Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 1: [Mở đầu]



Ai cũng nói Mạc Dao là đồ ngốc, vừa ngốc lại vừa ngoan khiến người khác muốn bắt nạt không thôi. Nhưng bản thân cậu lại cảm thấy mình không ngốc chút nào. Mạc Dao ngoan ngoãn là vì cậu không muốn người khác phiền lòng. Hồi cha mẹ còn sống đôi lúc cậu vẫn sẽ hư một chút, sẽ dùng nước mắt đề vòi thứ mình muốn. Khi ấy Mạc Uyển sẽ mắng cậu nhưng Mạc Dao còn quá nhỏ chỉ biết khóc to hơn cuối cùng Mạc Uyển cũng bị cậu tức đến khóc theo.

Sau này cha mẹ không còn, Mạc Uyển ở trong viện tâm thần, Mạc Dao mới hiểu được mình cần phải ngoan. Nếu không ngoan sẽ giống như Mạc Uyển bị nhốt vào trong bệnh viện. Mạc Uyển có bệnh, bệnh rất nặng. Mỗi lần nhìn thấy Mạc Dao nàng sẽ không ngừng la hét nói Mạc Dao hại chết cha mẹ còn hỏi cậu sao không chết đi. Lúc ấy Mạc Dao chỉ biết ngẩn người ôm hộp bánh mà nhìn nàng bị y tá giữ lại, cưỡng chế tiêm vào thuốc an thần. Bác sĩ nói thần kinh Mạc Uyển không ổn định nếu nàng có nói gì cũng đừng để trong lòng. Mạc Dao gật gật đầu nhỏ cũng không để mấy lời nói của chị mình vào trong đầu.

[Kí chủ?]

Mạc Dao chớp chớp hai mắt, cậu nhận ra bản thân mình đã nhìn trần nhà rất lâu. Vì sao giọng nói trong đầu cậu vẫn chưa biến mất? Xong rồi, chẳng lẽ cậu bị bệnh giống như Mạc Uyển? Nhưng hôm nay Mạc Dao có bài kiểm tra cậu vẫn muốn thi.

"Có thể để ngày mai xuất hiện ảo giác được không? Hôm nay tôi có bài kiểm tra... Mai phát bệnh cũng không muộn..." - Thiếu niên rụt rè thử câu thông với giọng nói trong đầu.

Dù đã gần đông nhưng vì quá căng thẳng mà chóp mũi hồng hồng của thiếu niên vẫn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

[Kí chủ, tôi không phải là ảo giác.]

"Những người bị bệnh vẫn thường phủ nhận mình bị bệnh." - Thiếu niên vẫn nhất quyết cho rằng nó là một nhân cách khác của mình.

197 thầm cảm ơn trời vì nó không phải con người nếu không giờ đây trên trán nó đã xuất hiện vài vạch đen rồi.

[Kí chủ, tôi là hệ thống 197 đến từ tương lai.]

Từ trong không khí xuất hiện một quả cầu tròn tròn màu xanh. Thứ âm thanh kỳ lạ mà Mạc Dao nghe được hóa ra là từ bên trong quả cầu. Mặc dù vui mừng vì bản thân không bị đa nhân cách hay chứng hoang tưởng gì đó nhưng trước sinh vật kỳ lạ kia, thiếu niên vẫn lo lắng nắm chặt lấy góc chăn.

"Là UFO bắt người khác về thí nghiệm sao?"

[Không phải.]

[Tôi là quản lý của một công ty truyền hình thực tế ảo chuyên về kinh dị. Bởi vì người chơi duy nhất của công ty bị dọa đến bỏ việc nên ông chủ yêu cầu tôi tìm diễn viên mới. Và cậu là người được chọn.]

"Tôi sao?" - Mạc Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên. - "Nhưng vì sao lại là tôi?"

Mạc Dao biết bản thân mình rất nhát gan, phim ma không dám xem, những nơi nào cậu cho là thiếu an toàn thì cậu nhất định sẽ không đặt chân vào. Vì sao lại cho chọn cậu?

197 nhìn thiếu niên đang ngây ngốc ngồi trên giường. Theo như thông tin thì người này là sinh viên đại học rồi nhưng dáng người nhỏ nhắn trông chẳng khác học sinh lớp 10 là bao. Da lại còn trắng đến kì lạ, đầu ngón tay tròn tròn chỉ cần siết chặt góc chăn một chút thôi cũng khiến lòng bàn tay đỏ lên. Quả thực càng nhìn càng không giống một người có thể tham gia chương trình kinh dị. Nếu ném người này vào thế giới đầu tiên chắc chắn chưa kịp đối diện với boss đã bị dọa cho nước mắt đầy mặt, khóe mắt sẽ đỏ bừng còn miệng không ngừng nấc cục mà xin tha.

Tuy nhiên 197 vẫn làm đúng trọng trách của mình mà thuật lại lời của ông chủ.

[Vì cậu đẹp.]

Vừa đẹp lại vừa ngoan dễ dàng thu hút được người xem.

"Hóa ra thời nào cũng công nghiệp như nhau hết." - Mạc Dao gật gù tỏ vẻ đồng tình sau đó lại nhỏ giọng mà nói. - "Nhưng tôi còn phải đi học. Hôm nay còn có kiểm tra."

[Kí chủ an tâm. Khi cậu tiến vào chương trình thì thời gian ở đây sẽ được dừng lại. Cậu có thể xem như đây là một công việc làm thêm. Chúng tôi nhất định sẽ trả lương cho cậu đầy đủ.]

"Tôi không thể từ chối được phải không?"

[Đúng vậy. Cậu đã được chỉ định rồi. Nhưng cậu đừng lo, những thế giới cậu tham gia tất cả đều là npc chỉ khi cậu đạt đến một cấp độ nhất định mới gặp những người chơi khác.]

"Nhưng mà..." - Thiếu niên mím môi dường như vẫn còn do dự trước công việc này.

[Nếu cậu làm tốt khi kết thúc hợp đồng chúng tôi sẽ cho cậu một điều ước.]

Không để Mạc Dao kịp mở miệng, 197 liền nói tiếp.

[Nhưng chúng tôi không thể hồi sinh được người đã chết. Tuy vậy chúng tôi có thể chữa khỏi bệnh cho chị cậu.]

Góc chăn đã bị thiếu niên nắm ướt một mảng. 197 rất kiên nhẫn chờ đợi Mạc Dao đưa ra quyết định của mình. Cuối cùng nó cũng nghe được một âm thanh nhỏ như tiếng muỗi.

"Có thể cho tôi xem hợp đồng được không?"

[Được.]

Ngay lập tức trước mặt Mạc Dao xuất hiện một bảng điện tử trong suốt. Bên trên bảng điện tử ghi các điều khoản mà người chơi phải tuân theo. Sau khi đọc một hồi, Mạc Dao chỉ có thể kết luận rằng tham gia chương trình cậu sẽ không chết thật tuy nhiên số tiền kiếm được sẽ tỷ lệ thuận với thời gian cậu ở trong chương trình và nếu sống sót qua thời gian quy định thì tiền thưởng sẽ gấp ba. Thêm vào đó nếu người chơi nào có lượt người xem ủng hộ vote cao cũng sẽ nhận được một khoản tiền cùng danh tiếng. Nhìn chung chỉ cần cậu sống càng lâu thì càng tốt.

Mạc Dao biết bản thân mình đang rất cần tiền. Cậu cần một khoản tiền lớn để chữa trị cho Mạc Uyển cũng như trả khoản nợ vô danh mà theo như chú cậu nói đó là tiền mai táng cho cha mẹ. Mạc Dạo cũng biết bản thân mình yếu ớt đầu óc lại không quá thông minh mà theo như em họ cậu nói thì cậu chỉ thích hợp với mấy công việc không đứng đắn. Thế nào là công việc không đứng đắn thì cậu em họ chỉ cười đầy hàm ý sau đó bỏ đi.

"Công ty sẽ không lừa đảo chứ?"

197 lần đầu thấy một kẻ ngốc như vậy. Nếu hỏi một kẻ lừa đảo rằng hắn có phải lừa đảo hay không thì kẻ đó sẽ nói thật sao? Nó thật sự hoài nghi người này có thể sống đến bây giờ mà không bị mấy lão biến thái nào kéo vào trong ngõ quả thực là quá may mắn. Cơ mà may mắn cũng là một yếu tố để chiến thắng.

[Uy tín 100%.]

Mạc Dao thở phào nhẹ nhõm cuối cùng cũng quyết định đặt bút kí. Cậu sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ để kiếm tiền chữa trị cho Mạc Uyển.

[Vậy tôi sẽ để cậu vào chương trình đầu tiên để cậu làm quen trước.]

197 nghĩ một lúc rồi nói tiếp.

[Không cần quá áp lực. Vì là chương trình thứ nhất nên thua nhanh cũng là chuyện thường tình.]

Mạc Dao gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó một luồng sáng chói mắt xuất hiện bao lấy cậu thiếu niên. Lúc này chiếc đồng hồ trên bàn bỗng dưng dừng hoạt động, mọi vật đều rơi vào trạng thái tĩnh lặng.

*****

Lần thứ hai Mạc Dao mở mắt ra thì cậu đã nằm trên giường. Trong lúc cậu hoài nghi có phải cuộc trò chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mơ hay không thì một giọng nói chợt vang lên.

{Xin chào cậu là Mạc Dao phải không?}

Mạc Dao nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói.

"197?"

{Không phải! Tôi là 005, trợ lý của cậu.}

Dường như bất mãn trước việc bị nhận lầm là 197, ánh sáng đỏ phát ra từ quả cầu trở nên đậm hơn.

{Sau này người đồng hành của cậu sẽ là tôi. 197 là quản lý của công ty nên rất bận thi thoảng hắn ta mới ghé qua xem cậu được. Nghe nói cậu là người mới? Tôi cũng vậy đây là lần đầu tiên tôi dẫn dắt một người chơi.}

Mạc Dao cảm thấy bản thân đã có thể phân biệt được 197 và 005 rồi. Ngoại trừ việc khác nhau về màu sắc thì 197 có vẻ ít nói hơn 005. Hơn nữa trông 005 có vẻ hòa đồng hơn 197 rất nhiều.

"Vậy đây là chương trình sao?"

Mạc Dao đưa mắt đánh giá xung quanh. Căn phòng này quá giống phòng cậu đang ở ngoại trừ việc đồ đạc lộn xộn và rác rưởi vứt tùm lum dưới đất ra.

{Đúng vậy tuy nhiên chương trình vẫn chưa khai máy. Đây là khoảng thời gian đạo diễn để cho người chơi làm quen với hoàn cảnh xung quanh cũng như các npc khác. Khi chương trình khai máy tôi sẽ nhận được thông báo và cái nút camera này sẽ mở.}

005 vừa nói vừa thò lại gần để cho thiếu niên nhìn rõ camera mini gắn trên đầu mình.

"Vậy tức là bây giờ tôi có thể làm mọi điều mình muốn?"

{Đúng vậy. Cậu muốn đi đâu chơi à?}

Mạc Dao khẽ lắc đầu sau đó nhỏ giọng trả lời:

"Tôi muốn dọn phòng."

005:???

{Cũng đúng. Tạo hình của cậu ở thế giới này là một tên NEET ăn bám gia đình. Tôi tự hỏi làm sao tên NEET này ngủ được trên bãi rác này chứ.}

005 bay khắp phòng ghét bỏ nhìn đống hộp mỳ rỗng xếp thành ba chồng dài.

{Rốt cuộc nguyên chủ mất ngày chưa ra khỏi phòng rồi? Bẩn chết người!}

"Có lẽ cậu ta mắc chứng sợ xã hội." - Mạc Dao vừa nói vừa xắn ống tay áo lên để lộ ra cổ tay mảnh khảnh cùng khuỷu tay màu hồng phấn.

{Sao cậu gầy như vậy? So với con gái còn gầy hơn. Bị người nhà ngược đãi à?}

005 tò mò nhìn thiếu niên cúi người, áo thun bị kéo căng, một mảng eo trắng lộ ra mồn một. Người này chẳng có điểm nào giống với tư liệu về nam sinh mà nó đọc được chút nào.

"Không phải, là do không hấp thụ được. Giúp tôi lấy cái kia được không?"

{Được.}

{Cậu không có gì hỏi tôi à? Ví dụ như người chơi trước đã đi đâu.}

"Vậy người chơi trước vì sao lại rời công ty?"

{Anh ta bị boss dọa cho khóc nhè.}

"Boss đáng sợ lắm sao?"

{197 nói rất đáng sợ vì hắn là tên điên. Mà người xưa đã nói rồi trên đời này có hai loại người không nên nói lí là kẻ say rượu và kẻ điên.}

{Nhưng mà cậu an tâm, tôi đọc rất nhiều sách liên quan đến phòng vệ rồi. Với tư cách là trợ lý đa năng, tôi nhất định sẽ giúp cậu thuận lợi hoàn thành chương trình này.}

Mạc Dao không đáp lại 005 mà chuyên tâm bỏ hết rác vào trong bao. Sau khi dọn sạch căn phòng thì trời cũng đã xẩm tối. Thiếu niên quyết định tắm rửa sau đó đem rác ra ngoài tiện thể mua bữa tối cho bản thân.

Mặc dù là kẻ ăn bám nhưng nguyên chủ còn sống rất sang. Nơi cậu ở là một tòa chung cư đông dân hơn nữa còn rất gần cửa hàng tiện lợi.

{Cơm sườn đi! Cơm sườn ngon lắm!}

"Cậu cũng ăn được thức ăn loài người sao?" - Mạc Dao nhỏ giọng trò chuyện với quả cầu đang cố dùng cánh tay trông chẳng khác nào tay người que ngày xưa cậu hay vẽ để cầm lấy hộp cơm.

{Tại sao không chứ? Để có thể hiểu được người chơi của mình tôi đã tìm hiểu hết tất cả văn hóa loài người. Tôi còn biết loài người động dục quanh năm nữa cơ. Còn có con trai mỗi khi nhìn thấy hình ảnh kích thích sẽ thủ...}

"Vậy chọn cơm sườn." - Để tránh trợ lý nhà mình nói tiếp tục vô tư nói ra mấy chuyện tế nhị, Mạc Dao vội vàng chọn lấy một hộp cơm sườn rồi nhanh chân đến nơi thanh toán.

Người đứng ở quầy thanh toán là một cậu thanh niên rất trẻ, có lẽ là học sinh đến đây làm thêm. Cậu thanh niên vừa thấy Mạc Dao liền hơi ngẩn người, mãi đến khi cậu gọi hắn vài lần cậu thanh niên mới hoàn hồn bắt đầu tính tiền.

Trong lúc Mạc Dao cúi đầu đếm đếm số tiền lẻ trong ví cậu thanh niên nhịn không được mà lần nữa nhìn chăm chú thiếu niên. Bởi vì không chịu được bẩn nên trước khi ra khỏi nhà cậu có tắm rửa qua một lần nên lúc này tóc vẫn còn khá ướt. Cậu thanh niên không phải dạng người thích quan sát người khác hay chú ý tiểu tiết nhưng không hiểu sao hắn có thể thấy rõ ràng giọt nước từ sau gáy thiếu niên trượt dần xuống, thông qua khe hở của cổ áo mà thâm nhập vào sâu hơn. Vì một lý do khó hiểu nào đó, cổ họng hắn lúc này khát vô cùng, yết hầu hơi chuyển động một chút.

"Một trăm, một trăm hai. Đủ tiền rồi." - Thiếu niên vui vẻ cầm cả nắm tiền xu đưa cho cậu học sinh.

Hắn luống cuống xòe tay ra nhận tiền. Trong đầu không ngừng nghĩ vì sao tay người này lại nhỏ như vậy, da lại còn quá trắng, chỉ cầm vài đồng tiền lẻ một chút thôi cũng hằn lại những vệt đỏ ở lòng bàn tay.

"Sao vậy ạ?" - Thấy người thanh niên cứ nhìn chằm chằm mình, Mạc Dao nhỏ giọng nhắc nhở.

Bấy giờ cậu thanh niên mới giật mình, cũng không thèm đếm lại tiền, trực tiếp cất vào trong ngăn kéo. Mắt thấy Mạc Dao sắp rời đi, hắn đột nhiên sốt sắng gọi lại cậu.

"Cậu là học sinh phải không?"

"Tôi... là sinh viên đại học rồi." - Thiếu niên hơi nhăn mặt đáp lại. Đây cũng không phải lần đầu cậu bị hiểu nhầm là học sinh cấp ba.

"Ở gần đây vừa xảy ra mấy vụ học sinh cấp ba bị bắt cóc. Cậu đi đường cẩn thận một chút. Còn nữa, ban đêm nếu không sấy tóc rất dễ bị cảm lạnh." Và cậu có thể cho tôi địa chỉ liên hệ được không?

Đáng tiếc câu cuối cùng hắn không có đủ dũng khí để nói ra.

- -------------------------------------------------

*NEET: viết tắt bởi từ tiếng Anh là "Not in Education, Employment or Training" là những người không được học hành, không có việc làm cũng như không tham gia các khóa học nào. Họ là những người chỉ biết ăn bám gia đình vì gia đình họ là những nhà có điều kiện.