Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 27



Tiểu Long đã sớm cười bò, một phần vì diễn tiến quá ngoài dự đoán, một phần anh có thể dự kiến mức độ thảo luận sau trận đấu này có thể mang về cho anh không ít tiền thưởng, còn đối với người đang xem phát sóng trực tiếp đã bị diễn biến này làm cho bất ngờ đến trợn mắt há mồm, còn có loại thao tác này sao?

Chính Lương Thần cũng không ngờ tình hình diễn ra theo hướng này, sau khi kết thúc trận, cô nghỉ một chút ở sảnh trò chơi rồi lại vào trò chơi lần nữa.

Hai giờ trong trò chơi thoáng cái đã trôi qua. Sau khi Lương Thần rời trò chơi thì thấy hai cánh tay đau nhức giống như vừa tập gym xong, khi cô đứng lên dãn gân cốt thì Tiểu Long đưa cho cô một ly nước ấm, cười hề hề nói: "Hiệu quả phát sóng hôm nay cực kỳ tốt, hợp tác vui vẻ!"

Hiệu quả đương nhiên tốt, trận đầu tiên đã tạo ra hiện tượng mới, mấy trận sau hình thức chuyển phát nhanh thay đổi muôn hình vạn trạng, khán giả phòng phát sóng trực tiếp xem cực kỳ vui vẻ, tặng quà tới tấp. Lương Thần về sau cũng thoải mái hơn, dù sao mọi người đều biết trình độ thật của cô nên cũng không cần thi đấu căng thẳng, hoàn toàn thả lỏng, tâm thái nhẹ nhàng.

Viên Kha Kha và Tiểu Vũ đến xoa bóp bả vai giúp cô, Lưu Dĩ Tình và người phụ trách bên công ty Khoa học kỹ thuật Bác Viễn tiếp tục bàn hoạt động kế tiếp.

Đang rảnh tay, Lương Thần mở di động lướt Weibo.

Mặc dù cô để mình thư thả nhưng cô vẫn muốn xem đánh giá trong vòng bạn bè một chút.

Tìm kiếm mấy chữ “Lương Thần”, “Tuyệt Địa Cầu Sinh”, “Ăn gà” thì Weibo trả ra kết quả khá nhiều, chủ yếu đều là bàn tán diễn tiến của trận đấu đầu tiên, có thể thấy mọi người xem rất vui vẻ. Chỉ có duy nhất một dòng trạng thái không giống ai của tài khoản "66dashun" là: Bà mẹ kỹ thuật bắn súng của Lương Thần quả thật là hên xui quá ha ha ha, lại còn xài khẩu 98k nữa chứ ha ha ha ha ha ha ha."

Lương Thần nghĩ, tôi ghim anh rồi nha, uổng công tôi xem phát sóng trực tiếp của anh rồi lại còn khen anh trước mặt Lục Cảnh nữa.

Lương Thần mở bình luận, nhìn lướt qua một cái, bình luận đứng đầu quá quen mắt.

Herman: "Tôi dạy đó, rồi sao? �"

66dashun trả lời: "???"

Không ít fans tỏ vẻ hết hồn, kỹ thuật bắn súng của Lương Thần hóa ra là do Herman dạy sao? Nhưng cũng không ai nghĩ nhiều, hiện nay mấy ngôi sao quen biết với mấy đại thần trong trò chơi cũng không phải chuyện hiếm gì, còn chơi cùng nhau và phát sóng trực tiếp nữa, cho nên fans rất háo hức mong chờ Lương Thần và Herman cùng nhau phát sóng trực tiếp.

Kéo xuống một chút thì Lục Cảnh trả lời lại: "solo."

66dashun: "??? Chơi thì chơi, quy tắc cũ, ai thua thì phải tự nhận mình là gà nhất châu Á."

Lương Thần cười, solo cái quỷ gì, tôi làm cậu mất mặt đến thế sao?

Huống chi trò chơi này không thể solo, Lương Thần cũng chỉ nghĩ Lục Cảnh đùa thôi.

Cô vào Weibo của Lục Cảnh, tài khoản chỉ có bốn năm vạn fans, Weibo cũng chỉ có mười mấy trạng thái, toàn là tin hệ thống. Lương Thần nghĩ ngợi, nhấn vào nút Theo dõi, trạng thái góc trái bên dưới lập tức chuyển thành Theo dõi lẫn nhau.

Cô cười tủm tỉm cất di động, quay đầu lại nhìn, Lưu Dĩ Tình đang đứng ở cửa vẫy tay với cô.

“Chúng ta có thể đi rồi, cuối tuần bàn hợp đồng chị đến là được.”

Lương Thần đứng dậy, sau khi chào tạm biệt Tiểu Long thì cùng nhóm trợ lý đi ra thang máy.

Thang máy đang ở tầng 1, màn hình hiển thị thang máy đang đi lên tầng 14.

Thời gian chờ thang máy dài như vô tận, Lương Thần lại cúi đầu xem di động, chương trình "Đỉnh Phong Ca Đàn" gần đây đang rất nổi, phát sóng mỗi tập đều nằm trên bảng hot search, Lương Thần nhận ra không ít người tham gia là tiền bối của cô, nên khi cô thấy có người thảo luận trong nhóm, cô liền xem chăm chú.

Lúc cửa thang máy "Đinh" lên một tiếng, cô chỉ liếc mắt một cái thấy bên trong không có người thì bước vào thang máy, lại tiếp tục xem di động.

Đột nhiên, cửa thang máy bị chặn giữ bởi một bàn tay.

Ở nơi công cộng, con trai thường hay chủ động dùng tay giữ cửa thang máy nên Lương Thần cũng không để ý nhiều, vào thang máy vẫn cúi đầu xem di động, thang máy chậm rãi đi xuống

Mãi đến khi Viên Kha Kha cố tình tằng hắng hai tiếng, Lương Thần mới ngẩng đầu lên —— thấy ngay cằm của Lục Cảnh.

Lương Thần kinh ngạc nhìn cậu, định nói "Sao cậu lại ở đây?", cô nghĩ chắc không phải Lục Cảnh biết hôm nay cô đến nên mới đặc biệt đến.

Vì thế cô lại nói thành: "Sao cậu biết tôi ở đây?"

Lục Cảnh nghe vậy cong miệng cười.

Nhiệt độ trong thang máy bỗng tăng cao, Lương Thần bối rối chỉnh chỉnh đầu tóc.

Lục Cảnh cười nói: "Chờ đàn chị đó."

Một chữ "đó", âm cuối cao vút, vang vọng trong thang máy rất lâu.

Lương Thần đối với lời nói ma quỷ của cậu nửa tin nửa ngờ, điều chỉnh lại vẻ mặt, trưng ra một bộ dạng đàn chị nói: "Nghiêm túc chút."

Lục Cảnh vẫn cười như trước, "Ai không nghiêm túc?"

Cậu ta cực kỳ không nghiêm túc mà lại nói "Ai không nghiêm túc", càng làm cho bầu không khí thêm mờ ám. Viên Kha Kha và Lưu Dĩ Tình đều nhìn Lương Thần với Lục Cảnh nhưng không nói gì làm cho sự mờ ám càng lan tràn.

Lương Thần tự nhủ với lòng, fans là như vậy là như vậy, nên cô ngẩng đầu nói một cách tự tin: "Cậu chờ tôi làm gì?"

Chưa đợi Lục Cảnh trả lời, cửa thang máy.ở ra, trước cửa có vài người đang chờ thang máy đi lên, nhóm Lương Thần vội vã đi ra ngoài. Lúc này, cửa thang máy kế bên cũng mở ra, một nam nhân viên mang bảng tên chạy vọt ra, nhìn thấy Lục Cảnh nói, "May quá, cậu chưa đi, hợp đồng cậu để quên ở văn phòng này!"

Anh ta hít một hơi, để ý thấy Lương Thần ở bên cạnh, ngượng ngùng vò đầu, "Chào Lương tiểu thư."

Lương Thần ngẩng đầu trừng mắt với Lục Cảnh, quả nhiên nhìn thấy ánh cười đầy mờ ám của cậu.

Lục Cảnh cầm hợp đồng, nói cảm ơn với nhân viên công tác, sau đó nhìn về phía Lương Thần, vẻ mặt đắc ý.

Lương Thần: “……”

Cô quả thật đã tin mấy lời ma quỷ của cậu.

Lúc người nhân viên kia xoay người rời đi, Lương Thần định mở miệng dạy dỗ Lục Cảnh một chút, nhưng lời còn chưa kịp nói thì người nhân viên công tác kia lại quay đầu lại nói: "Đúng rồi, giám đốc Lưu nói hai hôm trước cậu bị báo cáo, kêu cậu lúc phát sóng trực tiếp chú ý lời nói, đừng nói linh tinh."

Lục Cảnh trong mắt có chút nghi ngờ, ngay sau đó lại nói như chẳng có chuyện gì: “Đã biết.”

Lương Thần: “……”

Lời dạy dỗ bỗng không nói nên lời.

Lương Thần đi đầu nhóm người đi ra ngoài, cố tình không nhìn Lục Cảnh, nhưng biết cậu vẫn theo sau.

Tài xế muốn lái xe từ gara đến đây, Lương Thần và mọi người đứng ở bậc thang đại sảnh chờ, Lục Cảnh cũng đứng bên cạnh, ngửa đầu nhìn trời, nói "Hôm nay thời tiết thật đẹp ghê."

Lương Thần cũng nhìn bầu trời, hoàng hôn mùa đông đặc biệt ấm áp, giống như một màn sương hồng cam bao phủ cả bầu trời thành phố.

Đúng vậy, thời tiết thật đẹp.

Lục Cảnh đột nhiên quay đầu, nói: “Nhà chị ở đâu?”

“Bác Thúy Thiên Thần.” Lương Thần buột miệng thốt ra, “Sao vậy?”

Lục Cảnh cúi đầu, nhìn Lương Thần, “Tiện đường đó, có thể cho tôi quá giang một đoạn được không?”

Lúc Lục Cảnh nhìn Lương Thần, mắt sáng lấp lánh, khóe miệng còn mang theo ý cười.

Lương Thần không có cách nào từ chối, ai cũng không thể từ chối.

“Đến đâu?” Lương Thần nói, “Về nhà đối diện nhà Khoai Môn hả?”

“Không, tôi đến Hoa Khoa Nhất Kỳ.”

Lương Thần: “……”

Thuận đường con khỉ đó, là hai hướng ngược nhau hoàn toàn.

Lương Thần nhìn trân trân Lục Cảnh, khóe môi mang ý cười khó nhận ra, sự mong chờ trong mắt của cậu lại thâm tình khó phai.

"Không được hả?"

"Được." Lương Thần nói, “Tiện đường đưa cậu đi.”

“Hả?” Tiểu Vũ phía sau nói, “Tiện đường hả?”

Viên Kha Kha lặng lẽ nhéo eo cô, ý bảo cô đừng lên tiếng. Mặc kệ thật sự có phải tiện đường hay không, đàn em người ta đã nhờ vả, Lương Thần cũng chấp thuận rồi, lúc này Tiểu Vũ nói câu này không phải làm mọi người đều xấu hổ sao?

Lưu Dĩ Tình cũng liếc nhìn Lương Thần một cái, muốn biết dụng ý của cô, nhưng Lương Thần chỉ rũ mắt nhìn xuống đất, Lưu Dĩ Tình cũng không nói thêm cái gì, "Xe tới, đi thôi."

Xe Lương Thần có bảy chỗ, Tiểu Vũ luôn ngồi ghế phụ phía trước, Viên Kha Kha và Lương Thần đều ngồi băng giữa, nếu có Lưu Dĩ Tình thì cô sẽ ngồi băng cuối.

Cho nên lúc Lương Thần như mọi lần leo lên chỗ ngồi băng giữa, Viên Kha Kha khom lưng lên xe, do dự nhìn chỗ ngồi.

Cô nhìn Lương Thần ngồi cực kỳ khoan thai, mặt không biến sắc, nghĩ bụng chắc là mình suy nghĩ nhiều rồi, vì thế ngồi vào chỗ kế bên Lương Thần.

Lục Cảnh lên sau, ngồi vào băng cuối, Lưu Dĩ Tình lên xe cuối cùng, dặn dò tài xế: "Đi Hoa Khoa Nhất Kỳ trước.”

Tài xế hỏi: “Là phía tây nội thành à?”

Lưu Dĩ Tình nhìn Lục Cảnh, Lục Cảnh nói: “Đúng vậy.”

Tài xế ậm ừ một câu, sau đó khởi động ô tô.

Trên xe mọi người không ai nói chuyện.

Lưu Dĩ Tình lấy di động ra đọc email, Viên Kha Kha ngồi bên cạnh Lương Thần muốn quay đầu lại nhìn Lục Cảnh nhưng lại không dám nhìn trắng trợn, chỉ có thể cố gắng kiềm chế.

Cô rất tò mò, từ khi nào mà đàn em này lại thân với Lương Thần.

Lương Thần vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, những hàng cây xanh thẳng tắp cứ vụt qua, nhưng trong lòng cô vẫn bấn loạn không yên.

Hai mươi phút sau, xe xuống cầu vượt, cách điểm đến không xa. 

Lương Thần đột nhiên cảm thấy tiếng hô hấp rất nhỏ sát bên cổ, sau đó thì nghe thấy Lục Cảnh nói: “Tối nay có chơi game không?”

Cậu rướn người về phía trước, ghé sát ghế Lương Thần ở phía trước, hơi thở phà vào cổ Lương Thần.

Không có một từ xưng hô, giống như một màn chắn vô hình ngăn cách những người trong xe khác, xem như là không khí.

Lương Thần vẫn luôn không biết, thường ngày Lục Cảnh trong WeChat gửi “Tối nay chơi game không” từ miệng cậu nói ra, lại là cảm giác như vậy, không khác gì với “Tối nay tới nhà của tôi không”, làm cho người ta suy nghĩ lung tung.

Lương Thần nói một câu cứng nhắc: “Có thời gian thì chơi.”

Lục Cảnh lại nói: “Vậy tôi chờ chị.”

Lương Thần: “……”

Quá phận quá phận, thật quá phận rồi.

Tài xế phanh lại đột ngột, Lương Thần hơi mất trọng tâm nên hơi ngả về phía trước, nhưng sau đó nhanh chóng ngồi thẳng lại, sửa sang đầu tóc một chút, nói: “Tới rồi.”

Lục Cảnh ừ một tiếng, cúi người bước ra cửa xe, sau đó nhảy xuống.

Trong nháy mắt, gương mặt tươi cười dưới ánh nắng giữa màn bụi đất như làm cho thế giới này trôi chậm lại.

Tim Lương Thần rơi mất nửa nhịp, giống như bị cuốn vào một vòng xoáy cực lớn.

Cô há miệng, lẩm bẩm nói: “Cậu đi thong thả.”

Lục Cảnh vẫy vẫy tay, “Tạm biệt.”

Lương Thần nói: “Tạm biệt.”

Sau đó cửa xe đóng lại, đem gương mặt kia ngăn cách ngoài cửa.

Tài xế chậm rãi khởi động ô tô, cảnh vật ngoài cửa xe lại vụt qua.

Viên Kha Kha rốt cuộc cũng không nhịn được, hỏi đến: “Đàn em?”

Lương Thần gật đầu.

“Chính là đàn em lần trước?”

“Ừ.”

“Quen biết từ lúc nào?”

“À…… Bạn của bạn.”

Viên Kha Kha kéo dài giọng, “Rất dễ thương.”

“Phải không?” Lương Thần nói, “Chị cũng thấy vậy.”

Sau khi Lương Thần về nhà, liền mở máy tính đăng nhập vào game nhưng lại phát hiện Lục Cảnh không online.

Định gửi tin nhắn cho Lục Cảnh, lại nhìn thấy năm phút trước cậu gửi cho cô một tin nhắn.

Đại Thần: “Tôi đi phát sóng trực tiếp một lát, solo với người ta.”

Lương Thần nghĩ đến hôm nay thấy trên Weibo, chẳng lẽ cậu thật muốn đơn thân đấu với 66dashun?

Tranh Tử: “Trò chơi này có thể solo?”

Hai phút sau Lục Cảnh trả lời.

Đại Thần: “Không thể.”

Tranh Tử: “??”

Đại Thần: “Đấu địa chủ.”

Tranh Tử: “???”

Đại Thần: “Thật ra tôi đấu địa chủ cũng rất lợi hại.”

Hết chương 27

P.S. Truyện này đã được chuyển thể thành phim Lương Thần Mỹ Cảnh Hảo Thời Quang (Thời gian đẹp nhất của Lương Thần) do Từ Lộ và Lâm Nhất đóng.