bởi vậy có kẻ cả gan đánh chủ ý tới Mê Di điện.

Tương truyền, Mê Di điện ở bên bờ Nại Hà, sở hữu hoa bỉ ngạn, hồn đi vào Minh giới đi tới cầu Nại Hà tất nhiên sẽ nhìn thấy Mê Di điện, cung điện chế tạo bằng vàng ròng sừng sững trong biển hoa đỏ tươi, trong điện tụ tập kỳ trân dị bảo trong thiên hạ, cám dỗ lớn như vậy, dẫn dụ phạm nhân mắc vào sai lầm lớn.

Chín tên Linh pháp sư bị triệu tập lại, tất cả bọn họ khoác áo choàng đen, mang mặt nạ.

“Ngươi nói là thật? Đồ trong Mê Di điện ngươi thật sự không cần?” Trong bảy người có người hỏi.

“Đương nhiên.” Hắc y nhân gật đầu.

“Vậy ngươi vì sao lại đi tới Minh giới?” Nữ Linh pháp sư tùy tiện hỏi.

“Minh giới cũng không phải chỉ có Mê Di điện, vật ta muốn không ở trong Mê Di điện.” Hắn lãnh đạm nói.

“Nếu như vậy, thì dễ bàn, chúng ta làm.” Linh pháp sư dẫn đầu nói, cân nhắc rồi đồng ý.

Hắc y nhân thoả mãn gật đầu: “Như đã nói trước, tiến vào Minh giới chỉ có mười phút, đồ bên trong Mê Di điện, mỗi người chỉ có thể lấy giống nhau, cầm đồ cần thiết xong lập tức rút khỏi, nếu như kinh động, thì đừng trách ta bỏ các ngươi lại.”

“Quy định này chúng ta đã hiểu.” Linh pháp sư dẫn đầu gật đầu.

“Chỉ sợ, các ngươi tới sẽ không muốn rời đi.” Đối phương cười lạnh.

Vô Nguyệt Dạ, lời vừa nói xong, trong đình viện nhà cổ, một trận pháp vẽ đầy trong viện, trận pháp một nửa đen một nửa đỏ, như một cánh cửa, có chín điểm.

Chín tên Linh pháp sư từng người đứng ở một điểm của mình, cùng niệm lên thần chú, hắc y nhân cắt tay mình đem máu vung vào trận pháp, giọt nước bay trên không trung, rơi vào mỗi điểm, đi về cửa minh giới, mở ra.

Bầu trời Minh giới đen thui, dường như không có nhật nguyệt*, Minh giới có một con sông lớn, trước không thấy nơi khởi nguồn, sau không thấy điểm kết thúc, phía trước là sương trắng, phía sau là sương đỏ, sông kia gọi là Nại Hà, sông của Minh giới.

*nhật nguyệt: mặt trời mặt trăng

Sắc hoa đỏ trắng, bỉ ngạn mọc hai bên bờ sông, đối xứng nhau, màu hoa đỏ thẫm mơ hồ có thể thấy được cung điện vàng, một cung điện xa hoa, không khỏi chăm chú nhìn thêm, tòa cung điện tựa hồ bao quát hết thảy tài phú thế gian, cực độ xa hoa, nơi như thế này tại Minh giới, phản hào quang màu vàng.

Cung điện xa hoa nhất thế gian này, Mê Di điện, gạch bằng hoàng kim, ngói bằng bạch ngọc, trạm thủy tinh tím, đèn minh châu, bảo châu xỏ làm mành, lưu ly làm cửa sổ, hai ngọn đèn thuỷ tinh được khắc hình đại bàng, bên trong nạm một chuỗi dạ minh châu, đèn lồng treo dưới mái hiên Mê Di điện, đỏ ửng giữa đêm đen, chiếu ra một mảnh mơ hồ, lồng đèn đều gắn chuông gió khác nhau, to nhỏ khác nhau, số lượng khác nhau, gió thổi qua phát ra một trận tiếng nhạc, tựa như có người nói bên tai hai chữ, yêu ngươi.

Trong điện có những vật dụng trong nhà làm bằng gỗ, tùy ý trưng bày những vật quý giá khó tìm, một cái giường rất lớn rất mềm, dùng lông của kỳ trân dị thú làm đệm chăn, ngà voi lớn ngàn năm làm chỉnh cái giường, gối dựa gối ôm mềm mại bày trên giường, tơ tằm đỏ làm màn buông xuống, bên trong màu đỏ còn thêm vài màu bạc rất là xa hoa lãng phí.

“Mau lấy đi.” Một Linh pháp sư nói, liếc nhìn, bọn họ đều ở lại, chỉ là người mặc áo đen kia vừa tiến vào Minh giới liền cùng bọn họ tách ra, bọn họ cũng không để ý, chỉ quan tâm bọn họ có thể lấy được linh khí nào không.

Trong điện bày ra linh khí, có vài món bọn họ nhận ra, có vài món bọn họ không nhận ra.

Sáu món hoàng ngọc cốt tiêu, đăng bán khô, phiến băng hàn yên hoa văn, hung thú kim tôn, chặn giấy bi phượng thước, minh vũ sai này bọn hắn nhận ra, đương nhiên nhanh tay cầm lên, thu hồi.

Ba người kia đành phải tiện tay cầm món khác, trong đó có một món nữ Linh pháp sư cầm to bằng lòng bàn tay, là gương màu đen, khả năng cảm thấy tấm gương này làm bằng ngọc đen, hai người khác một người cầm chén trà, một người cầm khối ngọc bội, đoàn người đi ra ngoài, người cầm lấy ngọc bội lúc đi ra cửa, nhìn thấy trên bệ cửa sổ có một chậu hoa, nhìn như hoa mẫu đơn, chỉ là lá màu đỏ, hoa màu xanh biếc, lá đỏ hoa xanh biếc được nuôi dưỡng trong chậu hoa hổ phách, loáng thoáng có thể nhìn thấy rễ cây, là màu đen! Bên trong chậu hoa không có đất mà là từng khối từng khối thủy tinh trắng nhỏ, cho nên mới có thể khiến người ta thấy được rễ hoa, người kia nhìn đồng đội đều đi ở phía trước, hắn liền lặng lẽ ôm lấy chậu hoa, muốn đem nó đi, nhưng là…!

Hắn vừa ôm lên chậu hoa, những chuông gió nhỏ kim ngân ngoài điện đột nhiên cuồng vang lên, phát ra âm thanh sắc bén.

“Gay go!” Linh pháp sư dẫn đầu quát to một tiếng, tàn nhẫn trừng người kia một cái, không nói hai lời, liền hướng trận pháp đang mở ra chạy, mọi người theo sát phía sau.

Quỷ sai từ bốn phương tám hướng đuổi theo, bọn họ chạy nhanh hơn, bảy người chạy vào trận pháp, hắc y nhân đã bắt đầu đóng trận pháp, người chạy phía sau cùng còn không chịu thả chậu hoa trong ra mà cứ ôm chậu hoa chạy vào trận pháp, người cầm cốc trà kia tựa hồ cùng hắn là bạn tốt, giúp đỡ hắn ôm chậu hoa chạy vào trận pháp, chỉ cần tiến vào được trận pháp thì quỷ sai không có biện pháp bắt được bọn họ!

Quý Liễn trong tiệm bánh nháy mắt, gật đầu với Tất Thiến một cái, đi tới sau bếp, biến mất trong phòng.

Hai người đã bước vào trận pháp, chỉ thiếu chút nữa là có thể đi ra ngoài, mới vừa thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên, U Dạ điệp đen bay tới, quấn lấy thân thể hai người, chậu hoa từ trong tay bọn họ bị hồ điệp cướp đi, bay đến trong tay hắc y tóc đen Quý Liễn.

Hắn một tay nâng chậu hoa, ánh mắt lạnh như băng nhìn hai người: “Dám can đảm đến Minh giới trộm cắp, không để lại chút gì làm sao có khả năng.” Hắn vung tay lên, U Dạ điệp quấn quanh trên người hai người, chỉ nghe được lưỡng tiếng kêu thảm thiết, đến hài cốt cũng không lưu lại, người đã hóa thành tro bụi, trận pháp cũng đóng cửa.

“Quý Liễn công tử đến đích thực đúng lúc.” Minh Tương hành lễ, Mê Di điện mất trộm là chuyện nhỏ, chậu hoa xanh biếc này nếu như bị đánh cắp, Minh hậu sẽ không bỏ qua cho bọn họ bất luận ra sao.

“Việc này ta sẽ bẩm báo chủ nhân.” Quý Liễn như trước lạnh nhạt, Minh Tương đã quen.

Khi hắn đem sự tình bẩm báo cho Long Ngọc, ngay lúc tâm tình Long Ngọc tốt nhất vì đang cắt tóc quở trách.

“Ngươi không phải muốn cùng Thanh Y cùng nhau sao? Không phải muốn làm người sao? Ai cho ngươi vào Minh giới? Ngươi bây giờ đã không còn là U Dạ vương, coi như Minh giới bị hủy cũng không có quan hệ gì với ngươi.”

Hắn không nổi giận, chỉ là bình tĩnh nói: “Hồn phách của ta bán cho chủ nhân, chuyện của chủ nhân làm sao có khả năng không có quan hệ gì với ta?”

Long Ngọc lườm hắn một cái: “Minh giới ngươi vẫn là ít đi thì hơn.”

“Thân thể này là nửa quỷ, không sao.” Quý Liễn nhạt nói: “Bất quá, những người kia, chủ nhân dự định buông tha sao?”

“A! Dám xông vào Minh giới không trả giá cái gì làm sao có khả năng! Bị mất cái gì?” Long Ngọc hỏi.

“Hoàng ngọc cốt tiêu, bán khô đèn, băng hoa văn hàn yên phiến, hung thú kim tôn, bi phượng thước chặn giấy, minh vũ sai, còn có gương tuế tuyệt thủy văn, chậu hoa xanh biếc đã đoạt lại, còn có chén trà cùng một khối ngọc bội hoa văn bị huỷ.” Quý Liễn báo ra danh sách.

“Bắt được hai tên?” Long Ngọc suy nghĩ.

“Vâng, hồn phách giam giữ trong tù, thân thể phá huỷ.” Hắn gật đầu.

“Thân phận gì?” Long Ngọc dò hỏi.

“Linh pháp sư.” Hắn một chút cũng không do dự.

“Linh pháp sư? Lá gan còn thật không nhỏ.” Long Ngọc ngón tay vòng quanh tóc nhếch lên nụ cười lạnh.

“Chủ nhân, có cần hay không…” Thanh âm hắn âm hàn.

“Ngươi không cần quản, về nhà bồi Thanh Y, chuyện này, ta phải từ từ chơi.” Long Ngọc cong môi lên như có như không cười khẩy: “Lúc này khổ cực ngươi, thế nhưng, Minh giới ngươi vẫn nên ít đi, cẩn thận không quay lại được.”

“Tạ ơn chủ nhân quan tâm.” Quý Liễn nói cám ơn, có nghe lọt tai hay không thì còn tùy.

Long Ngọc chơi tóc của mình, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, quay đầu hỏi: “Thất di, ngươi đến cùng là có cắt tóc cho ta không a!” Lúc biến trở về tóc sẽ mọc ra, thường quá dài, xuất hành rất không tiện, cho nên cậu mới muốn cắt.

“Ta không xuống tay được, tóc tốt như vậy, không thì ta đừng cắt?” Thất di cầm lấy tóc của cậu, vừa mềm vừa mượt, ở trong tay trượt trượt, làm cho nàng không nỡ xuống kéo.

“Rất không tiện.” Long Ngọc cau mày, tốt thì tốt, nhưng rất phiền phức, ở trong trường rất không tiện.

Cây kéo trong tay Thất di bị người đoạt đi, thanh âm ôn nhuận êm tai vang lên: “Vậy ta đến.”

Soạt soạt! Một đường kéo hạ xuống, tóc dài bị cắt đi, chỉ còn dài đến vai, lại chậm rãi tạo hình, Thất di nhìn tóc dài trên đất, cảm thấy đáng tiếc, nên lấy tất cả đi làm tóc giả, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Thân thân, đừng lo lắng, đồ bên trong Mê Di điện nếu rời khỏi điện đều sẽ rất hung hãn.” Nhã Diệc ôn nhu cắt tóc cho cậu nói.

“Ân, ta biết.” Long Ngọc rất hưởng thụ quá trình cắt tóc.

“Bất quá, ta phát hiện điều khác lạ.” Hắn lấy kéo ra.

“Phát hiện gì?” Chẳng lẽ còn món khác? Tiểu hồ điệp làm sao không báo?

“Thiếu hai đóa hoa.” Nhã Diệc chải đầu sau khi cắt tóc cho cậu xong: “Hiếm thấy vãng sinh, bỉ ngạn đều nở, có người hái được hai đóa hóa.”

“Là hắn.” Long Ngọc hiểu rõ, cười lạnh: “Lá gan thực sự càng lúc càng lớn.”

“Đáng tiếc có lúc trời lưu mạng ngươi, ta không thì không, nên chỉ còn đường chết.” Nhã Diệc thoả mãn nhìn tóc cậu: “Thân thân tắm đi.”

“Tốt!” Long Ngọc đưa tay ra, ý là ôm hắn đi.

Nhã Diệc đem người chặn ngang ôm lấy đi lên lầu, rất nhanh trong phòng tắm liền truyền ra tiếng nước cùng tiếng rên ngọt ngào.