Môi Hôn Đỏ

Chương 34-1: (1) - Cô ấy là của tôi!



Edit: riri_1127

Chương 34 (1) - Cô ấy là của tôi!

Nguyễn Tự Bạch lại ho một tiếng, thanh âm khàn khàn.

"Sao anh lại cảm rồi thế?"

"Anh không biết."

Giọng anh hơi khàn, cổ họng khô nóng, cảm giác rất khó chịu.

Du Nguyệt lại để anh ngồi xuống rồi quay người đi rót nước, cô phát hiện căn nhà anh thuê rất nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ hơn sáu mươi mét vuông, một phòng khách hai phòng ngủ, tuy sạch sẽ nhưng nội thất đơn giản chỉ là như một ngôi nhà thuê với bức tường trắng lớn.

Cô cảm thấy khó chịu, cảm giác xa cách hai người không cùng một thế giới lại đến nữa.

Nếu không phải vì cô thì sao anh lại thuê kiểu căn hộ như thế này chứ, sau khi biết mức sống của anh và hai căn biệt thự riêng anh từng ở trước đó, sẽ không ai tin rằng có một ngày anh sẽ sống ở một nơi nhỏ như vậy.

Đều là vì cô.

Nguyễn Tự Bạch nhìn thoáng qua đã biết rõ cô đang suy nghĩ gì, anh cố nén cảm giác khó chịu để uống cốc nước bạn gái đưa: "Ở đây rất tốt."

Mắt Du Nguyệt hơi nóng lên, cô đi tới cửa khuất nơi anh nhìn len lén lau nước mắt, cầm mấy món đồ để ngoài cửa vào nhà.

"Chúng ta đi bệnh viện khám một chút đi, viêm họng khó khỏi lắm."

Nguyễn Tự Bạch kéo tay ôm cô ngồi lên đùi anh, Du Nguyệt không quen nhưng cánh tay anh ôm chặt như mang theo mệnh lệnh làm cô không thể động đậy.

"Để anh ôm em nào."

Anh khàn giọng nói, "Anh nhớ em quá."

Khung xương Du Nguyệt nhỏ, tư thế ôm gấu cơ hồ có thể bao phủ toàn thân, đầu anh tựa vào lưng cô, hai tay vòng qua eo động tác chuẩn xác.

Du Nguyệt không di chuyển, cúi đầu nhìn cánh tay bên hông mình chẳng nói gì.

Ngồi như vậy một lúc lâu, Du Nguyệt bảo anh đi ngủ, biết anh bị cảm nên cô đã mua một ít gừng già, định nấu canh gừng cho anh.

Có thể là bởi vì quá mệt nên Nguyễn Tự Bạch cũng không nói thêm gì, ngoan ngoãn đứng dậy đi vào phòng.

Nhìn phòng bếp sạch sẽ Du Nguyệt không khỏi kêu một tiếng: "Anh không..."

Còn chưa nói xong cô đã ngừng lại, cô quên mất, anh căn bản không biết nấu cơm.

Trong thùng rác chồng chất mấy hộp đựng giao hàng, xem ra mấy ngày nay anh sống như vậy.

Trong lòng Du Nguyệt hoảng sợ, người như anh làm sao có thể chịu khổ như vậy, ngay cả khi ở Giang Thượng Viện đồ ăn của anh cũng đều do tài xế mang từ nhà cổ tới.

Cô cũng đã ăn những món ăn do đầu bếp nhà anh làm vài lần, ít dầu thanh đạm giàu dinh dưỡng tốt cho sức khỏe là chủ yếu, người có tiền đều đặc biệt chú trọng sức khỏe.

Cũng không biết mười mấy ngày này anh làm sao chịu nổi... Cũng không biết còn muốn chịu bao lâu.

Nếu bố mẹ anh biết con trai mình đang sống một cuộc sống như vậy ở đây thì sẽ đau lòng biết bao!

Du Nguyệt chuẩn bị nấu canh gừng cho anh uống, nhưng trong nhà lại không có gạo.

Hiện tại đi ra ngoài cũng không có được, Nguyễn Tự Bạch lại còn bị bệnh nên không thể để ảnh hưởng đến anh.

Cô nhấn nút nguồn mở điện thoại, sau khi khởi động máy thấy vài cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn Wechat, đều là của Du Thịnh gửi.

Cô trực tiếp nhấn gọi, đổ chuông vài lần bên kia mới truyền đến tiếng mắng chửi của Du Thịnh.

Du Nguyệt cũng không quanh co lòng vòng, thẳng thừng nhờ anh trai mua gạo và dầu ăn mang tới.

"Sao anh phải mua cho em, có bản lĩnh thì tự mua đi!" Du Thịnh vẫn rất tức giận, thanh âm rất nặng.

"Nguyễn Tự Bạch bị cảm rất nghiêm trọng, bây giờ em không đi được." Cô thở dài, "Coi như em năn nỉ anh được không, nếu không phải là vì em thì anh ấy đã chẳng chịu khổ thế này đúng không?"

"Anh không giúp."

Du Nguyệt lập tức cúp điện thoại, cô đi tới cửa phòng ngủ vừa định gõ cửa, Du Thịnh đã gửi đến một tin nhắn: địa chỉ.

Cô lại bước chân nhẹ nhàng trở về phòng bếp gửi địa chỉ cho anh trai.

Cái người này xấu tính quá đi, trực tiếp đồng ý không phải tốt rồi sao lại còn muốn chọc cô tức giận lên.

Trong lúc chờ Du Thịnh mang đồ đến, cô tranh thủ dọn dẹp, căn phòng nhỏ không có nhiều đồ đạc trông không khác gì một khách sạn bình dân, mấy đồ nội thất chủ thuê nhà trang trí cũng lộ ra một chút cảm giác rẻ tiền.

Du Nguyệt lại nghĩ tới ghế sofa tiền triệu ở Sơn Thủy Nhất Sanh, trong lòng càng bối rối.

Nếu không phải vì cô chắc cả đời Nguyễn Tự Bạch cũng không ở nơi nhỏ thế này!

Canh gừng nấu xong Du Nguyệt mang đến cho anh. Gõ cửa không có động tĩnh, kêu hai tiếng cũng không trả lời, cửa không khóa, Du Nguyệt muốn gọi anh uống xong rồi ngủ tiếp nên quyết định đi vào.

Trong phòng ngoại trừ một cái giường cùng một cái tủ quần áo hai lớp ghép lại trông rẻ tiền thì không có gì, càng nhìn trong lòng Du Nguyệt càng phiền muộn.

Nguyễn Tự Bạch nhắm mắt ngủ, bởi vì nghẹt mũi nên hô hấp nặng nề, cô vươn tay lay mấy lần anh mới tỉnh lại.

"Nhân lúc còn nóng anh uống đi rồi hẵng ngủ tiếp, lát nữa đắp chăn kín cho đổ mồi hôi thì tốt rồi."

Nguyễn Tự Bạch mệt mỏi cầm lấy bát, "Có thể khỏe thật sao?"

Du Nguyệt không chắc chắn, "Hữu dụng với một số người, ở đây mọi người đều hay làm như vậy."

Khi cô bị cảm cũng làm như vậy.

Nguyễn Tự Bạch uống một ngụm, mùi gừng nồng nặc khiến khuôn mặt anh tuấn hơi nhăn lại, Du Nguyệt mở túi mứt táo lấy một miếng đưa đến môi anh.

Anh lắc đầu, "Không ăn ngọt."

"Một hai miếng thôi, chỉ cần át đi hương vị của canh gừng là được."

Nguyễn Tự Bạch vốn muốn cầm nhưng cô lại đưa tới gần, anh hơi sửng sốt nhưng sau đó cũng há miệng cắn một miếng. Vị ngọt đậm tan chảy trong miệng, nhưng lúc này Nguyễn Tự Bạch lại cảm thấy hương vị không tồi.

"Anh đổi chỗ khác đi, lúc trước chẳng phải thư ký Lưu đã lo liệu cho anh rồi sao? "

Đến khi chén canh thấy đáy anh đã ăn hết một miếng mứt táo, mái tóc hơi rối khiến anh trông có vẻ hơi ngây thơ, Nguyễn Tự Bạch nén đau lên tiếng, "Em ở phía đối diện, anh ở nơi này mới có thể nhìn thấy em mỗi ngày."

Mũi Du Nguyệt cay cay, cô không nói gì chỉ đắp chăn cho anh ngủ, Nguyễn Tự Bạch nắm lấy tay cô và nói bằng giọng khàn khàn: "Em thật tốt. "

Du Nguyệt tức đến rơi nước mắt, "Tốt cái gì ah!"

"Ít nhất bác sĩ gia đình không bao giờ cho anh ăn ngọt."

Du Nguyệt thút thít, "Còn có bác sĩ gia đình."

Anh giơ tay muốn giúp, nhưng vì đang nằm nên không với tới được. Lúc này, Du Nguyệt đưa đầu lại gần, anh cười lau nước mắt cho cô.

"Đừng khóc, anh không chết được, chỉ khó chịu chút thôi."

Du Nguyệt đáp lời: "Anh đắp chăn ngủ một giấc đi, em nấu cơm cho anh."

Anh lắc đầu, "Anh không muốn ăn."

"Ngoan nghe lời ngủ đi nào."

Thấy anh giống như có chuyện muốn hỏi lại không biết hỏi như thế nào, cô cười nói: "Em không đi, ở đến tối cơ."

Lúc Du Thịnh mang đồ đạc đến thấy căn phòng cũng cũng sửng sốt, không ngờ lại nhỏ như vậy.

Anh ấy dò xét một vòng, rốt cục cũng có chút không đành lòng, nhưng cũng chỉ một chút.

"Đêm nay em không về, em muốn chăm sóc anh ấy." Du Nguyệt lưu loát mở túi gạo, tuy đang nói nhưng cô cũng không nhìn anh trai.

Du Thịnh không đồng ý

"Anh không thấy anh ấy bị bệnh ư, làm người ah Du Thịnh!"

Du Thịnh hừ: "Lớn như vậy mà còn cần người chăm sóc ư, uống thuốc hai ngày là tốt rồi, em đừng hòng qua đêm với anh ta."

Du Nguyệt không nói gì, dù sao cô cũng chỉ thông báo một tiếng.

Thấy em gái không để ý tới mình Du Thịnh biết cô đang tức giận, nghĩ lại cũng đúng, bọn họ đều có lập trường của riêng mình.

Lập trường của cô là muốn chăm sóc Nguyễn Tự Bạch, mà lập trường của anh ấy là kiểm soát cô.

Có lẽ là canh gừng có tác dụng, lần này Nguyễn Tự Bạch ngủ rất lâu, khi tỉnh lại cơ thể trong chăn đã đổ mồ hôi đầm đìa, tuy thanh âm còn có chút khàn khàn, nhưng cảm giác khô khốc đau đớn ở cổ họng đã giảm bớt rất nhiều, sự mỏi mệt trên cơ thể cũng đỡ hẳn làm cả người anh thoải mái hơn.

Vừa mở cửa liền nhìn thấy Du Nguyệt nằm ở trên sô pha gõ điện thoại di động, thấy anh đi ra cô liền tiến đến hỏi han ân cần, vẻ mặt thật tình quan tâm làm Nguyễn Tự Bạch rất hưởng thụ.

Tuy nhiên thời gian này trôi qua hơi khổ cực, nhưng cái này cũng không phải khổ hoàn toàn.

Lúc anh đưa tay sờ đầu cô cũng là lúc Du Thịnh đi ra từ phòng bếp, thấy rõ động tác của anh làm sắc mặt anh ấy biến hóa, khuôn mặt lập tức tràn đầy giận dữ và cảnh giác.

Thấy anh ấy mặt Nguyễn Tự Bạch cũng trở nên lạnh lùng, hai người đấu mắt.

Trong chớp mắt, cuộc chiến giữa hai người đàn ông hết sức căng thẳng.

Sau đó liền thấy Nguyễn Tự Bạch đưa tay kéo Du Nguyệt kéo đến bên người mình, nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô, anh hơi nheo mắt dùng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Du Thịnh.

Trong ánh mắt mang theo thâm trầm, còn có đậm đặc tham muốn giữ lấy.

Là tham muốn giữ lấy, đúng vậy.

Du Thịnh thấy rất rõ ràng.

Như muốn nói cô ấy là của tôi.

Đột nhiên bị ôm vào lòng, Du Nguyệt không biết hai người đàn ông này đang âm thầm đấu tranh gì, cô không biết Du Thịnh đang đứng phía sau không xa, càng không biết bây giờ sắc mặt anh ấy khó coi đến mức nào.

Mở cánh tay bạn trai ra, cô ngẩng đầu sờ trán anh, trong lòng thở phào vì anh không phát sốt.

Nguyễn Tự Bạch nắm lấy tay cô, hôn cô một cái, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh lại nhẹ nhàng quét qua Du Thịnh, tràn đầy khiêu khích.

Anh dùng động tác ngầm nói rằng: nhìn xem, cô ấy là của tôi.

Du Thịnh cũng không nghĩ anh sẽ không kiêng nể gì như thế, có chút sững sờ.

Trong đầu anh ấy lại hiện ra cảnh đêm hôm đó đã thấy tại cửa thang máy Giang Thượng Viện, vẻ giận dữ trên khuôn mặt lại càng gia tăng.

Anh ấy nắm chặt nắm đấm đi tới, nhưng vừa đi hai bước Du Nguyệt đã quay đầu lại, thấy anh ấy nổi giận đùng đùng, lông mày cô lập tức cau chặt: "Anh muốn làm gì!"

Lúc này, phát sinh một màn ngoài ý muốn khiến cả người Nguyễn Tự Bạch đột nhiên lui về phía sau, ánh mắt có chút né tránh, anh lôi kéo tay Du Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, chúng ta nhường anh ấy đi!"

Lúc nói những lời này trên mặt anh vẫn trưng lên vẻ lãnh đạm như cũ, nhưng khẩu khí lại là một bộ anh muốn khi dễ tôi nhưng tôi không muốn làm anh khó xử.

Sắc mặt tái nhợt vì bệnh, cộng với thái độ nhịn nhục kia làm cho Du Nguyệt đau xót.

"Du Thịnh!" Du Nguyệt trừng mắt liếc một cái.

Ánh mắt của cô tuy nghiêm túc nhưng thực sự mang theo bất đắc dĩ, như thể cô đang nói người ta đang bệnh anh có thể bình tĩnh được không, biểu cảm như kiểu "anh chẳng hiểu chuyện gì cả".

Du Thịnh: "..."

Nguyễn Tự Bạch nhàn nhạt nhìn anh ấy, khóe miệng mím chặt hơi hơi nhếch lên, mang theo nụ cười của người chiến thắng.

Du Thịnh quả thực là mở rộng tầm mắt, anh ấy không thể tưởng được người đàn ông này sẽ hèn hạ như vậy trà xanh như vậy, cái này mẹ nó...

Anh ấy mặc kệ!

Du Thịnh nổi giận đùng đùng đi về phòng bếp, vẻ mặt âm trầm.