Minh Hôn - Hoa Quyển

Chương 27: Phiên ngoại 2. tóc bạc



Mùa hè năm nọ, Tống Tiểu Chu phát hiện ra mình già thật rồi.

Ngày đó khí trời rất nóng, cậu mặc xiêm y mỏng ngồi trong phòng xem sổ sách. Bên ngoài náo náo nhiệt nhiệt, là mấy tiểu hài nhi Lục gia đang chơi đùa.

Thư phòng mát mẻ, Lục Hành nằm trên giường nhỏ mệt mỏi buồn ngủ. Giường ngủ rộng rãi, trải đệm trúc, bốn phía đặt băng phiến mát lạnh.

Lục Hành dù sao cũng là quỷ, gặp dương khí hừng hực sẽ không quá thoải mái.

Sổ sách tối nghĩa, Tống Tiểu Chu tập mãi cũng thành quen. Cậu đã không còn là tiểu nô lệ. Phú quý dưỡng người, qua nhiều năm trong lời nói của Tống Tiểu Chu đã lộ mấy phần khí độ mà chính cậu cũng chưa từng phát hiện.

Cậu xoa xoa mi tâm, đi tới bên cửa sổ, đám tiểu hài tử đang ở dưới giàn nho trong sân chơi đuổi bắt, mỗi đứa đều nghịch tới một thân toàn mồ hôi.

Lục gia là đại thương nhân phía nam, gia đại nghiệp đại, ngoại trừ dòng chính Lục Hành còn có vài chi thứ khác.

Lục Huyền chết, Lục gia vô chủ, các chi thứ Lục gia tự nhiên sẽ không chịu để Tống Tiểu Chu một cái “người ngoài” lại xuất thân nô lệ lên nắm quyền. Một đám nổi lên dị tâm, đến nhà chính Lục gia, muốn “bức vua thoái vị”, còn đến rất nhiều người.

Khi đó Tống Tiểu Chu chỉ là một thiếu niên, hoảng đến không được, tay nắm lấy Lục Hành toàn mồ hôi. Lục Hành nhìn cậu cười không ngừng, nói: “Ngươi quỷ cũng không sợ, còn sợ mấy cái lão già này.”

Tống Tiểu Chu lầu bầu nói: “Có giống nhau sao?”

Lục Hành nặn nặn lỗ tai cậu, cười nhẹ: “Đừng sợ, lấy ra khí thế Lục thiếu phu nhân của ngươi a.”

Tống Tiểu Chu liếc mắt nhìn y, hít sâu một hơi, ngẩng đầu ưỡn ngực như ra pháp trường, bước ra ngoài.

Kì thực Tống Tiểu Chu hoàn toàn không cần sợ, bởi trong phòng có đốt sừng tê ngưu.

Thứ này không ai dám đốt, bởi vì nó không chỉ có mùi lạ, một khi dính vào vạt áo sẽ khiến người câu thông với quỷ.

Hương bay khắp phòng, lộ ra dãy bài vị phía sau Tống Tiểu Chu, khiến người người sợ hãi. Bọn họ tự nhiên là đã nhìn thấy vị đang ngồi ở chủ vị cười khanh khách: Lục Hành.

Ngày thường đều là mấy lão cáo già, ban ngày thấy quỷ mặt mũi cũng trắng bệch, sợ đến run rẩy. Lại nghĩ tới Lục Huyền tự dưng chết bất đắc kì tử, không ai còn dám nói cái gì, đối với Tống Tiểu Chu tất cung tất kính.

Kế này là Thẩm Trí nghĩ ra, nham hiểm lại hữu hiệu.

Năm đó được mùa, chủ sự các nơi đều đưa sổ sách tới Lục trạch. Thời gian lâu dài có người còn đánh bạo đem hài tử đưa tới, hy vọng có thể lọt mắt xanh của Tống Tiểu Chu.

Lục Hành dưới gối không con, tương lai ai kế thừa Lục gia, vẫn thật khó nói.

Có hài tử tinh mắt nhìn thấy Tống Tiểu Chu, một đám như đàn ong nhỏ bu lại, thân thiết bi bô gọi “Tống thúc thúc”.

Tống Tiểu Chu tính tình tốt, hài tử đều yêu thích cậu.

Tống Tiểu Chu nở nụ cười, thở dài, cách song cửa nói: “Ngày nóng như vậy, chơi một chốc liền ngoan ngoãn trở về nhà, đừng để cảm nắng.”

Mấy hài tử bĩu môi “À” lên một tiếng, đều có chút yên tĩnh xuống. Một thiếu niên lớn hơn một chút đi tới, lòng bàn tay đầy ắp nho, muốn mang cho Tống Tiểu Chu. Nhóc nói đây là nho mới hái, Tống thúc thúc mau ăn.

Tống Tiểu Chu lấy một quả, rất ngọt. Cậu thân thiết bấm bấm khuôn mặt của nhóc, nói: “Nho rất ngọt.”

Tiểu thiếu niên hai má ứng đỏ.

Tống Tiểu Chu cười. Tiểu thiếu niên cà cà bàn tay hơi lạnh của cậu, đột nhiên kêu một tiếng, chỉ vào một bên tóc mai: “Tống thúc thúc có tóc bạc.”

Tống Tiểu Chu ngẩn người. Thiếu niên nhón chân, nhẹ nhàng nhổ sợi tóc bạc kia đặt trong lòng bàn tay, nói: “Mẹ con có tóc bạc đều muốn con nhổ đi.”

Tống Tiểu Chu nhìn sợi tóc bạc kia nửa ngày mới hồi thần, xoa xoa đầu thiếu niên, nói: “Thúc thúc không cần nhổ. Già rồi thì tốt, già rồi thì tốt.”

Ban đêm, Lục Hành cực kì có tinh thần, ôm cậu nằm trên giường lăn qua lộn lại.

Những năm này Tống Tiểu Chu vì Lục Hành làm rất nhiều việc thiện. Công đực tích một cái lại một cái, lệ khí trên người Lục Hành đều giảm đi không ít.

Tống Tiểu Chu có chút mất tập trung. Lục Hành nắm eo cậu, từ phía sau đỉnh vào, đâm tới Tống Tiểu Chu khẽ kêu mới hỏi cậu: “Đang suy nghĩ cái gì?”

Tống Tiểu Chu nghiêng đầu, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của Luc Hành, ánh mắt rơi trên mặt y, hàm hồ nói: “Muốn ôm.”

Lục Hành khẽ cười, thỏa mãn Tống Tiểu Chu. Hai người mặt đối mặt, đáy lòng giống như có dòng nước ấm áp ôn nhu chảy qua.

Tống Tiểu Chu nhìn khuôn mặt Lục Hành. Quỷ sẽ không già, dung mạo Lục Hành vĩnh viễn dừng lại vào năm y chết đi.

Đã nhiều năm như vậy, Lục Hành vẫn như lần đầu tiên gặp Tống Tiểu Chu. Đó là dáng vẻ cậu yêu thích nhất, ôn nhã đẹp đẽ, trong sáng như ánh trăng. Mặc dù nhìn nhiều năm như vậy, Tống Tiểu Chu mỗi lần nghiêm túc nhìn, đều như trước cảm giác tim đập chân run.

Cậu nói: “Cẩn Chi thật là đẹp mắt.”

Lục Hành liền cười.

Tống Tiểu Chu cưỡi trên người y, đôi mắt sáng lấp lánh, nói: “Hôn nay ta nhổ được một cái tóc bạc.”

Ngữ khí của cậu rất mới mẻ, còn có chút mừng rỡ.

Lục Hành cũng ngơ ngác, nắm cằm cậu nhìn thật kĩ. Ngón cái vuốt nhẹ đuôi mắt đã có nếp nhăn khi cười của cậu, nói: “Tiểu Chu lớn rồi.”

Tống Tiểu Chu lầu bầu: “Không phải lớn, mà là già rồi. Đã sớm lớn rồi.”

Lục Hành cười: “Chỗ nào già rồi.”

Tống Tiểu Chu nhìn mình trong ánh mắt y, mặt mày tiu nghỉu, rầu rĩ nói: “Chỗ nào cũng đều già rồi. Lúc cả đầu đều bạc trắng, trên mặt cũng nhiều nếp nhăn.”

Cậu hỏi Lục Hành: “Cẩn Chi, ngươi không thể ghét bỏ ta.”

Lục Hành nở nụ cười một tiếng, Tống Tiểu Chu cầm tay y, lặp lại: “Ngươi không thể ghét bỏ ta.”

Cậu ngóng ngóng, tựa như tiểu nô lệ ngày đó, một bộ thiếu niên muốn ăn “kẹo đường tình yêu”, nào có nửa điểm giống đương gia Lục gia thận trọng.

Lục Hành hôn môi cậu, ngậm lấy cọ xát, thấp giọng nói: “Chỗ nào có thể a. Ta yêu thích còn không kịp.”

Tống Tiểu Chu là ánh sáng của y.

Có người nào sẽ không thích ánh sáng của chính mình?

Tống Tiểu Chu thỏa mãn, nắm tay y hướng trên người mình sờ sờ, nhỏ giọng: “Ngươi đụng đụng.”

Bàn tay lạnh lẽo của Lục Hành vuốt ve mỗi tấc da thịt của cậu. Tống Tiểu Chu trầm thấp rên rỉ, đồ vật của Lục Hành cắm trong thân thể cậu cũng lớn một vòng. Tống Tiểu Chu giống như phát hiện ra, cắn môi cười rộ lên, nói: “Có thích hay không?”

Lục Hành siết eo cậu, đỉnh vào càng sâu, trầm thấp nói: “Thích.”

Tống Tiểu Chu: “Vậy ngươi sờ nhiều một chút. Già rồi sẽ không cho ngươi sờ nữa.”

Lục Hành: “Tại sao?”

Tống Tiểu Chu đương nhiên nói: “Già rồi không dễ nhìn. Còn có…” Cậu rất nghiêm túc đếm đếm đầu ngón tay, “Già rồi cũng không chịu nổi ngươi làm như thế. Trên giường bị quỷ làm trật eo, truyền đi___”

Còn chưa dứt lời Lục Hành đã cắn môi cậu, nói: “Thừa dịp bây giờ còn muốn, làm đủ một lần.”

Tống Tiểu Chu: “Ai___ ta ngày mai còn muốn dẫn bọn nhóc đến xem hội chùa!”

Lục Hành nhéo má cậu: “Ta mới quan trọng.”

Tống Tiểu Chu làm bộ thở dài, làm sao còn muốn cùng mấy tiểu hài tử phân cao thấp.

Lục Hành ghé lỗ tai cậu, nói: “Nho ăn ngon không?”

Tống Tiểu Chu đánh khẩu khí, nhỏ giọng nói: “Ngươi đã tỉnh sao không gọi ta?”

Lục Hành không tỏ ý kiến.

Tống Tiểu Chu ngẩng đầu lên hôn hôn cằm y, dỗ dành: “Ngươi quan trọng nhất. Ngày mai ngươi cùng đi có được hay không?”

Lục Hành đương nhiên mà nói: “Hảo.”

Toàn văn hoàn.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!