Mộ Vân Thâm

Chương 19



Sau chuyện của Lộng Bích, Dục Thanh bị phạt đóng cửa hối lỗi chín tháng.

Thoáng nghe như hình phạt nặng nhất dành cho một hoàng tử, thực chất chỉ có nằm dài trong cung ngắm trân bảo, ăn mỹ thực từ tháng này qua tháng khác. Các bản điều trần của Công bộ, Binh bộ vẫn được đưa tới phủ hoàng tử mỗi ngày. Ngoài việc không được ra khỏi cửa, cuộc sống còn thoải mái hơn cả trước kia. Một thời gian sau, Khắc quý phi nhớ con quá đỗi, xin Hoàng đế cho Dục Thanh tiến cung. Ngày nào Dục Thanh cũng đọc vài cuốn sách, ghẹo mấy cánh chim, bắn vài mũi tên, đánh dăm bài quyền, thảng khi còn rủ đám thị vệ trong cung chơi đá cầu.

Mấy tháng qua đi, đóng cửa hối lỗi chẳng khác nào nuôi nấng cung phụng. Mỗi khi sức khỏe cho phép, Hoàng đế lại ghé sang căn vặn dăm bữa, thấy Dục Thanh cao hứng đá cầu với đám thị vệ, ngài còn đứng bên xem một lát, tình phụ tử khăng khít hơn cả hồi Dục Thanh ở ngoài cung.

Tiết Đoan Ngọ vừa đúng ngày Dục Thanh được bỏ lệnh cấm, mấy ngày liền bệnh của Hoàng đế không tái phát, ngài bèn bày tiệc nhà trong Ngự Hoa viên. Đế hậu với Dục Thanh nói cười chẳng dứt, Dục Sơ trông cả vườn xuân hoa mà lòng vẫn gợn u hoài, cả bữa tiệc cứ nâng chén một mình. Khắc quý phi chợt quay lại nhìn hắn, cười bảo Hoàng đế: “Bệ hạ, xưa nay Sơ nhi vẫn ít nói, lúc nào cũng lặng lẽ thế này, chúng ta bỏ quên nó rồi.”

Hoàng đế nghe xong thấy tức cười, nói với Dục Sơ: “Từ bé con đã lầm lì vậy rồi, lớn lên sao còn chưa sửa?”

Dục Sơ đang tính đáp, Dục Thanh lại chen lời: “Hồi nhỏ Tam ca chỉ thích nói chuyện với Địch biểu ca bên Mạch gia, bây giờ Địch biểu ca bị cách chức đày đi quan ngoại, Tam ca không thích nói chuyện cũng phải thôi.”

Dục Sơ thấy Dục Thanh nói xong thì vui ra mặt, hắn nghe ra giọng ganh ghét của Dục Thanh với Mạch Sở Địch từ thuở tấm bé, đoạn hắn cười nói với Hoàng đế: “Phụ hoàng cũng biết nhi thần nói chuyện nhạt nhẽo, thấy phụ hoàng mẫu phi nói cười với Lục đệ, sợ xen vào sẽ làm hỏng bầu không khí. Cứ một bên nghe thế này, trong lòng nhi thần cũng rất đỗi vui vẻ.”

Khắc quý phi biết Dục Sơ thương Mạch Sở Địch từ nhỏ, mà với thân đệ đệ Dục Thanh lại chẳng mấy quan tâm, giờ nghe Dục Thanh nói vậy, xem chừng hắn vẫn còn nhớ rõ nỗi uất ức lúc nhỏ, liền dịu giọng khuyên: “Lúc đó sức khỏe Địch thiếu gia không được ổn, lại có phần nhõng nhẽo, nếu ca ca con không tới, y chẳng chịu uống thuốc, Sơ nhi thương y bạc phận nên mới hay qua chăm nom, thân thiết hơn cũng là điều dễ hiểu, mà Địch thiếu gia bây giờ…”

Khắc quý phi chợt im lặng, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hoàng đế, thấp giọng bảo: “Chưa nói đến ca ca con… ngay cả vi nương cũng…”

Khi Mạch Sở Địch mắc tội, Khắc quý phi từng van lơn Hoàng đế nương tình, nhưng Hoàng đế nói hậu phi vì ngoại thích mà bàn luận chính sự là điều đại kị, ngài nổi trận lôi đình. Khắc quý phi không dám xin thêm, đành phải xin Dục Sơ đứng ra, ai ngờ Dục Sơ cũng từ chối. Nhớ đến việc này, Khắc quý phi lại thấy đau lòng ưu sầu, nước mắt lần quanh hốc mắt, nàng vẫn cố nén lại.

Hoàng đế thấy Dục Sơ xen lời, bầu không khí liền bị phá hỏng, không khỏi có chút bất mãn, nhíu mày bảo: “Một phạm nhân lưu đày còn được đem theo người nhà chăm sóc đã là sự khai ân bằng trời. Quả nhân chỉ phạt mình y, chẳng chạm đến nửa phần gốc rễ Mạch gia, nếu còn thấy uất ức, quả thật là không biết điều.”

Dục Sơ vội đáp: “Mẫu phi nhân từ, luôn yêu thương hậu bối, người chỉ là quá thương Địch thiếu gia chứ không có lấy nửa phần oán giận phụ hoàng.”

Hoàng đế mỉm cười, nói với Khắc quý phi: “Quả nhân biết chứ, nếu không biết nàng là người thế nào, sao quả nhân an tâm giao Thanh nhi cho nàng nuôi nấng. Nàng nuôi nấng Thanh nhi thành người, là phúc của quốc gia, dù hơi tùy hứng nhưng vẫn biết nặng nhẹ, quả nhân tất không trách nàng.”

Ngàn vạn vinh sủng cũng chẳng bằng vài lời dung túng thiên vị của Hoàng đế, mặc dù là phu thê nhiều năm, con trai đang ngồi trước mắt, hai má Khắc quý phi vẫn ửng hồng.

Thấy bầu không khí đã hài hòa, Dục Sơ phần nào an lòng, chợt nghe Dục Thanh nói: “Nhắc đến Địch biểu ca, bỗng nhi tử nhớ đến một chuyện rất lạ.”

Đôi mắt lúng liếng ngồn ngộn ý cười mà cất giấu gió lạnh thấu xương.

“Chuyện lạ? Nơi Mạch gia tọa trấn thanh tịnh như thế, có chuyện gì lạ?”

Dục Thanh cười mím chi, lắc đầu bảo: “Không phải là chuyện thần ma, chuyện này là chuyện do người làm. Mẫu thân cũng biết, mùa thu năm ngoái Địch thiếu gia nạp một tiểu thiếp, Như Hồng muội muội có nhắc mấy bận, kể nàng xinh đẹp chẳng khác nào Quảng Hàn tiên tử. Nhi tử thấy hiếu kì mới nhờ Như Hồng muội muội cho xem bức tranh nàng ấy vẽ, muội muội vẽ rất khéo tay, người được vẽ rất sắc nét, dáng dấp thần thái đều chân thực, nhưng nhi tử xem xong liền phát hoảng.”

Dục Sơ ngước mắt nhìn Dục Thanh. Cái gọi là minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương chắc cũng chỉ như vậy. Hóa ra mấy tháng nay ngây ngô chơi bời chỉ để che giấu cho cơ hội ngáng chân ngày hôm nay, e cũng đã sắp đặt từ lâu. Nhưng Thiển Hương chỉ là một ả lưu dân, có nhược điểm nào khiến hắn ngã ngựa được…

Hoàng đế cùng Khắc quý phi nghe rất chuyên tâm, cả hai đều giục hắn kể tiếp. Dục Thanh ngừng một lát rồi mỉm cười kể, “Nhi tử vừa nhìn liền thấy nàng Thiển Hương này rất giống một vị thị thiếp của Lư Hoành mà nhi tử từng gặp ở Trường An. Đâu chỉ tướng mạo, lúc nhi tử gặp Lộng Bích kia, ả đã mang thai sáu bảy tháng, Thiển Hương nhà Địch biểu ca lại đúng dịp chín tháng mười ngày, đến cả số ngày cũng chuẩn, phụ hoàng mẫu phi nói nhi tử nghe, có phải lạ quá chăng?”

Chân mày Dục Sơ nhíu chặt, thấy Dục Thanh khơi chuyện quá mức bất cẩn. Hoàng đế cũng thấy khó tưởng tượng, ngài nghĩ chốc lát, đoạn nói: “Ý con là, ả thiếp Mạch Sở Địch vừa cưới vốn là Lộng Bích lẽ ra phải ở trong ngục?”

“Nhi tử chỉ thấy khó hiểu, đoán mò thôi, ả Lộng Bích kia là tử tù mưu phản, phụ hoàng tra rõ ra chẳng phải ổn rồi sao?”

Hoàng đế quay đầu nhìn Dục Sơ.

Dục Sơ đáp lời: “Nàng thiếp của Địch thiếu gia được nuôi ở ngoài đã lâu, chỉ vì sắp sinh mới được chính thức đón về phủ, Địch thiếu gia từng chính miệng kể cho nhi thần nghe hai người họ gặp nhau ra sao, tuyệt đối không thể là cùng một người với Lộng Bích được.”

“Trên đời này thật sự có chuyện hai người con gái giống nhau y hệt sao?”

“Nhi thần chưa gặp Lộng Bích bao giờ, không biết họ có giống hệt nhau hay không, chỉ bằng một bức tranh cũng không dám nói gì. Huống chi, trong cung Hán Vũ đế năm xưa từng có Câu Dực phu nhân giống hệt Lý phu nhân quá cố, hay nói, các nàng đều mang dung mạo khuynh quốc, tướng mạo mới có phần tương tự. Nếu phụ hoàng còn nghi hoặc, nhi thần hỏi Đại Lý tự cho người.”

Dục Sơ ứng đối cực nhanh, giọng điệu sắc mặt đều bình tĩnh khôn nguôi. Hoàng đế không nhìn ra sơ xuất nào liền nói: “Việc này gượm đã, lâm triều ngày mai quả nhân hỏi rõ lại Việt Lâm Xuyên.”

Khắc quý phi trong lòng cũng chẳng âu lo, vừa cười vừa mắng Dục Thanh: “Đừng nói là cầm tù, Địch biểu ca của con tính cách thanh cao như vậy, sao lại cưới một nữ tử đã qua tay người khác, vi nương thấy con nhàn cư vi bất thiện, không có gì lại kiếm chuyện thì có.” Nói đoạn cầm đũa gắp thêm thức ăn cho Dục Thanh.

Dục Thanh làm nũng cười xòa, chuyển đề tài sang những chuyện lặt vặt ngày thường. Hoàng đế nhìn hai mẹ con nói cười mà vui trong lòng, quay sang nói chuyện với Dục Sơ, giọng bất giác lạnh đi: “Hôm nay khó khăn lắm cả nhà mới được đoàn tụ, Sơ nhi cũng ngủ lại trong cung đi.”

Dục Sơ khom người lĩnh chỉ.

Một câu nói chặn đứng cơ hội truyền tin với Việt Lâm Xuyên, điều ấy có nghĩa là lòng nghi ngờ của phụ hoàng đã bén rễ.

Dục Sơ nhìn hoàng đế và Dục Thanh thân thiết gần gũi như bao cha con nhà khác, lặng lẽ cầm lấy chén rượu.

‘Phụ hoàng thương ai nhất, trong lòng đệ còn rõ hơn ta’.

Cả chín phần trong tim phụ hoàng, nếu như trong nửa phần dư ấy có huynh và đệ, thì những gánh vác và hi sinh này sẽ chẳng rẻ rúng đến thế.

“Án Lư Hoành mưu phản đã thẩm xong từ tháng chín năm ngoài, thiếp thất Lộng Bích được đại xá ra tù.”

Hoàng đế nghe vậy ngồi dậy, “Trong bụng nàng còn mang dư nghiệt của Lư Hoành, sao lại được xá?”

Việt Lâm Xuyên dập đầu nói: “Hồi bẩm bệ hạ, trước khi được đại xá, Lộng Bích sinh ra một nhi nữ trong Đại Lý tự. Vậy nên Lư gia tuyệt hậu, nàng mẹ góa con côi, án theo luật phải được ưu tiên đặc xá, cũng đã được bệ hạ bút son phê chuẩn.”

Danh sách đại xá ngày đó dài dằng dặc, hoàng đế đâu nhìn kỹ, giờ nghe Việt Lâm Xuyên nói vậy, lòng cũng không thấy có gì bất hợp lí, tiếp lại hỏi: “Thiếp thất Thiển Hương của Mạch Sở Địch có phải là nàng không?”

“Thiển Hương phu nhân là nữ quyến trong nhà, vi thần chưa từng được gặp, nhưng tiểu tiểu thư của Mạch gia đã sinh ở Mạch phủ, Thiển Hương nhất định không phải là Lộng Bích.”

Hoàng đế gật đầu đang định chấm dứt việc này, Dục Thanh bỗng bước ra khỏi hàng: “Phụ hoàng, nhi thần có chuyện muốn hỏi Việt Lâm Xuyên.”

Hoàng đế ngẩn người, loáng thoáng nhớ ra ân oán trước đây của hai người họ, do dự một thoáng rồi gật đầu chấp thuận.

Dục Thanh nói với Việt Lâm Xuyên: “Ta biết tội mưu phản dù có được xá, cũng phải đổi chém đầu thành lưu đày, nhưng sau khi Bộ binh nhận được danh sách thì không thấy tên Lộng Bích trên đó, không biết là vì cớ gì?”

Việt Lâm Xuyên quay đầu nhìn Dục Thanh.

Hôm nay ngươi đến để lấy mạng ta, đúng không.

“Hồi bẩm điện hạ, mẹ con Lộng Bích vẫn chưa bị lưu đày, được xá vô tội.”

Hoàng đế vốn không nghĩ đến chuyện này, ngạc nhiên nhìn Việt Lâm Xuyên.

“Từ xưa đến nay đại xá đã có lệ, không chém con thơ, không giết thiếu mẫu*. Mẹ con Lộng Bích một người trở dạ chưa tròn đầy tháng, một đứa trẻ mới sinh không bao lâu, nếu lưu đày ngàn dặm xa xôi, giữa đường cũng chết yểu. Huống hồ Lư Hoành dù bị chém, vẫn là một hoàng thân. Lục điện hạ cũng biết lưu đày nữ tử ra biên quan là để làm quân kỹ*, lúc đó vi thần cho rằng, nếu lệnh cho Lộng Bích nhập doanh làm kỹ, theo lễ pháp có nhiều điều bất tiện, cho nên miễn cho nàng hình phạt lưu đày.”

(*Thiếu mẫu ở đây là phụ nữ mới sinh, mình không tìm được từ nào thay thế nên để vậy.

*Quân kỹ là kỹ nữ trong doanh trại, chuyên giải tỏa nhu cầu cho quân nhân…)

“Không nói chuyện đâu đâu nữa, ta chỉ hỏi ngươi Lộng Bích giờ đang ở đâu.”

Việt Lâm Xuyên nghe vậy cao giọng: “Điện hạ, Đại Lý tự là nha môn tư pháp, người đã được xá vô tội, thiên hạ này to lớn, vi thần sao biết mẹ con nàng giờ ở đâu? Nếu điện hạ muốn tra hỏi chuyện nhân khẩu, vậy qua Ti Dân xử bên Hộ bộ sẽ tiện hơn nhiều.”

Dục Thanh mỉm cười, “Ta nào có tài cán gì hỏi được người trong Đại Lý tự như ngươi, Đại Lý tự từ trên xuống dưới một lòng cấu kết như sắt thép, không còn phân biệt được đâu là nha môn tư pháp của triều đình, đâu là tư đường của ác quan một tay che trời, lũng đoạn triều cương nữa rồi.”

Dục Sơ nghe vậy thoáng cau mày, lời này phải để Ngự Sử đương nhiệm nói mới phải. Trong Đô Sát viện bây giờ cũng chỉ có Lục Diệu Am dám can gián thẳng thừng, nhưng việc liên quan đến Việt Lâm Xuyên tất sẽ tránh đi. Không ngờ Dục Thanh rời triều đường lâu như vậy mà vẫn rạch ròi chuyện nhân sự trong cung.

Đôi mắt Việt Lâm Xuyên âm hiểm nheo lại, căm giận nói: “Thế nào là ‘một tay che trời, lũng đoạn triều cương’? Vi thần thẩm án chưa từng động đến pháp điển, chưa từng dùng đến tư hình, xử án cũng dựa theo bằng chứng xác đáng, điểm nào cho thấy vi thần ‘một tay che trời, lũng đoạn triều cương’?”

“Sắp xếp Lộng Bích vào Lư phủ, lấy đó bày mưu, khiến Thiên gia cốt nhục tương tàn, có tính là lũng đoạn triều cương không? Để báo đáp một kẻ hữu dụng như vậy, thoạt tiên thì lần lữa không tử hình, sau đó thì lấy cớ ân lệ để đặc xá tội tình, chôn việc này sâu xuống đống hồ sơ, không báo cáo với bệ hạ, có tính là một tay che trời không?”

Việt Lâm Xuyên bật cười, “Sao điện hạ không thêm chuyện xúi giục Lộng Bích cầu xin Phương Đỗ Nhược, mưu hại mệnh quan triều đình vào luôn? Kịch của Lục điện hạ soạn đặc sắc quá, thêm một màn nữa không phải càng hay à? Chỉ trách mắng suông mà không có bằng chứng, e rằng vi thần đành phải cả gan vọng đoán, hẳn là điện hạ rất bất mãn với vi thần, lấy việc công trả thù riêng, tính sổ sau thu*!”

(*Sau mùa thu thì tử tù sẽ bị trảm.)

Dục Sơ nghe vậy quát lên: “Làm càn! Có là tranh chấp cũng không được vấy bẩn lễ phép trên dưới!”

Việt Lâm Xuyên dập đầu tạ tội. Dục Thanh chuyển sang Dục Sơ: “Hoàng huynh nói đúng. Việt Lâm Xuyên là người dưới trướng hoàng huynh, lời này do hoàng huynh nói mới thật phải lẽ. Trên triều đường, hoàng huynh chỉ bảo đúng lúc như thế, vậy sao những lúc không có ai, hắn giở thủ đoạn lật lọng tráo trở thì hoàng huynh lại mặc kệ?”

Hoàng đế vốn tưởng Dục Thanh chỉ trút giận thay Phương Đỗ Nhược, song đến tận lúc này, ngài mới thấy được hai người con có vây cánh bề thế nhất của mình đương trường trở mặt, lòng không khỏi khiếp đảm.

Việt Lâm Xuyên ngẩng đầu cười lạnh, “Từ cổ chí kim, cái tội ‘có lẽ*’ này là thủ đoạn tối cao để trừ khử đối thủ. Cái gọi là quân bắt thần chết thì thần không thể không chết, nếu điện hạ nhất định muốn đầu của vi thần, chỉ cần nói thẳng một câu, vi thần nào dám không dâng, vô duyên vô cớ kéo Tam điện hạ vào là vì cớ gì?”

(莫须有(mòxūyǒu): có lẽ có. Vào thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.)

“Nếu Lộng Bích được xếp trong phủ Mạch Sở Địch, sao tam ca có thể không biết. Huống hồ vị trí Thái tử đã đổi, mà chỗ đứng của hoàng tử sẽ xếp từ trên xuống dưới, nhị ca mất sớm, tam ca sẽ thuận vị đầu tiên, nếu đã nhận được món hời lớn từ Lộng Bích, Mạch Sở Địch giúp báo đáp đôi chút cũng phải phép thôi.”

Trong đầu như có tiếng sấm nổ đùng, Dục Sơ quay ngoắt sang Dục Thanh. Hắn vốn chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện Mạch Sở Địch sẽ nói dối với mình, bây giờ nghe Dục Thanh nói vậy, tiền căn hậu quả bỗng bày ra trước mắt, ngay cả nguyên cớ Mạch Sở Địch nói dối cũng hiểu tường tận. Đau thấu tim, đau đến mức không đứng vững, Dục Sơ biết bây giờ mình tuyệt đối không được lộ ra bất kì sơ hở nào, nhưng thực không thể chịu đựng thêm nữa, hắn ấn ngực khom người xuống.

Hoàng đế ngồi trên thờ ơ nhìn xuống hắn, thấy trên mặt hắn hoàn toàn không có vẻ hoảng loạn, ngoài kinh ngạc chỉ còn lại đau đớn, lòng nghĩ, nếu là hắn đang diễn, vậy thủ đoạn diễn kịch cũng quá là cao minh rồi.

“Sơ nhi? Sao vậy?”

Dục Sơ kiệt lực nhịn đau, lát sau mới lựa lời nói: “… Huynh đệ lớn lên bên nhau, mà lại nghi kị nhau đến thế, nhi thần…”

“Gọi nội thị dìu ngươi xuống dưới nghỉ tạm được không?”

“… Nhi thần không sao, nhi thần chỉ muốn nói rõ ràng với Lục đệ…”

Danh tiếng trong triều của Dục Sơ hơn xa Dục Thanh, bách quan thấy Dục Thanh ép hắn đến thế, tiếng trách khe khẽ vang.

Việt Lâm Xuyên bấy giờ mới nói: “Đã nói đến nước này, nếu Lục điện hạ vẫn có ý gọi tên, vi thần bèn thay Tam điện hạ nói rõ vậy. Để vi thần đổi một cách nói khác về màn kịch ban nãy, diễn đến đây, Lộng Bích đã hết giá trị lợi dụng, kẻ mưu mô khó lường tất sẽ đày nàng đi xa vạn dặm, thậm chí là giết người diệt khẩu cho xong hết chuyện, tội gì phải giữ bên thân chôn xuống một mối hoạ ngầm? Trong vở kịch, Mạch Sở Địch năm ấy dẫu gì cũng là Thám Hoa, đường đường quan nhất phẩm đương triều, sao lại giấu nàng trong phủ để dẫn lửa thiêu thân? Chẳng qua thời gian nạp thiếp lại trùng khớp với thời gian Lộng Bích ra tù, chỉ bằng một tấm ảnh, một tờ giấy mà gán cho y đủ loại tội danh!” Việt Lâm Xuyên nhìn thẳng vào Dục Thanh, “Lui vạn bước mà nói, nếu bảo địa vị của Tam điện hạ tăng lên, Lục điện hạ cũng thân là hoàng tử, lại được bệ hạ trăm bề…”

“Việt Lâm Xuyên!” Dục Sơ đanh giọng quát, “Chuyện của thiên gia há lại để thần tử vọng ngôn, xuống điện lĩnh hai mươi trượng!”

Việt Lâm Xuyên miễn cưỡng nuốt nửa câu sau, ngẩn ra nhìn Dục Sơ một lát rồi quay lại dập đầu với hoàng đế, đứng dậy ra khỏi điện.

Nhất thời trong điện im ắng, lát sau, tiếng hình trượng lờ mờ truyền từ ngoài điện tới, văn võ bá quan nghe tiếng trượng hung mãnh ngoài kia, ai nấy mồ hôi lạnh thấm ướt áo.

Dục Sơ xoay người thi lễ với Dục Thanh, nói: “Vừa rồi Việt Lâm Xuyên xấc xược quá đáng, ca ca xin nhận lỗi với Lục đệ. Hôm nay ca ca chỉ nói một câu, bất kể thế nào Thiển Hương cũng không phải Lộng Bích, đúng như Việt Lâm Xuyên nói, Mạch Sở Địch sẽ không ngốc tới mức dẫn lửa thiêu thân.”

“Mạch Sở Địch có dẫn lửa thiêu thân không, nhìn thủ đoạn của y trong án khoa cử là biết. Vì kéo Sử Uyên vào tội tử hình, không tiếc hạ bản thân vào vũng lầy, bị sung quân ngàn dặm, hoàng huynh nghĩ xem, có gì y không làm được?”

Dục Sơ bỗng giật mình, bình tĩnh nhìn vào mắt Dục Thanh.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nhưng người đứng xem này tỉnh táo quá, một đôi mắt trong trẻo tưởng như chẳng hoài chút tâm cơ, lại có thể nhìn thấu mọi khai thừa chuyển hợp trong thoáng chốc, kể cả trăm mưu ngàn kế của Mạch Sở Địch mà chính hắn cũng không thấu đáo…

Hắn nhớ đến sự rét buốt trong gian phòng giam đó, khi ôm lấy Mạch Sở Địch một lần cuối cùng, nỗi đau bỗng chốc lan ra khắp cơ thể, từng giọt từng giọt ngưng kết thành băng.

“Việt Lâm Xuyên cũng thế mà Mạch Sở Địch cũng vậy, thuộc hạ của hoàng huynh đúng là nhân tài lớp lớp, một án ngân khố Dự Châu khiến hoàng huynh nắm trọn Hộ bộ, một án khoa cử làm hoàng huynh tiếp quản Lại bộ, chức thừa tướng bây giờ trống trải, trong triều có lục bộ mà hoàng huynh nắm bốn, đem tam pháp ti hợp lại dưới trướng, chẳng mấy nữa mà cầm trịch cục diện. Trong tay đệ còn có Binh bộ và Công bộ, hoàng huynh muốn người nào, đệ đệ hai tay dâng lên, sau này đỡ phải rơi xuống kết cục thảm thương của Thái tử.”

Không hổ là người nhà binh, một nước cờ đơn giản khiến mười năm công sức của đối thủ điêu tàn chớp nhoáng.

Dục Sơ nhìn đệ đệ mình, trong lòng dần có chút vui vẻ.

“Mỗi một phần quyền lực trong tay ca ca đều do phụ hoàng ban thưởng, ca ca vốn tưởng rằng kháng chỉ là bất hiếu, rốt cuộc bây giờ cũng hiểu được tuân chỉ là vô lễ. Câu vừa rồi phải là ca ca nói với đệ mới phải, dưới tay ca ca là tứ bộ, tam pháp ti, đệ muốn ai, ca ca hai tay dâng lên, nếu đệ muốn toàn bộ, ca ca cho đệ hết, chỉ cần không loạn từ trong nhà, triều đình yên ổn, phụ hoàng khỏe mạnh, ca ca có thể về phủ tĩnh dưỡng, đời này không tham chính nữa.”

Dục Thanh cười nhạt, “Lấy lui làm tiến, hoàng huynh nói hay quá. Nhưng hoàng huynh đừng lo, điều đệ muốn biết chỉ là Thiển Hương rốt cuộc có phải Lộng Bích hay không, nếu không ta huynh cùng xin phụ hoàng hạ chỉ gọi nàng lên điện đối chất, nếu không phải, đệ đệ xin chịu mọi sự trách phạt.”

“… Lục điện hạ, xin cho vi thần nói một lời công đạo.”

Một người trong Đô Sát viện bước ra khỏi hàng, Dục Sơ hạ mi.

Ngươi thật sự đã vì ta mà tính hết mọi chuyện rồi… Mạch Sở Địch à.

Lục Diệu Am đi đến giữa điện thi lễ với Dục Thanh: “Điện hạ nói Tam điện hạ thừa dịp triều đình có án liền tùy cơ lộng quyền, vi thần xin hỏi Lục điện hạ một câu, châu khố Dự Châu thâm hụt là thật, chẳng lẽ Việt Lâm Xuyên phải hàm hồ coi như không thấy? Sử Uyên làm rối kỉ cương khoa cử là thật, chẳng lẽ Mạch Sở Địch phải thông đồng làm bậy, hàm ơn mà không báo lên? Tam điện hạ tiếp quản Hộ bộ, Lại bộ theo ý chỉ của bệ hạ, lo lắng hết lòng chỉnh đốn tệ nạn lâu nay, không đến mấy tháng đã thanh tẩy quan trường, chẳng lẽ Lục điện hạ thà rằng chính vụ khó khăn, cũng không muốn người tài góp sức? Vi thần không rõ vì sao những hành động quân tử vì dân vì nước như vậy, trong mắt điện hạ lại thành lòng dạ tiểu nhân, mưu toan lộng quyền?”

Ngươi đã tính hết những lập luận này, tính hết những người ra mặt đỡ lời cho ta hôm nay.

Dù đã rời khỏi triều đường, mà đến tận bây giờ ngươi vẫn nắm chắc cục diện trong tay.

“Nói đến án Thái tử, vi thần nhớ rõ, tội mưu phản cuối cùng được xác minh là thật, theo những lời Công bộ thị lang lúc đó là Phương Đỗ Nhược nghe được từ Lư Hoành, nếu Lục điện hạ vẫn kiên quyết nói Tam điện hạ rắp tâm mưu hại Thái tử, thì Phương Đỗ Nhược phải chăng là đồng lõa số một, điện hạ có thấy hoang đường không? Điện hạ từ chuyện Lộng Bích vô tội mà kéo cả giao tình cũ của Việt Lâm Xuyên với nàng vào, sao không nói đến Thục Châu lúc đó hạn hán không mưa, nếu đại xá rồi lại diệt cả mẹ góa con côi, đến khi trời xanh giáng tội, bách tính Thục Châu gặp nạn thì sao. Việt Lâm Xuyên chỉ làm việc theo tục lệ tiền triều, nói vậy, chẳng lẽ toàn thể tù nhân được đại xá đều là đồng đảng?”

Tùy thời mà động, đi chắc từng bước, đem tất cả âm mưu xảo trá nuốt vào lồng ngực, để lộ một gương mặt thật thuần khiết, dù bị người ta đương trường lên án cũng có thể vô tội đối diện. Ngươi bị sung quân ngàn dặm, đi thật nhẹ nhàng, mà đem mọi rắc rối của ta quét sạch hết.

“Nói đến Thiển Hương phu nhân, Mạch Sở Địch là muội tế của vi thần, vi thần vốn không nên nhiều lời, nhưng Lục điện hạ chỉ vì một bức ảnh giống nhau mà đưa nữ quyến Mạch gia lên tận triều đình, bắt nàng xuất đầu lộ diện, lễ pháp ở đâu? Vi thần nhớ rõ khi Phương Đỗ Nhược bị định tội, Mạch Sở Địch đã dũng cảm đứng ra xin tội trên triều đường, cảm động thiên ân, vậy mới bảo vệ cho y một mạng, giờ đây Mạch Sở Địch sung quân biên ải, mẹ con Mạch thị sống một mình chẳng dễ dàng, điện hạ còn ngang ngược nghi kỵ, ép uổng không từ, về lý sao mà an, về tâm sao mà nhẫn?” Lục Diệu Am nói xong, quỳ gối trước mặt Dục Thanh, “Việt Lâm Xuyên vừa rồi lời lẽ châm chọc, Tam điện hạ đã phạt, nếu Lục điện hạ còn chưa hết giận, vi thần nguyện ra ngoài điện lĩnh hai mươi đình trượng, chỉ xin điện hạ rủ lòng từ bi, buông tha mẹ góa con côi của Mạch gia.”

Một tràng văn chí tình chí nghĩa như thế, tiếng tranh luận vang lên khắp điện, vài quan viên chính trực từ bi đều ra khỏi hàng bảo vệ lời tâu của Lục Diệu Am. Dục Thanh nhìn chằm chằm vào Dục Sơ, lát sau hắn lắc đầu cười khẽ, nhìn về phía hoàng đế.

Hoàng đế im lặng hồi lâu, ngài mệt lả tựa trên long ỷ, nhìn thẳng vào Dục Sơ, thấp giọng: “Việt Lâm Xuyên lời lẽ phạm thượng, đình quan nửa năm, đóng cửa hối lỗi. Gọi Phương Đỗ Nhược về từ Thổ Phiên. Việc này dừng ở đây, ai còn nhắc đến chuyện này, giết không tha.”

Mọi người trong điện nhất tề quỳ xuống lĩnh chỉ, chỉ hơi khó hiểu với việc Hoàng đế sống chết mặc bay bất thình lình như vậy. Dục Sơ quỳ trên nền gạch vàng lạnh băng của đại điện, không nhìn thấy ánh mắt từ xa trông lại của Lục Diệu Am.

Hắn buồn cười quá, rất muốn bật cười.

Một kết cục thật toàn vẹn, toàn thân trở ra, không chê vào đâu được.

Dù ngươi hao hết tất cả mưu kế trên thiên hạ này, Mạch Sở Địch, xem ra hôm nay lại bỏ quên không chỉ một sơ sót.

Ta có muôn vàn đạo lý, có vạn người tương trợ, nhưng phụ hoàng tin hắn, vậy là đủ.

Hắn dám đường đường chất vấn, một vì hắn mười phần nắm chắc, hai vì muốn phụ hoàng thấy rõ ta ở trong triều rốt cuộc có danh vọng như thế nào.

Nhiều năm khổ tâm đan kết nhân mạch, đến giờ lại biến thành chứng cứ kết bè kết cánh.

Bây giờ ta vẫn còn giá trị, cho nên phụ hoàng không muốn xử lý ta, chiêu hồi Phương Đỗ Nhược chỉ để an lòng Dục Thanh, để hắn yên tâm chờ đợi.

… Tiểu Địch, lòng người chưa bao giờ có thể dùng mưu lược để thao túng, thiên hạ này phụ hoàng chưa từng có ý định cho ta, mà thiên hạ, cho tới bây giờ cũng không phải thứ ta muốn nhất.