Mình Là 2kx, Mình Là 1

Chương 3



Tạ Vọng nhận một án hình sự, mấy ngày nay bận đến nỗi chân không chạm đất, ngày ngày tới lui giữa trại tạm giam và văn phòng luật, cơm cũng quên cả ăn. Chờ đến lúc y nhớ ra mình lâu rồi chưa tới phòng gym thì đã hơn mười ngày trôi qua.

Đến tiết học, Triều Bắc Sơn sẽ gửi wechat hỏi hôm nay y có qua không, trừ cái này ra thì hai người không trao đổi gì hơn.

Trong dự liệu.

Ngày đó chó bự ôm hông y dõi mắt trông chờ một đáp án, y dùng im lặng né tránh. Ngay lập tức, y thấy ánh sáng trong mắt Triều Bắc Sơn dần dần ảm đạm, buông tay đi tắm, không thèm nói với y lời nào nữa. Vốn Tạ Vọng muốn chờ người ra rồi nói chuyện đàng hoàng với cậu, nhưng đúng lúc nhận được cuộc gọi từ khách hàng bảo sắp tới văn phòng luật, vì vậy y đành phải không từ mà biệt.

Tạ Vọng thở dài, ngả người tựa vào lưng ghế, suy đi nghĩ lại.

Trước mắt y có ba lựa chọn: Một, từ giờ không lui tới nữa, xong lớp học này coi như không quen nhau; hai, nói rõ cho cậu biết y chỉ muốn tìm bạn giường chứ không muốn yêu đương, để cho đối phương lựa chọn có muốn tiếp tục mối quan hệ thể xác này hay không; ba, đáp ứng cậu.

Đáp án rõ ràng.

Trông Tạ Vọng dễ nói chuyện không hay tức giận thế thôi chứ rất cố chấp, thậm chí là cứng đầu. Công việc của y khiến y thiên về mặt lý trí hơn, y biết mình chỉ cần tình dục, tình cảm là chuyện sai lầm. Hơn nữa, dù xét ở khía cạnh nào thì Triều Bắc Sơn cũng không phải là đối tượng thích hợp để nói chuyện yêu đương. Dù cho sau này Tạ Vọng y cần một đoạn tình cảm ổn định thì người đó cũng không thể nào là một đứa trẻ to xác 2kx.

Cho nên chắc chắn y sẽ không chọn cái thứ ba.

Còn hai cái trước… Ngón tay Tạ Vọng gõ gõ mặt bàn, trong lòng đã có quyết định.

Y rất thích khuôn mặt và cơ thể của Triều Bắc Sơn, y thừa nhận mình là một tên nhan khống thèm muốn sắc đẹp người trẻ tuổi. Hiếm khi thấy một gay chất lượng cao như thế, vì chuyện này mà ầm ĩ không nói rõ với nhau thì quá đáng tiếc. Ngoài ra, mặc dù Triều Bắc Sơn còn nhỏ tuổi nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, mình không nói gì mà đã thay đối phương quyết định cắt đứt là thiếu tôn trọng.

Tốt nhất là giao quyền lựa chọn cho Triều Bắc Sơn.

Tạ Vọng có ý định rồi nên không do dự nữa, xách túi tập gym ra khỏi phòng làm việc. Lúc đến phòng gym Triều Bắc Sơn đang dạy lớp một kèm một cho người khác, học viên là một cô bé còn rất trẻ, mặc áo phông Givenchy, chân mang AJ, có vẻ để mặt mộc nhưng đẹp vô cùng. Ánh mắt cô bé kia nhìn Triều Bắc Sơn hết sức nóng bỏng, bộ ngực đầy đặn vô tình cố ý chạm vào người Triều Bắc Sơn, nhưng dù ánh mắt có quyến rũ đến đâu thì cũng như nhìn một tên mù, từ đầu đến cuối Triều Bắc Sơn cứ thất thần mãi.

Bên này là khu dạy riêng một kèm một, phải có thẻ mới vào được. Tạ Vọng vừa bước tới thì vang lên âm thanh nhắc nhở, Triều Bắc Sơn vô thức liếc mắt ra phía cửa, vừa nhìn một cái là đầu óc cứ như trên mây.

Tạ Vọng cười cười với cậu, dùng khẩu hình nói: “Cậu làm việc trước đi.”

Triều Bắc Sơn xem hiểu, nhưng không sao khống chế được ánh mắt của mình được, cứ như mọc trên người Tạ Vọng vậy. Cô bé kia đang tập bodyweight squat*, hỏi cậu một câu nhưng cậu không trả lời, nương theo ánh mắt cậu nhìn qua bên này, nhất thời có hơi mất hứng. Nom có vẻ cũng là đại tiểu thư được nuông chiều, không nể mặt Triều Bắc Sơn mà chất vấn:

– Làm gì vậy? Trong giờ học có thể tập trung chút không

(*) gốc là 坐深蹲 – tui so hình thì thấy tư thế kia có vẻ giống nhất, nếu sai mọi người nhắc tui nhé.

Triều Bắc Sơn vội vàng xin lỗi, không dám lơ là nữa, thành thật dạy cho xong tiết học. Túi của cô bé kia đặt trên ghế Triều Bắc Sơn, lúc cô lấy túi thì nhìn Tạ Vọng một cái, cau mày hỏi:

– Anh cũng là học viên của huấn luyện viên Triều hả?

– Anh là anh họ của cậu ấy.

Tạ Vọng nói dối không chớp mắt, cười tao nhã lễ phép:

– Em họ anh còn nhỏ nên gây phiền cho em quá, anh thay mặt nó xin lỗi em.

Vẻ mặt cô gái mới rồi còn có chút phức tạp, lúc nghe thấy y là anh họ của Triều Bắc Sơn thì mi tâm dãn ra, mặt mày thả lỏng, cũng mỉm cười đáp lại:

– Không sao đâu.

Triều Bắc Sơn đứng bên cạnh nghe hết toàn bộ, mặt không khỏi ửng hồng. Chờ cho cô bé kia đi rồi cậu lập tức ngồi xổm xuống bên chân Tạ Vọng, ánh mắt sáng lên, cười lộ ra hàm răng ngay ngắn chỉnh tề:

– Sao hôm nay lại có thời gian tới đây thế?

– Hết bận rồi.

Tạ Vọng cũng không ngại trán cậu đổ đầy mồ hôi, duỗi tay xoa xoa tóc mái cậu một phen, dính mồ hôi đầy tay:

– Sau này tôi tới lớp như thường.

Triều Bắc Sơn cười không thấy mắt đâu, xoa tay liên tục, nói:

– Được, được.

Tạ Vọng nghĩ trong lòng, thật con mẹ nó ngốc.

Hai người học xong thì ăn ý cùng nhau trở về nhà Triều Bắc Sơn. Nhà vẫn tối đen như trước, hai người vừa vào cửa đã dây dưa với nhau. Triều Bắc Sơn muốn y, Tạ Vọng cũng không làm một khoảng thời gian rồi, dục vọng va vào dục vọng, thiên lôi câu địa hỏa* gây ra động tĩnh lớn. Ôm hôn quấn quýt loạng choạng bước về phía phòng ngủ, quần áo cởi ra vứt dọc đường đi, khi ngã xuống giường tiếng thở dốc của hai người nặng nề đến đáng sợ.

(*) 天雷勾地火 – thiên lôi câu địa hỏa: lửa trời dẫn động lửa đất, ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa các cặp đôi.

Tạ Vọng cầm gel bôi trơn, bị Triều Bắc Sơn lấy đi. Y hơi buồn cười:

– Làm gì đấy?

– Em giúp anh làm.

Triều Bắc Sơn vươn tay bật đèn, Tạ Vọng bị chói nhắm vội mắt lại. Lúc mở mắt ra Triều Bắc Sơn đang nặn gel bôi trơn vào lòng bàn tay, mím môi, như thể đang thực hiện một nhiệm vụ quan trọng vậy. Cậu nắm mắt cá chân Tạ Vọng kéo người y mở rộng ra, tham lam nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư kia, kế đó bôi hết thứ trong tay lên. 

Gel bôi trơn có chút lạnh, Tạ Vọng vô thức tránh đi. Triều Bắc Sơn đè y không cho phép y cử động, ánh mắt rất hung, nhưng giọng điệu lại không đủ tự tin, thậm chí có chút cầu khẩn:

– Đừng cử động, để em làm cho.

Tạ Vọng bị cậu chọc cười, giơ tay đầu hàng:

– Được được được.

Triều Bắc Sơn ôm y phát điên cả đêm, làm tới mức thân dưới Tạ Vọng dâm loạn lộn xộn, gel bôi trơn hòa lẫn tinh dịch, cái mông cũng dính nhơ nhớp. Thế nhưng thứ đồ kia vẫn còn cứng mãi, lại thúc vào trong, giọng Tạ Vọng đã khàn đến mất tiếng, đưa tay rút thứ đồ chơi kia ra khỏi cơ thể:

– Đủ rồi mà.

Triều Bắc Sơn dùng sức nắm lấy tay y, cúi người hôn y đến nỗi không còn rảnh để nói chuyện nữa. Thân dưới dập vào mông y vang lên từng tiếng, vừa hung ác vừa cố chấp, khi bắn vào còn hung hăng cắn bả vai Tạ Vọng, lẩm bẩm:

– Nhớ anh lắm… Anh ơi…

Tạ Vọng được cậu ôm đi tắm. Y uể oải nằm trong bồn tắm, nhìn nhãi con bận tới bận lui phục vụ y, hờn đến ngứa răng. Triều Bắc Sơn cầm khăn mới lau người cho y, chỉ mặc độc một chiếc quần lót đứng cạnh bồn tắm, bị Tạ Vọng nhéo lỗ tai thì lập tức kêu rên.

Tạ Vọng túm đầu cậu kéo qua, mắng:

– Cậu con mẹ nó được làm từ sắt à?

Từ nhỏ tới lớn thành tích Triều Bắc Sơn không tốt lắm, thường xuyên bị giáo viên nhéo lỗ tai, lỗ tai trời sinh nhạy cảm vừa chạm vào đã đỏ ửng, đau đến mức không còn hơi sức đâu tập trung trả lời câu hỏi, chỉ muốn chuyện này trôi qua nhanh nhanh, vội vàng nói lớn:

– Không, không phải mà! Làm từ thịt, thật đó!



Não tàn.

Chắc chắn là não tàn.

Tạ Vọng ngâm mình trong nước nóng, mặt u ám thả lỏng tay. Y nhìn Triều Bắc Sơn đỏ bừng đôi tai thành thật lau chân giúp y, chợt nhớ ra mình còn có lời muốn nói. Lúc này hẳn phải đốt một điếu thuốc, nhưng điều kiện hạn chế, Tạ Vọng không thể giả vờ tạo ra bầu không khí trò chuyện nghiêm túc được, đành phải ho khan một tiếng, ra vẻ nghiêm túc:

– Nhóc Triều này.

Chỉ số thông minh của Triều Bắc Sơn không đủ để chống đỡ chiêu của y, lập tức buông khăn, ngoan ngoãn đáp lời:

– Dạ.

Cặp mắt kia đẹp quá mức, mí mắt mỏng, hốc mắt sâu, lông mi vừa dài vừa cong, thiên về dáng dấp của người da trắng. Tròng trắng mắt ít nhưng sáng, con ngươi đen láy, rạng rỡ lấp lánh dưới ánh đèn, tựa một con sói. Nhưng Triều Bắc Sơn lại không tận dụng tốt đôi mắt này, ánh mắt luôn trong veo hiền lành, vừa nhìn là biết dễ lừa.

Tạ Vọng hơi nhổm người dậy, cánh tay thả lỏng khoác lên thành bồn tắm. Y vốn định dùng tư thế thoải mái cởi mở này để bắt đầu cuộc trò chuyện, để cho đối phương bớt cảm thấy bị áp bức, nhưng ngay giây tiếp theo đã bị Triều Bắc Sơn vươn tay bắt lấy, còn toét miệng cười ngây ngô với y.

Tạ Vọng: …

Thôi được rồi, không được lạc đề. Tạ Vọng cố gắng xem nhẹ nhiệt độ trên tay, mở miệng nói:

– Tôi ấy mà, tương đối sợ phiền toái, không muốn đụng vào bất cứ chuyện phiền phức nào. Công việc của tôi khiến tôi rất căng thẳng, không còn hơi sức đâu mà đi yêu với chả đương. Tình trạng của chúng ta bây giờ… Có thể, nhưng không thể tiến xa hơn nữa, tôi không cho được, cậu hiểu chứ?

Lần đầu tiên Triều Bắc Sơn né tránh ánh nhìn của y.

Cậu cúi đầu ngồi ủ rũ, vì mới tắm xong nên tóc vẫn còn ướt, có vài sợi dính vào trán. Lông mi thật dài từ từ run lên, tựa như đang cố gắng kiềm nén cảm xúc nào đó, nhưng cơ thể vẫn hơi run rẩy. Tay Tạ Vọng bị cậu bóp đau, nhưng từ đầu đến cuối Triều Bắc Sơn không chịu buông y ra mà tự mình tiêu hóa mấy lời nói kia, nhẫn nại chịu đựng, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Tạ Vọng nhìn mà không đành lòng, vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị Triều Bắc Sơn che miệng lại.

Triều Bắc Sơn rơm rớm nước mắt, thảm hại vô cùng, trong mắt tràn đầy cầu xin và tủi thân, nghẹn ngào nói:

– Đừng đuổi em đi, em nghe theo anh hết mà.

Tạ Vọng thở phào nhẹ nhõm, muốn nói chuyện nhưng Triều Bắc Sơn vẫn che kín miệng y không chịu buông tay. Y hơi khó hiểu, chỉ thấy nước mắt Triều Bắc Sơn không ngừng chảy, trong thoáng chốc mắt đã hơi sưng.

– Em không dám nghe – Giọng cậu mang theo nức nở, nói rất chậm: “Đừng nói, xin anh.”