Môi Hôn Đỏ

Chương 33-4: (4)



Edit: riri_1127

Nguyễn Tự Bạch ở nơi này rất chán nản, nếu không có internet làm bạn thì anh đã tưởng mình đi vào một thế giới khác, bởi vì tiết tấu sinh hoạt ở đây quá chậm.

Là một "cư dân thành phố" đã quen với nhịp sống thay đổi thất thường biến chuyển từng ngày của thành phố lớn, ban đầu Nguyễn Tự Bạch không quen, vài ngày qua đi anh mới chậm rãi thích nghi dần.

Thói quen, chính là một thứ đáng sợ.

Đáng tiếc đã năm ngày rồi anh không được gặp Du Nguyệt, tuy hai người gần trong gang tấc nhưng ngay cả mặt cũng chưa thấy, buổi tối chỉ có thể chơi trò tắt đèn bật đèn để giải sầu, mấy lúc trời tối xuống đèn trong phòng ngủ của anh thay đổi hai lần.

Du Nguyệt ở trong nhà cũng không vui, mặc dù không bị cấm đi ra ngoài nhưng đi tới đâu Du Thịnh cũng theo tới đó, bày ra vẻ mặt không tin tưởng dành cho cô, thế cho nên hai anh em đã tranh cãi đến mức thiếu chút nữa đánh nhau.

Lại một lần nữa, Du Nguyệt nổi giận đùng đùng đi về phòng mình, ông bà Du thấy thế cũng đau đầu, Du Thịnh ngẩng đầu lên rất bình tĩnh nhìn vào tầng tám nơi đèn ở tòa nhà đối diện đang nhấp nháy.

Nửa đêm, Du Nguyệt gọi điện thoại cho bạn trai, thanh âm tủi thân đến nỗi chực khóc, Nguyễn Tự Bạch đau lòng muốn chết.

"Nguyễn Tự Bạch, em nhớ anh quá đi mất!" Cuối cùng cô lại khóc thút thít.

Cô cũng không biết tại sao gần đây mình lại mau nước mắt như vậy, rõ ràng trước giờ cô là một người không sợ chết tay không bắt gián.

Nguyễn Tự Bạch cũng đang rối tinh rối mù khi nghe thấy tiếng cô khóc, mùi thuốc lá nồng nặc lan tràn trong căn phòng khách nhỏ.

"Em không có tâm trạng gõ chữ, ba ngày không cập nhật, phía dưới phần lớn bình luận đều mắng em, biên tập cũng gọi điện thoại mấy lần, thứ hạng của em cũng tụt xuống, nhưng em viết không được..."

"Bố mẹ em quá đáng rồi, còn Du Thịnh nữa, em ra đến cửa cũng theo sát, em đâu phải phạm nhân."

"Em muốn trở lại Nhiên thành, em có cảm giác cái nhà này đã thay đổi, mà ngay cả ông ngoại hiểu rõ em nhất cũng không ủng hộ chúng ta bên nhau..."

Du Nguyệt càng nói càng khổ sở, nước mắt rơi không ngừng.

Đã qua hồi lâu nhưng không nghe được giọng của anh, lâu đến mức Du Nguyệt cho rằng có khi anh đã ngủ mất.

"Nguyễn Tự Bạch..." Cô gọi.

"Anh đây." Người đàn ông đáp lại.

"Anh đang làm gì thế?"

Bên kia lại lâm vào trầm mặc.

Du Nguyệt di chuyển tấm lưng đau nhức, sau đó chợt nghe anh nói: "Anh đang nhớ em."

Giọng nói trầm khàn mà ẩn nhẫn.

Nửa đêm, Xuyên Thành bắt đầu mưa to, Du Nguyệt vén rèm cửa, cách tấm màn mưa dày nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy phòng ngủ sáng đèn của lầu tám đối diện, một cái bóng đen đang nằm sấp bên cửa sổ vẫn không nhúc nhích.

Du Nguyệt biết người đó, là Nguyễn Tự Bạch.

Cô tựa hồ nhìn thấy trong tay anh còn có một ngọn lửa nhỏ từ xì gà còn đang cháy, cô cũng không biết có phải ảo giác của mình hay không.

Cô phất phất tay về phía đối phương.

Đối phương bất động.

Cô lại đưa tay tạo thành một trái tim lớn.

Sau đó hình như nhìn thấy anh cử động, sau một khắc điện thoại vang lên.

Anh nhấc máy, giọng nói người đàn ông khàn khàn: "Đừng dụ dỗ anh."

Nói xong cô nghe thấy anh ho khan vài tiếng.

"Anh bị cảm rồi hả?"

Cô tưởng chỉ mình bị khàn giọng.

"Có chút."

"Nhưng đem so sánh với cảm mạo thì anh nhớ em hơn."

Hôm nay là ngày thứ mười hai kể từ khi họ tách nhau ra.

·

Sáng sớm hôm sau Du Nguyệt đi ra ngoài, bởi vì trời mưa thời tiết hơi lạnh, cô mặc váy dài đi ra ngoài rồi lại quay về mặc thêm áo khoác.

Du Thịnh bất đắc dĩ tặc lưỡi: "Còn đi nữa không?"

Làm chậm trễ anh ấy xem trận đấu.

Du Nguyệt vừa qua kỳ kinh nguyệt, muốn ăn thật ngon nên định đi chợ mua nguyên liệu, đương nhiên là Du Thịnh lo lắng việc cô ở một mình nên chỉ có thể đi theo.

Vừa đến chợ Du Nguyệt đã chen vào giữa dòng người đông đúc, Du Thịnh phát hiện ra rất nhanh nhưng đã quá muộn, khi anh đến nơi cô vừa đứng Du Nguyệt đã biến mất.

Gọi điện thoại thì tắt máy.

WeChat hiện ra một tin nhắn vừa mới gửi đến hai phút trước: 5 giờ chiều em sẽ về, tốt nhất anh đừng để bố mẹ biết chuyện này, nếu không em sẽ nói cho họ biết chuyện anh thất nghiệp.

Du Thịnh chưa nói với bố mẹ chuyện anh ấy không còn hoạt động âm nhạc nữa, vẫn nói dối họ rằng mình xin nghỉ phép một tháng, ông bà Du cũng tin theo.

Du Thịnh tức giận đến xanh cả mặt, con nhóc hư hỏng này lại dám uy hiếp mình cơ đấy!

Khỏi phải nói cô đã phấn khích như thế nào sau khi chạy trốn khỏi Du Thịnh, vừa rồi nhân lúc nhiều người trốn vào bên trong một quán ăn, nhìn thấy anh trai vội vàng đến độ nhảy cẫng lên, cô cảm thấy rất hả dạ, nghĩ thầm cuối cùng anh ấy mà cũng có ngày hôm nay.

Thật ra không phải Du Nguyệt chưa từng chạy trốn, nhưng đáng tiếc đều thất bại. Cô đã đúc kết kinh nghiệm từ những lần thất bại trước vì vậy hôm nay đã trốn thoát thành công.

Tục ngữ nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Du Thịnh nhất định chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cô lại dám trốn ở chợ, Du Nguyệt mua rất nhiều rau, đến hiệu thuốc mua một ít thuốc cảm rồi dừng lại bắt xe.

"Bác tài, đến Mộng Hòa Thành."

Tài xế thấy cô mang nhiều đồ bèn hỏi có chuyện gì, Du Nguyệt cười nói: "Trong nhà có một con chó con, cho nên mua nhiều chút."

"Người trẻ các cô thích nuôi thú cưng nhỉ, hai đứa con gái tôi nuôi tận vài loại, năm loại, mèo chó ốc sên còn có cá vàng, chuột lang, nhưng lại không chăm mấy."

"Đúng rồi cô gái, vậy con chó của cô là giống gì vậy?"

Du Nguyệt nghĩ nghĩ, cười nói: "Chó quý."

Lúc đi vào Mộng Hòa Thành gặp phải một nhóm học sinh đang đi vào, Du Nguyệt cũng không gọi Nguyễn Tự Bạch mà trà trộn vào đám người để tiến vào chung cư.

Dựa theo số tòa nhà và tầng cô tìm được vị trí chuẩn xác, lúc này Du Nguyệt đã thở hồng hộc không ra hơi.

Nguyễn Tự Bạch nghe có người gõ cửa, thanh âm rất gấp, anh nén ho khan đi tới cửa nhìn qua mắt mèo nhưng chẳng thấy gì.

Vừa định quay vào tiếng gõ lại vang lên nên anh chỉ đành mở cửa, cửa vừa mở một cô gái mặc váy đỏ, áo len trắng từ bên cạnh nhảy ra.

Thấy rõ người tới, Nguyễn Tự Bạch không nhịn được kéo cô vào trong phòng, đóng cửa lại rầm một tiếng, sau đó ấn cô vào bức tường trắng bên cạnh.

Vì bị cảm nên hai ngày nay anh ăn không ngon ngủ không yên, trông hốc hác, hốc mắt hơi trũng xuống, trên cằm vẫn còn lún phún râu, nhưng những thứ này lại không ngăn được vẻ đẹp trai, trái lại nhìn anh thế này lại trông giống người bình thường hơn một chút.

Hốc mắt người đàn ông ửng đỏ, cũng không biết là vì cảm hay vì lý do khác, anh ghì chặt cô vào lòng, như muốn đem cô hòa vào máu thịt mình.

"Sao em lại tới đây?" Giọng anh khàn nghiêm trọng.

Nghe thấy giọng nói của bạn trai, Du Nguyệt đau lòng đến mức hốc mắt cay xè, chỉ cần vừa rơi vào tình huống này thanh âm của cô sẽ trở nên đặc biệt dịu dàng, có chút hơi hướng làm nũng, bình thường lúc này cô sẽ không dễ dàng mở miệng nói chuyện.

Nhưng bây giờ cô không quan tâm đến điều đó, cô vươn tay ôm lấy cơ thể sắp rời xa mình của anh, kéo anh trở lại, giọng nói nức nở: "Em nhớ anh quá."

Ai có thể cưỡng lại được giọng nói này, biểu cảm này, nếu không cố gắng chịu đựng thiếu chút nữa Nguyễn Tự Bạch đã chẳng kiềm được. Nhưng anh biết mình cảm rồi vì vậy liền đẩy cô ra, "Đừng náo loạn, anh bị cảm rồi."

Du Nguyệt lại ghì cổ anh xuống, cô vùi đầu vào trán anh, trán anh lạnh ngắt có vẻ như không sốt.

Thấy anh bất động, cô dùng mũi mình cọ cọ chóp mũi anh.

Anh vẫn bất động.

"Sức khỏe của em rất tốt, sẽ không dễ bị cảm đâu."

Giọng nói của cô mềm mại, quyến rũ.

Nói xong cô cũng mặc kệ anh phản ứng gì, hơi nghiêng cổ hôn lên đôi môi hơi khô của anh.

Cô đang thận trọng thăm dò, một giây sau, liền cảm thấy hơi thở trở nên nặng nề, Nguyễn Tự Bạch đã đoạt lại quyền chủ động, tấn công mạnh bạo công thành đoạt đất.

Anh hôn đến mức gấp gáp mãnh liệt, cho dù bị bệnh vẫn tràn đầy tính công kích đáng sợ, lúc này muôn vàn sự nhớ nhung đều được hợp nhất tại đôi môi mềm mại.

Anh vòng tay qua eo cô, rất chặt, chặt đến mức Du Nguyệt cảm thấy eo mình có thể bị anh siết đứt, những cảm giác chưa có từ ​​lâu này lại mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.

Cô biết bây giờ cô nhớ anh nhiều hơn bất kỳ khoảnh khắc nào khác trước đây.

Cũng không biết quấn quít bao lâu anh mới buông ra, dường như môi cô đã trở nên tê dại, thậm chí còn có một chút đau.

Người đàn ông vùi mặt vào vai cô, thở nhẹ, âm thanh còn khàn hơn lúc trước, anh hôn tai cô và nói: "Du Nguyệt, anh yêu em."

Cô gái vuốt ve lưng anh, thanh âm nhu hòa mềm mại như gió xuân tháng ba: "Ừm, em biết."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nguyễn: cuối cùng cũng được gặp vợ ~

Du: thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh, em đến rồi.