Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 3 - Chương 102: Bánh bao bán manh muốn xem diễn



Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Nếu nói tới gia tộc Hiên Viên thì phải nói là vô cùng có tiếng ở trên Thiên giới, ách, cạp váy thế gia, mỗi lần đều là dựa vào quan hệ cạp váy mà thượng vị, trong hậu cung của Thiên đế phải có ít nhất một tộc nhân của Hiên Viên, có khi là nam, có khi là nữ, chính là bởi vì đám tử nữ đó, làm cho Hiên Viên ở Thiên giới cơ hồ là nghênh ngang mà đi, mà tại sao nhà bọn họ lại cùng Johnson gia trở mặt?

Nói đến, cũng không biết là do ban đầu ai lắm miệng nói ra câu, Hiên Viên gia có thể so với Johnson ở Tu La.

Hiên Viên gia nhìn không vừa mắt tộc Tu La, cảm thấy như vậy là bị bêu xấu, mấy lời này lại truyền đến Tu La giới, làm cho đám người nhà Johnson tạc mao.

Phóng thí con mẹ ngươi a! Nhà ta là từng bước một từng bước mà đi lên, không tranh mà tranh, là vua không ngai! Cái gia tộc Hiên Viên gia dựa vào quan hệ cạp váy mà thượng vị làm sao lại dám cùng chúng ta so chứ!

Vì vậy, hai gia tộc đều thấy ngứa mắt nhau, từ lúc thượng cổ đã bấm nhau đến tận bây giờ, nếu không phải các đời Thiên đế đều che chở, chứ làm sao Hiên Viên gia lại còn có thể tồn tại bây giờ?

Lúc mà Hiên Viên Nghịch đến đến, Phượng Giác thu thập được bình nước linh tuyền đầu tiên, đám Mão Khiên cùng Ngư Dược mới được giải cứu đã giúp đỡ thu thập, Chiêm Nho đang ngồi ở trên thảm dày châm trà cho Long Ngọc, Long Ngọc vừa nãy dùng chút pháp lực nên có chút mệt, dù sao cũng là thai phu, dễ đói bụng lại dễ mệt, Chiêm Nho liền lấy thảm dày làm cho cậu ngồi xuống, lấy ra một cái bàn thấp, mang bánh hoa quế lên, ngâm nước một chút, Long Ngọc chậm rãi ăn bánh hoa quế, uống trà, vô cùng thích ý, làm cho Hiên Viên Nghịch giận đến không có chỗ nào phát tiết.

Hắn cùng Long Ngọc có tư oán, bắt nguồn từ Triệu Thanh Phương, cũng là Mạt Thức, đến tận bây giờ hắn đối với Mạt Thức cũng là nhớ mãi không quên, một lòng một dạ, nếu như không phải là do Long Ngọc, làm sao Mạt Thức sẽ chết! Nói không thì bây giờ bọn họ có thể đã trở thành giai ngẫu*! Liền vì vậy mà hắn ghi hận Long Ngọc.

*đôi đẹp

Nhưng mà hắn cũng không ngẫm lại, nếu mà Mạt Thức không chết, như vậy Mạt Thức nhất định sẽ quấn lấy Nhã Diệc không tha, mà không phải là cùng với hắn, Mạt Thức nhất định phải trở thành Minh hậu, tự nhận là đánh gục được Nguyễn Ngu Chân, nhưng lại không nghĩ đến trong lòng Nhã Diệc không có Mạt Thức, nhưng mà nói lùi 10 ngàn bước đi, coi như Nguyễn Ngu Chân chết rồi, lại không có kiếp sau, không có Long Ngọc, Nhã Diệc cũng sẽ không chọn Mạt Thức, không yêu là một trong số nguyên nhân đó, một điểm quan trọng hơn là, Mạt Thức lại làm những chuyện kia, coi là Nhã Diệc thật sự không biết? Nhiều năm như vậy một chút phát hiện cũng không có sao, nếu là không có, tại sao Mạt Thức lại người không ra người, quỷ không ra quỷ mà sống lâu như vậy?

Bây giờ, đổi thành Hiên Viên Nghịch không hiểu rõ, hắn vẫn cho là Long Ngọc bất quá chỉ là dựa vào danh hào của Johnson gia, luôn đứng ở phía sau Minh vương, làm gì mà có bản lĩnh thật sự nào chứ, cho nên, từ tận đáy lòng vô cùng xem thường Long Ngọc.

“Làm càn! Linh tuyền của Hiên Viên gia mà các ngươi cũng dám động!” Hắn quát lớn một tiếng, mọi người đều không để ý đến hắn, hắn đối với thuộc hạ phái sau hất đầu, cằm hất về phía Long Ngọc, “Đem hắn áp lại lại đây cho ta.”

“Thiếu gia, cái này không được đâu?” Một tên thuộc hạ nhỏ giọng hỏi, “Dù sao cũng là Minh hậu, cứu như vậy mà áp tới, không phải là hướng tới Minh vương mà tuyên chiến sao?” Cuộc mua bán này thật là thiệt thòi a!

“Sợ cái gì a!” Hiên Viên Nghịch trừng thuộc hạ một cái, “Có thiếu gia là ta đây, có gì phải sợ chứ! Thiếu gia ta có giết hắn thì làm sao hả!”

Thanh âm hắn chẳng hề nhỏ, lời này không thể nghi ngờ truyền vào trong tai của mọi người, Chiêm Nho xem thường lắc đầu một cái, “Hiên Viên gia này cũng thật là trước sau như một tự đại như vậy.”

“Cái gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn*, tổ tông hắn chính là đức hạnh này, ngươi còn có thể hi vọng, trúc xấu ra măng tốt sao?” Long Ngọc cười lạnh, hớp một ngụm trà.

“Trúc xấu có thể ra măng tốt chứ, cái đám lớn nhỏ Long gia kia đều là trúc xấu không phải cũng ra một măng tốt như ngươi sao.” Chiêm Nho cười, “Bất quá, Hiên Viên ngay cả rễ cũng hư, măng tốt làm sao mà ra được chứ.” Miệng lưỡi này cũng quá độc rồi xem ra so với Long Ngọc cũng không kém, hắn ra là do hắn uất ức quá lâu.

“Long Ngọc!” Hiên Viên Nghịch gọi thẳng tên húy, “Ngươi đừng có làm càn! Ngươi thì tính là thứ gì chứ!”

“Bổn hậu là Minh hậu, là Tu La, không phải là đồ vật, không sánh với ngươi, là một món đồ.” Long Ngọc một chút cũng không gấp, trong tâm còn niệm, tu dưỡng của ta tốt, không cùng cái tên không có gia giáo như ngươi chấp nhặt a.

Thật ra là đang cùng Hiên Viên Nghịch chấp nhặt, là cái tên nhóc trong bụng cậu a!

‘Quất hắn! Đánh hắn! Đánh hắn! Dám nói xấu cha thân của tiểu gia! Đánh chết miễn bàn!

Long Ngọc đưa tay sờ bụng, ‘Câm miệng!’

‘Cha thân rống nhân gia! Nhân gia mặc kệ!’

Long Ngọc cảm thấy được viên trứng trong bụng kia lăn sang trái rồi lại qua bên phải, từ bên phải lại chuyển qua bên trái, dường như đang lăn tới lăn lui, trên trán mồ hôi đều chảy, vỗ nhẹ vào bụng, ‘Gây chuyện nữa liền không cần ngươi nữa!’

‘Nha nha nha nha! Ta ngoan, ta không lộn xộn, cha thân ta sai rồi, đừng không muốn ta! Nha nha nha nha!’

Trong bụng yên tĩnh lại, Long Ngọc liền thở phào nhẹ nhõm, cơn giận cũng được xả ra, lúc này cậu mới phản ứng được, tên tiểu tử trong bụng cậu dĩ nhiên lại biết đến suy nghĩ của cậu! Đây cũng quá, không khóa học rồi!

‘Cha thân, đừng kinh ngạc, cùng khoa học không có liên quan.’

Mặt cậu nhất thời đen lại, vật nhỏ này biết rõ suy nghĩ trong lòng cậy, cậu rốt cuộc là hoài cái thứ gì nha!

‘Âm báo a! Minh vương đời kế tiếp, con trai bảo bối của cha thân thân ái nha!’

‘Ngươi còn dám không biết xấu hổ mà nói!’ Trong lòng Long Ngọc phun tào, đây tuyệt đối là nhi tử của Nhã Diệc, nói chuyện không biết xấu hổ là gì cả!

‘Cha thân thích là tốt rồi, không biết xấu hổ là cái quái gì nha!’

Long Ngọc im lặng, quả nhiên, là nhi tử của Nhã Diệc, là con cháu Âm gia, cũng không biết xấu hổ rồi!

“Làm sao vậy? Vật nhỏ nháo sao?” Chiêm Nho xem sắc mặt cậu không quá tốt, liền có chút bận tâm.

Sao có thể chứ, mang theo cái nhi tử kỳ ba như vậy! Bất quá, tiểu tử này đang hướng về cậu, làm cho tâm lý Long Ngọc vô cùng cao hứng.

“Không có chuyện gì.” Long Ngọc gật đầu.

“Long Ngọc ngươi cũng sẽ mắng người a! Có bản lĩnh thì đến chiến đi!” Hiên Viên Nghịch bị lời nói của cậu làm cho sinh khí, lấy trường kiếm ra, chỉ về phía cậu.

Cậu nhàn nhạt liếc nhìn Hiên Viên Nghịch một cái, “Ngươi, không xứng.”

Ba chữ này vừa nói ra, nhất thời làm cho Hiên Viên Nghịch lửa giận công tâm, phách kiếm liền chém tới, Long Ngọc không né không tránh, trên môi trái lại lại nở ra một nụ cười yêu nghiệt, Hiên Viên Nghịch ngay cả góc áo của cậu cũng không đụng được, một cỗ khí cường đại kéo tới trực tiếp đem hắn đẩy ra, trên mắt hắn trở nên đau rất, giống như là bị người ta mạnh mẽ mà giáng một bạt tai.

‘Muốn chết!’

Hơi thở nóng bóng từ chỗ Long Ngọc tản ra bốn phía, Hiên Viên Nghịch có một loại cảm giác bị hơi thở này nuốt sống, rốt cuộc là cái gì! Này rốt cuộc là thứ gì a!

Long Ngọc cảm được hơi thở này càng ngày càng mạnh mẽ, có chút không chịu nổi, mồ hôi ướt cả cái trán, trong bụng đau từng trận từng trận, xem ra là bảo bảo cậu nổi giận rồi, tiểu tử này vẫn điều động được pháp lực như thế, đối với cậu và bảo bảo cũng không quá kì diệu, hai tay cậu xoa xoa bụng, “Bảo bảo ngoan, đừng nghịch, cha thân cảm thấy không thoải mái.”

Bảo bảo mới vừa rồi còn vênh váo hung hăng như vậy, vừa nghe che thân nói cảm thấy không thoải mái, liền ngay lập tức trở nên đàng hoàng.

‘Ta không làm khó nữa, không làm khó nữa, cha thân nơi nào không thoải mái? Mau nằm xuống! Là ta không hảo, là do ta không ngoan.’ Âm thanh rất đáng thướng, trong đầu Long Ngọc liền hiện ra một con mèo nhỏ, cúi đầu ủ rũ, rủ xuống cả lỗ tai mèo, một bộ dạng vô cùng đáng thương, khiến cho người ta muốn tới mà hôn rồi sờ sờ một cái.

Long Ngọc thở phào, trong bụng không đau, ngực lại phập phồng khó chịu, cậu biết là trong ngực cậu có ấm ức, không được! Cậu muốn tìm người đánh Hiên Viên Nghịch, bằng không hắn nuốt không trôi cơn giận này!

“Nói ngươi không xứng, ngươi còn không phục.” Long Ngọc câu lên một nụ cười lạnh, trên mặt tràn đầy băng lãnh cùng khinh bỉ, “Bất quá là dựa vào cạp váy mà leo lên thượng vị, đám người cái ngươi có thể bò đến được vị trí hôm nay là hảo rồi a, bây giờ tất cả Lục giới thuộc về Vương ta, linh tuyền nơi nào là của nhà các ngươi!”

“Long Ngọc ngươi quá kiêu ngạo rồi! Ngươi thật sự không đem Hiên Viên gia ta để ở trong mắt!” Hiên Viên Nghịch cũng nổi giận, người này tính là cái gì! Dám làm như thế!

“Đừng nói là cái Hiên Viên gia nho nhỏ như ngươi, coi như là Hoa Phi Nhứ ta cũng không để vào mắt!” Hoa Phi Nhứ là được Thiên đế cho phép tranh luận tại Thiên giới, nhưng mà cũng là một thời kì vô cùng hào quang của Thiên giới, mà Long Ngọc cũng không phải là nói chơi, cậu vốn nhìn không vừa mắt Hoa Phi Nhứ.

“Ngươi!” Hiên Viên Nghịch chỉ có thể nói ra một chữ ngươi.

Phượng Giác đi tới bên người Long Ngọc, ngồi xuống, “Hoa Phi Nhứ làm sao có thể lọt vào mắt ngươi, một tên hôn quân a, sao có thể mà trèo cao vào mắt Minh hậu được.” Tại thời điểm Hoa Phi Nhứ tại vị hắn gây thù hằn cũng không nhiều, nhưng lại toàn là những nhân vật không tâm thường, khiến cho Tư Thần cùng Đoàn Nhi rơi vào tử cảnh, phải độ hồn mới có thể đi vào Minh giới, món nợ này không thể không tính, bởi vậy Nhã Diệc cùng Long Ngọc là người đầu tiên, Cũng bởi vì Hoa Phi Nhứ mà Ma Phượng mới thành ra như bây giờ, Phượng Giác, Hoàng Diệp Tần Mân Tử, Y bị ly hồn, đều cùng Hoa Phi Nhứ có liên quan, cho nên Phượng Giác là người thứ hai. Ở trong bóng tối xúi giục Tu La Vương diệt trừ Johnson, khiến Johnson gia mất đi không ít chi thứ, Johnson gia là người thứ ba. Chỉ cần ba người như vậy, đủ khiến cho hắn sống không có ngày đều không dễ chịu a!

Trong tay Hiên Viên Nghịch hợp lực, vừa muốn phát ra, thời điểm vẫn chưa tung ra, liền bị một người đạp một cước văng ra, “Dám động đến Thiếu chủ nhà ta, lá gan không nhỏ a!” Tiêu Cảnh vung quyền đánh tới, là kiểu đánh nguyên thủy, chiêu nào chiêu nấy đều không một lưu tình Hiên Viên Nghịch chỉ có chút bản lĩnh ấy cũng đã lớn không dùng được, bị đánh còn không có sức hoàn thủ được.

Long Ngọc nhìn hắn bị đánh một chút biểu tình đều không có, nhưng mà sắc mặt lại trắng đến hù người, thời điểm Nhã Diệc đến thấy sắc mặt thân ái nhà mình như thế, nhất thời bị hù sợ, đem người ôm vào trong ngực, “Thân ái làm sao vậy? Sắc mặt như thế nào lại xấu như vậy!” Long Ngọc lắc lắc đầu, không lên tiếng.

“Bị Hiên Viên gia làm cho tức giận, đến động thai khí.” Phượng Giác làm sao có thể bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng tốt như vậy chứ.

“A!” Nhã Diệc cười lạnh, trên người hơi thả ra hơi thở lạnh, Long Ngọc kéo kéo hắn một chút, thời điểm hắn cúi đầu thì ánh mắt tràn đầy nhu tình, dường như tình cảnh vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi, “Thân ái?” Thanh âm kia muốn có bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu.

“Minh vương đại nhân a, ngươi hãy thành thật ôm bổn hậu, không cho phép có ý đồ xấu không cho phép không lộn xộn, không thôi, về sau ngươi ngủ một mình 100 năm, không thương lượng.” Long Ngọc nhàn nhạt nói, khẽ hất ánh mắt, liếc một cái, làm cho xương cốt của Nhã Diệc đều mềm đi, không quản nữa là được rồi, thân ái của mình nói cái gì thì chính là cái đó thôi!”

“Tuân mệnh! Minh hậu điện hạ.” Hắn nói rồi hôn lên trên mặt Long Ngọc, nhận lấy ánh mắt khinh thường của Long Ngọc.

“Phải nói a, vết nứt lục giới thiếu một người canh cửa.” Long Ngọc đột nhiên nói.

Chiêm Nho nhìn cậu, “Ngươi không phải là muốn đem hắn khóa lại cùng với vết nứt Lục giới đi?”

“Có gì không thể?” Long Ngọc cười tàn nhẫn xuất hiện ở trên mặt, không có dữ tợn, không vặn vẹo, trái lại có chút diêm dúa lẳng lơ, rồi lại làm cho người ta biết hắn không hề có ý đồ tốt, “Bọn họ đem ngươi xích lại ở đây lâu như vậy, ta làm cho hắn nếm thử tư vị bị khóa cũng là hợp tình hợp lý a.”

“Vậy ngươi cứ xem đó mà cứ làm đi thôi.” Chiêm Nho hiểu rõ cậu, cậu đây là quyết tâm muốn thu thập Hiên Viên gia, ai dám ngăn cản nha!

Đắc tội Minh hậu xưa nay đều không có kết quả tốt! Cho ngươi không có mắt! Đáng đời a!

=================================

Tác giả có lời muốn nói: Thả bánh bao đi ra bán manh a!