Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 26



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

QAQ chính là icon biểu cảm khóc thút thít đến thảm thương thường được dùng để thể hiện sự đáng yêu.

Lục Cảnh thừa nhận cậu bị sự đáng yêu này chinh phục rồi.

Nhưng tâm trạng Lương Thần lúc này hoàn toàn toàn nghiêm túc, cô ngồi dậy, bật đèn, suy nghĩ nửa ngày, xem xét tìm từ.

Phải đối mặt thì trước sau gì cũng phải đối mặt.

Tranh Tử: "Nếu là vì lần trước đùa giỡn xúc phạm đến cậu thì cho tôi xin lỗi, tôi và trợ lý bình thường nói chuyện với nhau khá thoải mái, nhưng không có ý gì khác."

Đại Thần: "Ý gì khác là ý gì?"

Lương Thần bó tay, sao sinh viên ngày nay đều thích hỏi tới, không thể cho ngyời ta một đường lui sao?

Tranh Tử: "Không có ý gì đâu, tóm lại cậu cho tôi xin lỗi."

Lương Thần nghiêm túc như vậy ngược lại làm Lục Cảnh hơi không biết phải làm sao.

Cậu đang nghĩ ngợi, đột nhiên một tia sáng chiếu vào căn phòng tối đen, ông nội cậu ghé đầu vào nói: "Trễ vậy rồi sao còn chưa ngủ? Còn nghịch di động, đám trẻ mấy đứa chỉ biết chơi di động."

Lục Cảnh ấn tắt màn hình điện thoại nói: "Con ngủ giờ đây."

Ông nội nhẹ nhàng đóng cửa, hai giây sau, lúc Lục Cảnh vừa mở điện thoại ra thì ông nội bỗng đẩy cửa vào nữa, "Bị ông bắt quả tang rồi nha! Còn không đi ngủ!"

Lục Cảnh thở dài, nhét điện thoại di động dưới gối đầu, ông nội lúc này mới hài lòng mà rời đi.

Nghe được bên phòng bên không có động tĩnh, Lục Cảnh lại mở di động, thấy Lương Thần gửi cho cậu mấy tin nhắn, cảm xúc thay đổi rõ ràng.

Hộp tinh ngàn năm: "Thực xin lỗi."

Hộp tinh ngàn năm: "Tôi thay tôi và trợ lý xin lỗi."

Hộp tinh ngàn năm: "Cậu đâu rồi?"

Hộp tinh ngàn năm: "Làm gì vậy?"

Hộp tinh ngàn năm: "Thôi bỏ đi, ngủ ngon."

Hộp tinh ngàn năm: "Cậu có chấp nhận lời xin lỗi của tôi không? Nếu không thì nói tôi nghĩ cách khác."

Hộp tinh ngàn năm: "Bằng không tôi ký tên cho cậu? Chữ ký độc nhất vô nhị?"

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: "Chữ ký độc nhất vô nhị là sao?"

Hộp tinh ngàn năm: "Chính là chỉ có mình cậu có."

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: "Người khác đều không có?"

Hộp tinh ngàn năm: "Không có."

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: "Vậy được."

Hộp tinh ngàn năm: "Có thể chuộc lỗi không?"

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: "1"

Hộp tinh ngàn năm: D

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: "111"

Hộp tinh ngàn năm: D

Nam khách quý của Trân Ái Lục Cảnh: "11111111111111111111111111111"

Lục Cảnh cuối cùng cũng không kiềm được mà nhoẻn miệng cười.

Tâm trạng lúc này giống như ở bầu trời đêm hè, nhìn ngôi sao sáng chói nhất bầu trời nghĩ xa vời không thể với tới không ngờ rằng duỗi tay một cái là có thể chạm đến rồi.

*

Thấy hồi âm của cậu, Lương Thần thầm nghĩ tảng đá luôn đeo trong lòng mấy ngày nay đã dỡ xuống được rồi. Cậu fans nhỏ này quả nhiên là fans cứng tốt, chỉ cần ký tên một cái là có thể giải quyết được, nếu biết sớm thì đã không rối bời lâu như vậy.

Lương Thần nhìn di động, khóe miệng dần nở một nụ cười.

Một đêm yên giấc không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Dĩ Tình sau khi nghỉ phép trở về cùng Viên Kha Kha và Tiểu Vũ, đã đưa cô thẳng đến công ty Khoa học kỹ thuật Bác Viễn.

Công ty Khoa học kỹ thuật Bác Viễn là công ty Internet nằm ở thành Tây, từ chỗ Lương Thần ở đi qua phải hơn một tiếng đi xe. Lương Thần ngủ một giấc trên xe, khi tỉnh lại cũng vừa đúng lúc đến cửa công ty.

Thời gian phát sóng trực tiếp trong hợp đồng là từ hai giờ đến bốn giờ, nhưng bàn bạc mấy mục hợp tác cũng mất mấy giờ trong lúc người phụ trách mời cơm ở khách sạn gần đó. Sau khi mọi chuyện chuẩn bị ổn thỏa, Lương Thần ngồi vào chuẩn bị phát sóng trực tiếp.

Người phụ trách chương trình lần này là một thanh niên khoảng 27 - 28 tuổi, mọi người trong công ty đều gọi anh là Tiểu Long, trước khi phát sóng, anh rót cho Lương Thần một ly nước ấm, Lương Thần nhận lấy uống một ngụm lớn.

Lương Thần uống xong rồi nói: "Có nước chanh không? Nóng ấy."

Tiểu Long lập tức gọi người ra ngoài mua, "Dưới công ty có quán bán đồ uống nóng, vài phút là có."

Anh kéo một cái ghế lại ngồi ở chỗ máy quay không quay tới nói: "Căng thẳng?"

Lương Thần gật đầu: "Có một chút, em chơi gà lắm."

Không sao, anh nhận ra em chơi gà —— Tiểu Long suýt nữa thì buột miệng nói ra, lời vừa đến miệng thì chuyển thành: "Không sao, khán giả xem phát sóng trực tiếp chỉ để cho vui thôi, nếu muốn xem đại thần thì đã đi xem mấy trận thi đấu rồi, mọi người  đều vì yêu thích em mà đến xem."

Lương Thần bình tĩnh lại, thầm nghĩ vì mấy trăm vạn, hai giờ đồng hồ nhắm mắt sẽ qua đi.

Cách thời gian phát sóng còn mười lăm phút, phòng phát trực tiếp đã có rất nhiều người vào chờ xem, một phần là fans của Lương Thần, một phần là chờ xem biểu diễn "Thuận gió". Số lượng hai bên khá cân bằng, Tiểu Long cười híp mắt khi nhìn thấy số nhảy liên tục trên màn hình.

Còn vài phút cuối, trợ lý Tiểu Long mang nước chanh nóng đến.

Lương Thần uống một ngụm, nước trái cây chua ngọt gột rửa chút căng thẳng còn sót lại, cô vào steam, mở giao diện phát sóng trực tiếp, màn chữ lập tức ồ ạt hiện lên, chào hỏi Lương Thần. Vài phút sau, màn chữ đồng loạt hiện lên: [Đầu tiên xin kính trước bài Thuận gió!]

Nhìn thấy màn chữ không có ác ý này, Lương Thần chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, nói tinh quái nhất là người trên mạng quả nhiên không sai.

Cô lấy giọng, suy nghĩ xem nên dùng cách chào hỏi như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy cách chào hỏi cơ bản "Chào mọi người, tôi là Lương Thần." là thích hợp nhất, nhưng giây kế tiếp thì cảm thấy mình gò bó quy củ quá thì không đáng với thù lao nhận được, đang băn khoăn thì giao diện trò chơi xuất hiện. Lỡ mất thời điểm chào hỏi tốt nhất làm cho Lương Thần lại càng không biết nói gì, cô chỉ có thể miễn cưỡng vào trò chơi.

Tiểu Long bên cạnh có ý bảo cô nói gì đó nhưng Lương Thần lại là một người chậm nhiệt nên lúc này chỉ có thể gượng gạo mở miệng: "Chào mọi người, tôi là Lương Thần."

Nói xong, cô tự cảm thấy như vậy chắc chắn tẻ nhạt, vì thế lại bỏ thêm một câu: “Không biết nói cái gì, chi bằng tôi hát cho cả nhà nghe một bài nhé?”

Màn chữ lập tức sôi trào

[Tôi chọn Thuận gió!]

[Thuận gió!]

[Hát Thuận gió!]

……

Lương Thần nghĩ, hát thì hát, lúc đang chuẩn bị hát thì Tiểu Long ra hiệu cho cô nhấn phím T, ý là mở toàn bộ âm thanh lên.

Lương Thần tuy không biết là để làm gì nhưng vẫn làm theo.

Tiến vào quảng trường Tố Chất, cô mở toàn bộ âm thanh lên, tằng hắng hai tiếng, bắt đầu hát.

Ban đầu, ở quảng trường Tố Chất, mọi người chưa biết chuyện gì, vẫn chạy tán loạn khắp nơi. Khoảng 20 giây sau, một đám người có phản ứng, Lương Thần?

Không ít người biết hôm nay Lương Thần sẽ phát sóng trực tiếp trên Thử Tiêu nhưng không nghĩ thế mà lại chơi cùng trận với cô?

Hai mươi giây lại trôi qua, quảng trường Tố Chất lại xuất hiện một cảnh này, cả đám người đều đứng tại chỗ, nhìn xung quanh, mồm năm miệng mười tán gẫu, chủ yếu là thảo luận xem có phải chính Lương Thần đến không, Lương Thần bình tĩnh nói: "Là tôi."

Vừa dứt lời, trò chơi liền thay đổi đến trên bản đồ.

Lương Thần không nghĩ nhiều, lập tức xem đường bay, cuối cùng quyết định nhảy nơi cô quen thuộc nhất là khu biệt thự.

Bởi vì là đấu đơn, Lương Thần cực kỳ cẩn thận, sau khi rơi xuống đất liền chơi cẩn thận an toàn.

Nhưng cô không biết chính là ở trong trận đấu, cô gặp không ít người vừa gặp liền hỏi: “Bạn có phải là Lương Thần không?”

Rất nhiều người nước ngoài bị hỏi đến ngơ ngác.

Trận này cực kỳ hòa hữu, có thể gọi là  “Tuyệt địa tìm Lương Thần”.

Không lâu sau Lương Thần cũng gặp một người như thế.

Người kia từ cầu thang lên lầu, yên lặng không một tiếng động mà đứng sau lưng Lương Thần hỏi: "Chị có phải là Lương Thần không?"

Lương Thần là người thứ ba mà cậu ta hỏi.

Lương Thần sợ tới mức trốn vào căn phòng nhỏ không dám ra, "Là tôi, cậu đừng giết tôi nha."

Giọng nói đặc trưng làm người kia tin ngay không chút nghi ngờ, cậu ta lập tức ném ra một cái hộp cứu thương, "Nữ thần, cái này em tặng cho chị!"

Nam sinh hồn nhiên, nghe thì có vẻ tuổi không lớn.

Lương Thần nói: “Thật à?”

“Không tin?” Người nọ lập tức ném súng, “Em ở đây chỉ có một khẩu 98k, chị muốn lấy không? Nếu chị muốn em có thể cho chị viên đạn cuối cùng của em luôn."

"Không, không cần đâu." Lương Thần chậm rãi bước đến bên cậu, nhặt lấy hộp cứu thương, "Cám ơn nha."

Người nọ nói: “Chạy độc không? Em hộ tống chị, em dùng khẩu 98k siêu lắm”

“Thật à?” Lương Thần nói, “Cậu không giết tôi à?”

“Không giết!” Giọng nói người kia kích động đến rung rung, "Em đi tìm xe, chị chờ em!"

Nói xong liền xoay đầu bước xuống lầu, Lương Thần chạy ra cửa sổ nhìn, cậu ta quả nhiên tìm được một chiếc xe, đang chờ Lương Thần ở dưới lầu.

Lương Thần bán tín bán nghi mà vào xe, nghĩ dù sao cũng là trò chơi, tin tưởng cậu ta trước đã.

Lúc này ngoài màn chữ mọi người cười như điên.

Người nọ thấy Lương Thần lên xe, vui vẻ vừa lái xe vừa nói: "Khi nào chị ra album vậy?"

Lương Thần đang định trả lời, đột nhiên nhìn thấy phía trước có người, cô hoảng hồn la lên: "Có người!"

Người phía trước cũng nhận ra đây là đấu đơn mà lại có hai người, trong lòng lớn mật đoán, bấm phím S chạy đến sau xe, nói:"Là Lương Thần à?"

Lương Thần nói phải, tài xế bên cạnh cũng nói: "Người anh em, tham gia đội bảo kê của tôi không?"

"Bà nó! Trâu bò quá!" Người nọ lập tức lên xe, "Tôi, tôi có phải nên nói gì không nhỉ?"

Tài xế tiếp tục lái xe nói: "Tôi vừa mới tặng một cái túi cứu thương, cậu thì sao?"

"Lát xuống xe em tặng chị mười băng vải được không? Em nghèo lắm!"

Lương Thần: “……”

Cứ như vậy, từ khu an toàn vòng đầu tiên đến vòng cuối cùng, đội bảo kê của Lương Thần từ một người đã thành sáu người, bốn người ngồi trên xe jeep, hai người chạy mô tô mở đường, nhìn rất giống cảnh duyệt binh.

Lương Thần không hiểu được suy nghĩ của những người này.

Trên suốt đường đi, nhìn thấy không phải bạn liền nổ súng, sáu người không thể đánh bại, hộ tống Lương Thần thẳng đến vòng chung kết. Dọc đường đi, sáu người bảo kê cùng nhau hát "Cả nhà tương thân tương ái", cảm xúc tràn đầy, cảm động lòng người, ai không biết còn tưởng rằng đó là một tổ chức tà giáo tẩy não nào đó.

Đến cuối cùng, một ván đấu, Lương Thần một phát súng cũng chưa bắn, sống đến vòng chung kết, trong túi đầy vật phẩm, đều là do bọn họ "hiến" mà có. Chuyện này không ai đoán được, màn chữ ồ ạt, Lương Thần vừa miễn cưỡng vừa buồn cười nói: "Hiện tại chỉ còn bảy người chúng ta còn sống, làm sao đây?"

Lúc này, người đầu tiên Lương Thần gặp nói: "Em là Hà Xuyên! Xuyên trong sông núi đó, nữ thần, chị nhớ kỹ tên em nha! Phải nhớ kỹ nha! Em đưa chị đi ăn gà!"

Nói rồi cậu chạy lại vách núi nhảy xuống.

Lương Thần:???

Chưa kịp phản ứng thì người khác lại nói: "Em là Lưu Vân Hạo! Là mây trên trời, hạo trong trời đất mênh mông! Xin chị nhớ kỹ em!"

Nói xong, cậu cũng nhảy xuống.

Vài phút sau, bốn người còn lại cũng lần lượt báo tên họ rồi nhảy xuống vực, là cảnh tự sát có trật tự nhất.

Khi người cuối cùng nhảy xuống, màn hình xuất hiện chữ “Đại cát đại lợi, buổi tối ăn gà", Lương Thần ngơ ngác không biết làm sao chỉ mỉm cười mơ hồ.