Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 3 - Chương 106: Bánh bao xoi mói không dễ ấp



Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Sinh trứng xong thì phải ấp, mà vấn đề ấp nở lại tới, ở Minh giới luôn luôn là do Long Ngọc sinh, Nhã Diệc ấp, nhưng mà tiểu đông tây này mỗi ngày đều kề cận bên người Long Ngọc, Long Ngọc đi tới chỗ nào là nó lại theo tới chỗ đó, bây giờ lúc nào mỗi người cũng phải đều cẩn thận, chỉ lo là đem nó đá hỏng, Long Ngọc mỗi ngày lại ôm nó đi đi lại lại, điều này làm cho Nhã Diệc rất không vừa ý.

Thời điểm trước đây ấp Tư Thần cùng Phồn Dạ, chỉ cần dùng phép bay, trứng liền trôi nổi ở phía sau hắn, một chút cũng không cần lo lắng, nhưng mà cái trứng này có linh thức, nếu mà dùng phép nó sẽ lăn qua lăn lại, cũng không chịu phối hợp, buổi tối lúc ngủ lại muốn dán vào bụng dưới Long Ngọc, vô cùng phiền toái.

Càng quan trọng hơn là… Tiểu đông tay này còn không cho người khác bính*, trên thì có tổ mẫu, xuống dưới thì là Triết Tuyên, không cho bính không cho ôm, dùng chiêu nhảy lên rồi dùng vỏ trứng đập vào cằm người khác, vô cùng đau đớn, mấy người cữu cữu Long Ngọc đã vinh quang bị thương, chỉ cần sơ ý chút xíu là cắn luôn đầu lưỡi, bây giờ nói chuyện còn bị ngọng, có thể thấy được tiểu đông tây này hung hãn thế nào, thế nhưng! Khi gặp phải Long Ngọc thì ngoại trừ chà chà làm nũng thì là cọ cọ làm nũng, Long Ngọc cũng tùy nó, thời điểm tâm tình tốt thì nửa nằm trên giường mềm, khóe môi mỉm cười mà xoa xoa trứng, tiểu đông tay như con mèo nhỏ được vuốt lông tới thoải mái, trước mặt Long Ngọc thì muốn bao nhiêu ngoan liền có bấy nhiêu.

Bây giờ có thể hình dùng tâm tình của Tư Thần cùng Phồn Dạ, tâm tình của Nhã Diệc chỉ có năm chữ, ước ao ghen tị hận!

Tư Thần cùng Phồn Dạ vừa sinh ra liền ném cho Nhã Diệc quản, Long Ngọc khi đó không phải cùng mấy trưởng lão Minh giới câu tâm đấu giác*, rồi lại vội vàng bỏ nhà trốn đi, diệt Long gia, làm gì mà có thời gian quản bọn họ, chớ nói chi là dáng dấp ôn nhu như thế, cuối cùng hai người quyết định, mắt không thấy tâm không phiền! Tư Thần mang theo Đoàn Nhi về Minh giới tiếp tục quản lý Tạo Sách điện, đem một khoang lửa giận đều phát trên người đám lão gia hỏa kia, nháo đến các lão gia khóc trời kêu đất, than cuộc sống này không có cách nào mà qua cho hết tháng ngày!

*lục đục với nhau,

Mọi người ở trong Quân bộ cũng không tốt lành gì, không biết Quân thống của bọn họ bị cái gì kích thích, hay là thất tình, mà tập hợp bọn họ lại đặc huấn, độ khó siêu cao, làm cho bọn họ muốn tử tự, nhưng mà không thể nào phủ nhận, đặc huấn lần này làm cho thân thể cùng tinh thần đều tăng cao lên rất nhiều, thế nhưng cứ liên tục đặc huấn trường kỳ như vậy ai mà chịu đựng được! Quân thống ngài sẽ không phải là chỉnh chúng ta chơi thôi đi?

Coi như là, bọn họ cũng có địa phương nói lý lẽ.

Hai đứa nhỏ còn cò chỗ trốn, có chỗ phát tiết, mà Nhã Diệc thì lại không có cách nào, mỗi ngày đều nhìn thấy tiểu đông tây dính Long Ngọc, nhìn thân ái nhà hắn lộ ra biểu tình cùng tư thế câu người như thế, làm cho lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, mỗi lần muốn nhào vào cậu thì tiểu đông tây này lại chạy tới quấy rối, làm cho hắn sắp thượng hỏa rồi đây!

Cứ tiếp tục như vậy, Minh vương nhất định sẽ dục, hỏa đốt người mà chết!

Sau một buổi chiều trời hạ mưa, đặc biệt thoải mái, Long Ngọc tại bên trong thời tiết như vậy rất dễ dàng trở nên lười biếng, cái gì cũng không muốn làm, càng không muốn động, núp ở trên giường mềm lớn cùng dầy, ngáp một cái, cọ đệm giường lông xù, ôm trứng, chân trắng nõn lộ ra ở bên ngoài, cọ đệm giường xù lông, ngón chân khéo léo đáng yêu cuộn lên, tâm lý Nhã Diệc nhìn thấy liền ngứa, rất muốn kéo qua cặp chân đáng yêu kia cắn một cái, Long Ngọc chừa ra cái cổ, hiện ra một đường cong ưu mỹ, xương quai xanh rất là đẹp đẽ câu người lộ ra ngoài, giống như mời người đi tới liếm cắn, khắp toàn thân từ trên xuống dưới lộ ra khí tức lôi kéo người ta phạm tội, làm cho ánh mắt Nhã Diệc tối sầm lại, cuối cùng không cam lòng trừng mắt về phía trứng chiếm lấy bụng trên của Long Ngọc! Nếu không phải tại tiểu đông tây này! Hắn đã sớm nhào tới rồi! Tiểu đông tây quá đáng ghét!

“Chủ nhân.” Ảnh Tùy đột nhiên xuất hiện, giống như không thấy một mặt dục, hỏa của Nhã Diệc, cung kính đối với Long Ngọc hành lễ.

“Chuyện gì?” Ngay cả thanh âm của Long Ngọc đều lười biếng không thành, làm cho Nhã Diệc hỏa liền thượng hỏa mấy phần.

“Hoa Mạch đến.” Ảnh Tùy nói xong suy nghĩ một chút, bổ sung câu, “Dẫn theo nửa yêu.”

“Ân, làm cho bọn họ vào đi.” Long Ngọc chậm rãi xoay người, không tình nguyện ngồi dậy, ngồi xếp bằng tại trên giường mềm, đem trứng đặt ở bên trong ổ chân, như có như không vuốt ve, tiểu đông tây thoải mái mà cọ cọ.

Nhã Diệc thấy cậu ngồi dậy, cũng ngồi xuống trên giường mềm, giả tri giả thức cầm sách đọc, Long Ngọc thấy hắn ngồi lại đây, một chút cũng không khách khí dựa vào trên người hắn, làm cho tâm lý vui vẻ cùng đắc ý.

Thời điểm Hoa Mạch tiến vào liền thấy một màn ân ái như thế, tâm trạng không khỏi bất đồng, đây là đã đã bao nhiêu năm! Vẫn tú ân tú ái như thế!

Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại không một chút nào biểu hiện ra, quy củ hành lễ, “Tham kiến Minh vương Minh hậu.” So sánh với Hoa Mạch thì công lực Hoa Quân Lâm còn kém nhiều lắm, bị ân ái của hai người liền cảm thấy hoảng mà hoa mắt, ngay cả hành lễ cũng đều quên mất, cuối cùng vẫn là Hoa Mạch trong bóng tối bấm nàng một cái, nàng mới hành lễ, đứng ở một bên cúi đầu không nói, ánh mắt lại không nhịn được hướng trên người hai người mà nhìn ngắm.

“Cái gọi là vô sự không đăng điện tam bảo*, Hoa Mạch đến có chuyện gì sao?” Long Ngọc xem vẻ kinh ngạc chợt lóe trên mặt Hoa Mạch, trong mắt hồ ly tràn đầy quyến rũ, đã biết hắn tự cho mình cao mạo, không chờ hắn mở miệng, trước tiên Long Ngọc đã lên tiếng, “Lời mở đầu thì miễn đi, Bổn hậu rất mệt,, có chuyện gì nói thẳng là tốt rồi, không nói liền biến, bổn hậu không tâm tư chơi với ngươi.”

*vô sự bất đăng tam bảo điện: Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo (chùa)

toàn bộ lời nói của Hoa Mạch nghẹn tại bên trong cổ họng, tâm thở dài, Minh hậu này cũng thật là trước sau như một không ra bài theo lẽ thường, vẫn như trước không cho người ta mặt mũi! Thật không sợ đắc tội người!

(Sở Y loạn đi vào: Hoa Mạch, ngươi cảm thấy được trong thiên có người Long Ngọc không đặc tội được sao?)

“Nếu điện hạ đã lên tiếng, như vậy tại hạ liền nói thẳng.” Hoa Mạch thu hồi lại sắc mặt lấy lòng, nói nghiêm túc, “Chuyện về hậu nhân Hoa gia ta, điện hạ chắc chắn cũng đã nghe nói, tại hạ không có bản lĩnh, dạy không tốt, nghe nói điện hạ biết chỗ mấu chốt Quân Lâm, tại hạ cầu điện hạ nhìn ở trên mặt mũi của Phượng công tử, dạy dỗ đứa nhỏ này, hậu nhân những năm này thức tỉnh năng lực quá ít, đứa nhỏ này thực sự là hiếm thấy, tại hạ không muốn nàng hủy ở trong tay ta, kính xin điện hạ tác thành.”

Long Ngọc sớm biết Hoa Mạch sẽ đến tìm, sẽ nói ra như vậy, mà cậu vẫn là làm ra một bộ trầm tư, một lát sau mới chậm nói, “Bên người bổn hậu thế nhưng rất là khổ, nếu không chịu khổ nổi, thì vẫn sớm trở lại đi, miễn cho lãnh phí thời gian của bổn hậu.”

“Không sao.” Hoa Mạch nói.

Long Ngọc đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia có chút giảo hoạt, nhìn Hoa Mạch nói, “Bổn hậu hỏi không phải là ngươi.” Ánh mắt của cậu chuyển qua trên người Hoa Quân Lâm, “Ngươi có bằng lòng lưu lại hay không?”

“Ta?” Nàng sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn Hoa Mạch, thấy hắn gật đầu đối với mình, mở miệng vừa muốn nói, Long Ngọc mở miệng trước một bước.

“Nghĩ rõ lại nói, đây là ngươi chính mình lựa chọn, không phải là của người khác, cuộc đời của ngươi người khác không cách nào thay thế ngươi đi xong được.”

Long Ngọc nói làm cho nàng rơi vào trầm tư, sau một hồi mới hỏi một câu, “Điện hạ có thể dạy ta không có lỗ tai cùng đuôi sao?” Tuy nói thế giới này nửa yêu không ít, nhưng cũng không phải là rất nhiều, nàng mỗi lần ra ngoài sẽ thu hút sự chú ý của người khác, hơn nữa trong sinh hoạt ít nhiều có chút phiền toái.

“Không thể.” Long Ngọc lắc đầu, nàng có chút mất mát, “Mà, ta có thể dạy ngươi làm sao thu hồi chúng nó, làm sao khống chế chúng nó, mà không phải chúng nó xuất hiện lung tung.”

Nàng suy nghĩ một chút, như vậy cũng không tồi, gật đầu, “Như vậy ta nguyện ý lưu lại.”

“Rất tốt.” Long Ngọc gật đầu, phất tay ra hiệu Hoa Mạch, hắn có thể ly khai, Hoa Mạch hành lễ ly khai, đối với lựa chọn của Hoa Quân Lâm vẫn là rất hài lòng, Long Ngọc ôm lấy trứng vứt cho nàng, “Hiện tại nhiệm vụ của ngươi là đem tiểu nhi tử nhà hống cho tốt.”

Nàng mới vừa tiếp được trứng, tiểu đông tây liền kịch liệt giằng co, đập đầu của nàng, đập đuôi nàng, nàng hét lên một tiếng chạy trốn, tiểu đông tây ở phía sau đuổi theo bắt nạt nàng, nàng gần giống như là món đồ chơi mới của nó, chơi rất vui vẻ, nhưng mà nàng lại không vui vẻ một chút nào, cuối cùng đã rõ ràng câu rất khổ kia của Long Ngọc là có ý gì, nhưng đáng tiếc, tên đã rời cung thì không thể rút lại, nàng chỉ có thể chạy!

Thấy trứng đuổi theo Hoa Quân Lâm chạy ra ngoài, Nhã Diệc bỏ qua sách trong tay, đem Long Ngọc ôm lấy vào trong phòng, phóng tới trên giường, nóng ruột hôn lên, Long Ngọc ôm lấy cổ của hắn, cười rộ lên, “Sao lại sắc, gấp như vậy nha?”

“Thân ái, ngươi không vội sao?” Nhã Diệc nhanh chóng bỏ đi y phục của cậu, hôn lên xương quai xanh bên trong câu lên dục, hỏa của hắn, gặm cùng cắn lưu lại dấu ấn của mình.

“Ngươi nhẹ chút.” Long Ngọc nhỏ giọng oán, đưa tay kéo y phục của hắn ra, hai chân tự nhiên quấn lấy eo hắn, thân thể vì hắn mở ra, lâu như vậy không có làm Long Ngọc làm sao có khả năng không muốn, một nhóm một nhóm người đến chúc mừng, làm cho bọn họ không có thời gian cùng một chỗ, thêm tiểu đông tây quấn lấy, làm cho Long Ngọc thật không tiện là những việc kia, dù sao có linh thức cùng không có linh thức không giống nhau, lỡ không cẩn thận làm hư, không dễ dàng gì có Hoa Quân Lâm đến, nếu như dự đoán không sai thì tiểu nhi tử của cậu giống như cậu đều yêu thích những thứ gì có lông xù, vậy để cho nàng cùng nó chơi một phút chốc đi, để cho bọn họ có thể giải quyết vấn đề phu phu chi gian a!

Long Ngọc cũng nhịn bốn tháng rồi, bị Nhã Diệc quấn lấy như vậy liền nhanh chóng quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã, thân thể sau khi sinh trứng phi thường mẫn cảm, thân thể bị Nhã Diệc bắt nạt, rên rỉ không ngừng, tiếng sau so với tiếng trước càng cao hơn, một tiếng so với một tiếng dụ người, làm cho Nhã Diệc làm sao cũng không nỡ buông cậu ra, biến đổi trò bắt nạt cậu, bắt nạt cậu thét lên mắng.

“Sắc lang… A… Ân… Khốn nạn… A ân… Đồ lưu manh! A!”

“Thân ái, phải gọi lão công, ngoan, kêu một tiếng.” Nhã Diệc vào lúc này được voi đòi tiên.

“A… Khốn nạn!” Long Ngọc tức giận trừng hắn, mắt hồng hồng, dáng vẻ rất là khả ái.

“Không đúng, là lão công.” Nhã Diệc cùng cậu quấn lấy nhau, chậm rãi ma sát, dằn vặt Long Ngọc chịu không nổi, vẫn là để cho ra lời.

“Lão công! Lão công! Lão công!”

Nhã Diệc thấp giọng nở nụ cười, hôn lên môi Long Ngọc, từng điểm từng điểm nuốt vào, thật giống như rất muốn đem Long Ngọc nuốt vào trong bụng, ai cũng không cho!

Tiểu đông tây chơi đủ rồi, thời điểm trở lại trong phòng, bên trong ý xuân cháy nồng, nó cũng thật sự ngoan vô cùng, cũng không vào phòng, tìm một cái ghế dựa mềm mềm tự mình ngốc, thật giống như nó hiểu rõ bên trong đang làm gì, thật biết điều mà không đi quấy rối.

Dưới ánh trăng, không ai phát hiện, trứng phát ra ánh sáng dìu dịu, xuất hiện vết rạn nứt bé nhỏ một cái lại một cái, chậm rãi nứt ra, lộ ra một tiểu bảo bảo phấn nộn ở bên trong, vỏ trứng biến thành vải bao lấy trên người bảo bảo, bảo bảo gặm bàn tay ngủ say như chết, tóc máu* màu tím sẫm, mềm mại, khuôn mặt bảo bảo nhỏ nhắn béo đô đô, khuôn mắt nhỏ bé đỏ hồng hồng, thấy thế nào đi nữa thì cũng nhìn quen mắt vô cùng.

Sáng ngày thứ hai, thời điểm Hoàng Bác phát hiện tiểu bảo bảo, hét to một tiếng, đem cả nhà đều kinh sợ làm tỉnh lại, mà bị dọa tuyệt đối còn nhiều hơn kinh sợ!

“Nương a! Ca của ta lại biến thành tiểu bảo bảo rồi!”