Mộ Vân Thâm

Chương 27



“Thế này có cần tám ngựa kéo không?” Tiểu Canh vừa lót chăn bông bằng da với đệm lụa thêu sặc sỡ vào xe, vừa hỏi với ra ngoài.

“Nhìn dáng xe này, chắc phải mười ngựa kéo.”

“Ôi.” Tiểu Canh thốt lên kinh ngạc, “Tiểu nhân chưa bao giờ thấy xe mười ngựa kéo đâu đó. Nói đến Tây Thương vương cũng phải, tu sửa thành luỹ chả ra sao, đồ trong cung thì chật ních. Chủ tử đã vào hoàng cung nhà Hán chúng ta, trong cung cũng vậy ư?”

“Xưa nay ta vào triều đều ở bên ngoài điện, không biết nội cung trông như thế nào.”

“Vậy hỏi Lục điện hạ xem, nếu có thể thì đem mấy thứ này về kinh, ngay cả hoàng thượng cũng phải mở mang tầm mắt ấy.”

Phương Đỗ Nhược khẽ cau mày nhìn ba chiếc xe chở đầy bảo vật của Tây Thương phía sau.

Một nửa số trân phẩm tốt nhất trong cung điện đã chia cho Thổ Phiên, nửa còn lại thì dư từng này, không biết còn bao nhiêu đồ bị quan tướng chia trác hoặc là bị binh sĩ cướp từ trong nhà dân.

Những việc này trong quân, đến tận bây giờ y vẫn không quen.

Y nâng yên ngựa đặt lên Ngọc Túy Khinh Tuyết, con ngựa thở phì phò, Tiểu Canh hét trong xe: “Chủ tử, sao ngài lại đặt yên lên Ngọc Túy, không phải xe này chuẩn bị cho Lục điện hạ và ngài sao?”

“Ta không đau ốm gì, sao phải ngồi xe.”

Tiểu Canh vén rèm lên, ló đầu ra khỏi cửa xe, “Đến giờ rồi mà chủ tử còn tránh né cái gì, mặc dù ngài muốn cưỡi ngựa nhưng cả quãng đường dài thế, Lục điện hạ có theo ý ngài được không?”

Phương Đỗ Nhược không trả lời, thắt lần lượt từng chiếc khóa da dưới yên ngựa.

“Chủ nhân.” Giọng Tiểu Canh bỗng cực kì nghiêm túc, “Khi trở về kinh thành, ngài nhất định phải chăm nom Lục điện hạ, hoàng thượng vẫn còn, nếu chạm vào vảy rồng, bệ hạ lại đem ngài sung quân Thổ Phiên lần nữa thì hết cách.”

Thấy gã như vậy, Phương Đỗ Nhược không nhịn được cười, “Sao lại hết cách?”

“Hành trình đến Thổ Phiên núi cao sông dài, chủ tử sinh bệnh mấy lần, với lần ngã xuống vách núi, bây giờ tiểu nhân nghĩ lại còn kinh, nếu chủ tử có mệnh hệ gì, tiểu nhân không biết phải ăn nói thế nào.”

“Ngươi tính ăn nói với ai?”

Tiểu Canh sững sờ, lát sau mới nói: “Phương lão tướng quân đó.”

Phương Đỗ Nhược thoáng xúc động, vuốt vuốt bờm Ngọc Túy, bảo: “Thành thật mà nói, nếu bảo ta phải đi lần nữa, ta rất sẵn lòng.”

“Đi đâu? Thổ Phiên sao?” Lúc này, Dục Thanh đi kiểm tra kế hoạch xuất quân đã trở về, “Ta về dâng sớ tâu với phụ hoàng cho ta đi sứ Thổ Phiên là được, ta rất muốn ngắm Quan Thế Âm Bồ Tát ở núi Phổ Đà một lần.”

Tiểu Canh vội vàng leo xuống xe vấn lễ, Phương Đỗ Nhược nói với Dục Thanh: “Gã trải đệm xe nửa canh giờ rồi, ngài không vào nằm nghỉ ngơi, khen một câu thoải mái à?”

Dục Thanh cười với Phương Đỗ Nhược, đạp lên xe rồi ngồi vào trong.

Sau bữa sáng, đại đội xuất phát, dẫn đầu là đội kỵ binh của Hà Trừng Lâm, xe ngựa Dục Thanh đi giữa, đằng sau có chiến lợi phẩm và tù binh, xe tù áp giải quốc chủ Tây Thương vào kinh nằm trong đó, sau cuối là kỵ binh áp trận.

Hàng dài xe ngựa chở hơn một nghìn người đi ngang qua đường chính của vương thành, bách tính còn sót lại ở Tây Thương ùa ra từ các ngõ ngách, nét mặt họ bình tĩnh, tụ ở ven đường nhìn theo quân chủ bị bắt làm tù binh của họ. Cửa thành đã bị dỡ xuống, đội kỵ mã nhà Hán tiến bước không hề trở ngại, đi rất nhanh. Dục Thanh vén màn nhìn bách tính ven đường, thỉnh thoảng đưa mắt sang Phương Đỗ Nhược. Phương Đỗ Nhược lại chẳng dám đối diện với người Tây Thương, chỉ nhìn chăm chú vào vết máu cáu lại dưới móng ngựa.

Móng sau của Ngọc Túy Khinh Tuyết đột nhiên bật lên, Phương Đỗ Nhược giật mình, khó hiểu quay đầu lại xem, thấy một mũi tên bắn lên không biết từ đâu găm vào sau hông ngựa. Đội kỵ binh hộ giá rối loạn, ngẩng đầu tìm hướng mũi tên bắn tới, mấy người bên cạnh vây quanh yểm hộ dưới ngựa của Phương Đỗ Nhược, không ngờ lúc này lại một mũi tên nữa lao đến, lướt qua vai Phương Đỗ Nhược xiên vào cổ ngựa, Ngọc Túy Khinh Tuyết đau đớn mất khống chế, lồng lên đụng vào các con ngựa xung quanh chạy vụt về phía trước. Dục Thanh xé mành lao ra khỏi xe đuổi theo, đã thấy Tiểu Canh phóng lên, đạp lên mấy lưng ngựa nhảy ra sau ngựa của Phương Đỗ Nhược, vươn người cướp dây cương kéo chặt con ngựa đang hoảng loạn, song vó ngựa của Ngọc Túy quá nhanh, giảm tốc đột ngột khó mà dừng bước, kỵ binh hai bên quất roi vào dân thường để nhường đường cho ngựa. Trong cơn hỗn loạn, vài phụ nữ và trẻ em bị chen ra khỏi hàng, một đứa bé không kịp tránh, đụng phải ngựa của Phương Đỗ Nhược.

Con ngựa chạy thêm vài bước về phía trước, cuối cùng dừng lại sau một tiếng hí đau đớn, Phương Đỗ Nhược quay ngựa lại, khuôn mặt y tái nhợt, đôi mắt mở to, nhìn chăm chăm vào đứa trẻ nằm trên mặt đất. Kỵ binh bên cạnh đẩy dân chúng Tây Thương lùi lại, khom lưng lấy đao gẩy gẩy đứa trẻ vài cái rồi lắc đầu.

Phó tướng bắt một gã Tây Thương bị trói cứng tới, đá vào đầu gối xô gã quỳ trước xe của Dục Thanh.

“Mũi tên được bắn từ dãy phố sau nhà dân, may mắn là khoảng cách quá xa, lực không đủ mạnh, không đủ chính xác.”

Dục Thanh không nói gì, nhìn Phương Đỗ Nhược đang ở cách đó nửa con phố. Tiểu Canh không dám để Ngọc Túy đi tiếp, tự mình xuống ngựa dắt nó, ghì chặt dây cương dìu Phương Đỗ Nhược xuống ngựa, kéo người đang thẫn thờ về phía xe.

“Chôn đi.”

Phó tướng ngẩng đầu nhìn Dục Thanh, nghe không rõ lắm.

Dục Thanh lườm tên thích khách Tây Thương trên mặt đất, “Chôn sống.”

Phó tướng được lệnh đi xuống, Phương Đỗ Nhược thấy có người chuẩn bị đưa thích khách xuống liền vội chạy về phía Dục Thanh, nhưng khi đi ngang qua xác đứa trẻ, y không khỏi dừng bước.

Tiểu Canh dìu y, “Chủ nhân, đây là số kiếp của nó, không phải lỗi của ngài.”

Phương Đỗ Nhược cúi đầu thẫn thờ, y không đáp.

Dục Thanh đứng dậy khỏi xe, đi về phía bên này.

“Đi thôi chủ tử, Lục điện hạ đến rồi.” Tiểu Canh kéo tay Phương Đỗ Nhược bước lên phía trước hai bước, thấy Phương Đỗ Nhược vẫn không nhúc nhích, gã thở dài quay đầu lại.

Thời gian chợt như dừng lại, tầm nhìn bỗng bàng hoàng và kì lạ, đứa trẻ đã chết đứng bên cạnh Phương Đỗ Nhược, con dao găm trên tay cắm ngập vào vùng bụng trên của y.

Máu, máu phun ra từ vết dao như một dòng thác.

Ai đó lao tới từ phía sau, Tiểu Canh ngã xuống đất, buông tay Phương Đỗ Nhược ra.

Sau đó máu mới lại phun trào, đứa trẻ ấy nát thành nhiều mảnh. Phương Đỗ Nhược ngã xuống, gục trên mặt đất loang lổ máu đỏ.

“Đây… đã thương tổn đến gan rồi…” Y giơ tay lên từ vết thương, máu trên bàn tay chảy xuống cánh tay, chỉ chớp mắt mà ống áo đã thấm đỏ.

Dục Thanh siết chặt bờ vai y, chẳng khóc được nữa.

Phương Đỗ Nhược nhìn máu đang tuôn ra từ cơ thể mình, “… Huyết Trì địa ngục… chính là…”

“… Quân y, quân y!”

Quân y chạy đến quỳ gối với Dục Thanh, đôi môi run run, nhắm mắt lắc đầu.

Dục Thanh vung đao định chém, nhưng Phương Đỗ Nhược giữ cánh tay hắn lại, Dục Thanh ném đao, hai tay run rẩy, gọi y khàn cả giọng, “… Phương Đỗ Nhược… Nếu ngươi dám chết, ta giết gã chôn cùng ngươi, nghe thấy không?!”

Đôi môi ngày càng trắng của y bỗng nở nụ cười, “… Luôn có… cách giải quyết mà không cần phải giết người…… Sau này ngài hãy nhớ…”

Y nhắm mắt lại rồi bắt đầu thở dồn dập.

Dục Thanh lắc đầu, cố sức lay y.

“Thần phật…! Ông trời…!! Nếu các người dám để y chết, ta cho thiên hạ của các người tắm máu…!”

Tiếng hét thất thanh cắt ngang vòm trời, nhưng có một bàn tay nhuốm máu vỗ về xoa lên mặt hắn, dọc theo tóc mai đến trán.

“… Ngài chịu một giới của tôi… Dục Thanh à…”

Phương Đỗ Nhược mò mẫm, ngón trỏ chỉ vào ấn đường Dục Thanh.

“… Giới sát sinh, nếu không tôi sẽ… mãi mãi đọa dưới Tu La đạo, vĩnh viễn không…”

Ngón tay thấm chu sa dần buông thõng, cuối cùng Phương Đỗ Nhược trút hai tiếng thở nặng nề, trở về im lặng.

Mọi thứ trên trời dưới đất bỗng im bặt.

Dục Thanh nhìn khuôn mặt trắng nhợt trong vũng máu, hắn nghĩ, đây không phải là sự thật, không thể nào là thật được, y không thể chết ở đây, tuyết nhuộm thành bùn đen, cả máu cũng đã đông thành màu đen.

Mùa xuân ở sông Phú Xuân đẹp lắm, trời sẽ không lạnh.

“Điện hạ.” Tiểu Canh ngồi cách đó không đến ba thước, chẳng nhúc nhích.

“Đưa Đạp Vân Thông cho ta, ta đi báo tang cho Phương lão tướng quân.”

“Uống thuốc này xong, bệ hạ có thể ngủ yên ổn đến hai, ba canh giờ, giữa chừng đừng quấy rầy.”

Hoàng đế đã thiu thiu ngủ, nét mặt bình thản. Hàn Tử Kiêu ra hiệu cho cung nhân buông rèm, nói với Địch Hoài Vũ: “Làm phiền Địch thái y ngày đêm chăm sóc bệ hạ, tại hạ tiễn đại nhân ra ngoài.”

Địch Hoài Vũ cười cười, thái độ đề phòng chắc chắn thật.

“Hàn đại nhân bảo vệ bệ hạ quan trọng hơn, hạ quan xin cáo lui.”

Bước ra khỏi Thừa Càn cung, gió đêm lạnh tái, Địch Hoài Vũ cuộn hai tay vào trong tay áo, tay phải đè lên mạch tay trái.

… Chưa đầy nửa canh giờ.

Gã nện bước chân vội vã đến Hàm Hoa cung, vài bông tuyết bé nhỏ bay trong quầng sáng của những ngọn đèn nơi cung cấm ngoài hành lang.

“Điện hạ! Điện hạ…”

Thị vệ canh giữ thiên điện bước lên ngăn cản, “Thời gian yết kiến đã qua, có chuyện gì mai bàn sau.”

Địch Hoài Vũ bủn rủn hai đầu gối rồi quỳ sụp xuống đất, gào thất thanh: “Điện hạ! Hoàng thượng, hoàng thượng không xong rồi…”

Dục Sơ đã khoác áo, lao vụt ra khỏi điện, vội vàng hỏi gã, “Phụ hoàng thế nào rồi?!”

“Hoàng thượng… Không còn nữa rồi…”

Tay thị vệ giật mình, nhìn Địch Hoài Vũ hãi hùng. Dục Sơ đón Địch Hoài Vũ, lúc bước qua tên thị vệ, hắn lập tức rút bội kiếm bên hông ra chém.

Máu bắn tung tóe, mặt Địch Hoài Vũ tái mét, hai tay đè lên ngực.

Các cung nhân đang làm nhiệm vụ ở Hàm Hoa cung nghe tiếng động vội vàng chạy tới thì thấy cảnh tượng bên trong, tất cả ngây ra. Dục Sơ cầm kiếm, cất cao giọng: “Phụ hoàng vừa mất, ngự tiền thị vệ đã phạm thượng làm loạn, mau truyền tin ra ngoài cung!”

Đám cung nhân hoàn hồn, tranh nhau chạy ra ngoài.

“Tin báo tử ở Thừa Càn cung đã ra chưa?” Dục Sơ quay đầu lại hỏi Địch Hoài Vũ.

Địch Hoài Vũ lắc đầu, chống người đứng dậy, tựa bên giá sách.

Dục Sơ khom lưng lau sạch lưỡi kiếm bằng vạt áo của tử thi, tháo vỏ kiếm xuống, thu kiếm vào bao rồi đeo lại lên thắt lưng.

“Không ngờ điện hạ lại có bản lĩnh như vậy.”

“Có hoàng tử nào chưa từng luyện võ… Ngươi chắc chắn phụ hoàng đã chết sao?”

Địch Hoài Vũ mỉm cười, “Vi thần lấy tính mạng để bảo đảm, đêm nay bệ hạ nhất định sẽ chết.”

Dục Sơ khẽ cau mày, ngoảnh đầu nhìn bóng đêm đen thẳm ngoài song cửa.

“Ngươi ra ngoài cung, xác nhận Dụ Thanh phát động chính biến xong, trực tiếp đi mượn ngựa của Ngự Mã giám, bất kể chuyện thành hay bại đều đưa y đi, không cần quay lại.”

“… Phần thưởng như vậy… vi thần sao dám nhận.”

Dục Sơ quay đầu lại, rút kiếm ra khỏi vỏ.

Địch Hoài Vũ đỡ giá sách, người hơi còng xuống, cười bảo: “Vi thần biết điện hạ vẫn luôn muốn lấy tính mạng vi thần, lúc này còn không lấy nữa, e là không kịp.”

Ánh mắt Dục Sơ chuyển từ nghi ngờ sang kinh hãi, hắn lạnh lùng hỏi, “Ngươi có thuốc giải không? Mau uống đi!”

“Tương tư khó giải, điện hạ cũng biết mà.”

Địch Hoài Vũ không thể gượng mình thêm nữa, hắn ấn chặt lồng ngực rồi trượt dọc bên mép giá sách, ngồi thụp xuống đất.

Giọng điệu Dục Sơ trở nên lạnh thấu xương, “Phụ hoàng là do?”

“Độc hòa trong chén thuốc an thần, bệ hạ ra đi trong mơ, sẽ không đau đớn như vi thần.”

Dục Sơ giơ kiếm gác bên cổ Địch Hoài Vũ, hắn run rẩy không sao ngừng được.

“Hành thích vua là tội lăng trì.” Địch Hoài Vũ thở hổn hển từng cơn, “Vi thần thay điện hạ gánh tội danh thiên cổ, điện hạ không cảm ơn ta mà còn muốn trách ta?”

“Phụ hoàng chỉ còn vài ngày ngắn ngủi, sao ngươi phải lấy thân chôn cùng!”

Cơ thể Địch Hoài Vũ ngày càng cong gập xuống, nét cười trong lời nói khó mà duy trì thêm, “Điện hạ nói vậy không phải vì thương xót cho vi thần, mà vì thương Mạch đại nhân sẽ đau lòng cho vi thần. Thật ra điện hạ không cần phải vậy, dù vi thần có chết mười lần thì Mạch đại nhân cũng chẳng rơi nửa giọt nước mắt. “

Mũi kiếm của Dục Sơ run lên gần như cắt vào cổ Địch Hoài Vũ, “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?”

Địch Hoài Vũ cố gắng ngẩng đầu lên, “Điện hạ tưởng y muốn cái gì, không muốn cái gì thì cứ theo y hết, chiều y hết, vậy là đối tốt với y sao? Vậy điều y muốn nhất là ngài quân lâm thiên hạ, giờ Lục điện hạ sắp về triều, vi thần làm vậy, chẳng phải là thương y đó ư?”

Chuông báo tang ở bốn góc hoàng thành reo vang, cuốn theo gió tuyết xé trời mà đến.

Giọng Dục Sơ dường như thấm đẫm máu tanh, “Nếu ngươi chết thế này, làm sao thương y được nữa?”

“Điện hạ!” Địch Hoài Vũ gọi giật Dục Sơ đang muốn quay người đi, “Điện hạ thương y là đủ rồi, y còn chẳng thương lấy chính mình, y chỉ yêu mỗi mình ngài, y làm những điều này là để sau khi y đi rồi, điện hạ không tới mức trắng tay!”

Dục Sơ xoay người lại, bước đến trước mặt Địch Hoài Vũ một lần nữa, “Ngươi hiểu được y bao nhiêu?”

Biểu cảm gần như khoe khoang hiện trên khuôn mặt co giật của Địch Hoài Vũ, “Điện hạ có biết, khi y ngủ say, mơ thấy ác mộng, sẽ khóc lóc gọi Tam ca mãi không?”

“Đau lắm à?” Dục Sơ nhìn cơ thể vặn vẹo của gã.

“‘Tấc Tương Tư’ là đau lòng tới chết mà, điện hạ xem có đúng với cái tên này không?”

Dục Sơ gật đầu, đặt mũi kiếm lên ngực Địch Hoài Vũ, đâm xuyên qua tim.

Lúc tới Thừa Càn điện đã thấy hoàng hậu và phi tần nghe tiếng chuông mà tới, trên bậc thang vang đầy tiếng than khóc. Dục Sơ mang kiếm vào điện, thấy rèm trên ngự tháp đã vén lên, các hoàng tử và cận vệ cung nhân quỳ gối trước giường, tiếng đau thương vang dội.

Trước giường, Hàn Tử Kiêu đứng dậy, “Tên tặc tử thí quân sát phụ, đến thật đúng lúc!”

Mấy hoàng tử nhỏ thấy các thị vệ đột nhiên rút kiếm thì kinh hãi chạy trốn về phía tam ca, Dục Sơ ôm vai thập nhất đệ và thập tam đệ, nói với Hàn Tử Kiêu: “Ban nãy thị vệ Hàm Hoa cung định ám sát ta, hóa ra là ngươi sai khiến! Rốt cuộc phụ hoàng chết như thế nào, ngươi nói rõ ràng cho ta!”

“Điện hạ.” Một gã hầu cận lê gối quỳ trước mặt Dục Sơ, “Bệ hạ bình yên chìm vào giấc ngủ, vừa rồi ngoài điện lại truyền tin bệ hạ băng hà, chúng tôi mới cuống quít kiểm tra, thấy bệ hạ… đã tắt thở rồi. Cái chết của bệ hạ không hề liên quan gì tới cung nhân chúng tôi, xin điện hạ minh xét!”

Hàn Tử Kiêu xô kẻ hầu ra, dồn ép Dục Sơ, “Chắc chắn là do Địch Hoài Vũ hạ độc!”

“Địch Hoài Vũ đã bị thị vệ giết hại, bây giờ chết không có đối chứng, ngươi phủi sạch thật đấy.”

“Ngươi!” Hàn Tử Kiêu giơ kiếm muốn đâm vào cổ Dục Sơ, Dục Sơ giấu hai đệ đệ ra sau lưng, chắp tay đứng bất động, “Xem ngươi làm sao ngụy biện!”

Kiếm của Hàn Tử Kiêu hạ xuống giữa chừng, thân mình lao vút ra khỏi điện. Vài thị vệ đứng dậy đuổi theo, Dục Sơ không quay đầu lại, chầm chậm bước đến trước giường hoàng đế, hai đầu gối khuỵu xuống đất.

Đôi mắt hàm lệ, chớ hỏi buồn vui.

Mật đạo có sâu đến đâu cũng không thể đào qua được con kênh bảo vệ thành, Hàn Tử Kiêu chui ra từ bên cầu Kim Thủy, trầm mình dưới gầm cầu nhìn sang bờ bên kia. Sắc trời nhá nhem, ánh lửa và bóng người trùng điệp, bao vây toàn cung điện.

Hàn Tử Kiêu ghì chặt túi gấm trong lòng, nhìn dòng sông trước mắt. Vô số đèn đuốc đong đưa trên nước, những làn sóng ánh sáng triền miên.

“… Hàn đại ca?” Ai đó bên cầu gọi khẽ.

Hàn Tử Kiêu không dám lên tiếng.

“Hàn đại ca, đệ là Dụ Thanh. Doanh phòng kinh kỳ đã bao vây toàn hoàng thành rồi, bây giờ đại ca không thể thoát được đâu, chi bằng ra ngoài cung tìm gian phòng nhỏ nào tránh tạm, đợi phòng thủ sơ suất rồi bàn bạc sau.”

Thấy Hàn Tử Kiêu vẫn không đáp, Dụ Thanh nói tiếp: “Nếu đại ca không tin đệ, bây giờ Dụ Thanh sẽ đi ngay, nhưng vẫn để mở cửa Đà Mã ở góc tây nam cho đại ca, không có mai phục, xin tự tới xem xét.”

Hàn Tử Kiêu thò đầu ra khỏi gầm cầu, Dụ Thanh đã đi xa.

Gã suy nghĩ một chút, biết mình không còn kế gì, bèn lợi dụng bóng tối trên tường cung làm vật che chắn, nhẹ nhàng di chuyển về phía tây nam, đến cửa hông Đà Mã, quả nhiên thấy cửa mở ra một đường, Hàn Tử Kiêu cẩn thận kiểm tra động tĩnh bên trong cánh cửa, biết mười trượng sau cửa không có ai.

Gã cẩn thận chui vào, trong không trung, tuyết rơi tí tách, xa xa phía trước có ánh lửa nhỏ, Dụ Thanh đứng một mình giữa sân trống, tay che một ngọn nến.

Hàn Tử Kiêu chậm rãi bước tới, thoáng hành lễ, “Cảm ơn sự giúp đỡ của Dụ hiền đệ. Làm sao hiền đệ biết mà đứng bên cầu đợi ta?”

“Hàn đại ca mau theo đệ tới chỗ ẩn náu, đệ với huynh vừa đi vừa nói chuyện.” Dụ Thanh nói đoạn thổi tắt giá cắm nến trong tay, đi về phía đông bên ngoài cung. Hàn Tử Kiêu theo sát phía sau, nghe Dụ Thanh khẽ nói: “Trong cung bỗng truyền tin báo tang, lòng đệ thấy kì lạ, lại trông kinh kỳ doanh vây thành, biết có kẻ bức vua thoái vị. Tiểu đệ tham lĩnh phòng vệ hoàng thành, lúc đi tuần tra từng xác nhận kĩ càng cửa ngầm ở các nơi, cửa ngầm bên cạnh cầu Kim Thủy tiện qua sông, trong lòng tiểu đệ biết đó là nơi quan trọng nhất, lần này thấy trong cung xảy ra chuyện, dự là sẽ có người trung nghĩa xuất cung truyền tin, vậy nên mới đứng bên cầu chờ, tiểu đệ cũng không biết mình lại chờ được Hàn đại ca.”

“Đệ giúp đỡ việc hệ trọng cho bệ hạ, công lao to lớn, sau này nhất định sẽ…”

“Hàn đại ca, khoan đừng nói tới chuyện sau này, nguy cơ trước mắt còn chưa được giải quyết, đại ca bảo toàn tính mệnh quan trọng hơn. Hồi trước đây là gian trực phòng cho cung nhân ở, giờ đang để không không dùng tới.” Dụ Thanh nói đoạn đẩy cánh cửa thấp chỗ khúc quanh trong hẻm cung, “Đại ca vào trốn tạm một lát.”

Hàn Tử Kiêu gật đầu cất bước, một lưỡi đao sắc lạnh lặng lẽ đặt trên cổ gã, gã kinh ngạc quay đầu lại, người cầm đao ghì chặt hơn, lưỡi đao cứa vào da thịt.

Ánh lửa trong phòng đột ngột sáng bừng, mấy thị vệ cấp thấp lập tức lao đến, bốn năm thanh kiếm kề hai bên cổ Hàn Tử Kiêu.

Dụ Thanh thu đoản đao Hô Vũ về, đi vòng qua người Hàn Tử Kiêu, cắm lưỡi đao vào bao kiếm được làm giả hình giá cắm nến.

Hàn Tử Kiêu trừng trộ nhìn y, hốc mắt như sắp trào máu.

Dụ Thanh cất Hô Vũ vào lòng, tiến lên lục soát khắp người Hàn Tử Kiêu, tìm thấy túi gấm trong ngực.

Hàn Tử Kiêu đưa tay ra che lại, lưỡi kiếm của các thị vệ ghì sát, Dụ Thanh nói: “Hàn đại ca, bây giờ tính mạng của huynh đã bị đe dọa, không được hành động thiếu suy nghĩ, núi xanh còn đó, còn có thể truyền khẩu dụ của tiên đế cho Lục điện hạ.”

“Tại sao ngươi lại đi theo tên loạn thần tặc tử đó?!”

Dụ Thanh lấy mật chiếu ra, sau khi xem xong thì châm vào cây đuốc trên tường.

“Tại sao huynh lại đi theo một gã trẻ người non dạ lại còn vô nhân tính?”

“Lục điện hạ là Hoàng đế do bệ hạ đích thân lựa chọn!”

“Tam điện hạ là chân long thiên tử do bách tính nhận định.” Lụa vàng cháy hết, Dụ Thanh lấy ra một tờ mật thiếp khác trong túi.

Hàn Tử Kiêu dốc hết sức, chân thành nói: “Ngươi có biết vì sao bệ hạ lại truyền ngôi cho Lục điện hạ không? Lục điện hạ trọng tình trọng nghĩa, khi đăng cơ nhất định sẽ đối xử tử tế với Tam điện hạ, mà Tam điện hạ thủ đoạn độc ác, nhất định sẽ nhổ cỏ tận gốc với Lục điện hạ!”

“Ngươi biết đây là gì không?” Dụ Thanh đưa mật thiếp trong tay cho Hàn Tử Kiêu xem.

“Địa đồ nơi giấu ngọc tỷ truyền quốc.”

Dụ Thanh lắc đầu, “Trong cung lén truyền tai nhau lâu rồi, ngọc tỷ truyền quốc đã mất từ tiền triều, thứ tiên hoàng dùng cũng chỉ là ấn riêng của thiên tử. Cho dù là thật hay giả, đây đều không phải là địa đồ.”

Y mở mật thiếp về phía ánh lửa, để Hàn Tử Kiêu nhìn rõ chữ trên đó.

‘Quả nhân yêu thương Tam hoàng tử Dục Sơ, sau này cưỡi rồng về trời, lệnh cho đứa con này chôn cùng để an lòng quả nhân dưới suối vàng trăm năm. Ban chết bằng rượu Kim Tiết.’

“Đây là lệnh của tiên hoàng với Lục điện hạ. Đây là tiên hoàng muốn nhổ cỏ tận gốc cho Lục điện hạ.”

Đôi mắt Dụ Thanh phản chiếu ánh lửa, phiếm quang hoa long lanh như nước.

“Tiên hoàng nói và làm cao tay như vậy, chết cũng không đáng tiếc.”

“Chém giết gì tùy ngươi, đừng bất kính với bệ hạ!”

Dụ Thanh thu hồi mật thiếp, cẩn thận nhét vào trong tay áo.

“Nếu tiểu đệ muốn giết Hàn đại ca, sao không tìm trước rồi lục soát, có phải ổn thỏa hơn không?”

Hàn Tử Kiêu giãy dụa, “Rốt cuộc ngươi muốn gì?!”

Dụ Thanh ngước mắt nhìn gã, “Thứ tiểu đệ muốn là thả Hàn đại ca xuất cung, nếu Hàn đại ca tự có trời giúp, có thể đưa khẩu dụ cho Lục điện hạ. Đến lúc đó Hàn đại ca sẽ biết ai mới là người đảm đương được cái danh thiên tử.”

“Lục điện hạ sớm biết bản ý của bệ hạ, nhất định sẽ dẫn binh dẹp yên tên tặc tử mưu toan soán vị này!”

Dụ Thanh lùi lại một bước, vẻ mặt khá bình thản nhưng trong đáy mắt lại cháy lửa giận như băng.

“Kẻ mưu toan soán vị trong miệng Hàn đại ca chính là vị quân chủ an dân trong mắt Dụ Thanh. So ra thì Lục điện hạ chưa bao giờ đặt giang sơn xã tắc này vào lòng, Dụ Thanh không tin trời xanh không có mắt. Nhưng mà nói miệng không bằng chứng, hôm nay ta ngươi khác chủ, chi bằng từ đây mỗi người một ngả, đợi đến ngày tân đế đăng cơ, kết quả khắc có.”

Y đưa mắt ra hiệu, nhóm thị vệ hạ gươm, lui về bảo vệ Dụ Thanh. Thấy Hàn Tử Kiêu chần chờ, Dụ Thanh bảo: “Cửa Đà Mã ở góc tây nam vẫn mở, ngoài cung là nơi rồng nằm hổ ngồi* khác, Hàn đại ca hãy tự mình xoay sở.”

(Long bàn hổ cứ (龙盘虎踞) ý nói thế đất hiểm yếu.)

Hàn Tử Kiêu siết chặt hai tay, vùng ra rồi hòa mình vào bóng đêm bên ngoài.