Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi

Chương 2



Ngày hôm sau hắn lại có một buổi talkshow, lần này chủ đề là các bộ phim truyền hình về phụ nữ, khách mời có rất nhiều nữ diễn viên xinh đẹp, tôi thấy hắn rất hào hứng lật từng vai diễn mà thảo luận về loại hình mình yêu thích, mà liền đau đầu.

Vốn dĩ ăn sáng xong tôi muốn quay trở lại công ty, thấy thế lại không dám thoát thân, chỉ có thể kiên nhẫn giáo dục hắn: “Không được dây dưa với các nữ diễn viên, biết không? WeChat cũng không được add, cậu không thể có loại dục vọng thế tục này!”



Hắn cảm thấy buồn cười, xì một tiếng, hỏi: “Chị biết rõ nhất tôi có hay không mà.”

Có, lại còn có rất nghiêm trọng, đôi khi tôi cũng cảm thấy rất kì lạ, chẳng phải đóng phim đã rất mệt rồi sao? Các minh tinh khác quay một ngày đã mệt như chó, còn hắn quay một cảnh quay đêm hoành tráng xong, quay về nhà vẫn còn có sức lực dày vò tôi, lại còn nhiều tư thế đa dạng.



Tôi khẽ cắn môi, dỗ dành hắn: “Cậu ngoan một chút, tôi rảnh rỗi thì sẽ đến trường quay.”

Hắn hừ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Vậy phải xem biểu hiện của chị thế nào đã.”



Tôi đành phải ở nhà với hắn hai ngày, nấu cơm cho hắn, cùng hắn chơi trò chơi, giúp hắn tiêu hao tinh lực “thế tục”.

Có đôi khi tôi cảm thấy mình đang nuôi một con cún con.

Haiz.

Thật vất vả chịu đựng được đến khi hắn đến trường quay, tôi vui mừng hớn hở đưa hắn lên xe, sau đó đỡ cái eo già cỗi của mình về nhà. Tuy rằng rất mệt, nhưng vẫn nhìn thấy cái giường thì chân liền nhũn ra, đành phải hẹn lịch đi spa. Trong spa tôi lại đụng đầu một người, cô ta là một nghệ sĩ khác, cũng là bạn thân của tôi, cô ta nhìn thấy tôi, tầm mắt mờ ám lập tức dính vào chỗ xương quai xanh và bắp đùi, sau đó thở dài một cách sâu sắc: “Hâm mộ quá đi!”

Tôi: “… hạnh phúc này cho cô, cô có lấy không?”

“Tôi lấy chứ! Tất nhiên là lấy!” Cô ta trợn mắt giận dữ: “Cô không biết nỗi buồn của người cô độc đâu.”

Tôi rất phiền: “Hạn hán cũng chết, mưa dầm cũng chết.”

Cô ta nói: “Tôi thấy cô khoe khoang thì có.”

Ối...

Làm xong spa ra ngoài tôi mới phát hiện có cuộc gọi nhỡ của Lâm Nhạc Văn, còn có một tin nhắn WeChat: Chừng nào chị về?

Tôi trả lời hắn bằng một dấu chấm hỏi, hắn lập tức gọi điện thoại lại, giọng điệu hết sức không vui: “Sao nãy giờ không nghe điện thoại?”

“Tôi đi massage.”

“Chừng nào chị về?” Hắn lại hỏi.

“Về đâu chứ?” Tôi không thể hiểu được.

Đầu dây bên kia yên tĩnh một lúc, sau đó mấy giây, tôi lập tức phản ứng lại: “Làm ơn đi! Cậu chỉ mới xuất phát chưa đến năm tiếng đồng hồ!”

Hắn cười khẽ, giọng điệu tỏ ra sung sướng: “Chị cũng định xén bớt thời gian à?”

Đúng là thằng nhóc khó hiểu.

“Ngoan ngoãn mà đóng phim đi, đừng nghĩ đông nghĩ tây nữa.” Tôi dặn dò hắn, lời còn chưa nói xong, khi đã nghe thấy bên phía chỗ hắn có tiếng mở cửa phòng, rồi dường như người gõ cửa đi vào nói điều gì đó, âm thanh nhõng nha nhõng nhẽo, sau đó tôi nghe thấy hắn cười một tiếng, giọng điệu có vẻ nũng nịu: “Ừ biết rồi... cảm ơn chị iu, tôi tới ngay đây.”

Tôi: “……”

Tôi nhất thời có chút không vui, bởi vì “chị iu” thường Lâm Nhạc Văn đặc biệt dùng riêng cho tôi, khi hắn đối diện với các nữ diễn viên khác, thì thường sẽ gọi là “cô giáo”.

Nếu không thì cũng là “đàn chị”, chưa bao giờ gọi bọn họ là "chị iu", càng không dùng loại giọng điệu thân mật như vậy.



Tôi càng nghĩ càng không thoải mái, đợi một lúc, mới nghe thấy hắn nói với điện thoại di động một câu: “Biết rồi.”

Giọng nói thậm chí có chút mất kiên nhẫn.

“Tôi sẽ không tới đâu.” Tôi lãnh đạm nói: “Dù sao đi nữa tôi cũng không phải chỉ quản lý một mình cậu, nếu mỗi một người đến trường quay đều cần tôi đi cùng, thì tôi làm gì còn thời gian nữa?”

Tôi còn chưa nói dứt câu thì hắn đã cúp điện thoại.

Tôi biết hắn giận dỗi, nhưng mà tôi cũng giận.

Sau đó cả nửa tháng chúng tôi cũng không có liên lạc gì với nhau, lúc đầu tôi cảm thấy rất sung sướng, có khoái cảm trả được thù. Bởi vì tôi biết hắn cần tôi nhiều hơn tôi cần hắn. Hơn nữa, quả thật tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nếu như hắn không tức giận thì nhất định sẽ mỗi ngày mỗi làm phiền tôi, muốn tôi đi thăm hắn.

Nhưng thời gian tiếp theo thì tôi lại có chút nhớ hắn, đặc biệt là lúc lướt Weibo nhìn thấy hướng đi của hắn, cảm thấy hắn dường như đã gầy đi, cũng rất mệt. Đúng lúc có một chương trình mời hắn làm khách mời, tôi bảo trợ lý xin cho hắn hai ngày nghỉ đóng phim, đưa hắn cấp tốc quay về.



Hắn về vào lúc đêm khuya, nhưng không nhắn tin cho tôi, tôi cũng không nhắn hắn, ngày hôm sau chờ hắn tạo hình xong, mới đích thân đi đón hắn.

Hôm nay hắn vẫn mặc vest được tài trợ, tóc cũng đã nhuộm đen và cắt ngắn dựa theo yêu cầu của bộ phim, cả người thoạt nhìn lạnh lùng lại tinh xảo, giống như một con búp bê, fans thấy được nhất định lại điên cuồng mất.

Tôi ở trong xe, mở cửa chờ hắn, hắn không nhanh không chậm đi tới, lên xe.

“Đi thôi.” Tôi nói với tài xế.