Mộ Vân Thâm

Chương 28



Lúc gặp nhau trong noãn các của đông cung thì Dục Sơ đã khoác áo tang. Dụ Thanh quỳ xuống đất trình lên mật thiếp của tiên hoàng, Dục Sơ nhìn thật lâu cũng chẳng nói gì, cuối cùng cười khẽ: “Một kẻ không muốn phạm tội giết cha, lại mỗi ngày bấm ngón tay tính toán ngày chết của phụ hoàng; một kẻ không muốn mang tiếng giết con lại căn vặn tân đế lấy bảy vị hoàng tử còn lại tuẫn táng. Hay cho một đôi phụ từ tử hiếu.”

Dụ Thanh lặng lẽ quỳ.

“Mật chiếu truyền ngôi đâu?”

“Đã đốt thành tro tàn.”

“Sao chỉ giữ lại tờ này?”

Ánh mắt Dụ Thanh thoắt động, đoạn lắc đầu.

“Sợ ta vì giết cha mà đau khổ nên mong tờ giấy này có thể khuyên giải ta?”

Dụ Thanh im lặng chốc lát rồi gật đầu, cúi gằm người xuống thấp.

“Người truyền thư đâu?”

“… Sau khi vi thần lấy được chiếu chỉ… đã thả Hàn Tử Kiêu xuất cung.”

“Có dũng khí thả người như thế, sao bây giờ nghe giọng lại sợ hãi nhường này?”

Giọng điệu bình thản khiến Dụ Thanh thoáng run rẩy.

“Trước sau gì ngươi vẫn hơi sợ ta.” Giọng Dục Sơ rất khẽ.

Dụ Thanh gật đầu.

“Vì sao?”

“… Tâm tư điện hạ khó đoán.”

“Thường nghe người ta nói hỉ nộ vô thường chẳng phải là Dục Thanh ư?”

“… Vui buồn không hiển lộ mới càng đáng sợ.”

Dục Sơ đứng dậy bước về phía y, “Tính tình ngươi rất kì lạ, dám làm chuyện mà người trong thiên hạ chẳng dám, lại nhát gan sợ sệt, có thể chịu được nỗi khổ mà người trong thiên hạ không thể chịu, lại mềm yếu nhạy cảm, run rẩy khóc lóc là chuyện thường, song dám liều lĩnh phạm thượng, ngươi nói rốt cuộc ai mới là kẻ lòng dạ khó dò?”

Dụ Thanh càng run, lần này không chỉ là sợ hãi.

“Ngươi vừa không biết giấu dốt, vừa đủ thông minh, mặc dù không giấu cái sự ngu dốt đi nhưng cũng không tới mức rước họa vào thân. Ta biết ngươi phải có đủ lí do để thoải thác, chí ít đủ để thuyết phục ta.” Dục Sơ nói đoạn kéo Dụ Thanh dưới đất lên, “Nói thẳng là được, hà tất lưỡng lự.”

“… Ngoài cung, kinh kỳ doanh vây chặt như thùng sắt, Hàn Tử Kiêu chưa chắc có thể bình yên qua sông trốn vào thành, huống hồ gã đã mất di chiếu, gặp hay không gặp Lục điện hạ cũng không ảnh hưởng đến đại cục.”

“Nếu Dục Thanh biết tiên hoàng muốn truyền ngôi cho hắn, có thể nảy lòng tham dấy binh đoạt lại ngôi vị vốn nên thuộc về hắn, vậy cũng gọi là không ảnh hưởng đến đại cục sao?”

“Lục điện hạ đã sớm biết rằng tiên hoàng có ý định truyền ngôi cho hắn, không đến mức thay đổi suy nghĩ chỉ vì lời nhắn của Hàn Tử Kiêu. Bây giờ trong tay Hàn Tử Kiêu không còn di chiếu, nếu Lục điện hạ không có lòng tranh đoạt, tất nhiên sẽ vui mừng từ chối việc này, nhưng nếu Lục điện hạ có định xưng đế, hắn sẽ lên tiếng điện hạ giả mạo chỉ dụ của vua, mưu toan soán vị.”

“Nhưng Hàn Tử Kiêu bảo ta dùng độc giết cha, Dục Thanh sẽ không báo thù cho ông ta ư?”

“Nói miệng không có bằng chứng, huống hồ trong cung đều biết Hàn Tử Kiêu phạm thượng tác loạn, khó tránh khỏi dính líu đến việc tiên hoàng bạo vong, sau khi việc này truyền đến tai Lục điện hạ, Lục điện hạ tất sẽ không tin gã nữa.”

Dục Sơ nhẹ nhàng mỉm cười, “Lúc ngươi thả gã, hẳn là không biết sắp xếp của ta trong cung đúng không?”

“Tin báo tang đến đột ngột giữa đêm, điện hạ tất nhiên không thể ở bên cạnh bệ hạ, Hàn Tử Kiêu lại đêm hôm trốn chạy, hiềm nghi trên người ai, người ngoài nhìn vào là biết.”

“Như vậy, Lục điện hạ nghe nói Hàn Tử Kiêu gây rối bị bắt, đồng thời cũng sẽ nghi ngờ điện hạ.”

Dục Sơ khẽ cười.

Dụ Thanh ngẫm lại rồi nói tiếp: “Huống chi, con thứ hưng binh mưu phản hiếm khi có tiền lệ đắc thắng. Mặc dù Lục điện hạ khởi binh song thứ nhất không có cớ, ắt bị tướng sĩ gạt bỏ, thứ hai, nếu điện hạ đồng ý, Dụ Thanh chắc chắn có thể mượn được binh lực Thổ Dục Hồn, giáp công hai mặt.”

Năm xưa là Cửu vương tử, nay đã là Thổ Dục Hồn vương.

Dục Sơ hơi nhíu mày, “Chỉ vì tình hữu nghị của cá nhân ngươi mà Thổ Dục Hồn vương bằng lòng dấy binh?”

“Lục điện hạ với Thổ Dục Hồn kết thù diệt quân giết dân, thoả thuận thông thương có phần linh động để khai thác.”

“Là ‘Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao*’ à? Ngươi toan tính bộn bề như vậy chỉ để thay một Hàn Tử Kiêu gỡ tội, có đáng không?”

(Binh pháp Tôn Tử có ghi “Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ thứ công thành”: Đánh địch tốt nhất là đánh bằng mưu kế, tiếp đến là đánh bằng ngoại giao, kế tiếp là đánh vào quân địch, thấp nhất là đánh vào thành trì địch.)

“Hàn Tử Kiêu là người trung nghĩa, giờ đây thân bại danh liệt, Dụ Thanh không muốn trên tay điện hạ nhuốm thêm sát nghiệt vô nghĩa.”

“Không phải là vì ngươi muốn cứu người bạn thuở ấu thơ sao?”

“Điều Dụ Thanh muốn là…” Y bỗng không dám nhìn vào mắt Dục Sơ, “Chỉ cần điều kiện tiên quyết là không làm tổn hại đến quốc gia đại sự, không thẹn với lòng.”

“Không phải ngươi đang thăm dò ranh giới cuối cùng của ta với ngươi sao?”

Dụ Thanh thầm hoảng sợ, Dục Sơ siết cánh tay không cho y quỳ xuống lần nữa, “Bây giờ ta có thể nhìn ra phần nào tính cách ngươi, ngươi thích đánh cược, đặt cái gì hay muốn cái gì đều cực kì rõ ràng, ta không biết có phải ngươi chưa thua bao giờ hay không, nhưng tựu chung lần này ngươi cược thắng rồi, ta không đến mức vì một Hàn Tử Kiêu chẳng can hệ tới đại cục mà diệt trừ thừa tướng tương lai.”

Dụ Thanh ngẩng đầu, sau hàng nước mắt còn vương là vẻ kinh ngạc.

“Ngươi nghĩ ta sẽ để Mạch Sở Địch hoặc Việt Lâm Xuyên làm tể tướng sao?” Dục Sơ buông y ra, quay về sau án thư, “Việt Lâm Xuyên giỏi ở quan sát, Mạch Sở Địch mạnh về cẩn thận, ngươi lại vẹn toàn đôi bên, và còn một điều mà họ không sao bì được, ấy là lòng mang thiên hạ, là mưu lược đại tài.”

Dụ Thanh sững sờ, Dục Sơ ngồi xuống cầm bút lên, vừa viết xuống giấy vừa nói với y: “Chỉ cần điều này không thay đổi, ta sẽ không bao giờ giết ngươi.”

Dụ Thanh không trả lời, y biết đây là một lời hứa cá nhân, không cần cảm tạ.

“Giờ ta cần một người giỏi võ, giỏi cưỡi ngựa và đáng tin cậy chạy về hướng Khẩu Bắc, chỗ ngươi có ai hữu dụng không?”

Dụ Thanh nhìn Dục Sơ gấp giấy viết thư, đóng con dấu của hắn lên.

Chỉ khi nói đến người đó, giọng hắn mới dao động đôi chút.

Dụ Thanh nghĩ rồi nói: “… Nếu điện hạ yên tâm, vi thần…”

Lúc này, ngoài cửa có người hét lớn, Dục Sơ ra hiệu cho Dụ Thanh mở cửa, người tới chính là tổng quản cung đình, quỳ xuống đất thưa: “Điện hạ, nghi thức nghiệm chiếu đã chuẩn bị ổn thỏa, Lục đại nhân của Đốc Sát viện, chư vị quan Ngự sử cùng với văn võ bá quan đều đã đến.”

Dục Sơ đang chuẩn bị đứng dậy, tổng quản lại nói: “Hơn nữa còn có một người thân phận đặc biệt, vào cung xin gặp điện hạ.”

“Thân phận gì?”

“Chính là tùy thị của Lễ bộ Phương đại nhân Phương Đỗ Nhược, vội vàng chạy về trước từ quân đoàn của Lục điện hạ.”

Vẻ mặt Dục Sơ đầy nghi hoặc, đối mắt với Dụ Thanh rồi nói: “Truyền vào trước.”

Một lúc sau, Tiểu Canh bước vào, quỳ đại lễ.

“Ngươi là Phương phủ…” Dục Sơ rất giỏi trong việc ghi nhớ tướng mạo người khác, trước đây hắn vô tình nghe thấy Phương Đỗ Nhược gọi Tiểu Canh dắt ngựa, thoáng hồi tưởng lại rồi hỏi dò, “Tiểu Canh?

Tiểu Canh dập đầu, “Điện hạ hãy cứ gọi tiểu nhân là Thái Phồn.”

Một sự nghi ngờ lóe lên trong mắt Dục Sơ, lát sau đã sáng tỏ, “Ngươi là đầy tớ của Mạch phủ ư? Tại sao lại đến phủ của Phương Đỗ Nhược?”

“Năm xưa, khi Lục điện hạ rời cung xây dinh thự, Khắc quý phi nương nương chọn vài hạ nhân của Khắc gia ban cho điện hạ, tiểu nhân trà trộn trong đó. Sau này Lục điện hạ thấy tiểu nhân biết chút võ nghệ, lại biết nấu ăn liền tặng tiểu nhân cho Phương chủ tử.”

Hóa ra ban đầu Địch thiếu gia muốn sắp xếp người này đến bên cạnh Dục Thanh, nhưng trời xui đất khiến sao mà gã theo giám thị Phương Đỗ Nhược.

Dục Sơ nghĩ rồi hỏi, “Ngươi vào cung làm gì?”

Khi Thái Phồn ngẩng đầu lên, Dục Sơ nhìn thấy khuôn mặt gã đầy nước mắt, ​​”Thiếu gia đã dặn bảo tiểu nhân rất rõ ràng, nói Phương chủ tử là rường cột nước nhà, tiểu nhân hết lòng chăm sóc bảo vệ y, trước khi đi Thổ Phiên còn đặc biệt dặn dò tiểu nhân phải bảo vệ tính mạng y chu toàn…. Vậy mà tiểu nhân lại phụ lòng thiếu gia giao phó… Bây giờ Phương chủ tử đã…” Nói đến đây, Thái Phồn khóc không thành tiếng.

“Phương Đỗ Nhược, đã chết?”

Dụ Thanh nhìn chằm chằm Dục Sơ, trong lòng cũng đầy kinh ngạc và hoảng sợ.

Thái Phồn vừa khóc vừa gật đầu, “Lúc gần ra khỏi vương thành Tây Thương thì bị thích khách mưu hại, máu chảy… nếu không thì…”

“Dục Thanh phản ứng thế nào?”

Dục Sơ vội vã hỏi Thái Phồn, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Dụ Thanh, sắc mặt y tái nhợt, cả hai đều biết, chỉ ít hôm nữa thôi thiên hạ sẽ phải tắm máu.

Thái Phồn biết đại sự quan trọng, vì vậy gã nín khóc, nói: “Trước khi chết, Phương chủ tử đã trì một giới cho Lục điện hạ.”

Dục Sơ quay sang.

“Giới sát sinh. Trước khi tiểu nhân đi, Lục điện hạ dùng chu sa điểm trên trán, chắc đã quyết ý trì giới.”

Dục Sơ rũ mắt, Dụ Thanh đưa mắt sang nhìn Thái Phồn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ thực sự là thiên hạ đã định.

“Dục Thanh bây giờ thế nào?”

Thái Phồn lắc đầu, “Bây giờ không biết thế nào nhưng hôm Phương chủ tử mới phát tang, Lục điện hạ không khóc, như người mất hồn mất vía.”

Nỗi đau đột ngột xộc đến làm Dục Sơ hơi giật mình. Hắn thoáng bình tĩnh lại, nói với Thái Phồn: “Lần này ngươi kịp thời truyền tin, hiểu được nặng nhẹ, cũng không phụ lòng thiếu gia ngươi giao phó. Bây giờ y đang sung quân ở Đồ Hà ngoài Khẩu Bắc, ngươi có bằng lòng đi đón y về không?”

Sắc mắt Thái Phồn nhất thời mừng rỡ, “Tiểu nhân bằng lòng!” Lời còn chưa dứt, gã đã dập đầu hai lần, “Tiểu nhân thay mặt thiếu gia cảm tạ ân điển của điện hạ!”

Dụ Thanh thoáng sững sờ.

Mạch Sở Địch này rốt cuộc là người như thế nào mà lại có thể dệt được một tấm lưới vô tận cuốn theo tất cả mọi người, và những kẻ sa lưới ấy đều cam tâm tình nguyện dốc hết tâm can.

Y quay lại nhìn Dục Sơ, nhìn hắn đưa lá thư cho Thái Phồn, lại cẩn thận bàn giao nhiều chuyện, giọng hoài vui thích, thật lòng thật dạ.

… Ngay cả người này cũng ở trong lưới.

Thái Phồn thi lễ rời đi, Dục Sơ đứng dậy bước ra ngoài, lúc đi ngang qua Dụ Thanh thì bảo, “Hàn Tử Kiêu ở trong tù nghe thấy chuyện của Dục Thanh cũng sẽ không quá tiếc nuối.”

Lòng Dụ Thanh chấn động, “… Điện hạ?”

“Kinh kỳ doanh ngoài cung bao vây dày như thùng sắt, chính ngươi cũng thấy rồi đó.” Dục Sơ nói rồi quay lại cười cười, “Nhưng ta sẽ không giết gã, ta muốn gã đến nhìn thay phụ hoàng, rốt cuộc ta có xứng có được thiên hạ này không.”

Chạng vạng, Dục Thanh nâng linh cữu vào kinh, Lạc Dương rơi trận đại tuyết đầu tiên từ đầu đông tới nay.

Người mặc đồ tang thúc ngựa đi chầm chậm, sắc mặt tái nhợt như giấy, trong đất trời trắng xóa chỉ còn lại một nốt chu sa đỏ thắm giữa hàng mày, đỏ như máu.

Dục Sơ một ngựa tới đón, dừng lại bên cạnh chiếc quan tài gỗ được bọc kín bằng vải lĩnh trắng.

“Tam ca.” Dục Thanh mở lời trước.

Dục Sơ gật đầu, nhìn những lá cờ chiêu hồn màu trắng tung bay trong gió phía trên đội đưa linh cữu dài dằng dặc sau lưng hắn.

Một linh hồn đơn côi ngàn dặm, làm sao có thể dẫn họ về quê hương cho được.

“Tam ca còn chưa đăng cơ sao?”

“Thời gian chịu tang chưa kết thúc.”

“Phụ hoàng băng hà như thế nào?”

“Thái y viện không tra ra điều gì khác thường, phán là sống hết thọ mệnh.”

“Mẫu phi vẫn khỏe chứ?”

“Cơ thể không có gì đáng ngại, vẫn một mực đợi đệ trở về.”

Dục Thanh cười, “Nay đệ đã trở về rồi.”

Trong một chớp mắt, Dục Sơ muốn bước lên ôm lấy hắn, nhưng khoảng cách giữa hai con ngựa khiến đôi bên cách nhau góc bể chân trời.

“Đệ muốn tiếp tục nắm binh quyền, hay muốn đi đâu cho khuây khỏa, tam ca đều chiều ý đệ. Chiều nay đến ở cung của mẫu phi, ca ca cùng đệ chiêu hồn, đặt linh vị được không?”

“Tam ca.” Nét mặt Dục Thanh rất trầm lặng, không thấy cô đơn hay đau xót, chỉ hoài một nỗi xa cách, “Tam ca không cần cảm thấy áy náy, cũng không cần bồi thường gì cả, đệ biết tam ca chưa bao giờ xuống tay tàn nhẫn với đệ, ngược lại có một số chuyện là đệ có lỗi với tam ca.”

“Sau này đừng nhắc tới những chuyện đó nữa, hai huynh đệ chúng ta cùng sống cho tốt, được không?”

“Tam ca biết tại sao Phương Đỗ Nhược lại chết không?”

Dục Sơ lắc đầu. Tuyết bay tán loạn trước mặt họ, rì rào như tiếng thì thầm.

“Y mặc chiến giáp của đệ, cưỡi ngựa của đệ, thay đệ lĩnh binh, người Tây Thương tưởng y mới là thống soái nhà Hán. Người họ muốn ám sát vốn là đệ.”

Ngàn vạn bông tuyết như những cánh bướm trắng bay lượn, sự trong sạch do trời ban tặng bao trùm lên tất thảy ô uế nơi trần thế.

“Y vì đệ mà hao tổn dương thọ, thay đệ đọa xuống Huyết Trì địa ngục, thay đệ vào Tu La đạo. Đệ phạm sát nghiệt, nên gặp báo ứng, thần phật lại giáng xuống y, y đã chết vì đệ.”

Dục Sơ lắc đầu, hoa tuyết rơi trên lông mi, tan ra như nước mắt.

“Thế nên.” Dục Thanh không đợi hắn nói, “Đệ muốn tham kinh cầu Phật cho y, tích phúc đức thay y, đệ muốn chuộc y ra khỏi Tu La đạo, chuyển thế làm người, kiếp sau gặp lại nhau.”

“Đệ không hề tin chuyện quỷ thần.”

Dục Thanh cười lắc đầu, “Tam ca vừa hỏi đệ muốn gì. Đệ muốn một thiên hạ yên tĩnh, thái bình, muốn một nấm mồ bên chùa Bạch Mã phía đông ngoại thành và một gian thiền phòng.”

Đại điển đăng cơ dự tính tổ chức ngay sau tiết xuân phân, cái se lạnh của mùa xuân còn chưa vơi hết. Trong cung cấm trước khi mặt trời mọc, tiếng đồng hồ nước thấm đẫm hơi sương.

Dục Sơ đang ngồi trong cung vàng điện ngọc, đã mặc hoàng bào cửu long chỉnh tề.

Dụ Thanh nhìn lướt qua tờ giấy trong tay lần cuối, gấp lại cẩn thận rồi đi vòng qua bình phong, đến trước mặt Dục Sơ.

“Điện hạ, Thái Phồn từ Khẩu Bắc đã trở về.”

Dục Sơ ngoảnh lại. Ánh nến trong điện chiếu sáng hình thêu trên long bào, những điểm sáng lấp lánh thoắt hiện.

Dụ Thanh nâng mắt nhìn hắn, ngừng thở trong chốc lát.

“Mấy ngày nay sức khỏe Mạch đại nhân không tốt, muốn nghỉ ngơi một thời gian, đợi tuyết ngưng trời ấm mới về kinh thành. Đây là bức thư Mạch đại nhân nhờ Thái Phồn đem về, mời điện hạ xem qua.”

Y dâng tờ giấy mỏng bằng cả hai tay, cận thị nhận lấy rồi trình lên cho Dục Sơ.

Đó là giờ phút u tối nhất trước bình minh, ba giá nến không sao khiến cung điện sáng thêm được. Dục Sơ mở giấy hướng về phía ánh nến, chăm chú nhìn nó đăm đăm, như thể dành cả phần đời còn lại của mình để đọc những dòng chữ trên giấy.

‘Núi non nhàn dưỡng bệnh kinh niên, tạm bỏ áo quan chậm đường về. Gió xuân Lạc Dương sang năm mới, hoa đào nở thắm hệt trước đây*…’

(Sơn cư nhàn dưỡng kinh niên bệnh, tạm từ triều y hoãn quy trình. Lạc dương đông phong minh niên chí, đào hoa đắc tự cựu thì hồng. 山居闲养经年病, 暂辞朝衣缓归程. 洛阳东风明年至, 桃花得似旧时红.)

Bốn câu, hai mươi bảy chữ. Là dòng chữ Mạch thể ngoài thì hoa lệ, trong thì rắn rỏi.

Chữ ‘hồng’ cuối cùng ấy*, bất kể giống đến thế nào, cuối cùng vẫn không phải.

(*Trong chương 21, Mạch Sở Địch đã viết những dòng này nhưng chưa kịp viết chữ ‘hồng’ 红 cuối cùng thì đã tang mạng.)

Một nụ cười nở trên khóe môi Dục Sơ, như sương mù trong núi xa, mịt mờ và nguội lạnh.

“Truyền chỉ…”

Đây là lần đầu tiên hắn ban bố ý chỉ với tư cách của thiên tử, mọi người trong điện đồng loạt ngẩng đầu lên, trong mắt có đôi chút hồi hộp.

“San phẳng mộ của Mạch Sở Địch, trọn đời không được tế bái. Đổ dầu lên hoa phòng ở Mạch phủ, đốt sạch. Tiêu hủy tất cả nét bút của Mạch Sở Địch còn trên trần thế.”

Mọi người đứng đờ đẫn, không ai lên tiếng.

Dục Sơ đứng dậy châm tờ giấy trên giá nến, khi ngọn lửa cháy đến ngón tay, hắn vẫn giữ chặt một góc bức thư.

“… Bệ hạ…”

Dục Sơ ngoảnh lại nhìn Dụ Thanh, giọng rất khẽ khàng: “Khi quân là tội lớn, cho dù là người chết cũng không thể tha thứ.”

Một lời hai ý nghĩa, Dụ Thanh phục trên mặt đất, không chút hoảng sợ, chỉ có hổ thẹn, song nước mắt lăn dài trên má, rơi xuống viên gạch trước đầu gối.

Vị tân đế sắp đăng cơ bước ra khỏi ánh nến, “Đem nữ nhi của tiểu thiếp Mạch gia, Mạch Bích Tình chỉ hôn cho hoàng trưởng tử Khánh Lân.”

Tâm tư khó dò của hắn chẳng phải mới bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, ngày sau cũng chẳng có điểm kết.

Chuông vàng đánh tiếng, lễ nhạc nổi lên.

Hắn không đợi Ti Lễ quan hô vang mà đi thẳng ra khỏi đại điện. Trước mặt hắn là hàng ngàn triều thần đang quỳ ở bậc thềm kim điện lúc rạng đông, với cả giang sơn đang dần thức tỉnh.

Trống vắng tựa kiếp này, lặng lẽ như bờ kia*.

(*Không như thử sinh, tĩnh như bỉ ngạn, 空如此生, 静如彼岸.)

Ngày mùng tám tháng giêng năm Sùng Hi thứ ba mươi hai, tam hoàng tử Dục Sơ thừa kế ngôi vị, đổi niên hiệu là Cảnh An, mở ra hai triều đại hưng thịnh, hưởng thọ bảy mươi ba tuổi.
Tác giả:

Bụi về với bụi, đất về với đất.

Nhung Quỳ thật lòng cảm ơn những độc giả đã đọc tới đây.
xuân:

Bộ này tác giả viết khoảng 2005 – 2007 gì đó, 2020 ra sách, năm 2021 tác giả có viết Mộ Vân Thâm 2, kể về hậu đại của nhà họ Mạch, bạn nào hứng thú thì có thể nghía qua.

Mình làm bộ này từ hồi đời còn bấp bênh đến tận bây giờ, khi mà đã té dập mõm rồi chứ không bấp bênh nữa… Mỗi lần làm bộ này khóc quá nên hơi lâu chút, nhưng thôi dưới 10 năm là được ( ˊᵕˋ)

Với cả nó thiệt sự khó, lúc đầu chưa biết tiếng Trung thấy khó quá trời, chém tùm lum, giờ biết chút chút rồi chém từa lưa, vì vẫn thấy khó ủa? =v=??

Dù sao, cảm ơn bản thân mình đã đi tới tận đây, còn sống mà edit nốt

Cảm ơn chúng ta đã gặp nhau giữa đời này (*´◡`) và xin lỗi những bạn từng chờ mình hoàn truyện
PHIÊN NGOẠI

Câu chuyện về họ đã kết thúc ở chính văn, cát bụi về với cát bụi, phiên ngoại chỉ kể vài biến cố ngày sau và đôi ba hồi ức thuở thơ bé, có 1 PN là về cuộc sống hạnh phúc của Việt Lâm Xuyên với Lục Diệu Am nữa

Văn vở vậy chứ do mình lười, cái gì khó quá thì mình bỏ cuộc. Bạn nào muốn đọc full mình xin gửi raw ở đây

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!