Minh Hôn - Hoa Quyển

Chương 26: Phiên ngoại 1. lương mộ x thẩm trí



1.

Chín tuổi, Lương Mộ lên núi tu hành.

Cha mẹ y đều bị ác quỷ giết hại, chỉ lưu lại một mình hài tử. Hai năm lang bạt xin cơm trăm họ, sau đó y va phải phụ thân Thẩm Trí.

Phụ thân Thẩm Trí nhìn y có thiên phú, lấy ra hai cái bánh bao, hỏi: “Ngươi muốn đi theo ta không?”

Lương Mộ nhìn ông, chính xác hơn là đạo bào cũ nát kia, còn có kiếm trên lưng, “Ông là đạo sĩ?”

Phụ thân Thẩm Trí gật đầu, cười nói: “Không sai.”

Lương Mộ nói: “Lợi hại không?”

Ông suy nghĩ một chút, cười: “Xem là như thế.”

Sau đó, Lương Mộ liền đi theo phụ thân Thẩm Trí.

2.

Không nghĩ tới, còn chưa bắt đầu học nghệ lại gặp phải một quái vật.

Khi còn bé, có một quãng thời gian rất dài Lương Mộ đều cảm thấy sư đệ y là một quái vật.

Lần đầu tiên gặp mặt, Thẩm Trí bảy tuổi, giống như được đúc từ ngọc, tay chân dù ấm áp nhưng không phải nhiệt độ của người sống, trên mặt cũng có vài đạo rạn nứt, quỷ dị hù người.

Lương Mộ thẳng tắp theo dõi nhóc. Thẩm Trí ôm cánh tay phụ thân, từ phía sau ló mặt ra, ngọt ngào mềm mại mà gọi y: “Sư ca.”

Lương Mộ không thích quái vật, không hé răng, quay đầu đi.

Thẩm Trí dính người, chạy tới túm tay áo y. Lương Mộ né đi, như sói con hung dữ mà nhìn nhóc chằm chằm.

Ngọc oa oa cũng chỉ là một tiểu hài, bởi có phụ thân Thẩm Trí bên cạnh, Lương Mộ cũng không làm ra động tác quá lớn, cuối cùng bị Thẩm Trí bắt được tay áo.

Thẩm phụ thân nhìn, cười ha hả nói: “Sau này sư huynh đệ các ngươi phải hảo hảo ở chung a.”

Thẩm Trí vui sướng mà “Ừm” một tiếng. Trong lòng Lương Mộ lại nghĩ “Ai thèm cùng quái vật hảo hảo ở chung. Y tới để học đạo, học xong liền đi.”

3.

Thẩm phụ thân nói với Lương Mộ: “Thẩm Trí sinh non, từ nhỏ thân thể đã không tốt, sống không quá năm tuổi. Ta không đành lòng, giữ lại hồn phách của nó, tạo một thân thể mới.”

Ông nhìn thiếu niên sớm trưởng thành, nhẹ giọng nói: “Sư phụ không còn sống bao lâu nữa. Lương Mộ, ngươi là sư huynh, phải chăm sóc tốt sư đệ ngươi.”

Thế sự tự có đạo, Thẩm Trí đã chết, ông không nỡ nhi tử chết yểu, cưỡng ép cứu sống nó, sớm muộn cũng sẽ bị trời phạt.

Lương Mộ ngẩng đầu, nhìn sư phụ y trong chốc lát, cúi đầu cung kính nói: “Được, sư phụ.”

Thẩm phụ thân vui mừng sờ sờ đầu y.

4.

Ban đêm, sư huynh đệ ngủ cùng một cái giường.

Ngoài cửa sổ tiếng ve kêu không ngớt. Bầu trời quang đãng, có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao nhỏ.

Thẩm Trí nói: “Sư ca, ngươi tại sao lại chán ghét ta như vậy?”

Lương Mộ liếc hắn một cái, không nói gì.

Thẩm Trí dịch người đến bên cạnh y: “Để y tới ta một chút đi mà sư ca. Sư ca, sư ca…”

Lương Mộ: “Ngậm miệng, ngủ.”

Thẩm Trí bĩu môi, vồ lấy một cánh tay Lương Mộ. Lương Mộ lại như bị bỏng, mạnh mẽ dùng sức đẩy nhóc ra.

“Ầm” một tiếng, Thẩm Trí đập vào tường, nhất thời kêu lên một tiếng: “Đau.” Nhóc ôm đầu, “Hỏng mất, muốn nứt rồi.”

Lương Mộ đẩy xong liền hối hận. Y căn bản không muốn dùng sức như vậy, nghe thấy Thẩm Trí kêu đau ngón tay đều nắm chặt lại.

Thẩm Trí: “Cha ta thật vất vả dưỡng ta tốt như vậy, bây giờ bị đụng hư, nha, đau quá.”

Nửa ngày sau Lương Mộ mới trầm giọng: “Xin lỗi.”

Thẩm Trí liếc mắt nhìn y một cái, trong miệng kêu la: “A nha, đau… Đau quá đi.”

Lương Mộ hốt hoảng, sợ Thẩm Trí thật sự xảy ra chuyện, xuống giường ôm nhóc lên liền muốn chạy ra bên ngoài: “Ta mang ngươi đi tìm sư phụ xem một chút.”

Thẩm Trí xì một tiếng nở nụ cười, hai tay ôm lấy cổ Lương Mộ: “Sư ca, ngươi sốt sắng như vậy, rõ ràng cũng không phải rất chán ghét ta mà.”

Bước chân Lương Mộ dừng một chút, rõ ràng là bị đùa giỡn, mặt không thay đổi, rũ đôi mắt.

Thẩm Trí giảo hoạt cười với y: “Sư ca, đừng buông tay a, thật sự sẽ ném hỏng.”

Lương Mộ nói một cách lạnh lùng: “Vứt hỏng liền đáng đời.”

Nói xong đem người vứt về trên giường, kết quả thật sự quăng cái mông của nhóc. Thẩm Trí cũng không buồn, cười hì hì liền bò qua, nằm sát thiếu niên: “Sư ca, ta chỉ là trêu chọc ngươi một chút, ngươi đừng nóng giận.”

“Sư ca, sư ca.” Thanh âm kéo dài giống như làm nũng.

Lương Mộ gằn từng chữ nói: “Thẩm Trí.”

Thẩm Trí ai ai đáp một tiếng, không thật sự muốn làm Lương Mộ sinh khí, nói: “Sư ca, ngươi xem hôm nay nóng như vậy, có muốn ôm ta ngủ hay không? Ta đông ấm hè mát, mùa hè ôm ngủ hảo mát mẻ.”

Lương Mộ: “Không cần, người đừng nói nữa.”

Thẩm Trí: “Ồ”

Ngày thứ hai, Lương Mộ mở mắt ra, chỉ thấy Thẩm Trí chôn trong lồng ngực y, một chân không an phận đáp trên người y, ngủ say sưa.

Lương Mộ: “…”

5.

Thời điểm ban đầu Lương Mộ tập kiếm đạo, chịu không ít khổ.

Thẩm Trí ngủ thẳng tới nửa đêm, mơ mơ màng màng lăn vài vòng, không đụng phải người liền biết Lương Mộ lại tập luyện không nghỉ. Trong lòng nhóc cảm thán “Sư ca quả nhiên là người chăm chỉ nhất trên đời.”

Thẩm phụ thân dạy đồ đệ có thói quen để bản thân y tự lĩnh ngộ. Những lúc Lương Mộ luyện phải ngõ cụt, buổi tối cũng không ngủ, một mình trốn tới nơi yên tĩnh, luyện tới khi cả người đều là mồ hôi.

Không biết tại sao Thẩm Trí luôn có thể tìm ra y.

Lương Mộ đang luyện kiếm.

Thẩm Trí nằm nhoài trên tảng đá nhìn một lát, mở miệng kêu một tiếng: “Sư ca.”

Lương Mộ sớm đã quen, cũng lười phản ứng nhóc.

Thẩm Trí lại nói: “Sư ca, ngươi cứ như vậy là không đúng.”

Tuy rằng thân thể nhóc không tốt, nhưng có thể từ nhỏ ôm kiếm, lại cùng cha nhóc mưa dầm thấm đất, so với người bình thường ngộ tính về kiếm đạo thì cao hơn nhiều.

Lúc này Lương Mộ mới ngẩng đầu liếc nhìn nhóc. Thẩm Trí mặt mày cong cong, người này trời sinh có một đôi mắt biết cười, lúc không cười cũng như đang cười, khi cười rộ lên lại càng rực rỡ đáng yêu.

Thẩm Trí bò dậy, lấy kiếm gỗ bên hông, nói: “Đến, ta cùng ngươi luyện chiêu này.”

Kiếm gỗ là cha nhóc làm riêng cho nhóc. Cha Thẩm không cho Thẩm Trí cầm kiếm thật.

Lương Mộ do dự một chút, muốn đi bẻ một cành cây thì mũi kiếm của Thẩm Trí đã áp sát. Y ngưng thần, trong mắt chỉ có một dáng nghiêm túc của tiểu hài nhi.

Sư huynh đệ luận bàn một phen mới ngừng tay. Lương Mộ như hiểu ra, mặt mày rạng rỡ sáng sủa. Y vẫn còn chưa học được che dấu tâm tình, trên mặt bất giác lộ ra mấy phần tươi cười, nhẹ giọng nói: “Đa tạ…” Dừng một chút, phun ra hai chữ “sư đệ”.

Thẩm Trí nhìn kiếm gỗ bị chặt ra vết, đau lòng sờ sờ, cười nói: “Sư ca thật sự muốn cảm ơn ta?”

Lương Mộ nhìn nhóc, thực tâm gật gật đầu.

Thẩm Trí: “Kia, sư ca cõng ta trở lại.”

Lương Mộ: “…”

Thẩm Trí yếu ớt nói: “Buổi tối còn muốn luyện kiếm, chân ta đau. Sư ca, nhanh lên, nói chuyện phải giữ lời.”

Cứ như vậy trong phút chốc, luyện kiếm còn có thể luyện được chân đau… Lương Mộ nhìn nhóc nửa ngày, cúi người xuống: “Tới.”

Thẩm Trí trực tiếp nhào tới, hai chân kẹp chặt eo y, cười nói: “Đi, đi về đi!”

Lương Mộ nâng cái mông của nhóc, cảnh cáo nói: “Đừng nghịch loạn.”

Thẩm Trí khà khà vui vẻ, ôm cổ y, hai cái chân đung đưa. Được chốc lát, liền chê y: “Sư ca, ngươi làm sao cả người toàn mùi mồ hôi.”

Lương Mộ không biểu cảm đáp lại: “Cõng ngươi mà ngươi còn nhiều chuyện như vậy, chính mình tự đi.”

Thẩm Trí khẩn trương siết chặt cổ y, chân cũng cuốn lấy, chơi xấu: “Không được. Sư ca, chân ta đau đến không đi nổi.”

Lương Mộ suýt nữa bị nhóc ghìm đến nghẹt thở, cả giận nói: “Tay, còn siết nữa ta không cõng.”

Thẩm Trí ngoan ngoãn thả lỏng: “Ồ.”

6.

Năm Lương Mộ mười một tuổi, cha Thẩm đi bên ngoài trừ yêu liền có xà yêu mò tới trong núi trả thù.

Lương Mộ cùng Thẩm Trí tuổi tác đều nhỏ, tuy chỉ là con xà yêu trăm năm tuổi, nhưng với hai đứa bé mà nói vẫn rất khó đối phó.

Hai người thiếu chút nữa bị xà yêu nuốt.

Lương Mộ đem Thẩm Trí trốn vào trong núi, nhờ quen thuộc địa hình lại có trận pháp, trong thời gian ngắn xà yêu cũng không đuổi kịp bọn họ.

Thẩm Trí mặt mũi trắng bệch, nhỏ giọng hỏi Lương Mộ: “Sư ca, chúng ta có phải sẽ chết hay không.”

Lương Mộ không lên tiếng, liếc nhìn Thẩm Trí siết chặt tay mình, có một phút chốc y nghĩ muốn ném bỏ Thẩm Trí.

Thẩm Trí hồn phách bất ổn, thân thể bất kham lại bị yêu khí quấy nhiễu, giữa hai lông mày đều lộ ra tử khí.

Xà yêu kia tìm là nhà họ Thẩm báo thù, nếu không vướng bận người bên cạnh, một mình y có thể chạy thoát.

Nghĩ là nghĩ như vậy, Lương Mộ nhìn chằm chằm Thẩm Trí chốc lát, nói: “Không biết.”

Thanh âm thiếu niên bình tĩnh, phảng phất mang theo sức mạnh động viên thật lớn.

Thẩm Trí nháy mắt một cái, nói: “Sư ca, ta có chút sợ.”

Lương Mộ ngắt má nhóc một cái: “Đừng sợ.”

Thẩm Trí: “Sư ca, trên tay ngươi có máu, làm bẩn mặt ta.”

Lương Mộ: “… Yếu đuối.”

Sau đó xà yêu kia tìm đến. Đầu óc Lương Mộ nóng lên, muốn Thẩm Trí chạy trốn, chính mình lại đi giữ chân xà yêu.

Thời khắc đối mặt với răng nanh của xà yêu, Lương Mộ tự giễu nghĩ “Mình thật đúng là có bệnh, hà tất phải vì Thẩm Trí liều mạng. Nhóc có phụ thân thần thông quảng đại, bất quá là chết thêm lần nữa mà thôi. Chính mình nếu chết đi, sẽ chết thật.”

Không nghĩ tới, thời điểm nguy cấp nhất, mắt thấy Lương Mộ sắp bị nuốt chửng một tấm hoàng phù bỗng dưng bay tới, thiêu đốt xà yêu khiến nó ngửa đầu thét dài, lăn lộn không thôi.

Lương Mộ cố sức mở mắt ra, thân thể gầy yếu của Thẩm Trí run rẩy chặn ở trước mặt y.

Xà yêu giận dữ, giương lớn miệng hướng Thẩm Trí táp tới. Tâm Lương Mộ run lên, giãy giụa tìm kiếm, muốn đứng lên lại bởi vì bị thương nặng, làm sao cũng không nhấc lên được.

7.

Xà yêu chết dưới kiếm của cha Thẩm.

Ông phong trần mệt mỏi đuổi tới, chém xà yêu xong, vừa lấy lại tinh thần liền thấy Lương Mộ cả người đều là máu, ôm lấy Thẩm Trí gọi: “Sư phụ… Sư phụ, người xem sư đệ…”

Thiếu niên đôi mắt đỏ chót, vừa vội vừa hoảng, bất lực như một tiểu dã thú.

Thời điểm chữa thương Lương Mộ không nói một tiếng trông coi bên ngoài, mãi đến khi sư phụ đối y nở nụ cười mới thở một hơi, triệt triệt để để mà ngất đi.

Cha Thẩm nhìn nhìn, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.

Sau khi thương thế của Lương Mộ tốt lên, y âm thầm đem yêu xà lột da, bán cho thương nhân ở chợ đêm đổi vài cây tiền, mua cho Thẩm Trí thật nhiều kẹo đường. Thẩm Trí vui vẻ đến chịu không được, một hơi ăn sạch toàn bộ, ai biết liền bị sâu răng, đau tới gào lên. Nhọc nghẹn ngào chỉ trích Lương Mộ, y cũng chỉ đành ngầm chịu đựng.

8.

Năm thứ năm Lương Mộ lên núi, cha Thẩm qua đời. Năm đó Lương Mộ mười bốn, Thẩm Trí mười hai, đều là thiếu niên chưa trưởng thành.

Ông chết trong tay yêu thú, sau khi trở lại thân thể không chịu được, chỉ kịp nhìn Thẩm Trí lần cuối, cái gì cũng chưa kịp nói.

Người yếu ớt như Thẩm Trí cũng không khóc không nháo, cùng Lương Mộ đem cha Thẩm đi chôn cất, bố trí linh đường, túc trực bên linh cữu, trầm mặc như biến thành một người khác.

Lương Mộ từ nhỏ phụ mẫu đều mất, lang bạt giang hồ, trong lòng đã sớm bi thương đủ, đối với sinh li tử biệt có mấy phần hờ hững. Người, đến cuối cùng vẫn sẽ chết.

Có thể nhìn Thẩm Trí như vậy không quen, Lương Mộ không muốn thừa nhận chính y cũng có vài phần lo lắng.

Nửa đêm, Thẩm Trí không ngủ. Nhớ tới nhóc cả ngày không ăn gì, Lương Mộ nấu cho nhóc một bát mì. Thẩm Trí ngơ ngác nhìn y, cúi đầu bới mì ăn. Nước mắt không tự chủ mà tuôn ra, một giọt là một giọt rơi trong bát mì.

Nhóc một bên che mặt, một bên khóc thút thít, mơ hồ nói: “Sư ca, cha ta không còn.”

Lương Mộ vốn nên nói “Dáng dấp ngươi xấu đến đòi mạng”, không biết tại sao lại sờ sờ đầu nhóc, nhẹ giọng nói: “Ngươi còn có sư ca.”

Thẩm Trí đem mặt chôn trên eo Lương Mộ, triệt để mất khống chế đau lòng khóc thành tiếng.

9.

Sau khi cha Thẩm qua đời, hai người liền rời khỏi núi. Bỏ qua thanh danh cha Thẩm, dần dần, sư huynh đệ hai người cũng có chút tên tuổi.

Người môn đạo khác nghe thấy thanh danh hai người đều giơ ngón cái, nói tuổi nhỏ tài cao, kinh thải tuyệt diễm.

Qua hai năm, tiếng tăm như mặt trời ban trưa*.

Thân thể Thẩm Trí là cổ ngọc đại bàng. Ngọc này do một vị tiên nhân để lại, cha Thẩm phải qua năm ải, chém 6 tướng** mới có thể lấy đến tay.

Để Thẩm Trí đầu thai làm người phải không ngừng sưu tầm ngọc tốt mà nuôi dưỡng, bằng không sẽ không sống được quá lâu.

Hai người cùng đi rất nhiều nơi.

Thẩm Trí dần trưởng thành, nghiễm nhiên trở thành thiếu niên lang đẹp trai, là tâm điểm thu hút người khác.

Thẩm Trí cười y tuổi còn trẻ đã không hiểu phong tình, một gương mặt than so với gỗ còn cứng hơn, cô nương nhà người ta chưa đến gần đã bị dọa sợ.

Lương Mộ không mặn không nhạt liếc hắn một cái, ánh mắt dừng trên chiếc khăn mùi soa của cô nương gia trên tay hắn, nói: “Ngươi nếu có ý với người khác cũng không cần nhận một cái lại một cái.”

Thẩm Trí dựa sát vào, nói: “Sư ca, ngươi ăn dấm a.”

Lương Mộ lạnh lùng nói: “Ăn nói linh tinh.”

Dứt lời, xoay người rời đi.

Thẩm Trí đuổi theo, cười híp mắt cầm lấy cánh tay Lương Mộ: “Sư ca, sư ca yên tâm, ta sẽ không bỏ ngươi một mình.”

Lương Mộ hờ hững nói: “Không cần.”

Thẩm Trí nói: “Ngươi không muốn ta muốn a. Nói thế nào hai ta cũng là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, đồng môn sư huynh đệ, quan hệ thân thiết nhất trên đời, phải hay không sư ca?”

Lương Mộ: “Buông tay, không ra thể thống gì.”

Thẩm Trí nói: “Cái gì thể thống hay không thể thống, sư ca ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy!”

Lương Mộ nói: “Không phải.”

Thẩm Trí lập tức mờ mịt, thoáng cái lại chấn hưng: “Không quản, sư ca nói không tính.”

Lương Mộ: “… Vậy ngươi hỏi ta làm chi?”

Thẩm Trí cây ngay không sợ chết đứng: “Ta liền hỏi một chút.”

10.

Hai người tính cách khác nhau, cách làm việc cũng bất đồng.

Thẩm Trí trời sinh tâm nhuyễn, đối với yêu tà quỷ quái cũng có mấy phần thương xót. Lương Mộ lại không giống hắn. Cha mẹ y là chết thảm dưới tay ác quỷ, đối với những thứ này, Lương Mộ hận thấu xương, gặp đâu giết đó.

Ý kiến bất đồng, khó tránh khỏi sẽ có tranh chấp.

Lương Mộ trách Thẩm Trí lòng dạ đàn bà.

Thẩm Trí lại nói: “Dân chúng bình thường ngoài kia có tốt có xấu, yêu ma quỷ quái cũng chưa chắc đều là dạng cực kì hung ác thích giết người”.

“Càn quấy hung ác”, Lương Mộ nói, “Ngươi đã quên cha ngươi chết như thế nào sao?”

Sắc mặt Thẩm Trí trắng nhợt, nhìn chằm chằm Lương Mộ mấy lần, nói: “Ta đương nhiên nhớ.”

Kì thực lời vừa nói ra Lương Mộ liền hối hận, nhưng ngại mặt mũi, không thể nói xin lỗi. Hai người ngươi không để ý ta, ta cũng không để ý ngươi, tự mình đi.

Sau đó cũng không biết làm sao liền cùng tiến tới, đem những thứ không thoải mái bỏ qua. Dù sao, bọn họ chỉ có nhau.

11.

Một lần đối phó diễm quỷ, Thẩm Trí nhận ra hắn có dục vọng chiếm hữu đối với Lương Mộ.

Nam quỷ kia khi còn sống là nam kỹ, chết rồi vẫn là một con quỷ xinh đẹp, yêu diễm mị hoặc.

Nó coi trọng Lương Mộ.

Diễm quỷ này đạo hành cao, hai người không cẩn thận trúng chiêu, bị nó trói tại chỗ không cách nào động đậy.

Mắt thấy nó ngồi trên người Lương Mộ, Thẩm Trí tức giận không chịu nổi: “Ngươi đừng chạm sư ca ta!”

Lương Mộ liếc Thẩm Trí, không biết tại sao lúc diễm quỷ kia hôn lêm y chỉ nghiêng nghiêng đầu, cũng không hề né tránh.

Thẩm Trí đối với nụ hôn kia luôn canh cánh trong lòng.

Mười mấy năm hắn vẫn điềm nhiên cho rằng Lương Mộ là của hắn, sẽ không có ai cùng hắn tranh giành. Mãi đến tận khi nhìn thấy Lương Mộ đối với diễm quỷ kia có mấy phần kinh diễm, nhất thời ghen nổ mắt.

Thẩm Trí chợt tỉnh ngộ, lúc này cùng với bình thường thuận miệng nói giỡn không giống nhau. Tương lai một ngày nào đó sư ca hắn sẽ có đạo lữ, sẽ không cả đời trông coi hắn.

Thẩm Trí sờ sờ hai má bị hôn của Lương Mộ. Lương Mộ nắm tay hắn, thần sắc bình tĩnh hỏi: “Làm gì?”

Thẩm Trí được nương chiều đã quen, nghẹn một bụng hỏa, mắng y: “Ta còn tưởng sư ca có bao nhiêu chính kinh, còn không phải thấy con diễm quỷ kia xinh đẹp liền thủ hạ lưu tình!”

Lương Mộ không mặn không nhạt nói: “Ta không có.”

Thẩm Trí: “Chỗ nào không có? Thời điểm nó hôn ngươi ngươi tại sao không né! Ta thấy ngươi rõ ràng là thích thú!”

Lương Mộ nhìn hắn chằm chằm nửa ngày, nói: “Có quan hệ tới ngươi sao?”

Thẩm Trí im lặng.

Lương Mộ lại nói: “Nó bất quá là thân ta một chút, ngươi tại sao lại sinh khí?”

Thẩm Trí không chút nghĩ ngợi liền nói: “Ngươi là sư ca của ta!”

Lương Mộ cười nhạt: “Sư ca bất quá cũng chỉ là sư huynh đệ. Ngươi cũng không phải đạo lữ của ta.”

Thẩm Trí sững sờ.

Lương Mộ nhìn hắn, giữa hai lông mày tựa hồ có mấy phần thất vọng. Y cuối cùng vẫn không nói gì, đem ngọc quý mới chiếm được nhét vào lòng bàn tay Thẩm Trí, nhấc kiếm liền đi ra ngoài.

12.

Thẩm Trí trằn trọc suốt một đêm không ngủ. Hắn giống như hoảng hốt nhận thức điều gì, trong lòng loạn tùng phèo, thấp thỏm không thôi.

Trời còn chưa sáng hẳn hắn đã dậy, chạy ra khỏi miếu thờ hai người ngủ lại. Vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy Lương Mộ trông coi bên ngoài, ôm kiếm chợp mắt.

Lương Mộ rất cảnh giác, Thẩm Trí mới dựa vào gần một chút y liền tỉnh. Mở mắt ra, Thẩm Trí chăm chú nhìn y, kêu một tiếng “Sư ca”.

Lương Mộ “Ừm” một tiếng, nói: “Sắc trời còn sớm, lại ngủ thêm một lát.”

Thẩm Trí đột nhiên ngồi xổm xuống, cùng Lương Mộ mặt đối mặt. Hắn từ từ xích lại gần, tới nỗi có thể nghe thấy hô hấp của đối phương.

Tim Thẩm Trí đập có chút gấp, nói: “Sư ca, ngươi không phải hỏi ta tại sao tức giận, đúng không?”

Lương Mộ lông mày khẽ nhếch, còn chưa kịp nói đã thấy trên môi mềm mại, là Thẩm Trí thân tới.

Bởi vì nụ hôn này Thẩm Trí thở hổn hển, sắc mặt hồng lên, ánh mắt lại sáng lấp lánh.

Lương Mộ sững sờ, vừa mới nói một câu “Ngươi”, Thẩm Trí đã nâng mặt y, mổ mổ đôi môi, hôn lên hai má đã bị người đụng chạm. Hắn giống như cảm thấy không đủ, thậm chí còn cắn một ngụm.

“Bởi vì ngươi là của ta.” Thẩm Trí nói, “Ta không cho người khác sờ ngươi.”

Lương Mộ rũ mắt, nói: “Dựa vào cái gì?”

Thẩm Trí nói: “Ta thích ngươi.”

Lương Mộ giật mình nhìn Thẩm Trí, tựa hồ muốn từ trên mặt hắn nhìn ra sự đùa cợt. Sau một chốc, y ngữ khí bình tĩnh mà nói: “Thích ta?”

Thẩm Trí gật gật đầu.

Lương Mộ nói: “Sau này không cho trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Thẩm Trí ngơ ngác, kêu oan: “Ta không có!”

Lương Mộ không nói tiếng nào. Thẩm Trí lầu bầu nói: “Ta, ta tận lực chú ý.”

Lương Mộ: “Ngươi vừa nói thích ta, nếu còn giống như trước kia sư ca liền không khách khí với ngươi.”

Thẩm Trí nháy mắt một cái, chậm rãi hỏi: “Sư ca, ngươi muốn làm gì?”

Lương Mộ nói: “Bắt nạt ngươi.”

13.

Lương Mộ nói bắt nạt hắn, Thẩm Trí nhìn sắc mặt y, suy nghĩ hồi lâu cũng không nhìn ra y muốn làm sao bắt nạt chính mình.

Bất quá Thẩm Trí không sợ, thậm chí còn có chút mong chờ y sẽ làm sao bắt nạt chính mình.

Dù sao từ nhỏ Lương Mộ đã đối xử tốt với hắn.

Lại qua chốc lát, Thẩm Trí nói: “Sư ca, có phải ngươi đã sớm thích ta hay không a?”

Lương Mộ nhìn hắn, trên mặt như trước bình tĩnh, ngón tay lại vuốt ve kiếm nói: “Ngươi là sư đệ của ta.”

Thẩm Trí mắt sắc, lấy ngón tay đâm đâm bàn tay vuốt ve kiếm của y, cười hì hì nói: “Ngươi xấu hổ!”

Lương Mộ có nề nếp đạo: “Không có.”

Thẩm Trí: “Nói một đằng làm một nẻo. Ngươi một khi xấu hồ liền sờ kiếm. Giống như khi còn nhỏ ở trên núi ta cho ngươi đồ ăn, rõ ràng muốn ăn lại giả bộ nhã nhặn, bị ta nói trúng, trong tay nhất định muốn nắm cái gì___”

Lương Mộ bưng kín cái miệng của hắn, bình tĩnh nói: “Thẩm Trí, trời đã sáng.”

Thẩm Trí chớp mắt, úc thanh. Hắn không cam lòng, đến gần liếm lên lòng bàn tay y. Lương Mộ lập tức thu tay về, nhìn chằm chằm đầu lưỡi đỏ tươi mấy lần mới cưỡng bách chính mình dời đi.

Y nói: “Ta đi lấy nước.” liền chạy.

Thẩm Trí nhìn bóng lưng chạy trối chết của y cười tới không ngừng được, gọi: “Sư ca, ta chờ ngươi trở lại a!”

14.

Lương Mộ đích thực là yêu thích Thẩm Trí.

Không biết từ lúc nào, có thể nhìn một người lâu, ánh mắt liền không thể đặt trên người khác.

Có thể là Thẩm Trí luôn chọc y sinh khí, giận đến nỗi y muốn ném Thẩm Trí không quản nữa.

Cố tình Thẩm Trí chỉ cần gọi y một tiếng, Lương Mộ lại không nỡ, nghĩ thầm “Xem như nể mặt sư phụ.”

Huống hồ Thẩm Trí quá yếu ớt, lại mềm lòng. Nếu là một thân một mình nói không chừng ngày nào đó liền thành ngọc vỡ, hồn phách trở thành vật tu luyện cho yêu ma quỷ quái, mãi mãi không có chỗ nương thân.

Thẩm Trí đang ngủ, Lương Mộ nhìn hắn, nhịn không được đưa tay sờ sờ má hắn, thấp giọng nói: “Thẩm Trí, ngươi chừng nào mới có thể___”

Muốn hắn làm gì chứ? Lớn lên một chút, nghe lời một chút… còn có nhớ tới y nhiều một chút.

Lương Mộ nghĩ vậy nhưng lời ra tới miệng lại nuốt xuống, Thẩm Trí như vậy thật ra cũng không có gì không tốt.

Quá chốc lát, y lại nghĩ “Thẩm Trí dung mạo đẹp, khó trách người khác đều nhìn hắn. Có lẽ do ngọc biến thành, cả người đều lộ ra khí tức cao quý thanh nhã.

Có thể do Lương Mộ từng gặp qua bộ dáng xấu xí của hắn, tâm lý ác liệt không muốn người khác nhìn xem hắn, nghĩ “Không bằng đem Thẩm Trí làm hỏng, khiến vết nứt trải rộng, biến thành một tiểu quái vật. Người gặp người sợ, sẽ không ai dám tới gần hắn.”

Năm năm, dù sư phụ nuôi dưỡng y rất tốt, kì thực, tận trong xương Lương Mộ vẫn là tiểu dã lang lớn lên trong sự giày xéo, hung tàn bạo lệ đều che giấu dưới vẻ mặt bình tĩnh.

Nhưng Lương Mộ không nỡ làm đau Thẩm Trí.

Lương Mộ dùng ánh mắt miêu tả đường nét khuôn mặt hăn. Từ nhỏ tới lớn là y nhìn người này lớn lên, phí hết tâm tư mà dưỡng thành dáng dấp xinh đẹp như vậy, không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước hắn.

Thẩm Trí run rẩy lông mi, nửa tỉnh nửa không. Lương Mộ hờ hững tự nhiên mà thu tay về, chỉ nghe Thẩm Trí kêu một tiếng: “Sư ca.”

Lương Mộ sờ sờ đầu Thẩm Trí, nhìn hắn nói: “Sư ca ở đây, ngủ đi.”

Hết chương 26.

Editor: Tùy Tiện

Chú thích:

(*) Mặt trời ban trưa: ý nói danh tiếng tốt, ai cũng biết

(**) Qua 5 ải, chém 6 tướng: là câu chuyện cũ về Quan Vũ, ý nói rất khó khăn mới đạt được