Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi

Chương 1



Sau khi nhận được tin nhắn của trợ lý, tôi lập tức bảo tài xế cho xe chạy đến chỗ cửa ra, mới vừa dừng lại ổn định, thì thang máy đã kêu ting một tiếng rồi mở cửa, một cậu trai tóc nâu mặc áo hoodie bước ra. Tôi mở cửa xe, thấy người nọ đột ngột tăng tốc đi tới, chân hắn dài bước cũng rất nhanh, ba bước thành ra hai bước đã lên trên xe, sau đó giống hệt như một quả đạn pháo đâm sầm vào trong lồng ngực tôi, đến mức tôi cảm thấy hơi đau đớn.

May mắn là chỗ cửa ra này không có ai khác, cũng không có fan hâm mộ nào đi theo, trợ lý của tôi cũng vội vàng chạy tới đóng cửa xe, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim báo cáo thời khóa biểu kế tiếp.



Lâm Nhạc Văn hơi buông lỏng tôi một chút, nhưng tay vẫn còn ôm eo tôi, biểu hiện giống y như một con chó con, “Mệt quá đi...”

“Ráng nhịn một chút đi, hôm nay còn có một buổi phỏng vấn, xong xuôi là có thể về nhà ăn lẩu chơi trò chơi.” Tôi cổ vũ hắn, “Hai ngày tiếp theo sẽ không có lịch hoạt động.”

Hắn dúi đầu vào bụng tôi rầm rì.

Buổi phỏng vấn kia tôi cũng đi theo, MC kia thật là độc miệng, tuy rằng tôi biết hắn nhất định có thể ứng phó được, nhưng vẫn vào phòng phát sóng chờ hắn.

Tiết mục diễn ra cũng xem như thuận lợi, nhưng các câu hỏi ở phần sau, Lâm Nhạc Văn rõ ràng bắt đầu không kiên nhẫn, liên tiếp nhìn về phía tôi. Tôi đưa ánh mắt trấn an qua, vất vả lắm mới chịu đựng được đến kết thúc, tôi muốn dẫn hắn đi ăn cơm, hắn lại làm nũng nói đã buồn ngủ, phải về nhà ngủ.

“Không ăn cơm sao?” Tôi hỏi hắn.

“Ăn mì thì được rồi.” Hắn hàm hồ nói.

Tôi nhìn đồng hồ một chút, bây giờ đã khá trễ, tuy rằng đã đặt trước ở quán ăn, nhưng giờ này mới đi thì đúng là quá muộn, vì thế tôi bảo tài xế lái xe về.

Vừa đến nhà, Lâm Nhạc Văn liền chui vào phòng tắm, tôi bảo trợ lý về trước, còn mình đích thân đến nhà bếp nấu mì cho hắn, vừa mới tìm ra nguyên liệu nấu ăn, thì đã nghe thấy hắn ở bên trong gọi tôi, tôi giả vờ không nghe thấy, nhưng phía sau lại nhanh chóng truyền tới tiếng bước chân.



Tôi quay đầu lại phát hiện hắn chỉ quấn một cái khăn tắm, may mắn là tôi đã sớm biết sau khi hắn về nhà thì nhân phẩm sẽ là như vậy, cho nên từ đầu đã kéo toàn bộ rèm che lại.

Hắn dán sát lại, tóc ướt dầm dề, bọt nước nhỏ ở phía sau cổ tôi, có hơi ngứa ngáy. Tôi đẩy hắn ra: “Còn chưa nấu xong.”



Hắn “ừ” một tiếng, giọng điệu ngoan ngoãn, mềm mại, bàn tay lại không an phận mà thăm dò muốn đi vào, tôi muốn kéo ra, nhưng sức lực không bằng hắn... trên phương diện này hắn vẫn luôn rất mạnh mẽ.

Tôi biết đêm nay mình không thể trốn thoát, đành thỏa hiệp tắt lửa quay đầu đáp lại hắn, thời gian này hắn rất nghe lời, dù sao cũng phải cho một chút ngon ngọt.



Buổi sáng lúc tôi bị điện thoại di động đánh thức thì hắn vẫn còn ngủ, eo tôi bị hắn ôm rất chặt, mất một lúc công phu mới có thể lấy được điện thoại di động của mình, sau khi xử lý công việc hơn mười phút, tôi vào Weibo, theo thường lệ kiểm tra hiệu ứng của các hoạt động ngày hôm qua và bình luận từ người hâm mộ. Hình tượng của Lâm Nhạc Văn trên màn ảnh từ trước đến nay luôn rất tốt, cho nên số lượng anti fan không nhiều, phần lớn các bình luận đều là những từ ngữ như “chữa lành”, “trong sáng”, “thuần khiết”.

Ôi, nếu bọn họ biết cậu em trai mà bọn họ luôn muốn bảo vệ, cả đêm hôm qua giống như con chó săn quấn lấy người, đại chiến ba trăm hiệp, thì có phải sẽ điên lên mất không?!



Nghĩ đến đây tôi liền chột dạ, dù sao đi nữa tôi cũng là người đại diện của hắn, hình tượng của hắn là do tôi xây dựng và bảo trì. Hơn nữa có quan hệ với nghệ sĩ của mình là vi phạm đạo đức nghề nghiệp, nhưng mà… tôi và Lâm Nhạc Văn thẳng thắn mà nói cũng không phải tình nhân gì, hơn nữa không phải là do tôi chạm vào hắn trước, chỉ là tôi không cho phép hắn yêu đương, hắn lại nói mình có nhu cầu thì phải làm sao bây giờ, sau đó nhân lúc tôi uống say dụ dỗ tôi làm… Nói như thế nào tôi cũng xem như là người bị hại! Mấy năm nay tôi nhẫn nhục phụ trọng ( tuy rằng tôi cũng rất hưởng thụ), mới tránh việc hắn gây ra tai tiếng bên ngoài, cũng xem như là giúp fans bảo vệ cậu em trai của bọn họ vậy.



Nghĩ đến chỗ này trong lòng tôi hòa hoãn hơn một chút, tôi cất di động, vừa định đi ngủ một lát thì phát hiện hắn đã tỉnh giấc.

Lúc hắn vừa tỉnh ngủ vẫn còn có chút ngây thơ, gương mặt kia vốn đã non nớt, lại mang theo chút vẻ mê mang vô tội, thật sự rất khiến người ta muốn bảo vệ, chẳng qua là thân thể hắn nhanh chóng thức tỉnh trước một bước, lại muốn dày vò người ta.

Tôi thật sự rất mệt mỏi, lại có hơi đói, vội đẩy hắn, “Ăn sáng trước đi.”

“Cho tôi ăn trước đã.” Hắn hàm hồ trả lời tôi, sau đó lập tức tiến công, đè tôi xuống.



Xem đi, trẻ tuổi sung mãn, là cực kỳ dễ dàng “Lau súng cướp cò”, nếu không có tôi, ai mà biết hắn sẽ làm ra chuyện gì bên ngoài...