Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 2: Chương trình 1: Ai đã giết chim cổ đỏ? (1)



"Học sinh cấp 3 mất tích sao?" – Xách theo túi đồ ăn, Mạc Dao thong thả vừa đi vừa nói chuyện với trợ lý của mình. – "005, liệu rằng cái này có liên quan đến nội dung của chương trình không?"

{Cái này tôi cũng không chắc vì phía bên đạo diễn vẫn chưa đưa bất cứ thông tin gì về chương trình lần này.}

{Dù chưa đến giờ chương trình khai máy nhưng cậu vẫn phải cẩn thận.}

Mạc Dao ngoan ngoãn gật đầu, tay không ngừng mâm mê tay cầm túi bóng khiến nó bị xoắn lại với nhau. Cảm giác chờ đợi nguy hiểm ập đến quả thực không mấy dễ chịu. Cậu muốn hỏi 005 bao giờ có thể khai máy thì quả cầu đã lên tiếng trước.

{Mạc Dao, có người đi theo cậu.}

"Gì... gì cơ?" – Bàn tay cầm túi đồ hơi siết chặt lại.

{Đừng quay đầu! Để hắn biết cậu phát hiện ra hắn sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.}

"Vậy tôi phải làm gì?"

{Từ từ để mị nhớ lại các quy tắc phòng vệ đã.}

{A... a... a... sao lúc này không nhớ được gì vậy!}

Nhìn 005 bởi vì hoảng loạn mà không ngừng xoay vòng vòng, tinh thần cậu cũng theo đó mà trở nên căng thẳng hơn. Nhớ đến lời 005, Mạc Dao không dám dừng lại chỉ có thể máy móc mà đi về phía trước. Lúc này cậu có đi đúng hướng về chung cư hay không cũng không còn quan trọng nữa. Mọi suy nghĩ của thiếu niên đều dồn hết vào đôi chân đã gần như mềm nhũn vì sợ hãi. Một thoáng qua Mạc Dao đã nghe thấy tiếng bước chân đang ở rất gần mình, giây phút ấy chân cậu gần như mềm thành cọng bún suýt nữa ngã xuống nền đất lạnh băng.

{Mạc Dao bình tĩnh nào.}

005 thấy khuôn mặt nhỏ của người chơi nhà mình bị dọa cho trắng bệnh liền vội vã an ủi cậu.

{Giờ cậu vờ buộc dây giày đi.}

Mạc Dao không nghĩ nhiều liền cúi xuống tháo dây giày của mình ra rồi bắt đầu buộc lại. Hôm nay trời có chút lạnh, cậu lại mặc một chiếc quần đùi. Khi ngồi xuống, quần bị kéo lên cao khiến cả người cậu khẽ run lên. Lúc này đây, Mạc Dao cũng không biết mình đang lạnh hay đang sợ nữa.

"Được... được chưa..." – Ngốc như Mạc Dao cũng dần cảm nhận được có ánh nhìn đang dán chặt vào người mình. Cậu sợ nếu tiếp tục tư thế này lát nữa chân cậu sẽ cứng còng mà không chạy được mất.

{Hắn đang lại gần rồi. Đợi thêm chút nữa thì cậu quăng túi đồ vào mặt hắn sau đó nâng chân đá thẳng vào hạ bộ. Tôi hô chạy thì cậu lập tức chạy cho tôi.}

Mạc Dao muốn gật đầu nhưng lại sợ kẻ theo dõi phát hiện đành phải nhỏ giọng "ừ" một tiếng. Dường như bị áp lực vô hình đến từ kẻ bám đuôi mà động tác của buộc dây giày của cậu trở nên lóng nga lóng ngóng đến khi người kia đã gần sát cậu rồi dây giày vẫn chưa được buộc lại.

{Ngay lúc này}

Cả người Mạc Dao khẽ run lên. Cậu nắm chặt lấy túi đồ, vội vàng quay lại mà ném thẳng vào mặt người phía sau. Người kia có vẻ bất ngờ trước hành động của thiếu niên. Tuy nhiên không để hắn lấy lại tinh thần thì thiếu niên trước mặt đã nâng chân lên đá thẳng vào vị trí chính giữa của hắn.

"Hự."

{Ngay lúc này!}

Nghe được chỉ thị, Mạc Dao vội vàng xoay người cắm mặt cắm mũi chạy. Phía sau vang lên tiếng mắng chửi tuy nhiên 005 nhắc cậu không cần quan tâm chỉ cần an toàn quay về chung cư là được.

Khi cả hai người về chung cư, chào đón cả hai là 197 với giọng nói lạnh băng quen thuộc.

[Chuyện gì đây?]

Dẫu biết 197 chỉ là một quả cầu hệ thống nhưng Mạc Dao có thể mường tượng ra nó đang nhướng mày nhìn cậu và 005. Quả thực lúc này trông Mạc Dao tàn tạ vô cùng. Đầu tóc cậu rối bời, đầu gối vì vừa quỳ xuống buộc dây giày mà dính ít cát bụi thậm chí có chỗ đã bị ma sát làm cho đỏ ửng lên. Dây của một bên giày vẫn chưa được buộc lại, vừa rồi Mạc Dao chạy mà không vấp tí nào quả thực quá may mắn. Nếu không phải vừa nãy chứng kiến một phần sự việc, 197 còn cho rằng người chơi mới này vừa bị ai đó kéo vào trong bụi cây sờ soạng.

{Tụi tôi vừa bị sát nhân theo dõi. May mà tôi nhanh trí nghĩ ra cách cắt đuôi sát nhân nếu không lúc này Mạc Dao nhà chúng ta bị sát nhân kéo lên bàn mổ rồi.}

Thấy 005 nói với giọng điệu tự hào, 197 hận không thể gõ cho nó vài phát. Tuy nhiên hiện tại nó vẫn đang trong giờ hành chính, không thể tự tiện đánh đồng nghiệp của mình được nên nó chỉ có thể dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói với tên ngốc này.

[Sát nhân gì chứ! Tôi vừa nhận được nội dung đến từ đạo diễn, chương trình lần này không liên quan đến khu chung cư này.]

Cả Mạc Dao lẫn 005 liền ngơ ngác nhìn nhau.

{Vậy kẻ bám đuôi vừa rồi...}

[Là một người sống cùng chung cư chúng ta. Thật là...]

"Nhưng lúc ở cửa hàng tiện lợi tôi có được thu ngân cảnh báo có sát nhân ở gần đây." – Mạc Dao khó hiểu nhớ lại lời cậu thanh niên nói. Vẻ mặt cậu ta rất nghiêm túc không giống nói đùa chút nào.

[Có thể đây là một tình tiết nhỏ được thêm vào nhằm dọa người chơi. Dù bối cảnh là thực tế ảo nhưng chúng tôi không hề nắm quyền kiểm soát bất kì npc nào mà để bọn họ tự phát triển bản thân. Nói cho cậu dễ hiểu thì đây giống như một thế giới thu nhỏ và mỗi npc đều có suy nghĩ độc lập. Vậy nên các tình huống bất ngờ như vậy cũng không có gì lạ tuy nhiên chúng tôi luôn cố gắng để các tình huống bất ngờ gây ảnh hưởng đến tính mạng của người chơi ít khả năng xuất hiện nhất để người chơi có thể tồn tại đến lúc khai máy.]

"Vậy sao?" – Lúc này Mạc Dao mới dám vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi quả thực cậu bị dọa cho hồn vía lên mây.

{Được rồi, thế nội dung lần này là gì?}

[Nội dung lần này khá đơn giản. Tiêu đề là: Ai đã giết con chim cổ đỏ?]

*****

Người bị Mạc Dao đánh oan là một thanh niên mặc đồ thể thao. Vì ánh đèn quá tối và cơ thể hắn quá cao nên không nhìn rõ được mặt người thanh niên này. Hắn đau đớn ngồi xổm một chút, đợi khi hết đau mới đứng dậy xoa xoa tóc mình miệng không ngừng lẩm bẩm câu "thật đen đủi".

Người thanh niên mặc đồ thể thao đi được một quãng xa, không gian lần nữa quay về vẻ yên lặng như cũ. Tuy nhiên chỉ vài giây sau, trong không gian trống trải vang lên tiếng loạt xoạt như ai đó vừa đứng dậy. Túi đồ bị Mạc Dao làm vũ khí phòng vệ bị vứt lăn lóc dưới đất. Cậu cũng không mua quá nhiều đồ, chỉ có một hộp cơm sườn, một gói snack, một lon nước và một que kem. Kem đã sớm tan chảy khiến túi bóng ướt một mảng, tay cầm của túi vẫn còn vết nhàu do chủ nhân của nó xoắn đi xoắn lại. Kẻ kia hơi cúi người nhặt lên lon nước bị vứt một góc trong túi. Lon nước này được thiếu niên cân nhắc rất lâu, lâu đến nỗi bàn tay bị cái lạnh của lon nước lấy ra khỏi tủ đá dán lên đỏ một mảng. Bóng đen đưa mắt nhìn dòng chữ trên lon nước. Nước vị đào sao? Thật sự rất phù hợp với tính cách của người chọn. Vừa mềm vừa ngọt.

Trong bóng đêm vang lên tiếng bật lon sau đó là tiếng ừng ực rõ rệt. Một lúc sau thùng rác bên cạnh vang lên tiếng lục cục, lon nước trống rỗng đã yên vị nằm trong thùng rác. Bóng đen đút hai tay vào túi vừa đi vừa ngân nga một giai điệu không tên.

*****

Hôm nay Mạc Dao dậy muộn hơn bình thường rất nhiều. Dẫu cậu cũng có thói quen hay ngủ nướng nhưng cũng không đến nỗi muộn như hôm nay. Một phần lý do có lẽ vì ngày hôm qua. Chả là khi lấy lại tinh thần thì Mạc Dao nhận ra bản thân mình đã ném bữa tối của mình đi mất rồi. Mà cậu cũng nhát gan không dám xuống tầng đi mua lại lần nữa đành phải xắn tay vào bếp tự nấu cơm cho mình.

Đừng nhìn Mạc Dao dọn nhà giỏi mà cho rằng cậu là người có thể lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Thím của cậu là nội trợ nên dẫu không ưa gì đứa trẻ con nhà bác này nhưng cũng không để cậu bước vào bếp. Một phần khác bà cũng lo sợ Mạc Dao táy máy ăn trộm gì đó trong bếp. Sau này lên đại học, Mạc Dao chuyển ra ngoài sống cũng toàn sang nhà bạn phòng kế để ăn nhờ. Hai người đã giao dịch. Mạc Dao giúp cậu bạn dọn phòng còn cậu bạn giúp cậu nấu cơm. Mối quan hệ như vậy duy trì đến tận bây giờ.

Sau một hồi Mạc Dao cùng 005, một người dám nấu một người dám tra công thức cuối cùng ra một kết quả chả đâu vào đâu. Quản lý 197 chứng kiến từ nãy đến giờ chỉ biết sầu não mà đích thân ra tay. Nó thật sự không hiểu vì sao mình lại sắp xếp cho hai đứa ngốc xít này làm việc cùng nhau nữa.

Quay lại với hiện thực, Mạc Dao vốn không định dậy đâu nhưng chuông cửa nhà cứ vang liên tục nên cậu đành nhắm hai mắt mà bước ra mở cửa. Cửa vừa mở, một bóng đen đổ dồn xuống bao phủ cả người thiếu niên. Người đứng trước cửa là một người thanh niên rất cao. Hắn mặc đồ thể thao màu đỏ, khóa áo kéo đến hết cổ áo. Người thanh niên này rất điển trai, dù không đẹp như mấy nam minh tinh nhưng lại mang đến cảm giác khỏe khoắn tươi sáng của tuổi trẻ. Tất nhiên là nếu ta bỏ qua khuôn mặt đang cau có cùng sống mũi bị bọc vải trắng kia.

"Ai vậy?" – Mạc Dao vừa dụi mắt vừa hỏi người thanh niên đang mang vẻ mặt hung thần.

[Hắn chính là người hôm qua bị cậu đạp vào chim...]

Không biết 197 xuất hiện từ lúc nào. Nhưng nghe lời nhắc nhở đầy thiện ý của nó, khuôn mặt còn ngái ngủ của thiếu niên bỗng chốc tỉnh táo lại. Theo bản năng cậu muốn đóng cửa lại nhưng người thanh niên kia đã nhanh chóng dùng một chân chèn lại.

"Đánh người khác xong còn muốn trốn sao!" – Mặc dù miệng thì cười nhưng ánh mắt tức giận của người thanh niên khiến cả người Mạc Dao run khẽ lên.

Lục Bắc không hiểu bản thân mình bị sao nữa. Ngày hôm qua chỉ vì vô tình gặp thiếu niên ở cửa hàng tiện lợi, thấy vành tai tròn tròn của người kia rồi bị nốt ruồi son chói lọi mê hoặc mà vô thức đi theo thiếu niên. Kết quả thì sao? Không chỉ bị thiếu niên ném đồ vào mặt mà còn suýt bị người kia đá cho liệt dương. Vậy mà tối về đầu hắn vẫn không ngừng nghĩ về chủ nhân của vành tai kia. Nếu hắn sờ sờ vành tai thiếu niên liệu có cảm nhận được nốt ruồi son nổi lên không? Nếu thiếu niên xấu hổ thì chắc tai cũng đỏ ửng lên nhỉ?

Sau đó hắn lại hận không thể tát cho mình vài cái. Suốt 19 năm cuộc đời dù chưa từng yêu đương nhưng Lục Bắc chưa bao giờ nghĩ bản thân mình là gay và đến tận bây giờ hắn cũng không cho là mình thích đồng tính. Nhưng hắn cũng không phải là biến thái thích ngắm tai người khác. Vậy sao cứ phải nghĩ đến cái đồ lùn tịt kia chứ! Người thì gầy, da thì trắng hơn cả con gái. Buổi tối trời lạnh hơn bình thường mà vẫn mặc quần đùi đi ra ngoài. Lộ cẳng chân bé tí cùng đầu gối hồng hồng cho ai xem chứ. Còn có cố tình ngồi xổm xuống lộ mông cong vểnh nữa chứ. Ai thèm nhìn mấy cái đấy!

Càng nghĩ càng bực mình. Hot boy của đại học thể dục thể thao quyết định tìm kẻ khiến mình mất ngủ cả đêm để đánh một trận. Vậy nên từ 7 giờ sáng hắn đã đi đến từng nhà trong chung cư để gõ cửa tìm thiếu niên thậm chí có nhà cho rằng hắn là ăn trộm vội vàng báo quản lý. Dây dưa từ sáng đến trưa cuối cùng hắn cũng tìm được tên nhóc hỗn láo hôm qua.

Nhìn Mạc Dao đầu tóc lộn xộn chạy ra mở cửa Lục Bắc lại có chút lúng túng. Phải nói gu thẩm mỹ của tên nhóc này cũng quá tệ. Áo ngủ hình pikachu? Có phải là trẻ con đâu mà ăn mặc như vậy. Còn nữa hắn cũng đâu có đập cửa rầm rầm thúc giục đâu mà chạy vội ra ngoài quên đi cả dép. Không thấy đầu ngón chân đỏ lên rồi sao? Tên nhóc này có phải là người không vậy mà ngay cả ngón chân cũng nhỏ nhỏ xinh xinh hồng phấn. Từ từ không đúng, hắn đến đây để đánh nhau!

"Cậu còn muốn trốn sao?" – Thấy Mạc Dao muốn chạy người thanh niên liền vươn tay giữ cổ tay cậu lại.

"Chuyện ngày hôm qua... xin lỗi cậu... Tôi nghĩ cậu là biến thái thích theo dõi người khác nên..."

"Biến thái? Thích theo dõi người khác?" – Lục Bắc cười giận dữ lặp tại lời của Mạc Dao.

"Cậu nghĩ với cái thân hình gầy đét này thu hút được ai? Cổ tay tay như que củi một bàn tay tôi cũng đủ bao trọn hai tay cậu rồi. Nhưng mà lực tay cũng mạnh quá nhỉ, còn ném đồ gãy cả mũi tôi cơ mà. Cậu nói xem, cậu có điểm nào thu hút biến thái cơ chứ?" – Nhìn thiếu niên chỉ cúi đầu không nói lời nào trong lòng Lục Bắc chợt xuất hiện một ngọn lửa giận vô cớ. – "Sao không nói lời nào? Lúc đánh tôi thì hùng hổ lắm mà."

"Tôi chẳng phải nói xin lỗi rồi sao?" – Mạc Dao bị người kia giữ chặt cổ tay sợ người này tức giận bẻ gãy tay mình liền mềm giọng đáp lại.

"Xin lỗi thì có ích gì. Nếu lời xin lỗi có thể giải quyết mọi vấn đề thì cần gì đến pháp luật. Cậu nghĩ cái trò vờ cúi xuống buộc dây giày sau đó đột kích thông minh lắm hả? Ngu ngốc! Nếu lúc đó phía sau cậu là biến thái thật thì hắn sẽ làm gì cậu biết không? Hắn sẽ đột nhiên túm lấy cổ chân cậu nói cậu ngốc ngay cả dây giày cũng buộc không nổi. Sau đó hắn sẽ kéo cậu vào góc tối, dùng một tay bịt miệng cậu lại. Mặt cậu nhỏ như vậy chắc một tay hắn có thể che luôn cả mũi cậu cũng nên. Biến thái sẽ hỏi cậu rốt cuộc có phải là nữ cải trang nam hay không mà dáng người lại nhỏ, cả người hồng hồng giống như đánh phấn em bé. Rồi hắn sẽ bắt cậu vén áo lên để cho hắn xem ngực nhằm xác nhận cậu rốt cuộc là nam hay nữ. Lúc ấy cậu đánh lại hắn không? Ngốc nghếch! Mỗi sự đụng chạm của cậu chỉ khiến hắn hưng phấn mà thôi."

Lục Bắc cho rằng bản thân mình khùng thật rồi. Đã làm tốt tâm lý sẽ đánh người này vài cái để trả thù kết quả lúc này đây từ miệng một kẻ bị gọi là lãnh cảm như hắn là hàng tá lời nói thô tục. Nhưng hắn cảm thấy bản thân mình nói không sai. Nếu để thiếu niên gặp biến thái thật sự thì kẻ kia còn làm nhiều sự việc đáng sợ hơn. Hắn nói như vậy đã quá là nhân nhượng rồi.

Tất nhiên dù Lục Bắc cho rằng mình không làm gì quá đáng thì không có nghĩa người trước mặt cũng cho rằng như vậy. 005 lúc này đang cưỡi lên đầu hắn không ngừng lôi kéo tóc hắn miệng thì không ngừng chửi hắn biến thái.

"Sao cứ im lặng mãi vậy? Cậu khóc à?" – Thấy thiếu niên chỉ cúi gằm mặt, Lục Bắc mới giật mình lúng túng muốn nâng mặt thiếu niên lên xem nhưng ngoài miệng vẫn không ngừng càm ràm. – "Khóc cái gì chứ! Có phải là con trai không vậy? Chẳng lẽ cậu thật sự là nữ..."

Chưa kịp để hắn nói hết câu cảm giác đau quen thuộc liền truyền đến. Mạc Dao bị Lục Bắc chọc giận đến hồng cả mặt. Dẫu là người có tính cách hòa đồng nhưng cậu vẫn bị người thanh niên lạ mặt này làm cho xù lông. Vì vậy Mạc Dao không hề nghĩ nhiều giơ chân đạp thẳng vào vị trí chính giữa của ai kia sau đó nhân lúc hắn còn đau đớn cúi gập người cậu liền nhanh tay đẩy kẻ hâm kia ra khỏi nhà rồi chốt cửa lại.

"Tôi không nói chuyện với biến thái!"

Đó là những gì Lục Bắc còn có thể nghe thấy trước khi bị cơ đau chiếm trọn cơ thể.

Đậu xanh! Rõ ràng muốn đi đánh người vì sao lại bị đánh lần nữa rồi?