Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 3 - Chương 103: Bánh bao không thích nãi nãi



Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Long Ngọc dựa vào trong lồng ngực Nhã Diệc nhìn Hiên Viên Nghịch bị Tiêu Cảnh đánh đến chạy loạn, lấy ra Phiếu Miểu, ở trong tay di chuyển, chậm rãi vẽ chú văn, Tu La cổ văn.

Cổ văn Tu La phi thường khó hiểu, cũng không tiện viết, Long Ngọc cũng không có nghiêm túc học qua, khả năng là vì trên người cậu có huyết thống Johnson gia, nên đối với việc đó liền hạ bút thành văn, từ trong xương tủy đã biết phải làm sao mà đọc viết nó như thế nào, thậm chí, rất nhiều chú văn giống như là khắc ở trong đầu của hắn, thời điểm muốn dùng thì liền lấy ra xài.

Cậu lười biếng mà viết chú văn, viết một chữ điểm một chữ, chữ trở nên nhạt đi, nhìn như là bị viết sai, cũng không phải là đúng vị trí tương ứng, chờ hắn viết xong, liền xuất hiện một chữ ‘buộc’, giương mắt liếc nhìn, “Tiêu Cảnh, đừng làm vướng bận, tránh ra!”

Tiêu Cảnh nghe nói liền lập tức rút lui, đem thân lùi lại rồi tránh ra, Long Ngọc điểm một điểm ở chữ ‘buộc’, lúc này đã không còn nhạt nữa mà đã thành đậm, thời điểm Hiên Viên Nghịch còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, từng cái từng cái dây khóa bay ra, khóa hắn lại, tạo thành một trận, trong lòng hắn cả kinh ngay lập tức giãy dục, mà lại không thể làm gắn với dĩ vãn, trận pháp co rút lại, hắn bị kéo vào trong trận.

Lúc Hiên Viên Sách tới liền thấy trưởng tôn mình bị kéo vào trong trận, tâm lập tức trở nên lạnh, lẩm bẩm một tiếng, “Xong.”

“Minh vương, phương pháp này cũng quá mức rồi a!” Hiên Viên Hiệt thấy nhi tử bị trói như thế, cũng sốt ruột vô cùng không suy nghĩ mà rống lên một câu.

“Ha ha!” Long Ngọc nở nụ cười yêu nghiệt, “Con mắt nào của ngươi thấy là do Vương ta làm, một bút một nét vẽ đều là do bổn hậu viết, làm sao liền thành Nhã Diệc?”

“Minh hậu làm, cùng với Minh vương làm có gì khác nhau?” Trong mắt Hiên Viên Hiệt vào giờ phút này nhìn thấy Long Ngọc không còn có sự tham lam như lúc trước, chủ yếu là hắn không dám.

“Tự nhiên là khác rất nhiều.” Long Ngọc cười, “Ngươi không biết đọc chữ sao, đây là Tu La văn, Hiên Viên gia ngươi không cần phải oán giận, Nhã Diệc đại tài tiểu dụng*? Vừa vặn, trong tay ta có một chỗ trống, liền tiến cử lệnh công tử, mới vừa rồi bất quá chỉ là mở ra phong ấn lục giới, ngươi gấp cái gì.” Cậu ở trong ngực Nhã Diệc giật giật, tìm vị trí thoải mái, Nhã Diệc ôm cậu, nếu không phải nhiều người nhìn như vậy, hắn đã muốn trực tiếp biến ra cái ghế nằm để cho thân ái nhà hắn nằm thoải mái, nhưng bây giờ nhiều người nhìn như vậy, hắn cũng không muốn khiến cho người ta xem diễn, càng không muốn làm cho người khác nhìn thấy dáng vẻ lười biếng câu người của thân ái nhà hắn!

*Đại tài tiểu dùng: giống với “giết gà mà dùng dao mổ trâu”

“Minh hậu điện hạ nói đùa, chút bản lĩnh ấy của Nghịch nơi nào xứng đáng với việc nặng như thế, kính xin điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Hiên Viên Sách dù sao cũng sống lâu chút, tự nhiên là biết đến phong ấn lục giới không phải là địa phương tốt gì, chức vị như thế, chính là một đi không trở lại!

“Hiên Viên gia chủ nói đùa.” Long Ngọc lười nhác nhìn hắn, “Lệnh tôn có thể lớn tiếng như vậy chỉ trích bổn hậu, có thể thấy được không tầm thường, chức Triệu vân sự cỏn con như thế hắn vẫn có thể làm a.”

Cậu vừa nói xong, Chiêm Nho xì xì cười ra tiếng, mặt Hiên Viên Sách lại lộ ra vẻ sợ hãi theo bản năng lại nhìn Chiêm Nho, lúc trước thiên giới chính là dùng lý do chức Triệu vân sự khiến cho Chiêm Nho bị nhốt nhiều năm như vậy, mà bây giờ Long Ngọc cho Hiên Viên Nghịch chức vị như vậy, không thể nghi ngờ là đánh vào mặt Hiên Viên gia, ra mặt cho Chiêm Nho, bọn họ đoán được Chiêm Nho muốn rời đi, lại vạn vạn không nghĩ tới hắn cùng với Long Ngọc còn có giao tình!

“Cái chức vị quỷ quái gì! Nhà ta không làm! Thả nhi tử của ta ra!” Mặt Hiên Viên Hiệt tối sầm lại nói.

“Ngươi cùng ta là người nhà sao? Nói buông liền buông?” Âm thanh Long Ngọc phát lạnh, “Còn nữa, Chiêm Nho làm nhiều năm như vậy, hắn là một thần thượng cổ cũng làm được, làm sao nhi tử vô dụng của ngươi lại không đảm đương nổi? Hay là nói Hiên Viên gia ngươi cảm thấy mình còn cao hơn chúng thần thượng cổ, cao hơn cả Minh vương? Các ngươi muốn tự mình xưng Vương hay sao?”

Cái mũ lớn này bị đè xuống, Hiên Viên gia muốn tiếp cũng phải tiếp, không muốn tiếp cũng phải tiếp! Nháo không tốt liền bị Minh hậu diệt đoàn toàn bộ!

Hiên Viên Hiệt còn muốn tranh luận, bị Hiên Viên Sách kéo lại, hắn nhìn “Phụ thân?” Thấy đối phương lắc đầu, hắn khiếp sợ, “Phụ thân, đó là nhi tử ta, đích tôn ngài, cứ như vậy…”

“Vô dụng.” Hiên Viên Sách lắc đầu, “Bỏ lại một mình hắn cũng đỡ hơn là toàn gia ta phải dính vào.” Lời nói của hắn làm cho Hiên Viên Hiệt vô cùng đau lòng, mà hận ý với Long Ngọc càng nhiều hơn, nếu như không phải do cậu, nếu không phải cậu! Nghịch như thế nào sẽ trở thành như vậy!

“Hiên Viên lão tặc!” Một tiếng phẫn nộ a truyền đến, âm thanh đinh tai nhức óc, người Hiên Viên gia đối với âm thanh này quá quen thuộc, gia chủ Johnson này đã bao lâu không rống lên như thế, đây đến cùng là vì cái gì lại như vậy nha!

Liệt thú chạy tới, gia chủ Johnson trợn trừng mắt, nháo Hiên Viên Sách không rõ vì sao, “Gia chủ Johnson đến tột cùng là thế nào?” Muốn nói hai nhà trở mặt, cũng không tới vừa thấy mặt đã bấm đến nông nỗi này.

“Làm sao vậy! Ngươi còn dám hỏi làm sao vậy!” Gia chủ Johnson hận không thể ngay lập tức lập tức liền đem người trước mắt xé ra! “Hiên Viên gia ngươi cùng Johnson gia ta có cừu oán thì để ở ngoài! Tiểu tử thúi kia nhà ngươi bắt nạt ngoan tôn nhà ta là cái gì! Không biết là người có thai không thể động thai khí sao! Muốn đem ngoan tôn nhà ta chọc hỏng sao! Lão nương không để yên cho ngươi!”

Hiên Viên Sách xem như là đã kiến thức công phu Johnson gia đổi trắng thay đen, tôn tử nhà hắn đều bị buộc ở trong vết nứt Lục giới, Nghịch vậy mà khi dễ Minh hậu! Không phải là có thai thôi sao, có cái gì mà làm quá mức như vậy! Có thai! Hiên Viên Sách trợn tròn mắt, nhìn bụng Long Ngọc, tại sao lại có?

“Ngươi cái lão thất phu! Nhìn cái gì! Ngoan tôn nhà ta là để ngươi có thể tùy tiện nhìn sao!” Gia chủ Johnson gia nổi giận, mang theo nhi nữ truy sát người Hiên Viên gia.

Người Hiên Viên gia không hề nghĩ ngợi bỏ chạy, phía sau người Johnson gia đuổi sát không buông, người Hiên Viên gia trong lòng có một cái ý nghĩ, làm không tốt, hôm nay thật muốn diệt tộc!

“Nhã Diệc, buồn ngủ, trở về đi thôi.” Long Ngọc cảm giác một cơn buồn ngủ kéo tới, xem ra hôm nay thật sự vô cùng mệt nhọc.

“Ừm.” Nhã Diệc đem người ôm vào trong lòng, “Chúng ta về nhà.” Dứt lời liền biến mất tại chỗ, mọi người sớm đã thành thói quen, cũng không nhìn tới Hiên Viên gia bị đánh, có nhà thì về nhà, không nhà…

“Chiêm tiên sinh.” Tiêu Cảnh cung kính lễ phép tiêu sái đến, “Thiếu chủ để cho tại hạ an bài chỗ ở cho tiên sinh, không biết tiên sinh muốn ở tại địa phương nào?”

“Ở đâu cũng có thể?” Chiêm Nho cười hỏi.

“Đúng thế.” Tiêu Cảnh gật đầu.

“Vậy thì địa phương đầy thủy linh đi.” Chiêm Nho cảm thấy được hắn hiện tại phải hảo hảo khôi phục.

“Chiêm tiên sinh, xin mời đi theo ta.” Tiêu Cảnh làm dấu tay xin mời, mở ra một truyền tống trận.

“Mão Khiêu, Ngư Dược, đi.” Gọi hai tiểu tử đang xem kịch vui vẻ cùng Tiêu Cảnh đồng thời bước vào truyền tống trận

Hiện tại thật sự chỉ còn Hiên Viên gia bị đánh cùng Johnson gia đánh người.

Về đến nhà, Nhã Diệc phát hiện trong lòng người đã ngủ, thật là đau lòng, đem người nhẹ nhàng thả tới trên giường, cởi quần áo trên người rồi đắp chăn, làm phi thường thuận tay, cuối cùng tay hắn che ở trên bụng của Long Ngọc, thời điểm, cảm giác được tiểu tử bên trong cũng mệt mỏi ngủ say như chết bất đắc dĩ nở nụ cười, hôn lên trán Long Ngọc một cái, rồi ôm người ngủ.

Chờ thời điểm Long Ngọc ngủ đủ rồi tỉnh lại, liền thấy bên giường ngồi một người, đôi mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm bụng của cậu, cậu không chút suy nghĩ nào mà lấy gối quẳng tới, cơ hồ là muốn đập vào gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn của nàng, lại bị một người mặt mày tối sầm cản lại, Long Ngọc nhàn nhạt liếc nhìn một nam một nữ bên giường, từ trên giường ngồi dậy, dựa vào đầu giường.

“Tùy tiện vào gian phòng nam nhân khác, Vi Tích ngươi thật sự là không sợ bị hiềm nghi.” Âm thanh trào phúng, tự nhiên không nói ra được lời nói tốt gì, quả nhiên, mặt Khê Uẩn đen lại, sắc mặt Vi Tích không thay đổi.

“Đã vào cửa thì chính là người một nhà, còn có, ngươi nên gọi ta mẫu thân.” Vi Tích hôm nay cười đặc biệt ôn nhu.

“Mẫu thân của ta là đệ nhất chiến thần Tu La, Chân Dao.” Long Ngọc từ chối gọi nàng.

Nàng không bắt buộc, một bộ dạng không tính toán với người, “Ta có chuyện thương lượng với ngươi.”

Nàng còn chưa nói là chuyện gì, Long Ngọc lập tức cảnh giác lên, “Là thương lượng hay là ngươi đã quyết định tốt?”

“Là thương lượng.” Vi Tích cười khéo léo, nhưng cũng rất mới lạ.

“Vậy thì không thương lượng.” Long Ngọc từ chối nói.

“Ngươi không muốn biết là chuyện gì sao?” Nàng cau mày, đại khái là không nghĩ tới cậu nghe cũng không muốn nghe.

“Tóm lại không phải là chuyện tốt gì.” Cậu hừ lạnh một tiếng, cảm giác tiểu tử trong bụng tỉnh rồi, đang dùng móng vuốt bán manh đây, tâm tình không khỏi tốt lên mấy phần, tay vỗ vỗ nhẹ bụng.

“Ta muốn nuôi hài tử trong bụng ngươi.” Nàng không quản cậu có muốn nghe hay không, nhưng vẫn nói ra, “Ngươi sẽ không nuôi hài tử, trong bụng ngươi chính là Minh vương đời kế tiếp, nên để ta đến nuôi, ta sẽ giáo dục hắn.” Nàng vốn tưởng rằng Long Ngọc sẽ tức giận, nhưng không nghĩ Long Ngọc trái lại rất bình tĩnh.

Ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng, “Ngươi có lập trường để nói câu nói như thế?” Cậu châm biến nói, lông mày nàng căng lên, “Nhã Diệc không phải là ngươi nuôi lớn, ngươi đều không có quản hắn, có tư cách gì đến cùng ta muốn hài tử? Tư Thần, Phồn Dạ lúc sinh ra ngươi cũng không biết, ngươi làm sao biết ta sẽ không nuôi hảo, coi như ta không, thì đây cũng là con trai ta, ngươi tính là cái gì?”

“Long Ngọc, ta biết ngươi không thích linh tộc, mà ta là mẫu thân Nhã Diệc, ngươi đối với ta như vậy cũng không hay.” Nàng dùng thân phận đến áp cậu.

“Chính như ngươi nói, ta không thích linh tộc, vậy mà ngươi còn chạy tới làm cho ta chán ghét, thật không rõ linh tộc các ngươi làm sao lại yêu thích tự ngược như vậy.” Cậu cười lạnh, tay sờ soạng bụng, “Ngươi là mẫu thân Nhã Diệc, còn ta là cha thân của tiểu tử trong bụng, theo tình theo lý, hắn sẽ thân ta, ngươi lại cách bối phận, lại muốn tranh cái cái gì? Nếu mà yêu thích thì chính mình tự mình sinh đi!” Trong lời nói của cậu khó tránh khỏi mang theo tức giận, một người hai người cùng cậu cướp hài tử, trước đây là đám trưởng lão Minh giới, muốn bỏ mẫu lưu tử, bây giờ Vi Tích còn không phải là biến tướng muốn loại trừ cậu!

Nếu là Vi Tích biết đến cậu nghĩ như vậy nhất định sẽ kêu oan, nàng chỉ muốn bù đắp năm đó nàng đối với Nhã Diệc không quan tâm, nàng vốn là tưởng rất tốt, ngược lại Long Ngọc cũng sẽ không chăm sóc hài tử, không bằng để cho nàng nuôi, nói thế nào cũng là nữ nhân so với Long Ngọc nuôi hài tử thì tốt hơn, Long Ngọc cũng có thể thoải mái hơn chút, nhưng ai có thể ngờ là lại biến thành như vậy.

Nàng đột nhiên ý thức được có phải là đã từng phát sinh qua cái gì, mói để cho Long Ngọc đề phòng người khác đánh chủ ý lên hài tử của cậu, “Ta không có ý tứ gì khác, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.” Nàng giải thích nhiều như vậy không nghĩ nhiều mới là lạ chứ!

“Ta làm sao dám suy nghĩ nhiều, bỏ mẫu lưu tử, chiêu thức ấy của Minh giới không ngờ Linh giới ngươi cũng học được a!” Lời Long Ngọc lạnh như băng vừa nói ra, làm cho sắc mặt của nàng cũng thay đổi, e rằng nàng vạn vạn không nghĩ tới, các trưởng lão Minh giới biến mất là vì bọn hắn muốn bỏ mẫu lưu tử, nàng biết là năm đó Long Ngọc đi tới Minh giới chẳng hề dễ dàng, cũng không biết là vì nguyên nhân thế nào, nghĩ đến, cậu đây là cho rằng nàng cũng như vậy.

“Ta không có.” Vi Tích chỉ nói ra mấy chữ, nàng không biết phải nên nói như thế nào, càng nói thì càng đen, nàng và Long Ngọc trước đây cũng chưa từng tiếp xúc qua nhiều nên cũng không có cảm giác tốt gì, lúc này thì tốt rồi, toàn bộ địch ý đối với nàng của Long Ngọc đều hiện lại, xem ra tương lại nàng muống gặp tôn tử của chính mình càng khó khăn nha!

“Ngươi cũng quá…” Khê Uẩn muốn chỉ trích Long Ngọc một hai câu, nhưng lời còn chưa nói ra, cửa phòng liền mở ra, mặt Nhã Diệc tối sầm lại đứng ở bên ngoài, trong tay cầm chén thuốc.

“Hai người không phải là nói ở dưới lầu chờ thân ái tỉnh lại, hiện tại là chuyện gì xảy ra?” Nhã Diệc nhìn phụ mẫu vô lương tâm của mình, sắc mặt có bao nhiêu kém liền có bấy nhiêu.

“Ân, tới đúng lúc lắm.” Long Ngọc nhìn về phái Nhã Diệc, “Mẫu thân nhà ngươi nói, muốn ta đem hài tử cho nàng nuôi, việc này ngươi cứ xem đó mà làm thôi.” Cậu cũng không sợ Nhã Diệc sẽ nói, vậy thì cứ để cho nàng nuôi, nếu thật sự là dám nói, cậu liền dám ly hôn!

Mặt Nhã Diệc càng đen hơn, phụ mẫu hắn thật sự dám nói như vậy, bản thân hắn mà họ còn nuôi không tốt, còn dám muốn nhi tử hắn!

Hắn đi tới bên giường, đem cái chén đưa tới trong tay Long Ngọc, “Tiểu cữu cữu bảo ngươi phải uống, uống xong liền ngủ thêm một lát, nếu không ngủ được thì nghe nhạc một lát, nằm yên đừng nhúc nhích, tiểu cữu cữu nói ngươi bị động vào thai khí.”

“Hảo.” Long Ngọc thật biết điều mà gật đầu, hắn tại trên trán cậu hôn một cái, đem phụ mẫu vô lương tâm của mình đuổi ra ngoài.

Cái miệng nhỏ của Long Ngọc uống thuốc, cảm thấy con mèo nhỏ trong bụng đang chu khuôn mặt nhỏ.

‘Ta chán ghét nàng! Ta không muốn xa cha thân!’

‘Ân, cha thân cũng không thích nàng.’ Long Ngọc cười rất ngọt, tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng.

Nghe đâu, cùng ngày ở trên trời có thể thấy được hai người đang đánh nhau, tuy rằng không thấy rõ, nhưng đều biết đây là hai cao thủ cấp Vương, cũng chính là ngày sau đó nhóm Khê Uẩn rất lâu không có xuất hiện.

(Khê Uẩn: Âm Nhã Diệc! Ngươi cái đồ con bất hiếu! Đau chết lão tử! Xuống tay thật độc ác!)