Mộ Vân Thâm

Chương 26



Trong một gian trực phòng hẻo lánh ngoài cung cấm điểm ngọn đèn dầu như hạt đậu, hai người ghé vào án viết chữ để giao tiếp.

‘Tin chiến thắng của Lục điện hạ đã truyền gấp về kinh đô từ tám trăm dặm xa, Tam điện hạ biết chưa?’

Người đối diện lần lữa không đáp, Dụ Thanh cầm quản bút gõ gõ tay gã, dùng ánh mắt hỏi.

‘Chắc cũng biết rồi.’

Địch Hoài Vũ ngơ ngẩn viết xuống bốn chữ, nhìn lại chữ viết của Dụ Thanh lần nữa.

… Sao có thể giống đến vậy.

‘Khi nào phát động chính biến?’

‘Chắc phải đợi.’

Dụ Thanh hơi nhíu mày, ngòi bút miết qua khay mực mãi.

‘Nguyên văn lời điện hạ là phải đợi?’

‘Hạ quan thấy Tam điện hạ không hạ nổi quyết tâm hành thích vua đâu.’

Không phải là hành thích vua, mà là giết cha. Thiên gia chẳng có cha con gì, nhưng điện hạ lại không buông bỏ được tình phụ tử.

Dụ Thanh nén tiếng thở dài đã lên đến họng, liếc qua Địch Hoài Vũ, châm chước câu chữ mới nâng bút viết: ‘Nhưng tình thế khẩn cấp, một khi Lục điện hạ hồi kinh, bao nhiêu công sức bên ta sẽ đổ sông đổ biển, đại nhân có thể khuyên can điện hạ chút không?’

‘Trên đời này, người hắn không nghe nhất chính là ta.’

Hai mắt Địch Hoài Vũ phản chiếu ánh lửa, vậy mà lộ đầy căm hờn.

Dụ Thanh lập tức rũ mi, chỉ cần Tam điện hạ không sao, những ân oán tình cừu này y chẳng muốn thăm hỏi nửa câu.

‘Tại hạ viết thư, đại nhân có thể đưa cho Tam điện hạ không?’

‘Trước khi đi vào cung sẽ có thị vệ lục soát toàn thân.’

Vậy…

‘Vậy lấy lời của Mạch Sở Địch, Mạch đại nhân đi khuyên, có được chăng?’

Bút Địch Hoài Vũ khựng lại chốc lát.

‘Lần cuối cùng căn dặn chuyện này, y đã nói Tam điện hạ mềm lòng, nhất định không muốn giết cha, cho dù tình thế bức bách phải miễn cưỡng ra tay, từ nay về sau cũng sẽ tự trách suốt đời, dặn ta không nên quấy rầy hay thúc ép hắn chuyện này. Ta đã từng thử một lần, biết y nói chẳng sai, sau đó không còn làm trái ý y nữa.”

Ngòi bút Dụ Thanh dừng trên phần nghiêng của nghiên mực, nước mực chầm chậm chảy xuống từ đầu ngòi.

Người đã ép hắn đến đường này, chẳng phải là y sao.

‘Tình trạng của điện hạ trong cung thế nào rồi?’

‘Chỉ bị hạn chế đi lại, không phải chịu khổ, dường như bệ hạ không có ý định giết hắn.’

Dụ Thanh khẽ cắn môi dưới.

‘Vậy thì theo ý của điện hạ, chờ đi.’

Địch Hoài Vũ ngẩng đầu, hé miệng định nói.

Dụ Thanh vốn muốn tiễn khách, nhìn thấy vẻ mặt gã, đầu thoáng có suy nghĩ.

“Bây giờ Mạch đại nhân đang phải chịu khổ ở quan ngoại, thực sự không nên làm trái với tâm nguyện sâu thẳm của y, cứ xem thiên mệnh của bệ hạ với Tam điện hạ đi vậy, xem bên nào chịu đựng được lâu hơn.”

Dụ Thanh viết xong chữ cuối cùng, y kẹp hai mảnh giấy trên bàn rồi dí sát chúng vào ngọn lửa, cẩn thận đốt thành tro, giữa chừng không nhìn Địch Hoài Vũ thêm lần nào.

Địch Hoài Vũ chậm rãi siết chặt hai bàn tay, đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Dụ Thanh thổi tắt ngọn đèn dầu, ngồi trong bóng tối thêm lúc nữa, nhẹ nhàng tì trán vào tay.

Từ bao giờ mà tôi cũng trở thành kẻ không từ thủ đoạn thế này.

“Vốn đã nói… Không làm tổn thương dân thường.”

Phương Đỗ Nhược đứng trước cửa sổ vương cung Tây Thương, nhìn đường phố đọng máu bên ngoài cung điện. Từng thớt ngựa của quân Hán giẫm qua đó làm những vụn băng đỏ sẫm văng tung tóe.

Hà Trừng Lâm vốn tưởng y sẽ ở trong thâm cung chăm sóc Dục Thanh, không biết được chuyện này, nhưng dù sao giấy không thể gói được lửa, trong vòng bảy ngày y vẫn phát hiện ra.

Hà Trừng Lâm đành phải nói: “Binh lính báo thù cho tướng sĩ tử nạn trong cốc, lúc đó đám đông đang phẫn nộ, các tướng lĩnh không sao đàn áp được.”

“Mạng người Hán là mạng, lẽ nào mạng người Tây Thương thì không phải?… Những bình dân bách tính ấy đã bao giờ làm tổn thương Hán binh dù chỉ là mảy may chưa?”

Hà Trừng Lâm hơi bất lực, “Kể cả đại nhân có nói thế với tướng sĩ thì họ cũng không nghe đâu. Mạt tướng nói thật, nếu Lục điện hạ tỉnh lại, e rằng sẽ trực tiếp hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành.”

Phương Đỗ Nhược bỗng quay ngoắt lại, “Các ngươi nghĩ Dục Thanh là gì? Là Tu La thật sự sao?! Hắn đã quyết tâm không giết chóc vô nghĩa nữa, bây giờ lại đổ tội nghiệt đẫm máu này lên đầu hắn!”

Đừng nói là Hà Trừng Lâm, ngay cả Tiểu Canh cũng chưa bao giờ thấy Phương Đỗ Nhược nổi giận, nhất thời sững sờ.

Phương Đỗ Nhược nhắm mắt lại, dường như muốn thoát khỏi cơn ác mộng trước mắt, lát sau lấy chuỗi tràng hạt trong tay áo ra, siết chặt nó rồi đi thẳng.

“… Ngay cả đi ngủ mà cũng niệm kinh.”

Người nằm bên mép giường ngẩng phắt dậy, tràng hạt trong tay rơi xuống bên thân.

“… Giường gỗ thơm rộng thế này mà cứ nằm bên mép giường ngủ là sao.”

Giọng người nằm trên nệm tơ tằm thều thào, nheo đôi mắt đẹp nhìn y cười.

Phương Đỗ Nhược dần tỉnh táo lại.

“… Mắt ngươi sưng lên như hạch đào vậy, một ngày hay hai ngày chưa ngủ rồi?… Đây là vương cung Tây Thương à?… Hôm nay ngày mấy?” Người đối diện hỏi dồn từng câu.

Phương Đỗ Nhược cố gắng hết sức kìm nén đôi môi run run, nhẹ giọng trả lời: “Cuộc vây công vào bảy ngày trước rồi, lúc thì ngài tỉnh, lúc thì mê man, ngài không nhớ rõ sao?”

Dục Thanh gật đầu, ho khan một tiếng, Phương Đỗ Nhược duỗi tay ra đỡ vai hắn, nghe hắn cười bảo: “Trên đời không có trận nào dễ đánh hơn trận này, ta mới ngủ trên ngựa một giấc mà thành đã bị hạ rồi. Phương Bồ Tát giáng thiên binh đấy ư?”

Phương Đỗ Nhược cũng cười, y lắc đầu.

Sắc mặt của y rất xấu, Dục Thanh vươn một tay từ trong chăn lông cáo bạc ra dìu y, “… Đã có chuyện gì khiến ngươi không vui? Bọn thuộc hạ lại giết người phóng hỏa rồi sao?”

“Các tướng sĩ rất anh dũng. Chỉ là tâm sự của riêng tôi thôi, ngài đừng nghĩ nhiều.”

“Kể cho ta nghe.”

Phương Đỗ Nhược cúi người vòng qua vai Dục Thanh, ôm hắn vào lòng, “Tôi giảng đạo lý, giảng kinh Phật thì ngài có hiểu được không? Đại tướng quân của tôi trước khi lâm trận nói bao lời to tát, gì mà cơ thể không đáng ngại, gì mà đầu óc vô cùng tỉnh tảo, kết quả chưa kịp hạ thành đã ngất lịm rồi, vừa ngủ là sáu bảy hôm, dọa tôi sợ chết khiếp. Bây giờ tôi phạt ngài, không nói cho ngài nghe.”

Dục Thanh vùi mình trong lòng Phương Đỗ Nhược, “Sợ chết khiếp thật à? Ngươi làm ta sợ còn nhiều hơn, lần ở Lam Điền quan, còn cả Đại Lý tự, hai lần so với một lần, ngươi vẫn còn một lần tha thứ nữa kìa.”

“Vậy lần trong sơn cốc có tính không?”

Mỗi năm mỗi tháng, mỗi ngày mỗi đêm trong cả đời ngài, có tính không.

Nhắc đến sơn cốc, Dục Thanh bỗng nói: “Ngươi đã căn dặn kẻ dưới lấy cổng chính của vương cung khắc thành bia mộ chưa?”

“Rồi ạ.”

“… Trong một khoảnh khắc, ta thực sự lo mình không giữ được lời thề.”

“Ngài có thiên thần bảo vệ, lời thề nhất định sẽ ứng nghiệm.”

Phương Đỗ Nhược cảm thấy Dục Thanh lắc đầu trong lòng mình, “Không phải là thiên thần, mà là ngươi.”

Phương Đỗ Nhược lặng yên không nói.

Một thư sinh vô dụng chẳng được việc gì, làm sao bảo vệ ngài.

“Ngươi không biết đâu.” Hình như Dục Thanh hơi gấp, giọng hắn thoáng cao lên, “Có ngươi trên đời này, ta mới bất khả chiến bại như thế.”

Phương Đỗ Nhược cúi đầu, ôm chặt lấy hắn.

Vết thương hơi đau, Dục Thanh cố chịu không kêu, chỉ bảo: “Ngày mai chúng ta liền khởi hành về đi.”

“Cơ thể ngài thế này sao mà đi được.”

“Từ từ mà đi, ta ngồi trên xe ngựa của vua Tây Thương, mang theo cả đống chăn đệm này nữa, đốt bốn lò sưởi, mặc ba lớp lông chồn cũng không được à?”

Phương Đỗ Nhược bật cười, “Ngài cứ vui lên là tính lại như trẻ con, bọc ba lớp lông chồn thì có khác gì con gấu trắng đâu, tóm lại lần này nhất định không…” Y bỗng nhớ ra chuyện gì, bèn ngừng lời.

“Sao vậy?”

Phương Đỗ Nhược đứng dậy, lấy cuốn sổ gấp màu vàng trên bàn tráng men bên cạnh, cầm trong tay một lát rồi đưa cho Dục Thanh.

Dục Thanh duỗi một tay mở ra xem, “Phụ hoàng truyền ta về kinh gấp?”

“Nó được đưa đến đây ba ngày trước, chắc là kẹt ở Lâu Lan một thời gian rồi.”

“Vậy thì không đi không được rồi.” Dục Thanh đọc ý chỉ nhưng chẳng lo lắng gì, còn mỉm cười đắc ý.

Phương Đỗ Nhược không nói gì, chỉ gật đầu.

“Ngươi đã đi gần nửa thiên hạ, phong cảnh nơi đâu đẹp nhất?”

“Sao?”

“Ẩn cư đó, ngươi đã nghĩ được nơi nào thích hợp chưa? Ta thích những nơi ấm áp.”

Vậy thì không cần phải… lo lắng chuyện gì nữa, đúng không.

Phương Đỗ Nhược mỉm cười, “Sông Phú Xuân, hoặc là Nhược Da khê.”

(Nhược Da khê là khe suối Nhược Da, một danh thắng ở phía đông huyện Cối Khê, tỉnh Chiết Giang.)

Lửa than trong tẩm cung Thừa Càn điện cháy rất vượng. Từ khí trời lạnh lẽo bên ngoài bước vào cửa, toàn thân Địch Hoài Vũ túa một lớp mồ hôi mỏng.

Hoàng đế đang nằm trên giường, Dục Sơ và mấy hoàng tử nhỏ tuổi túc trực bên cạnh, ngoài ra còn có Cận vệ Thống lĩnh Hàn Tử Kiêu với mấy người hầu trong cung. Địch Hoài Vũ tiến lên vấn lễ, dược đồng lấy chén thuốc đặc chế cho hoàng đế trong giỏ, dùng thìa bạc đáy sâu múc một muỗng đưa Địch Hoài Vũ. Gã nhận lấy định uống, hoàng đế lại nói với Dục Sơ: “Vi phụ chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa, ngươi phải làm tròn đạo hiếu, nếm thuốc cho quả nhân.”

Dục Sơ buông tay đứng thẳng người, vẻ mặt không thay đổi, một lúc sau mới đáp: “Nhi thần tuân chỉ.”

Hắn nói đoạn bước đến cầm lấy thìa thuốc trong tay Địch Hoài Vũ, song Địch Hoài Vũ cầm chặt thìa, Dục Sơ rút không được bèn ngước mắt nhìn gã.

Địch Hoài Vũ nói: “Bệ hạ, vị thuốc này dùng để làm ấm phổi, bồi bổ khí, tính nóng. Mấy ngày nay Tam điện hạ bị nóng trong người, đang uống thuốc thanh hàn, hai vị thuốc này có dược tính khắc nhau, không thích hợp với tình trạng bệnh của Tam điện hạ.” Nói đoạn gỡ tay Dục Sơ ra, đưa thìa thuốc đến bên môi.

Hoàng đế không ngăn cản gã, Dục Sơ quay đầu hành lễ: “Tạ ơn phụ hoàng thông cảm.” Thế là Địch Hoài Vũ uống cạn thuốc, Dục Sơ ngoảnh lại khom người với gã, “Làm phiền Địch thái y rồi.”

Nhất thời im phăng phắc.

Hoàng đế nhìn chằm chằm vào mắt Dục Sơ, Hàn Tử Kiêu đứng bên cạnh giường khẩn trương nhìn Địch Hoài Vũ, cảm giác có điềm chẳng lành trong lòng ngày càng mãnh liệt. Song sắc mặt của hai người kia vẫn phẳng lặng như nước, sau một hồi im lặng, một người nhẹ nhàng đặt thìa bạc vào khay trên bàn.

Than hồng trong lò sưởi khẽ cháy lách tách.

“Bệnh tình của ngươi là sao?” Giọng Hoàng đế thều thào phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Vẫn là nguyên nhân nhi thần cáo bệnh lần trước, thái y viện nói khí mạch hư táo, mấy ngày nay vẫn uống thuốc điều trị.”

“Nếu đã vậy, ngươi đừng lo nghĩ nhiều chuyện đâu đâu, an tâm dưỡng bệnh mới phải.”

“Nhi thần đã biết.”

Thấp mi thuận mắt, giọng điệu bình thản, hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì.

Sắc mặt hoàng đế tối sầm xuống. Chính khuôn mặt vĩnh viễn không có sơ hở này khiến người ta không ưa.

Ngài nhìn kĩ Địch Hoài Vũ chốc lát, đoạn hơi gượng người dậy dưới sự giúp đỡ của cung nhân, “Bưng thuốc đến đây. Ta cũng mệt rồi, tất cả lui xuống đi.”

Cung nhân mang bát thuốc lên, các hoàng tử lần lượt hành lễ cáo từ, Địch Hoài Vũ nói: “Vi thần đi bắt mạch cho Tam điện hạ, xin yết kiến vào giờ dâng thuốc buổi chiều.”

Hàm Hoa cung nơi Dục Sơ đang ở cảnh vật tiêu điều, Địch Hoài Vũ kiểm tra mạch, viết xong đơn thuốc thì nói với Dục Sơ: “Bệnh tình của điện hạ đã khá lên một chút, vi thần dự tính phương thuốc sẽ thế này, mời điện hạ xem qua.”

Gã đẩy đơn thuốc trên bàn cho Dục Sơ, thị vệ ngoài cửa nhìn thoáng qua nhưng không bước tới.

Dục Sơ cầm góc đơn thuốc kéo lại gần, đọc từng vị thuốc một. Giữa cam thảo và cây kim ngân viết một đoạn: Mọi chuyện xong, tiếng chuông báo, Dụ nói.”

Dục Sơ đè tay lên dòng chữ đó, “Mấy vị thuốc này ta uống lúc trước rồi nhưng không có tác dụng gì, có thể bỏ thì bỏ đi.”

Địch Hoài Vũ gật đầu, kéo phương thuốc về nhúng vào mực mới để xóa tám chữ kia, chờ mực khô, gã mới gấp lại đưa cho dược đồng.

“Điện hạ bảo trọng, vi thần xin cáo lui.”

Lúc ra ngoài, trời đã nhá nhem, Địch Hoài Vũ kéo chặt mũ, cuộn hai tay vào trong áo, ngẩng đầu trông thấy ráng chiều dày đặc trên bầu trời phương bắc.

Không biết mùa đông Khẩu Bắc lạnh thế nào, tại sao thư tháng này vẫn chưa tới…

Nhận được phong thư cuối cùng của ngươi, ta liền…

“Đại nhân.” Lúc này dược đồng nói, “Đại nhân mau rảo chân lên, sắp trở trời rồi.”