Mình Là 2kx, Mình Là 1

Chương 2



Sáng hôm sau khi luật sư thụ tỉnh dậy cơ thể như muốn rớt ra từng mảnh.

Quá đau, cả người đều đau nhức. Luật sư thụ hùng hùng hổ hổ ngồi dậy mặc quần áo, lúc bước xuống giường ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Một lát sau huấn luyện viên công mới tỉnh dậy, chạy đến phòng vệ sinh tìm luật sư thụ, ôm lấy y từ phía sau, giọng dinh dính, khẽ than phiền:

– Thắt lưng em đau.

?

Cậu đau cậu mỏi á?

Huấn luyện viên công hôn gáy y, nói tiếp:

– Lần sau tới nhà em đi, giường khách sạn mềm quá, ngủ khó chịu.

Luật sư thụ súc miệng với gương mặt chẳng có biểu cảm, không để ý tới cậu, trong lòng nghĩ, cút con mẹ cậu đi, không có lần sau.

Buổi tối hai ngày sau.

Luật sư thụ bị huấn luyện viên công đè trên giường trong phòng ngủ của cậu chịch cho ná thở, y cảm thấy mình như sắp chết, đẩy cậu ra muốn chạy trốn. Huấn luyện viên công nắm mắt cá chân y kéo trở về, lại cắm mạnh vào, tủi thân trông mong nhìn y:

– Anh, đừng đi mà…

Luật sư thụ vừa gọi giường vừa bịt miệng cậu lại, hơi thở mong manh:

– Đừng, đừng gọi tôi là anh

Huấn luyện viên công hơi nghi ngờ, vừa chịch vừa tự hỏi, đột nhiên sắc mặt trở nên hơi là lạ, do dự một hồi mới không được tự nhiên mở miệng:

– Ông xã?

Cơ thể luật sư thụ run lên một cái, bắn ra.

Huấn luyện viên công cười toe toét, trông vừa ngốc vừa đần, dốc sức chịch y, cúi người hôn xuống, vừa hôn vừa nũng nịu:

– Ông xã, chồng ơi…



Con bà nó đệt mẹ cậu.

Huấn luyện viên công cắn lỗ tai y:

– Chồng ơi, anh chặt quá… Xin hỏi em có thể bắn ở trong không?



Còn “xin hỏi” nữa chứ, cậu có bị sao không?

Dĩ nhiên, kết quả là luật sư thụ lại bị bắn vào bên trong.

Y cảm thấy mình bị HIV rồi. Mẹ kiếp.

Luật sư thụ tựa vào đầu giường hút thuốc sau khi hành sự.

Y không nghiện thuốc lá, nhưng mấy lần làm tình này làm y thấy áp lực quá, có chút không chịu nổi, không thể không rút ra một điếu.

Huấn luyện viên công mặc áo phông quần đùi ra khỏi phòng ngủ, lúc trở lại trong tay bưng một ly sữa bò nóng.

Cậu hệt như một con chó bự đứng cạnh mép giường bên luật sư thụ, giơ ly cười ngu:

– Uống không?

Luật sư thụ hút một hơi thuốc lá, liếc cậu một cái:

– Cậu tự uống đi.

Huấn luyện viên công có chút mất mát, cũng không khuyên y nữa. Cậu ngồi xổm bên mép giường ngửa đầu nhìn luật sư thụ hút thuốc. Cả người đối phương trần truồng, đầu vai khoác một cái áo khoác, thân dưới bị chăn che khuất, lộ ra vòng eo thon vừa mạnh mẽ vừa có sức hút. Luật sư thụ lớn hơn cậu mười hai tuổi, có khí chất thành thục mà cậu không có, đó là do cuộc sống rèn giũa mà ra, vừa sâu lắng lại vừa tự tin.

Anh ấy thật đẹp.

Huấn luyện viên công uống một hơi hết sữa bò trong ly, xung quanh miệng dính một vòng sữa màu trắng. Cậu si mê nhìn chằm chằm sườn mặt luật sư thụ, kiềm lòng không đặng tiến lại hôn y.

Có vị đắng của thuốc lá, nhưng huấn luyện viên công vẫn không muốn buông y ra.

Luật sư thụ đẩy cậu, cau mày:

– Được rồi, xuống giường chớ có dính người như vậy.

Huấn luyện viên công bị đẩy ra, mắt lại bắt đầu đỏ lên, lại tự cảm thấy mình mất mặt, nâng tay ôm chặt lấy người ta, chôn mặt vào trên bả vai luật sư thụ.

Luật sư thụ không nhìn thấy mặt cậu, nhưng đoán chắc tám phần mười cậu bạn nhỏ này lại rơi hạt đậu vàng rồi. Y thở dài trong lòng, rốt cuộc vẫn mềm lòng, vỗ lưng huấn luyện viên công một cái dỗ dành như dỗ con nít:

– Thôi thôi thôi, lại đây thơm thơm.

Huấn luyện viên công không động đậy, một lát sau, đầu vai luật sư thụ bị ướt.

Luật sư thụ đột nhiên ý thức được, huấn luyện viên không phải y, mà là một cậu trai tân hai mươi tuổi, đột nhiên lên giường với một gã đàn ông mới gặp vài lần, có lẽ sẽ không xem y là bạn giường, mà xem y như bạn trai.

Mẹ nó! Cái này không thể được!

Chuông cảnh báo trong lòng luật sư thụ cung Ma kết kêu vang, do dự một lát rồi hỏi thẳng:

– Cậu cảm thấy… Tôi là gì của cậu?

Huấn luyện viên công ngẩng đầu lên, khóe mắt hãy còn vương lệ. Vẻ mặt cậu mờ mịt, tựa như bị hỏi phải một vấn đề bao la khó khăn, lúng túng một hồi, ngập ngừng dò xét trả lời:

– Anh là… Ưu Nhạc Mỹ* của em?

(*) “Cậu là Ưu Nhạc Mỹ của mình, như vậy mình có thể nâng niu cậu trong lòng bàn tay.” Một quảng cáo trà sữa kinh điển của Jay Chou, biểu thị cho tình yêu.





Đệt mấy đứa 2kx. Đây là quảng cáo mà mấy đứa 2kx nên xem à?

Thôi được rồi, không hỏi nữa. Luật sư thụ day day điếu thuốc. Việc vạch rõ quan hệ đối với cậu bạn nhỏ này mà nói hẳn là đả kích rất lớn, cứ mơ màng hồ đồ trước đi. Cuộc sống tình dục bây giờ của y mặc dù không êm dịu lắm nhưng miễn cưỡng cũng xem như thoải mái.

Huấn luyện viên công không thích thuê phòng, sau đó luật sư thụ cũng chịu tới nhà cậu.

Nhà huấn luyện viên công thật sự rất giàu. Biệt thự lớn hơn hai trăm mét vuông nằm ở khu tấc đất tấc vàng, khiến người ta ghen tị quá mức. Ba mẹ cậu không ở nhà mấy, không biết làm công việc gì, luật sư thụ không có hỏi.

Không phải y không tò mò, mà là Y CĂN BẢN KHÔNG CÓ THỜI GIAN HỎI.

Nhãi ranh này vừa vào cửa đã hôn y, cởi sạch quần áo, gặm lung tung trên người y. Luật sư thụ đẩy cậu, cậu còn làm bộ khóc thút thít nắm lấy tay y sờ vào thân dưới của mình, nỉ non:

– Anh ơi, em cứng rồi, khó chịu quá đi mất.

Luật sư thụ không có biện pháp, chỉ có thể dỗ dành:

– Đi lên giường.

Huấn luyện viên công bế thẳng y một mạch đến phòng ngủ, sau khi đặt y xuống giường thì tỏ vẻ muốn lạị thôi.

Luật sư thụ bày ra vẻ mặt chết người:

– Có gì thì nói thẳng, đừng có bày ra cái vẻ này cho tôi xem.

Huấn luyện viên công vẫn cứ muốn nói lại thôi.

Luật sư thụ hiểu rồi, nheo mắt lại:

– Lại không muốn đeo bao à?

Huấn luyện viên công ngập ngừng, cúi đầu giống như phạm lỗi. Im lặng một lúc lâu mới lấy dũng khí ngẩng đầu, chân thành cầu xin:

– Có thể… Có thể ngậm bé ciu của em không?

?????

Luật sư thụ thiếu chút nữa sặc nước bọt, hồi lâu sau mới phản ứng được cậu đang nói tới khẩu giao.

Luật sư thụ giận đến bật cười, hỏi cậu:

– Học đâu ra đó?

Huấn luyện viên công có chút ngượng ngùng, nói khẽ:

– Xem ở mấy bộ phim.



*** con mẹ cậu.

Người ta xem phim để chủ động khẩu giao cho nửa kia, còn cậu xem phim để bảo tôi khẩu giao cho cậu hả?

Tâm trạng luật sư thụ không tốt, tức giận từ chối:

– Không được.

Huấn luyện viên công vội vàng dùng cả tay chân bò lên giường, đè y xuống liều mạng hôn, dùng mũi cọ cọ mặt y, ưỡn ưỡn thân dưới, cách quần ma sát bắp đùi y:

– Xin anh đấy chồng ơi.

Luật sư thụ chẳng hề dao động: 

– Dù có gọi papa cũng vô ích.

Huấn luyện viên công cởi dây thắt lưng, vật to lớn kia chọc chọc vào đùi luật sư thụ, trông hệt một cái chày gỗ. Huấn luyện viên công nắm lấy nó, nghiêm túc thành khẩn rao hàng:

– Em tắm nhiều lần lắm, còn thoa sữa tắm nữa, thơm lắm đấy, anh ngửi thử xem.



*** con mẹ nhà cậu!!! Cút!!!

Năm phút sau.

Luật sư thụ khụy gối xuống đất, vừa mắng thầm trong lòng vừa liếm cho cậu. Thứ đồ chơi kia nào có phải kích cỡ bình thường đâu, lúc cương cứng lên càng đáng sợ hơn, y phải há to miệng mới có thể nuốt vào một chút. Lần đầu tiên huấn luyện viên công được khẩu giao, cả người tràn trề hưng phấn, nắm lấy gốc rễ của mình đung đưa trong miệng y, đoạn chọc vào một bên mặt luật sư thụ, chọc cho phần mặt đó bị nhô lên, huấn luyện viên công thấy vậy liền bật cười.

Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc.

Luật sư thụ nhịn xuống, tôi không thèm so đo với tên ngốc. Y hất tay huấn luyện viên công ra, tự giữ phần gốc rồi nâng lên, giúp cậu liếm túi tinh nặng trĩu bên dưới. Toàn bộ khuôn mặt y vùi hết vào đó, liếm ướt xong lại ngậm lấy vật hình trụ của cậu. Huấn luyện viên công rên lên một tiếng, khoái cảm ập tới, luật sư thụ liếm vòng, vừa liếm vừa di chuyển qua lại, phỏng theo động tác giao hợp, cả cây đều ướt sũng nước bọt. Luật sư thụ xuất ra kỹ năng đặc biệt ngậm sâu một cái cho cậu, ngậm xong còn giương mắt nhìn huấn luyện viên công, vừa chạm vào ánh mắt ấy huấn luyện viên công liền bắn ra.

Bingo! Thắng rồi!

Luật sư thụ ung dung thong thả đứng lên, rút khăn giấy ra chùi khóe miệng. Y liếc xéo huấn luyện viên công, giễu cợt cười một tiếng:

– Cậu bạn nhỏ, mới có mấy phút mà đã bắn rồi.

Huấn luyện viên công cúi đầu không nói lời nào.

Luật sư thụ càng đắc ý, cúi người nhìn cậu, nở nụ cười yêu kiều:

– Thế nào, miệng chồng cậu không tệ chứ?

Huấn luyện viên công vẫn không nói lời nào, ngồi cúi đầu ủ rũ.

Luật sư thụ còn chưa phát hiện ra có gì không đúng, vẫn đắm chìm trong niềm vui giành lại được thành trì, nhịn không được làm màu đốt điếu thuốc, hút mạnh một hơi, nheo mắt lại.

Đấu với 8x à, cưng còn non và xanh lắm.

Chờ sau khi luật sư thụ hút xong điếu thuốc mới nhận ra huấn luyện viên công mãi mà không lên tiếng. Y thấy là lạ, đoạn nâng cằm cậu lên để mình nhìn mặt thử, bây giờ mới phát hiện huấn luyện viên công đã khóc hồi lâu, không phát ra tí âm thanh nào, lặng lẽ rơi nước mắt, nhuộm ướt hết cả lông mi.

Luật sư thụ hoảng hốt, tay chân luống cuống giúp cậu lau nước mắt, hỏi:

– Làm sao thế?

Nghĩ lại những lời ngớ ngẩn vừa thốt, vội vàng xin lỗi:

– Tôi nói bậy đấy, lần đầu được khẩu giao ai cũng như thế cả, mấy cậu còn trẻ nên hỏa khí thịnh, bắn nhanh là điều rất bình thường luôn. Đừng khóc mà, anh trai xin lỗi cậu mà.

Huấn luyện viên công lắc đầu, cứ ngồi như vậy ôm chặt lấy y, dán mặt vào eo y. Luật sư thụ không biết làm sao, xoa đầu cậu một cái.

Qua hồi lâu y mới nghe thấy giọng nói của huấn luyện viên công.

– Anh từng làm cái này cho nhiều người rồi à?

Luật sư thụ ngập ngừng một chốc.

Huấn luyện viên công ngẩng đầu, ánh mắt đáng thương, tựa một con chó hoang bị vứt bỏ, cụp tai nhìn y:

– Sau này chỉ có mình em thôi được không?

Không thể đáp ứng cậu ta! Không được chiều bạn giường! Chiều là được đằng chân lân đằng đầu ngay!

Sao mà chỉ có mình cậu được chứ! Cậu mới bao tuổi! Qua hai năm ông đây sẽ đổi người mới! Cậu thì biết cái gì!

Nhưng nhìn cặp mắt kia, luật sư thụ không thốt nên lời.

Cuối cùng y vẫn không lên tiếng.