Mộ Vân Thâm

Chương 20



“Ta bảo là lạnh rồi, bưng cái khác lên đây!”

Lục Diệu Am vừa đẩy cửa vào đã nghe thấy có tiếng quát giận dữ sau tấm mành lụa.

“Là tôi.”

Sau màn bỗng im bặt.

Lục Diệu Am khép cửa phòng, bước về phía giường: “Gắt gỏng thế thì ai chịu chăm sóc cậu.”

Việt Lâm Xuyên khẽ lầu bầu sau tấm màn, Lục Diệu Am đang muốn hỏi hắn nói gì, chợt nghe người kia nói: “Bây giờ ta đang là tội thần bị phạt đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, Lục sư phụ tới đây làm gì?”

“Nếu không có tôi qua đây thăm cậu, e rằng lúc cậu không nơi nương tựa lại bị chúng hạ nhân làm khó dễ. Người ta đã chịu hầu hạ mình, cậu còn gàn dở, đánh đuổi người ta đi, khi đói khi khát ai chăm nom cho?”

“Trời nóng như thế này mà chúng còn lượn qua lượn lại không yên, phiền phát điên.”

Lục Diệu Am ngồi xuống bên giường, đưa tay vén rèm, “Quả là tôi trách lầm cậu rồi.”

Việt Lâm Xuyên vội lấy tay đè lên rèm, miệng bảo: “Vừa rồi hoàng tử tới đây. Ta giành giật cho hắn cục diện có lợi như thế, chẳng lẽ còn không được cung phụng, được chăm nom tử tế?”

“Tam điện hạ sao?” Tấm màn lụa màu tím mỏng tang, Lục Diệu Am kéo mãi chẳng được, lại không dám mạnh tay, “Nếu nói tôi đây thật không tiện, tình thế trong triều hôm nay như thế, chẳng phải tam điện hạ càng không nên tới sao?”

“Thưởng cho ta cả trận đòn, nếu không tới thăm nom thì không phải là Tam điện hạ rồi.”

Lục Diệu Am dạy dỗ hắn, “Tam điện hạ đánh cậu là để cứu cậu, không được sinh lòng oán trách.”

Việt Lâm Xuyên chỉ chăm chăm đè chặt tấm màn, “Nếu cả chuyện này ta cũng không nhận ra thì nửa năm nữa khỏi cần về quan vị, nằm ở nhà mà chờ chết đi thôi. Nhưng mà, sau này lỡ Tam điện hạ không thể giành được đế vị, ta có mấy cái đầu cũng rơi hết cả.”

“Cậu cứ chống đối người ta như thế, khoan nói Lục điện hạ, là ai cũng ghi hận thôi.” Lục Diệu Am vừa nói chuyện vừa giằng tấm màn, “Cái miệng cậu bao giờ mới thay tính đổi nết được đây?”

“Ban nãy ta mới nghe Tam điện hạ tóm lược hướng đi sau này, cái gì mà ‘ngang ngược nghi kỵ, ép uổng không từ’, lời này mà khách khí sao, Lục sư phụ? Hôm nay, ta và người đều bị buộc vào một sợi dây thừng rồi.”

“Thì…” Cách một tấm màn, Lục Diệu Am đẩy hắn, “Cậu có động đậy được không? Cậu đang đè lên rèm này, tôi không vén lên được.”

Việt Lâm Xuyên úp mở mấy câu, hỏi y: “Vén lên làm gì?”

“Khó khăn lắm tôi mới qua đây một chuyến, tính xem vết thương cho cậu.”

Người bên rèm khẽ nói thầm, rầu rĩ mà rằng: “… Lúc ta đẹp thì cho người xem người cũng không chịu, hôm nay bị đánh bổ nghiêng bổ ngả thì khăng khăng đòi nhìn…”

Mặt Lục Diệu Am tức thì đỏ gay, y đứng bật dậy, cáu giận quát: “Cậu nói linh tinh gì thế!”

Lúc y định đi, Việt Lâm Xuyên vội vàng ló đầu ra khỏi rèm, động tác mạnh quá làm vết thương đau như xát muối, hắn kêu a một tiếng, khuôn mặt tươi tắn nhăn nhó trông chả ra làm sao.

Lục Diệu Am thấy hắn ra nông nỗi này, vừa thương vừa buồn cười, nhẫn nhịn một lúc, ngồi phục bên giường, với tay vén gọn tóc hắn. Việt Lâm Xuyên cứ thế được nước lấn tới, hừ hừ mấy tiếng, thân nằm úp sấp, tựa đầu lên đùi Lục Diệu Am. Lục Diệu Am hốt hoảng chỉ muốn đứng bật dậy, Việt Lâm Xuyên lại nói: “Bây giờ đang lúc chính ngọ, làm gì có tên đầy tớ nào lại không trốn việc đánh một giấc trưa, chẳng ai qua đây đâu.”

“… Nói cho cùng, có nặng lắm không?”

Việt Lâm Xuyên ngẩn ra giây lát mới hiểu y đang hỏi về vết thương của hắn. Lòng thầm nghĩ, giọng y vừa hốt hoảng vừa rè rặt, nghe cứ như đôi bên yêu đương vụng trộm, thế là nhịn cười dụi đầu vào chân y, dồn hết trọng lượng lên y.

“Người do một tay Tử môn Đốc vệ – Dụ đại nhân sắp xếp, làm màu làm mè cả thôi. Người đừng thấy bong da tróc thịt, máu chảy ròng ròng mà lầm, đại phu bảo dăm bữa nửa tháng là khỏi, không tổn thương đến gân cốt.”

Lục Diệu Am nghe vậy thì yên lòng, im lặng chốc lát, bỗng nhận ra cái đầu của tên kia cứ cọ qua cọ lại vào người mình, sắp cọ ra lửa đến nơi, vội vàng đưa tay ghìm hắn lại, “… Cậu đàng hoàng lại cho tôi.”

Việt Lâm Xuyên nằm úp, không thấy được nét mặt nhưng nghe giọng là biết nụ cười hắn tinh quái: “Ta còn tưởng Lục sư phụ là kim thân Bồ Tát trong chùa miếu kia, hóa ra có cả thất tình lục dục cơ đấy.”

Gương mặt Lục Diệu Am vì xấu hổ mà đỏ bừng như hoa đào, đẩy Việt Lâm Xuyên xuống, hốt hoảng nói: “Thăm cũng thăm rồi, cậu nghỉ ngơi đi, tôi về…”

Việt Lâm Xuyên cắn răng gượng dậy, đau đến mức hít sâu một hơi, hai tay vẫn ôm hông Lục Diệu Am, nói vội: “Nhưng không được đi, ta đau lắm, đau sắp chết rồi, Lục sư phụ không chăm nom là ta chết thật đó.”

Lục Diệu Am biết hắn ăn vạ, mà trong lòng cũng thương hắn, đành phải ngồi yên. Việt Lâm Xuyên vùi mặt vào bụng y, mồ hôi mỏng ẩn dưới hai lần lụa mỏng, mùi hương dễ nghe lắm.

Trong niềm hân hoan, bỗng đâu lại thấy tủi thân.

Người ngợm hắn đau đớn, chẳng động não được mấy, chỉ nghĩ sơ sơ đã rầu rĩ hỏi y: “Lục sư phụ biết người có ưu điểm gì nổi bật nhất không?”

Lục Diệu Am không biết vì sao hắn bỗng hỏi thế, y lắc đầu, chợt nhớ ra hắn không nhìn thấy bèn lên tiếng đáp: “Không biết.”

“Lục sư phụ là chính nhân quân tử, chưa bao giờ ấp ủ lấy nửa phần tâm cơ, người luôn độ lượng với đời, dù thân ở giữa triều đường hiểm ác như hang hùm miệng sói cũng dám nói lời thật tâm, lòng nghĩ thế nào, miệng thưa thế đó.”

“Đó là bổn phận làm người, làm quan.”

“… Chỉ có khi ở bên ta là muôn điều giấu giếm, vạn chuyện băn khoăn.”

Lục Diệu Am sững sờ, chỉ chốc lát sau miệng đã nở nụ cười, vỗ về bờ vai hắn: “Cậu ra nông nỗi này rồi mà còn nghĩ nhăng nghĩ cuội gì thế, dưỡng thương cho tốt nào.”

Việt Lâm Xuyên tức thì nhụt chí, bĩu môi.

Lúc bình thường cứ như khúc gỗ, vậy mà mỗi khi nói tới chuyện này thì lại khôn khéo chẳng khác trạng nguyên năm nào. Không biết kiếp trước tạo nghiệp gì mà kiếp này đụng phải khắc tinh như này.

Việt Lâm Xuyên dụi dụi vào lòng Lục Diệu Am mãi, hai tay ôm hông siết chặt xiêm áo của y.

Rồi sẽ có một ngày, nhất định có một ngày…

Rồi sẽ có một ngày thế nào, chính hắn cũng không biết.

Nghĩ tiếp nữa thì đến hắn cũng đỏ mặt.

May mà y không thấy, chỉ có đôi tay mảnh khảnh ấm áp đang dịu dàng xoa lên vai hắn.

Việt Lâm Xuyên thả lỏng người, nhắm mắt lại, lòng khẽ thở dài mà miệng ngậm cười.

Ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu râm ran, ngày hè còn đổ dài.

Tử môn Đốc vệ quản hạt các thị vệ hạ cấp trong hoàng cung. Thay vì nói chức trách này sánh ngang với Cận vệ Thống lĩnh, một bên đối nội, một bên đối ngoại, thì chi bằng nói nó tổng quản sự vụ trong ngoài hoàng cung. Chuyện lớn nhỏ trong cửu môn hoàng thành với ngũ môn của nội cung đều cần qua tay nó, dưới trướng là Thị Vệ doanh, Hỗ Lực ti, Ngự Mã giám, Tân Giả khố, cai quản hơn ngàn đầy tớ đã vun đắp nên cung điện huy hoàng như trời bể này.

Mà viên quan tiền nhiệm của Dụ Thanh ấy, chánh lệnh khoan dung, đề ra bao nhiêu quy tắc ngấm ngầm nương tay cho cung nữ và nô bộc thấp hèn ở tầng dưới chót, khiến cho hai bên tường cung cấm khốn khổ như chốn âm tào địa phủ dần dần nhen nhóm chút hơi ấm tình người, mà những thứ này dần lan đến đôi mắt đâu đâu cũng có mặt và cái miệng không nhiều lời của Dụ Thanh, vun đắp nên một vương quốc ẩn hình phức tạp nơi đây.

“Hôm nay Tam điện hạ không lâm triều, đệ đơn cáo bệnh?”

Cung môn canh gác ở Ti vệ đêm qua nghe vậy gật đầu.

“… Hôm qua lúc ngài tới Ngự Mã giám có đặc biệt hỏi mượn Diêu Kỳ mã chạy đường dài của Thổ Dục Hồn không?”

(Diêu Kỳ mã: ngựa ô, chạy nhanh.)

Giám ti của Ngự Mã giám đang ngồi cạnh, nghe vậy gật đầu nói phải.

Dụ Thanh đứng dậy, “Cho ta mượn thớ Tuyệt Ảnh chạy nhanh nhất kia mấy canh giờ đi.”

Giờ mẹo, chín cửa kinh thành đều rộng mở. Vừa qua giờ tỵ, với bước chân Diêu Kỳ chắc còn chưa ra khỏi địa giới Lạc Dương, Tuyệt Ảnh bứt tốc ngàn dặm, y ra roi thúc ngựa, bắt buộc phải đuổi kịp…

Dụ Thanh từ cửa hông hoàng thành giục ngựa đi. Y không dám cưỡi ngựa chạy trên tuyến đường chính Chu Tước, chỉ dám dựa vào ấn tượng lờ mờ trong óc mà lần mò ngõ ngách, tìm đường nương rẫy để đi, tránh đường lớn vòng vèo mãi mới đến cửa bắc Lạc Dương. Cửa thành còn mở, Dụ Thanh không suy xét được nhiều thế, y giơ roi quất mạnh vào mông Tuyệt Ảnh, con bảo mã trắng muốt ngẩng đầu hí vang, vó ngựa băng băng.

Ngựa phi nước đại gần hai canh giờ, trên quan đạo chẳng thấy có bóng ngựa ô nào. Lòng Dụ Thanh nóng như lửa đốt, bỗng nhớ đến mã ngữ năm ấy học ở Thổ Dục Hồn, một tay ghì dây cương, tay còn lại cong ngón đặt bên môi, thổi lên tiếng mã tiếu* thê lương truyền thừa đời đời trên thảo nguyên Thổ Dục Hồn.

(Mã tiếu: tiếng huýt sáo gọi ngựa.)

Tiếng sáo vút tận trời mây, âm thanh liên miên chẳng dứt, đồng nội sau lưng bỗng vang lên một tiếng đáp lại, Dụ Thanh ghìm chặt dây cương, Tuyệt Ảnh lập tức giơ cao vó ngựa, móng trước còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị Dụ Thanh giật hàm thiếc, thân ngựa quay đầu ngay trên không trung, chạy bạt mạng về phía tiếng ngựa hí vừa vẳng lại. Chưa chạy được nửa dặm, thấy đằng kia một con hắc mã lảo đảo phi tới, người trên ngựa xa xa nhìn lại y, thần sắc đầy nghi ngờ.

Dụ Thanh giơ tay vén gọn mũ che trên đầu, “Tam điện hạ!”

Đồng bằng xanh mướt đang lúc chính ngọ, Dục Sơ đưa tay che ánh dương để nhìn cho rõ, nét mặt hết sức ngờ vực, một hồi mới nói: “Ngươi đây là…”

Trên ngựa của hắn ngoài một ấm đồng hình mào gà, chẳng còn món hành lý nào khác, mặc dù đang mặc kỵ phục màu khói tím, áo lót bên trong khắc hoa văn tường thụy, nhưng không phải là trang phục để đi xa.

Dụ Thanh bỗng thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, chỉ tiếc sao không ngã ngựa gãy cổ mà chết luôn đi.

Dục Sơ nhìn y ngồi trên thớ ngựa trắng thở hào hển, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, bỗng nhớ ra nét mặt lo âu căm giận của y lúc vén mũ, chần chừ hỏi: “… Ngươi từ trong cung một đường tới tìm ta sao? Ngươi tưởng ta muốn…”

Dụ Thanh tung người xuống ngựa, quỳ xuống đất khấu đầu: “Vi thần nông cạn ngu dốt cả gan vọng đoán tâm tư thông tuệ của điện hạ, vi thần đáng chết!”

Im lặng giây lát, Dục Sơ mới nói: “Ngươi tưởng ta muốn đi cửa cổ bắc, xuất quan tìm y?”

Dụ Thanh khấu đầu không dám ngẩng lên.

Dục Sơ xuống ngựa, bỏ lại dây cương đi tới trước mặt y, vốn định giữ vai kéo y dậy, lúc đặt tay lên vai y lại ngồi xuống đối mặt với y.

“Ta từng nói rồi, nếu chỉ có ta và ngươi, ngươi có thể xưng tên.”

“… Dụ Thanh… Dụ Thanh dám cả gan hiểu lầm điện hạ không đếm xỉa đến đại thế, công cán chẳng nên như vậy, Dụ Thanh…”

“Quan tâm ắt sẽ loạn, ta không trách ngươi.”

Khi nói tiếp, giọng Dụ Thanh đã phần nào nghẹn ngào, “Hôm qua điện hạ mượn ngựa đường dài, hôm nay lại cáo bệnh, Dụ Thanh cho rằng…”

“Ngươi lo lắng cũng không uổng, quả nhiên là vì thế mới tìm ta.”

“Điện hạ tách khỏi triều đường, giấu đi tài hoa, Dụ Thanh lại ở đây vọng đoán điện hạ sa vào, sa vào…”

“Tư tình nhi nữ ấy à?”

Dụ Thanh gật đầu, phục trên đất không dám ngẩng lên.

Dục Sơ mỉm cười, “Thật ra những gì ngươi nghĩ, không phải là ta không muốn.”

Dụ Thanh giật mình, ngẩng phắt đầu nhìn hắn.

“Hôm nay ta mượn thớ ngựa này cũng vì muốn xem xem tốc độ nó ra sao, tính thử mất bao lâu nó mới chở ta tới chỗ y được.”

Nụ cười Dục Sơ đắng chát.

“Nhưng ngươi ngẫm lại xem, nếu ta tới tìm y, y lại bình thản nhìn ta, lạnh lùng mà rằng, điện hạ chẳng màng đại sự chạy tới tìm tôi thì bao nhiêu hi sinh mất mát của tôi biết bỏ vào đâu? Ngươi nói xem, ta phải trả lời y thế nào đây?”

Dụ Thanh lặng im phút chốc, khẽ lắc đầu.

“Cho nên nói…” Dục Sơ cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình, “Để không phụ lòng y, không phụ lòng các ngươi, ta phải nhẫn nại. Nhẫn nhịn đến ngày ta không thể nhẫn nhịn nổi nữa.”

“Ý của bệ hạ quá rõ ràng, cái tên trong di chiếu truyền ngôi đã định sẵn từ bao giờ.”

Dục Sơ ngẩng phắt lên vì quá đỗi ngạc nhiên.

… Trên đời này… rốt cuộc có chuyện gì mà ngươi không tỏ tường.

Nghĩ vậy, Dục Sơ đứng dậy, kéo cả Dụ Thanh đứng lên cùng, dắt ngựa của mình đi: “Vừa nãy ta đang ngồi trong cánh rừng đằng đông, chẳng biết sao ngựa lại nghe thấy ngươi, hí vang trời muốn đi tìm.”

Dụ Thanh biết hắn muốn tránh đường chính, tìm nơi kín đáo để thương lượng, bèn dẫn ngựa theo chân.

“Là tiếng huýt sáo gọi ngựa của người Thổ Dục Hồn, ở xa thì người không nghe thấy nhưng ngựa lại nghe được.”

“Lúc còn một thân một mình trên thảo nguyên, ngươi nghĩ gì?”

Dụ Thanh nhìn bóng lưng đang dẫn ngựa đi thong dong của Dục Sơ, lẳng lặng nghĩ ngợi phút chốc, y nói: “Thảo nguyên cô quạnh chẳng bến bờ, bên cạnh Dụ Thanh có dê, có ngựa, có chim, có sói, duy chỉ có người là không có. Dụ Thanh đã nghĩ, nếu tôi cứ ngày ăn đêm ngủ như thế cả đời thì có khác gì lũ súc sinh kia.”

“Vậy ngươi nói xem, làm sao mới có thể khác chúng?”

“Vì chim muông chẳng có tài cán gì, chúng không thể tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.”

Dục Sơ quay đầu lại nhìn y, “Quả là kẻ có chí lớn.”

Dụ Thanh vội nói theo: “Chí hướng của Dụ Thanh còn cần điện hạ tác thành.”

Những vầng sáng chảy xuôi theo tán lá nhỏ xuống mi mày, Dục Sơ thoáng nheo mắt, “Ngươi muốn đề nghị ta…”

“Bức vua thoái vị.”

Dục Sơ xoay người lại, “Đúng là to gan tày trời. Sao ngươi dám đánh cược ta sẽ bất trung bất hiếu như thế?”

Dụ Thanh lắc đầu, “Dụ Thanh không dám. Dụ Thanh chỉ biết giang sơn xã tắc này không phải là một món tặng phẩm quý giá để mà ban thưởng cho ai, gia quốc cũng không thể phó thác chỉ bằng tư tình của một người. Thánh nhân thiên cổ đã dạy, ‘Lấy dân làm gốc, xã tắc xếp sau, quân vương thứ yếu’.”

“Mai này nếu ta phụ lòng giang sơn xã tắc, ngươi cũng muốn nâng đỡ một minh chủ khác, đẩy ta xuống đài ư?”

Dụ Thanh nhìn sâu vào mắt Dục Sơ, lát sau mới nói: “Xin điện hạ minh xét.”

Dục Sơ cười khẽ: “Cái bảo tọa ấy chẳng lấy gì làm thoải mái, ta phải vượt ngàn vạn gian khó mới được ngồi lên, là vì giang sơn xã tắc, vì lê dân bách tính, hay là vì ai?”

“Thứ mà điện hạ ra sức, chẳng phải là một đời thịnh thế minh chủ ghi dấu vào sử xanh hay sao?”

Tức thì, nét mặt Dục Sơ lạnh đi, “Thanh danh sau khi nhắm mắt xuôi tay, với người với mình, có ích gì đâu.”

“Người chỉ sống có một đời, ắt chẳng để lại được bao nhiêu. Nhược bằng khiến hậu thế kính cẩn nhớ tên mình, ấy là không uổng cả kiếp người.”

Người trước mặt lại mỉm cười, “Thật khó đoán ra, nhìn ngươi ôn hòa vậy mà trong xương cốt lại ngạo ngược đến nước này, ta nên khen ngươi trẻ tuổi nhiệt thành, hay là trẻ người non dạ?”

Dụ Thanh đang tính biện bạch.

Dục Sơ cười chặn lời y, “Ta cũng vậy mà Mạch Sở Địch cũng thế, có ai lại không ôm chí tang bồng. Trọn đời bình yên là phúc phận tối cao, nhưng niềm may mắn ấy, không ai trong chúng ta muốn có.”

Vậy thì thử một lần xem, thành sự tại thiên, mưu sự tại nhân.

“Mấy ngày nay ta muốn truyền lời vào đại doanh kinh kỳ, chỉ đợi thời cơ đến, trong ngoài hoàng thành đều sẵn sàng nổi can qua.”

(Kinh kỳ: trong và ngoài kinh đô.)

Tham lĩnh của đại doanh kinh kỳ là La Cửu Tu, tộc huynh của La phi, chấp chưởng thành phòng Lạc Dương.

Dụ Thanh nghe vậy lại lắc đầu, “Dụ Thanh khuyên điện hạ chờ thêm ba tháng nữa.”

Dục Sơ nghi hoặc nhìn y.

“Lục điện hạ hiện ở kinh thành cũng có thân vệ và binh tướng đóng quân ở doanh quán trong thành. Biên quân đều là những tay hung hãn, dù doanh phòng của kinh thành chiếm ưu thế về quân số nhưng binh nhung đụng độ rất khó nắm chắc thắng lợi, vì thế Dụ Thanh khuyên điện hạ nhẫn nhịn thêm ba tháng.”

“Ngươi có kế sách gì trong vòng ba tháng điều động được Dục Thanh rời kinh?”

“Trong triều thiếu tướng tài, một khi có chiến sự, Lục điện hạ nhất định phải rời kinh xuất quân tới biên ải.”

Dục Sơ trầm ngâm nhìn y, từ tốn hỏi: “Chiến sự từ đâu mà có?”

“Hai nước Thổ Dục Hồn và Tây Thương ở biên giới tây bắc triều ta trước nay vẫn ở thế cân bằng, nhưng mới đây thôi Thổ Dục Hồn vương bỗng ra đi đột ngột, con cháu lẫn huynh đệ ông ta đạp lên nhau để tranh đoạt hoàng quyền khiến triều cục đại loạn. Quốc chủ Tây Thương thừa cơ xuất binh thôn tính quốc thổ Lâu Lan, mà Lâu Lan và Thổ Dục Hồn xưa nay vẫn đời đời liên hôn, tức khắc cầu viện Thổ Dục Hồn. Thổ Dục Hồn bây giờ thân mình còn chưa lo xong, bèn đề nghị Lâu Lan đến cầu viện triều ta. Lâu Lan là nước nhỏ, binh lực yếu kém nhưng xưa nay nó vẫn là bình phong duy nhất che chắn cho nước ta, ấy là máu chảy ruột mềm, triều đình ắt sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Công văn từ chối mượn binh lính của Thổ Dục Hồn đã gửi đi một tháng, thử tính toán đôi chút, bất kể thế nào trong vòng ba tháng nữa, sứ giả cầu viện của Lâu Lan ắt sẽ đến.”

“Những việc quân cơ tuyệt mật thế này xưa nay Bộ binh vẫn đệ thẳng lên cho thiên tử, ngươi từ đâu…” Dục Sơ vừa nói được nửa câu đã chợt ngưng lời.

Dụ Thanh gật đầu, “Những việc quân cơ này đến cả Quân bộ với thiên tử cũng đều chưa biết, Dụ Thanh trực tiếp lấy được chúng từ cung điện Thổ Dục Hồn.”

“… Triều cục của triều ta ngươi cũng báo cho gã biết sao?”

Dụ Thanh vái tạ tội: “Hai chúng tôi cũng chỉ vì bình yên của hai nước.”

“Thư tín cơ mật như thế, ngươi không sợ bị người ta chặn lại sao?”

Dụ Thanh ngẩng đầu, bỗng chốc mỉm cười: “Hai người chúng ta dùng cổ ngữ của Thổ Dục Hồn. Các văn kiện của triều đình Thổ Dục Hồn cần phải khởi thảo bằng một phần văn tự thượng cổ, đốt cho tổ tiên. Khi đó tôi tham dự việc khởi thảo công văn thông thương giữa hai nước, may mắn học được văn tự này, viết thư bằng ngôn ngữ ấy thì đến cả lãnh thổ Thổ Dục Hồn cũng chẳng mấy người nhận mặt cho đặng, vào triều ta càng chẳng khác nào thiên thư.”

Dục Sơ nhìn gương mặt trong sáng của Dụ Thanh, thầm nghĩ, bụng dạ y khó lường thế này, biết đến bao giờ mới nhìn thấu cho được.

Có phải… đó lại là một “ngươi” nữa không…

“Quả thật sau này ta cũng không dám giết ngươi đâu.”

Dụ Thanh cười khẽ, “Làm sao điện hạ biết sau này Thiện Lan Triết sẽ đăng cơ?”

Xưng tên gọi họ, nghe chừng đôi bên thân cận lắm.

Dục Sơ mỉm cười, “Người mà ngươi coi trọng, ắt chẳng sai đâu.”

Dụ Thanh thấy ngượng, y buông mi, lại nghe Dục Sơ nói: “Cứ theo kế của ngươi, tạm thời án binh bất động. Sau này ngươi phải bình tĩnh hơn, vị trí quan trọng như thế, không được phép tùy tiện rời cương vị.”

Nếu tôi không chạy tới đây thì lấy đâu ra chỗ tiện bàn bạc thế này. Dụ Thanh bụng nghĩ vậy, miệng lại nói: “Dụ Thanh thực sự không dám tái phạm nữa.”

Dục Sơ lắc đầu: “Ngươi ấy à, cái gì cũng tốt, chỉ là thông minh quá mức. Trí giả chân chính phải biết giấu cái sự khôn khéo ấy đi.”

Dụ Thanh lập tức tắt nụ cười, ngước mắt nhìn Dục Sơ: “Duy chỉ đối với Tam điện hạ, Dụ Thanh vĩnh viễn không bao giờ giấu tài.”