Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Quyển 3 - Chương 107: Bánh bao tranh sủng dựa vào bán manh



Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

Tiểu bao tử bị Hoàng Bác kêu to mà thức tỉnh, bình tĩnh mở mắt ra, cũng không khóc, cũng không nháo, chỉ là bình tĩnh nhìn về phía hắn, nhất thời hắn chỉ cảm thấy phía sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng, nếu mà hắn có lông, thì lông trên cổ đều sẽ dựng lên, ai có thể nói cho hắn biết cái tiểu bao tử lớn lên nhìn giống ca hắn, vì cái lông gì lại có một đôi mắt như thế?

Cũng không phải là do con mắt này không dễ nhìn, ngược lại là quá đẹp đẽ rồi! Cũng quá giống với đôi mắt phượng đơn độc của Long Ngọc, nhưng mà lại có một đôi mắt màu thúy sắc, màu sắc yêu nghiệt kia, giống như viên Đế vương lục phỉ thúy mà năm đó Long Ngọc tìm được, trong suốt, hảo nhìn, dụ người! Nhưng mà, chính là con mắt như vậy, cùng Nhã Diệc thật sự là quá giống rồi, trong nháy mắt Hoàng Bác có cảm giác như vậy, theo dõi hắn chính là ca phu hắn Nhã Diệc, làm cho cả người hắn đều cảm thấy được không thoải mái, từ lúc sinh ra đã mang theo cảm giác ngột ngạt này là chuyện gì xảy ra?

Hắn còn không có nghĩ rõ ràng, một cái gối từ trên lầu đập xuống, ở giữa mặt của hắn, Long Ngọc tóc tai bù xù, mặc áo ngủ, toàn thân tản ra khí tức dụ người ở trên lầu rống đến.

“Mới sáng sớm có để cho người ta ngủ hay không! Muốn điên đi ra ngoài mà nháo! Quấy rầy lão tử ngủ nữa! Giết chết ngươi!”

“Ca, không phải, ta… cái kia…” Hắn càng sốt ruột, càng không nói ra được, trực tiếp chỉ về tiểu bao tử trên ghế sô pha.

“Ai?” Long Ngọc cũng trợn tròn mắt, tiểu bao tử vừa vặn ngửa mặt đối diện với Long Ngọc cười khanh khách, làm cho cậu hoa mắt, “Con trai của ta!” Còn chưa có chạy được xuống lầu, liền bị người ôm ngang kéo trở về phòng

“Âm Nhã Diệc! Ngươi buông ta ra! Ta muốn xem nhi tử đi!”

“Ngươi trước tiên cho ta ăn no rồi nói sau đi.”

“Ta không! Ta muốn… A a a!”

Hoàng Bác đối diện với nóc nhà mà trợn trắng mắt, đây coi như là dấm chua của ca phu hắn?

Tiểu bao tử lườm nguýt hắn, nắm quả đấm nhỏ ngủ tiếp.

Long Ngọc nhanh chóng bị Nhã Diệc giằng co cho đến một cái sáng sớm, mệt đến không bò dậy nổi, cả bữa trưa đều bỏ qua, chờ thời điểm cậu tỉnh đã là xế chiều, từ trên giường ráp trải giường chăn đến áo ngủ trên người cậu tất cả đều đã được đổi qua, vô cùng sạch sẽ, phía sau cũng được làm sạch, cũng không có gì khó chịu, mà cứ như vậy, cũng không làm cho tâm tình của cậu tốt hơn được, âm thầm chửi bới, cái tên sắc lang bất lương kia, thời điểm đang muốn đứng dậy, cảm giác có thứ gì đó cầm lấy ống tay áo của cậu, nghiêng đầu nhìn một cái, tâm nhất thời nhuyễn thành một thác nước.

Kẻ trộm kia là tiểu bao tử đáng yêu nhà cậu hai tay cầm lấy ống tay áo của cậu, chu khuôn mặt nhỏ nhắn ê a ê a mà nói mơ, khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu khỏi nói, cậu vương tay lên khẽ đâm đâm xuống trên mặt tiểu tử, thật là mềm nha!

Tiểu tử bị cậu đâm một cái như vậy, mơ mơ màng màng trợn mắt nhìn, nhìn Long Ngọc trước mắt, đưa ra một dạng ngốc ngốc.
  1. 0..
Tâm Long Ngọc bị manh đến sụp đổ, nhìn bộ dạng cười khanh khách lên đến ngốc của tiểu bao tử, cười đến ba hoa chích chòe, tiểu bao tử không tiền đồ đối với cậu chảy nước miếng, dẫn đến cậu càng cười yêu nghiệt.

“Thân ái, đừng câu dẫn nhi tử mình, ta sẽ ghen.” Thời điểm Nhã Diệc đi vào liền thấy Long Ngọc cười câu người như vậy, tâm lý liền bất mãn.

“Nhi tử nhà mình cũng không phải người ngoài.” Long Ngọc không có tim không có phổi nói, quả nhiên mặt Nhã Diệc đen lại, cậu cười đưa tay ra, ôm lấy cổ Nhã Diệc, đưa môi của mình lên, “Cái này chỉ có thể cho ngươi, không cho người khác.” Nhã Diệc vô cùng đắc ý, một khắc sau, Long Ngọc liền hôn ở trên mặt của nhi tử nhà mình, làm cho dấm chua của hắn lại bốc lên, ôm Long Ngọc muốn giải quyết tại chỗ.

“Nhã Diệc, đừng, đừng, đừng! Nhi tử còn nhìn đó!” Long Ngọc giãy dụa.

Nhã Diệc nghiêng đầu nhìn một cái, quả nhiên nhi tử nhà bọn họ một mặt ngốc ngốc nhìn bọn họ.
  1. 0…..
Tại lúc hắn đang sửng sốt một chút, Long Ngọc đem tiểu bao tử ôm tới, chặn ở trước người, không cho Nhã Diệc phát triển thêm một bước, làm cho hắn rất là phiền muộn, tâm mắng tiểu đông tây này không tri kỷ, một khắc sau hắn liền kêu nhi tử tri kỷ quá rồi!

Tiểu bao tử vừa đến trong lồng ngực Long Ngọc vặn vẹo vặn vẹo, tay nhỏ cầm lấy cổ tay áo ngủ Long Ngọc, lôi kéo lôi kéo mà chơi, không cẩn thận mà kéo ra chút, nhìn thấy tiểu đậu đậu hồng hồng bên trong, không suy nghĩ chút nào liền cắn lên, Long Ngọc thét lên.

“Bảo bảo! Mau buông ra! Đây không phải là đồ chơi! Đừng cắn! Không có sữa!”

Nơi đó trên người Long Ngọc rất mẫn cảm, nhi tử cắn như thế, cậu nơi nào chịu được, rồi lại không thể hung ác với nhi tử, thời điểm đang lúng ta lúng túng, Nhã Diệc đi ra lấy bình sữa rồi tiến vào, đưa tới bên mép tiểu bao tử, tiểu bao tử lập tức bỏ qua Long Ngọc, cắn tới đầu sữa, bị Nhã Diệc ôm đi ra ngoài.

Sau khi hắn đem tiểu bao tử cho mấy di di của Long Ngọc chơi, thời điểm chính mình trở về liền thấy Long Ngọc cúi đầu lấy giấy ăn chà sát nước miếng trên tiểu đậu đậu, một bộ dạng cô dâu nhỏ, đậu đỏ sưng đỏ ngầu, tâm Nhã Diệc liền nóng lên, ngồi vào trên giường, đưa tay mở ra áo ngủ Long Ngọc, “Ừm, sưng lên rồi.”

“Phí lời!” Long Ngọc trừng hắn.

“Thật ăn ngon như vậy?” Hắn nhíu mày nhìn về phía Long Ngọc.

“Ta làm sao biết.” Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Ta nếm nếm thử rồi nói cho ngươi.” Nói rồi hắn liền cắn tới một viên đậu đỏ khác không sưng.

“A ——! Ngươi cái đồ lưu manh! Thả ra!” Long Ngọc lần thứ hai bị đè ngã ở trên giường, khí lực giãy dụa cũng không có.

Lại một lần bị cật kiền mạt tịnh*.

*ăn sạch sẽ.

Long Ngọc bị đè ép trắng cả một đêm, chính là tính khí tốt cũng trở nên tạc mao, huống chi, tính tình của cậu cũng không tốt, cho nên, Nhã Diệc bị cậu đá ra khỏi phòng, bị liên lụy còn có một cái tiểu bao tử mới vừa ra lò, lý do là thượng bất chính hạ tắc loạn*!

*trên không đàng hoàng thì cấp dưới sẽ loạn.

Cửa ‘ầm’ một tiếng đóng lại, một lớn một nhỏ ở ngoài cửa giương mắt nhìn, con ngươi thúy sắc như nhau, vẻ mặt như nhau.
  1. O… o. o…
Đều là một bộ dạng ngốc.

Nhã Diệc nhìn tiểu bao tử mặc một cái yếm đỏ thẫm ở trong lòng, trên cái yếm thêu hoa văn mẫu đơn màu đen, phi thường đáng yêu, nhưng chính là đáng yêu như thế cũng diệt không được Long Ngọc lửa giận.

‘Nhi tử, làm sao bây giờ? Cha thân ngươi thật sự sinh khí rồi.’

‘Đừng hỏi ta, ta là bị ngươi liên lụy, nhân gia đều không cùng cha thân hảo hảo tiếp xúc thân mật đây! Rầm rì!’

‘Sách! Đó là cha thân ngươi! Muốn tiếp xúc thân mật thì lớn rồi tiếp xúc lão bà ngươi đi!’

‘Hừ! Hẹp hòi! Rầm rì!’

‘Còn đói bụng không?’

‘Đói bụng…’ lúc này không rầm rì nữa.

(Sở Y vung nắp xoong chạy qua: Đừng hỏi ta tại sao một lớn một nhỏ này có thể câu thông, ta cũng không biết, thật đó! Trốn đây!)

Nhã Diệc thở dài, ôm nhi tử xuống lầu pha sữa bột, thân ái nhà hắn làm sao lại nhẫn tâm như vậy, đem nhi tử đá ra ngoài chưa tính, làm sao ngay cả hắn cũng bị đạp đi ra ngoài a?

Mọi người Johnson gia trơ mắt nhìn Long Ngọc đem một lớn một nhỏ này nhốt ở bên ngoài, cũng làm như không thấy nên làm gì thì đi làm cái đó! Không phải là bọn hắn không muốn quản, mà một là không dám quản, hai là không quản được. Hai phu phu này không có chuyện gì liền lấy cãi nhau làm tình thú cũng không phải là ngày một ngày hai, chưa từng đánh tới nỗi muốn ly hôn, bất quá qua thêm mấy ngày liền lại như keo như sơn, bọn họ cũng đã quá quen rồi.

Uy no tiểu bao tử, Nhã Diệc liền ôm bé trở lại cửa phòng, nơi đó đã có một cái ghế sô pha rất thoải mái, vừa nhìn đã biết là vì bé chuẩn bị, hắn rất tự nhiên ngồi xuống, thành thục vỗ tiểu bao tử trong lòng, khẽ vỗ, quả nhiên vẫn là tiểu bảo bảo, ăn no liền muốn ngủ, hai mắt đánh vào nhau, lại được vỗ nhè nhẹ thoải mái như vậy, ngay cả giãy dụa cũng không giãy dụa liền bị Chu Công triệu hóa đi.

Nhã Diệc ngồi ở trên ghế sô pha, yên tĩnh chờ, quả nhiên, cũng không lâu lắm, cửa phòng liền mở ra.

Sau khi Long Ngọc đem một lớn một nhỏ ném ra ngoài, vốn định hảo hảo mà ngủ bù, nhưng mà! Rõ ràng buồn ngủ thành như vậy, lại làm thế nào cũng không ngủ được! Bởi vì không phải nắm trong lồng ngực Nhã Diệc, cho nên rất bất an, rất không thoải mái! Cậu hận chết cái thủ pháp nước ấm luộc ếch của Âm gia!

Năm đó, Nhã Diệc chính là như thế đem cậu nấu, Tư Thần chính là như thế đem Đoàn Nhi nấu, không biết tương lai Thời Vũ có thể hay không cũng như thế mà nấu nửa kia trong tương lai của bé!

Nói chung! Long Ngọc là rất chán ghét rất chán ghét loại thủ pháp này! Sẽ làm cho cậu có một loại cảm giác nếu rời khỏi đối phương liền không sống nổi!

Ở trên giường lăn lộn một phút chốc, phát hiện là thật sự ngủ không được, mặt tối sầm lại ngồi dậy, đi chân đất đi tới cạnh cửa, kéo cửa ra, không ngoài ý muốn nhìn thấy một lớn một nhỏ ngồi ở trên ghế sô pha, chỉ có điều tiểu bao tử đã ngủ, mà đại… Nếu mà có đuôi, tuyệt đối là vung một cái lại vung một cái, bộ dạng cầu xoa xoa, cậu xoa trán, cậu lúc trước làm sao lại coi trọng cái tên không đứng đắn này!

(Sở Y: Nhã Diệc ở bên ngoài có bao nhiêu chính trực liền có bấy nhiêu! Chỉ có khi cùng ngươi mới không đứng đắn nha! Tự giác đi nha!)

“Nhìn cái gì? Còn không tiến vào!” Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn một cái, quay người hướng vào trong phòng, hắn vui vẻ đi theo vào, đóng cửa lại.

Nhìn thấy cửa đóng lại, người Johnson gia trong bóng tối xem cuộc vui lại lắc đầu, không tiền đồ!

(Nhã Diệc: Tiền đồ có tác dụng quái gì a? Có thể ôm lão bà sao?)

Long Ngọc ngồi ở trên giường, nhìn Nhã Diệc, “Dám động thủ động cước nữa, một năm không cho ngươi vào nhà! Quá mức thì ta uống thuốc ngủ!”

“Đừng nha! Vật kia hại thân, thân ái dạ dày ngươi vốn là không tốt, ăn hỏng ta liền đau lòng.” Nhã Diệc đá rơi giày xuống rồi leo lên giường, “Ta không động là được rồi.”

“Coi như ngươi thức thời.” Long Ngọc liếc mắt nhìn hắn, ở phía bên phải giường trải lên một cái thảm nhỏ, từ trong tay hắn tiếp nhận tiểu bao tử, đặt lên trên thảm, đắp chăn mỏng lên, đưa tay khẽ nắm xuống mũi tiểu bao tử, “Dám đái dầm liền cắt đứt tiểu JJ của ngươi.” Uy hiếp trẻ con như vậy đối với tiểu bao tử đang ngủ say một chút tác dụng cũng không có, nhưng mà làm cho Nhã Diệc cảm thấy Long Ngọc rất đáng yêu, hắn rất yêu thích Long Ngọc có sức sống như vậy.

Giường rất lớn, phía bên phải cho tiểu bao tử, bên phải chếch bên giường Long Ngọc để lên mấy cái gối mềm, phòng ngừa tiểu bao tử rơi xuống đất, căn cứ theo kinh nghiệm của cậu, hài tử có huyết thống Minh giới cùng hài tử nhân giới không giống nhau lắm, ít nhất cậu nhớ Tư Thần sinh ra ngày thứ hai sẽ xoay người, nhân giới hài tử là không thể! Thời Vũ nhà cậu so với Tư Thần huyết thống Minh giới còn nhiều hơn, coi như ngày thứ hai bò khắp nơi, cậu cũng sẽ không sợ hãi, liền lại đem hai cái gối ôm dài nhỏ thả phía bên mình, chủ yếu là sợ chính mình ban đêm ngủ không thành thật đụng tới tiểu bao tử.

Coi như phân chia như vậy đã xong, không gian trên giường không nhỏ, Long Ngọc vỗ vỗ gối mềm, nằm xuống, chuyển cái thân đối mặt với Nhã Diệc theo thói quen nhìn trán hắn mở miệng nói, “Ngủ ngon.”

“Ân, ngủ ngon.” Nhã Diệc đồng dạng hôn trán của cậu, cậu xoay người đối mặt tiểu bao tử, quay lưng về phía Nhã Diệc, Nhã Diệc tự nhiên từ phía sau ôm lấy cậu, “Ngủ đi.” Cậu nhắm mắt lại, không lâu lắm liền rơi vào mộng đẹp, trong bóng tối Nhã Diệc ôn nhu nhìn cậu, trên môi câu lên ý cười nhàn nhạt.

Sáng mai, thời điểm tiểu bao tử tỉnh ngủ nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt dễ nhìn của cha thân mình mà chảy ngụm nước miếng, lại nhìn lông mi nhất thanh nhị sở, thụy nhan* vô cùng đẹp, khóe môi mỉm cười tựa như là có giấc mộng đẹp, ánh mắt tiểu bao tử dời hướng ánh mắt lên trên, nhìn thấy phụ thân mình ôm cha thân đầu gối lên trên vai cha thân, ngủ phi thường ngon, trên môi cũng mang theo ý cười, cảm giác được bọn họ vô cùng hạnh phúc.

*thụy nhan: vẻ đẹp lúc ngủ

Rất nhiều năm sau, sau khi tiểu bao tử lớn lên mỗi khi nhớ đến sáng sớm ngày đó đều sẽ không tự chủ mỉm cười, chính là chứng kiến phụ thân cha thân yêu nhau, làm cho hắn cũng muốn phải tìm được bạn lữ để sống hết đời như vậy, giống như bọn họ.

Nhất sinh nhất thế nhất song nhân. (Một đời một kiếp một đôi người.)