Mộ Vân Thâm

Chương 25



“Lục đại nhân.”

Trước khi lâm triều, sắc trời đen như mực, Lục Diệu Am dừng bước lại trước Tây Hoa môn, nhìn về phía người đang tới.

“Hạ quan lỗ mãng.” Người đi tới gần, đưa tay giúp y chỉnh lại vạt áo, “Mong đại nhân thượng triều phải chú ý phong phạm.”

Lục Diệu Am đang muốn cảm tạ, lại cảm giác có tờ giấy lặng lẽ dúi vào tay mình. Dụ Thanh nhìn vào mắt y giây lát, gật đầu thi lễ rồi quay người đi.

Đêm ngày kế là dịp trăng lưỡi liềm, Dụ Thanh đứng bên cầu Tứ Môn đợi gần nửa canh giờ, thấy một kiệu nhỏ hai người khiêng đang rẽ ở góc đường, kiệu phu dừng lại phía xa xa, người trong kiệu trả tiền rồi thong thả bước đến.

Dụ Thanh khom người vái lạy, “Đại nhân tới chợ quỷ gặp mặt, hạ quan xin tạ ơn trước.”

Việt Lâm Xuyên cười, “Dù sao ta cũng chẳng tin quỷ, huống hồ tháng ế ẩm, trời mù sương, được giai nhân hẹn ước, kể cả nơi này có quỷ thì tại hạ cũng đến.”

Dụ Thanh ngẩng đầu, cười khẽ, “Xem ra mấy kiệu phu kia không có lá gan như đại nhân.”

“Chứ sao nữa, hại ta phải trả gấp đôi tiền bốc xếp, chuyến này nếu không có nguyên nhân thỏa đáng thì tại hạ thiệt thòi lớn rồi.”

“Nếu không có đại sự trời bể thì hạ quan nào dám mạo hiểm hẹn đại nhân tới đây, nhưng ngẫm đến những chỗ tiện nói chuyện thì chỉ có nơi này, mong đại nhân thông cảm bỏ quá cho.”

Việt Lâm Xuyên bỏ thái độ cười đùa, “Nói thẳng đi.”

Dụ Thanh bất giác hạ giọng, “Việt đại nhân có biết chiều hôm trước hoàng thượng hạ chỉ, nói lâu nay cơ thể mệt mỏi, lệnh Tam điện hạ vào cung hầu bệnh?”

“Không biết.”

“Ý chỉ do nội thị truyền đến, vậy nên đa số mọi người trong triều đều không biết, hạ quan nguyên tưởng rằng chỉ là mệnh lệnh thông thường nhưng từ lúc đó đến giờ Tam điện hạ chưa từng xuất cung. Đại nhân cũng biết thế lực trong cung đều do bệ hạ trực tiếp cai quản, hai ngày nay hạ quan dùng hết thủ đoạn cũng không có được một tin tức nào của Tam điện hạ, hạ quan sợ rằng, hầu bệnh là giả, giam lỏng là thật.”

Mắt Việt Lâm Xuyên lộ vẻ kinh ngạc, phút chốc lại nhíu chặt mày.

“Thậm chí hạ quan lo, Tam điện hạ có khi nào…”

Việt Lâm Xuyên lắc đầu, “Nếu bệ hạ muốn hạ thủ với Tam điện hạ thì sẽ không kéo dài tới tận bây giờ.”

“Nhưng nếu bệ hạ muốn bảo toàn ngôi vị hoàng đế của Lục điện hạ thì không phải là không có khả năng ngài sẽ ban thưởng một chén rượu độc trước lúc lâm chung. Bây giờ tình thế vạn phần nguy cấp, hạ quan biết Tam điện tín nhiệm Việt đại nhân nhất nên mới tìm đại nhân thương nghị đối sách.”

Nhất thời Việt Lâm Xuyên im lặng.

Người Tam điện hạ tín nhiệm nhất, lúc này đang xa cuối chân trời, có lẽ cả đời cũng chẳng thể trở về.

“… Nghĩ đến tin tức trong cung, tại hạ biết một người.”

“Mong đại nhân nói rõ.”

“Viện phán của Thái y viện, Địch Hoài Vũ.”

Vẻ mặt Dụ Thanh nghi hoặc.

“Người này khá đáng tin, Dụ đại nhân tin ta là được.”

“Điện hạ từng có dặn bảo cặn kẽ về thế lực bên ta cho hạ quan, nhưng những gì liên quan đến vị Địch thái y này thì điện hạ chưa từng nhắc nửa lời.”

Hắn biết hay không là một chuyện, mà đã biết, thì làm sao dằn được nỗi đau như cắt đó để mà nhắc nhỏm một câu.

Việt Lâm Xuyên suy đi tính lại, chốc lát mới khẽ thở dài, nói: “Trông ngươi đối nhân xử thế cẩn trọng, nếu không nói rõ với ngươi, e là ngươi sẽ không bao giờ toàn tâm toàn ý tin tưởng Địch Hoài Vũ. Địch Hoài Vũ và Mạch Sở Địch từng lén đi lại, gã muốn Mạch Sở Địch được đặc xá quay về thì chỉ có thể giúp Tam điện hạ đăng cơ, vì chuyện này, ngươi bảo Địch Hoài Vũ chết gã cũng bằng lòng.”

Dụ Thanh ngây ra trong nháy mắt, hạ mi suy tính tiền căn hậu quả, “Mỗi ngày Địch Hoài Vũ đều vào tẩm cung để chẩn bệnh cho bệ hạ, có được người này, tình thế sẽ nghịch chuyển ngay lập tức.”

Việt Lâm Xuyên gật đầu.

Là đại phu, cứu người hay giết người đều tiện. Đây mới là nước cờ tàn nhẫn nhất mà Mạch Sở Địch để lại.

“Vẫn còn một việc cần Việt đại nhân làm.”

“Truyền lời?”

Dụ Thanh gật đầu, “Thân phận của hạ quan không thể đi lại ở kinh thành, hiện nay đại nhân đình quan tại gia, rời xa tầm ngắm của triều đình, đồng thời, hạ quan biết Việt đại nhân có nhân mạch rất rộng trong phố phường, việc truyền lời cho kinh kỳ doanh vẫn cần phiền đến đại nhân.”

“Chắc hẳn kinh kỳ doanh sớm đã có chuẩn bị, nếu muốn hai bên phát động chính biến cùng một lúc thì chỉ cần ước định tín hiệu là được. Không thì ngươi tìm ít pháo hoa ngũ phúc* gieo quẻ, khi nào bầu trời hoàng thành xuất hiện pháo hoa ngũ sắc thì bảo La Cửu Tu hãy dấy binh.”

(*Ngũ phúc là năm lời chúc may mắn trong năm mới: Thọ tỉ nam sơn, cung hỉ phát tài, kiện khang an ninh, phẩm đức cao thượng, đầu xuôi đuôi lọt.)

Dụ Thanh lại lắc đầu, “Không phải lễ mừng năm mới mà lại châm pháo hoa, bách tính khó tránh khỏi ngờ vực, nếu có người đoán ra kì lạ trong đó, tương lai sẽ bất lợi cho thanh danh của điện hạ. Theo hạ quan thấy, chi bằng lấy chuông báo tang làm ám hiệu, một khi trong cung có chuyện, cho dù bệ hạ chết thật hay giả, hạ quan đều sẽ sai người gõ chuông của bốn cửa chòi canh trong hoàng thành, sau đó bàn đến chuyện kinh kỳ doanh xuất binh, cũng có thể nói là duy trì trị an kinh thành trong buổi đại tang.”

Thế này thì đúng là chu toàn.

Việt Lâm Xuyên nói: “Như vậy cũng tốt, tại hạ nhất định truyền lời lại.”

“Ngoài ra còn có một việc, không phải Việt đại nhân thì không được.”

Việt Lâm Xuyên cười thầm trong bụng. Đây là thương nghị, hay là sai phái thế.

“Ngươi nói đi.”

“Bệ hạ không dự định minh chiếu truyền ngôi, đợi sau này cưỡi rồng về trời, cần đến Đô Ngự Sử mở di chiếu truyền ngôi dưới ngự tọa. Bây giờ Tả Cung Trì bị cách chức, Đô Ngự Sử còn trống, Lục Diệu Am Lục đại nhân thân là phó Đô Ngự Sử cánh hữu, thân mang trọng trách nghiệm chiếu. Lục đại nhân làm người chính trực, nếu đến lúc đó nhìn thấy chiếu thư truyền ngôi cho Lục điện hạ, khó tránh sẽ chiêu cáo đúng sự thực, đề phòng chuyện này, việc khuyên nhủ chỉ có thể nhờ cậy Việt đại nhân.”

Việt Lâm Xuyên nhìn Dụ Thanh, bỗng chốc không nói được gì.

Hắn tự xưng thông minh một đời, vậy mà chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nhớ người trước mắt tuổi đời chẳng đến đôi mươi, quan cao không quá tứ phẩm, tổng hợp đại sự lại tỉ mỉ cẩn thận đến mức này.

Một Mạch Sở Địch vừa ra đi, trời cao lại đưa đến cho Tam điện hạ một kẻ như vậy, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là trời giúp thiên tử đó ư?

“Lục sư phụ nhà ta đúng là cổ hủ song không phải ngu trung, nếu y đã chọn Tam điện hạ, làm sao chiêu cáo không cần ngươi quan tâm.”

Rốt cuộc trong mắt Dụ Thanh cũng lộ ý cười, “Đại nhân nói như vậy, hạ quan đã hoàn toàn yên tâm rồi. Việc cấp bách, nhiều chuyện làm phiền đại nhân mà không có sự đồng ý trước, trong lời nói nếu có chỗ sơ suất xin được đại nhân thông cảm.”

Việt Lâm Xuyên cười, “Ngày tháng về sau còn dài, ngươi với ta cứ từ từ cho quen.”

Trong lòng Dụ Thanh đang gấp rút tính toán tình thế mai sau, chưa nghe hiểu được ẩn ý của Việt Lâm Xuyên. Việt Lâm Xuyên quan sát y tỉ mỉ, suy nghĩ sau khi quay lại, làm sao để kể cho Lục Diệu Am về cái người sẽ được chọn làm thủ phụ*, được nắm chức thừa tướng tương lai này.

(Thủ phụ, là tên thường gọi của Đại học sĩ thời nhà Minh và quân cơ đại thần đứng đầu thời nhà Thanh. “Thủ phụ” không được quy định rõ ràng trong bộ luật nhà Minh, nhưng theo phong tục, đó là Đại học sĩ cấp cao nhất, nắm quyền lực chính trong nội các.)

Thật đúng là tuổi trẻ tài cao.

Có lẽ bởi vì quỳ trong tuyết, trước khi trời tối Dục Thanh lại hơi sốt. Hắn kiên quyết không chịu hoãn đợt tiến công, Hà Trừng Lâm cũng biết thời cơ chiến đấu không thể bỏ qua, vậy là che giấu bệnh tình của chủ soái với thuộc hạ theo ý Dục Thanh, chỉ nói vết thương trên vai Lục điện hạ khiến hắn không thể cưỡi ngựa nên mới phải cưỡi chung với Phương đại nhân đặng điều hành chiến sĩ Thổ Phiên.

Tiểu Canh tìm một mảnh lều bằng vải nỉ sạch sẽ khoác bên ngoài cho Dục Thanh, sau lại phủ thêm tấm gấm đỏ đã cắt thành hình áo choàng hồi ban ngày. Phương Đỗ Nhược mặc chiến giáp của Dục Thanh ngồi trên lưng ngựa, binh sĩ bước qua đỡ Dục Thanh lên, luồn dây qua lưng Dục Thanh rồi cài vào mấy chỗ trên áo giáp của Phương Đỗ Nhược, buộc chặt sợi dây xong đâu đó lại thắt thành nút ở giữa ngực chiến giáp.

Binh sĩ thi lễ lui xuống, Phương Đỗ Nhược cúi đầu nhìn nút thắt trên ngực, nhẹ giọng nói: “Giờ thì coi như tôi đã biết tại sao không buộc thương binh vào rồi, đây là một cơ thể hai sinh mạng.”

Dục Thanh vươn tay vỗ vỗ vào bên cạnh ngực áo giáp, “Dùng dao cắt đứt sợi dây ở đây thì toàn bộ nút thắt sẽ bung ra. Chỉ cần một cái chớp mắt là ngươi có thể trút bỏ được gánh nặng.”

Phương Đỗ Nhược lập tức đưa tay ra bảo vệ như sợ sợi dây đứt, nghe thấy tiếng cười khẽ của Dục Thanh sau lưng, y lại hỏi: “Ngựa có chở được hai người không?”

“Ngọc Túy Khinh Tuyết này của ngươi là bảo mã nhất đẳng trong thiên hạ, huống chi ngươi gầy như vậy, thêm một hay thêm hai cũng chẳng phải chuyện gì lớn.”

Phương Đỗ Nhược cũng cười, “Nói gì vậy, bộ thân giáp này của ngài mà không cởi một lớp áo lót ra thì tôi còn không mặc vào được, ngài nghĩ mình gầy hay tôi gầy?”

“Ta thường mặc áo lông chồn bên trong, ngươi mặc áo lót bông dày như thế, xỏ vào được mới lạ.”

“Dù sao chỉ nói riêng xương cốt thôi ta đã nặng hơn ngươi mấy cân rồi, ngươi không cần phải nói.”

Kỵ binh ở các trại xung quanh lần lượt lên ngựa, các tướng lĩnh đều tự tổ chức lại đội hình, không khí căng thẳng nhưng đầy phấn chấn.

Dục Thanh nở nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo.

Mặt trăng đã mọc ở đằng đông, Phương Đỗ Nhược thúc ngựa đến trước đại quân, dừng lại bên ngựa của Hà Trừng Lâm. Dục Thanh nói với gã: “Hành quân ba mươi dặm về phía nam với tốc độ vừa phải, dàn quân theo đội hình rút lui, sau đó chạy hết tốc lực sang hướng tây bắc để tập kích bất ngờ, phải đến vương thành Tây Thương trước bình minh. “

Hà Trừng Lâm và Phương Đỗ Nhược cao giọng ra lệnh, kỵ trận xuất phát.

Dáng đi của Ngọc Túy Khinh Tuyết nhẹ mà vững vàng, phi nước đại trên đồng tuyết với tư thái như bay, Phương Đỗ Nhược nghĩ cứ thế này chắc sẽ không ảnh hưởng đến vết thương của Dục Thanh, y thoáng an tâm. Đoạn y đưa tay về phía sau kiểm tra nhiệt độ cơ thể Dục Thanh, nhiệt độ mà lòng bàn tay chạm đến cao hơn cả ban nãy.

“Không sao, ta đã suy nghĩ rất rõ ràng. Hiện tại một cơ thể hai tính mạng, ngươi cứ để tâm cưỡi ngựa, chú ý đến chiến cuộc, đó chính là chăm sóc cho ta.”

“Thỉnh thoảng ngài gõ vào áo giáp được không? Để tôi biết ngài vẫn ổn.”

Có tiếng gõ nhẹ vang lên phía sau bả vai của áo giáp.

Trước bình minh, quân Hán tiến đến dưới thành Tây Thương.

Hơn một ngàn binh lính lặng ngắt như tờ, ngựa không hề gây tiếng động, thỉnh thoảng chỉ cào tuyết dưới móng. Dục Thanh lệnh cho Phương Đỗ Nhược quay đầu ngựa, nói với những tướng sĩ phía sau lưng mình: “Người xưa có câu, nhất tướng công thành vạn cốt khô*, nhưng bây giờ, Mục Dục Thanh đồng sinh cộng tử với các ngươi.”

(Nhất tướng công thành vạn cốt khô (一将功成万骨枯): Mỗi một vị tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.)

Đáp lại hắn là tiếng rút đao nhất loạt của tất cả sĩ binh.

“Công thành theo như kế hoạch, sinh nhập Nhạn Môn!”

Sinh nhập Nhạn Môn, bốn chữ tượng trưng cho quê nhà từ miệng chủ soái kích thích huyết tính sâu nhất trong trái tim Hán binh, kỵ trận tách nhau ra cực kì chỉnh tề tạo nên một làn khói tuyết bay về hướng tây.

Phương Đỗ Nhược quay ngựa đối diện với cửa chính của vương thành, cất cao giọng nói bằng tiếng Thổ Phiên: “Súng lửa đã chuẩn bị sẵn sàng… Phóng!”

Phát đạn đầu tiên trọng kích vào cửa thành bằng đá.

Hai trăm kỵ binh người Hán còn lại hét lớn, thân đao gõ vào áo giáp của họ gây tiếng vang lớn. Bốn mươi tay súng Thổ Phiên thay phiên nhau bắn súng, đầu đạn nổ ra khói trắng mù mịt trên cửa đá và tường đất. Đầu tường bắt đầu có mũi tên bay xuống, kỵ binh mặc trọng giáp đeo lá chắn chạy về phía trước khua đao, phương hướng xạ kích của các tay súng chuyển hoàn toàn lên tường thành. Mưa tên càng ngày càng dày, Dục Thanh kiệt lực hô: “Tiếp tục tấn công! Bắt đầu từ chủ công…”

Một lát sau, tiếng súng nổ ầm ầm ở phía tây vương thành, tiễn trận trên tường thành đột nhiên hỗn loạn, các tay súng trước cửa chính do dự chốc lát rồi lại nổ súng lần nữa dưới sự chỉ huy của Phương Đỗ Nhược. Những mũi tên bắn từ trên tường thành xuống đã thưa dần, Phương Đỗ Nhược hỏi vọng ra sau: “Người Tây Thương đã tách quân ra rồi, chúng ta còn phải đánh bao lâu?”

Không có câu trả lời.

Cảm giác ớn lạnh từ lồng ngực dội lên ngay lập tức, Phương Đỗ Nhược nhớ ra đã lâu rồi y không nghe thấy tiếng gõ giáp.

“Dục Thanh?” Y dùng một tay nắm lấy dây cương, dùng răng cởi bỏ găng tay trái, đưa tay sờ ra phía sau, chạm thấy gò má nóng đến đáng sợ. Y vỗ nhẹ vào mặt Dục Thanh, gọi tên hắn mãi, nhưng người phía sau hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Đội hình kỵ binh càng ngày càng thu hẹp vào trong, quân lính đang chờ mệnh lệnh mới, Phương Đỗ Nhược nghiến lợi gần như chảy máu, ép bản thân cao giọng quát: “Tiếp tục nã súng, duy trì đội hình rút lui, rời khỏi tầm bắn của cung tiễn thì hội hợp với đại quân ở phía tây.”

Thuốc súng nổ ở phía tây thành gây ra những âm thanh dày đặc như mưa bão, súng đạn hạng nặng liên tiếp đánh lên trung tâm thành lũy, đa số ghim hẳn vào trong tường. Trời đã hửng sáng, dưới sự che chở của súng lửa, kỵ binh xông đến chân tường thành ném những chiếc móc sắt có dây thừng dài lên đầu thành, tất cả đạp yên ngựa đứng thẳng, tay túm dây thừng leo lên trên. Người Tây Thương hắt nước từ trên xuống, nước chảy dọc theo tường đóng thành băng khiến cho mặt tường trơn không đặt chân nổi, các sĩ binh leo thành đều bị ngăn chặn giữa chừng. Phương Đỗ Nhược cưỡi ngựa đến dưới cờ tìm Hà Trừng Lâm, Hà Trừng Lâm thấy Ngọc Túy chạy tới, lập tức nói: “Điện hạ, thành luỹ cứng rắn hơn so với chúng ta tưởng tượng nhiều, thế tiến công bây giờ chưa có hiệu quả!”

Phương Đỗ Nhược cưỡi ngựa sát lại, nói nhỏ với gã: “Hạ quan có một đề nghị, nên thử hay không, hoàn toàn do tướng quân quyết định.”

Hà Trừng Lâm thấy rõ Dục Thanh đang nhắm mắt dựa vào lưng Phương Đỗ Nhược, cả kinh bảo, “Lục điện hạ…”

“Lục điện hạ nói công thành khác với dã chiến, một khi tập kích bất ngờ thành công, còn lại chẳng qua là dũng cảm giành lấy chiến thắng.”

Liều mạng chỉ đơn giản là ai có thể sống sót đến cuối cùng, lời của cậu thư sinh này cũng không phải vô lí.

Hà Trừng Lâm không khỏi thấp giọng: “Toán binh sĩ mà biết chủ soái gặp chuyện không may thì sao có thể…”

“Trời biết đất biết, ta biết ngươi biết, lệnh của ta ngươi truyền đi vẫn là lệnh của lục điện hạ.”

“Mới vừa rồi ngươi…”

Phương Đỗ Nhược gật đầu, “Ngoại trừ ta ra thì không ai biết, nhưng hạ quan không rành binh pháp, điều hành chỉ huy vẫn phải trông cậy vào tướng quân.”

Hà Trừng Lâm thấy y thư sinh mà đại loạn ngập đầu vẫn bình tĩnh như vậy, trong lòng cũng dần dần hòa hoãn lại, “Đề nghị của đại nhân là?”

“Sử dụng kế nghi binh lần nữa, hơn nữa giữ vững thế tấn công giả ở đây, phần lớn đội ngũ nhanh chóng quay ngược về hướng bắc, tập trung hỏa lực để tấn công bức tường thành phía bắc.”

“Tại sao?”

“Một trong những nguy cơ tiềm ẩn của các công trình được gọi là phong thực*. Hướng gió lâu năm ở biên ải thường là hướng tây bắc, tường bắc đón gió nên bị thiệt hại nặng nề nhất. Nếu người Tây Thương không chú ý việc gia cố thì đó sẽ là một mắt xích bạc nhược.”

(Phong thực: sự xói mòn do sức gió.)

Hà Trừng Lâm vui vẻ nói: “Tại sao lúc trước ngươi không nói! Mạt tướng sẽ nhanh chóng điều quân đi, đại nhân hãy theo sau ngựa của mạt tướng.”

… Ta cũng chỉ mới nghĩ đến thôi, và cũng vừa mới biết được, ta không thể không đánh.

Phương Đỗ Nhược quay đầu lại phía sau, nhưng chiếc mũ sắt che khuất tầm nhìn, không thể thấy được khuôn mặt của Dục Thanh.

Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi, xin ngài hiện Mã Đầu Minh Vương phẫn nộ thân*, ban phước cho Hán binh của con, ban phước cho viện quân Thổ Phiên của con… ban phước cho Dục Thanh của con…

(*Mã Đầu Minh Vương hay Mã Đầu Kim Cương (tên tiếng Phạn là Hayagriva) là một trong hàng ngàn hóa thân của Quán Thế Âm, là hình dạng phẫn nộ giúp người tu hành hàng phục yêu ma và loại bỏ chướng ngại. Tướng mạo ngài hung ác làm người ta sởn tóc gãy. Nhưng hình tượng ngài phẫn nộ hiện ra là vì lợi ích của chúng sinh, đằng sau nó là lòng từ bi với chúng sinh chứ không phải phẫn nộ hay hận thù.)

Ánh sáng ban mai ló dạng từ phía sau vương thành Tây Thương, đội kỵ binh dưới thành đang chuyển hướng nhanh như bay.

“Nhắm vào góc tây bắc của tường thành, không được tiếc đạn, đánh hết sức!”

Ở đằng xa, Tiểu Canh giúp một người đàn ông Thổ Phiên nhấc khẩu súng hỏa lực hạng nặng, nhẹ nhàng nói: “Lời này của chủ tử, tiểu nhân nghe hiểu.”

Đạn bắn dày đặc như trời giáng sấm sét, mười trượng bụi trần bay mù mịt phía bắc vương thành, bức tường sụp xuống một khoảng trống giữa tiếng hò hét của binh lính Hán, Tạng. Đội kỵ binh tiên phong tràn lên, chen vào khe nứt, dùng dao thép chém đứt mặt cắt trên tường thành, lỗ hổng càng nứt to, lúc này bên trong thành mới có tên bắn ra, nhưng tiếng reo hò của đội quân công thành áp đảo mọi thứ, kỵ binh tuyến đầu xông vào trong.

Hà Trừng Lâm vỗ mạnh vào vai Phương Đỗ Nhược, gõ đầu ngựa giục nó chạy về phía lỗ hổng.

“Hà tướng quân…” Phương Đỗ cung kính làm lễ với Hà Trừng Lâm, “Xin tướng quân xuống thẳng vương cung, đừng làm thương tổn đến dân thường.”

Hà Trừng Lâm quay đầu lại cười sang sảng: “Mạt tướng nghe lệnh!”

“Chủ tử.” Quân Hán đã hoàn toàn nắm giữ cục diện, Tiểu Canh chạy lại phía trước ngựa của Phương Đỗ Nhược, ngẩng đầu nói với y: “Chủ tử giúp Lục điện hạ truyền lệnh thật oai phong quá!

“… Chủ tử?”

Gã thấy Phương Đỗ Nhược với tay trái ra sau đỡ má Dục Thanh, nước mắt chảy dài trên mặt.

“… Phải đợi đến khi vào thành… Phải đợi…”

Giọng nói phát ra từ đôi môi y đang nghiến chặt.