Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 119: Trình 6: Báo ứng (2)



Khi nghe Hạ Thư Dương nói vậy, Mạc Dao kinh ngạc đến mức thốt lên câu "không thể nào". Tuy Hạ Thư Dương trông có vẻ rất gầy gò như hắn cao đến hơn mét tám đó, vừa lùn vừa gầy như cậu làm sao đánh được hắn? Thiếu niên thử cuộn tròn măng cụt nhỏ của mình lại, âm thầm so sánh lực tay của bản thân với cơ thể của người thanh niên.

Chẳng lẽ... ở chương trình này sức lực của cậu mạnh gấp đôi bản thể ở thế giới thực sao?

Luôn bị xem là vô dụng và nhỏ yếu như Mạc Dao gấp không chờ nổi muốn thử đánh Hạ Thư Dương một cái. Người nọ cũng nhìn ra được ước muốn của thiếu niên, hắn liền nhanh chóng mở miệng nói tiếp:

"Đứng ngoài phớt lờ kẻ bị bạo lực học đường cũng xem là tòng phạm."

Mạc Dao chớp mắt suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng hiểu được những lời mà cậu bạn cùng lớp kỳ lạ muốn nói là gì:

"Vậy là cậu thừa nhận cậu bị bạo lực học đường."

"..."

Đó không phải điều hắn muốn truyền đạt. Sao hắn không biết lớp trưởng lớp mình ngu ngốc như vậy nhỉ?

Ánh nhìn của Hạ Thư Dương không hề che giấu mà nhìn về phía Mạc Dao. Cái vẻ mặt này thiếu niên quá quen thuộc rồi. Chính là muốn nói cậu là đồ ngốc! Mạc Dao ấm ức hơi phồng má. Trước khi bản thân bị mắng là ngốc xít, cậu liền cướp lời trước:

"Tôi không ngốc. Chỉ là sau khi... đ-đập đầu vào cửa nên có nhiều thứ đã quên mất. Đúng vậy, tôi bị đập đầu vào cửa phòng giáo viên."

Cửa phòng giáo viên to như vậy mà vẫn có thể đập đầu được thì hẳn trước đó cũng chẳng thông minh lắm rồi.

Hạ Thư Dương âm thầm mà nghĩ. Nhưng nhìn thiếu niên bày ra vẻ mặt muốn khóc đến nơi như vậy hắn cũng chẳng bắt bẻ cậu nữa. Nếu hắn nói cậu ngốc hẳn thiếu niên sẽ trực tiếp khóc nhè tại đây đi...

Người thanh niên cũng chẳng biết ngày hôm nay bản thân mình lấy đâu ra lắm kiên nhân để có thể nói chuyện với vị lớp trưởng quá mức mờ nhạt này nữa. Biết rõ người trong lớp không thích bản thân, vậy nên hẳn hầu như chẳng giao tiếp với ai. Những lời nói với thiếu niên trong ngày hôm nay có thể gom lại bằng cả một tuần hắn nói chuyện với bạn cùng lớp. Dẫu nghĩ vậy, Hạ Thư Dương vẫn mở miệng nói cho thiếu niên:

"Lớp trưởng vì lấy lòng Cố Diêm Vân mà dung túng cho Triều Thiên bắt nạt tôi."

Mạc Dao còn muốn hỏi Cố Diêm Vân và Triều Thiên là ai nhưng nghĩ bản thân mình mà hỏi như vậy chắc chắn sẽ bị Hạ Thư Dương xách đi kiểm tra IQ, thiếu niên chỉ đành gật đầu, coi như đã khôi phục trí thông minh.

"Vậy... nếu như Triều Thiên bắt nạt cậu... Cậu chỉ cần nói với tôi một cậu. Tôi sẽ nói cho giáo viên và cả... phụ huynh của của bọn họ nữa."

Đáp lại thiếu niên là một tiếng cười phát ra từ người đối diện. Tuy nhiên, nó không phải là cười sung sướng hay hạnh phúc gì, đơn chỉ chỉ là cười nhạo, cười nhạo thiếu niên ngây thơ.

*****

Mạc Dao trở về lớp học. Hạ Thư Dương cũng trở lại. Chỗ ngồi của hắn khá xa thiếu niên, khi người thanh niên về vị trí của mình liền gục đầu xuống giống như đã chìm vào giấc ngủ.

Hạ Thư Dương trở lại, không ít người xung quanh theo bản năng né tránh hắn, một số khác lại giống như tìm được trò chơi mới, vội vàng vây quanh người nọ chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó rồi cười vang.

"Ây, hình như có mùi gì đó. Hạ Thư Dương, mày lại lén bới rác trong trường à?"

"Hôi quá! Ta nôn ra mất."

"Í hình như mày mặc bộ này được gần tháng rồi đó. Nghe nói đêm qua mày lảng vảng ở ký túc xá nữ phải không? Thật ghê tởm~ mày đúng là đồ biến thái mà."

Đối với những lời nói đầy ác ý như vậy, Hạ Thư Dương đã nghe đến quen thuộc. Mỗi lần như vậy, hắn đều siết chặt con dao gọt hoa quả trong túi áo khoác, tưởng tượng bản thân mình dùng nó để đâm vào lũ người kia. Hắn sẽ ghim thẳng vào cuống họng bọn họ, dùng lực một chút liền có thể rạch một đường thật dài ra đến ngực. Sau đó nhân lúc bọn chúng vẫn ù ù cạc cạc chưa hiểu gì liền mạnh bạo rút dao ra sau đó đâm thật mạnh xuống đôi mặt đang trợn trừng kia.

Cảm giác lúc ấy... thật vô cùng dễ chịu.

Tất nhiên Hạ Thư Dương chỉ là một học sinh cấp 3, hắn chỉ dám tưởng tượng nào có gan thực hiện. Tuy nhiên chỉ chút ảo tưởng ấy cũng là nguồn hy vọng sống cho một kẻ như hắn.

Có điều... hôm nay, Hạ Thư Dương lại không muốn chìm vào ảo tưởng khát máu như mọi khi. Hắn hơi ngẩng đầu, nhìn về phía bàn đầu. Đáng tiếc, người hắn muốn nhìn đã sớm rời đi cùng một trong những kẻ bắt nạt hắn.

Ha...

Một tiếng cười chợt bật ra khỏi khóe môi người thanh niên. Hóa ra... cũng chỉ có vậy.

*****

Mạc Dao không hiểu vì sao học sinh nữ xinh đẹp này lại tìm đến mình, hơn nữa còn lôi kéo cậu đi ăn trưa. Dựa vào phong cách ăn mặc của nàng, cậu có thể chắc chắn đây là nàng thuộc hội con nhà giàu, hơn nữa còn rất thích theo đuổi phong cách thời thượng. Với đứa trẻ có phần quê mùa như Mạc Dao, hiển nhiên chẳng đời nào những người đó chịu ngó ngàng đến cậu. Nhưng đây là thân xác của nguyên chủ. Chẳng lẽ thân phận của cậu ở chương trình này cũng là con nhà giàu? Nghĩ đến số tiền ít ỏi trong ví của mình, thiếu niên liền từ bỏ suy nghĩ đó.

Trong lúc vị lớp trưởng đáng thương còn đang suy nghĩ về hoàn cảnh xa lạ của mình, hai người bọn họ đã sớm đi đến nhà ăn. Tìm kiếm một hồi, nữ sinh cuối cùng cũng "A" lên một tiếng, sau đó giơ tay về phía một bàn đầy người. Mạc Dao nhanh chóng nhận ra nhóm người trước mặt chính là nhóm người cậu hỏi đường trên hành lang. Dù không bị nhiều nữ sinh bao quanh như trước nhưng người thanh niên cao nhất trong nhóm người cậu vẫn nhớ rõ. Ai bảo hắn quá nổi bật đâu.

"Lớp trưởng, ngồi đây đi." - Người mở lời với thiếu niên đầu tiên cũng chính là nam sinh đã chỉ đường cho Mac Dao. Nhưng rất nhanh sau đó, hắn lại ngượng ngùng rút tay lại.

Lớp trưởng thích Cố Diêm Vân, hẳn cậu sẽ ngồi cạnh người nọ. Thậm chí những người trong nhóm cũng biết ý mà để ra một chỗ cạnh người thanh niên. Tất nhiên, dù Mạc Dao có ở trong nhóm thì bọn họ cũng chẳng mấy mặn mà với cậu. Chỉ là nhóm người này muốn trêu chọc Cố Diêm Vân nên mới không ngừng tìm cách ghép đôi hắn với Mạc Dao. Ban đầu nam sinh nọ còn cảm thấy khá vui, nhìn Cố Diêm Vân ghét bỏ nhưng vẫn phải duy trì hình tượng lạnh lùng thì sướng phải biết. Nhưng ngày hôm nay, nhìn thiếu niên hoàn toàn không hiểu trò đùa ác ý của bọn họ, vẫn ngoan ngoãn chạy lại chơi với những kẻ còn chả coi cậu là bạn, hắn liền vô thức cảm thấy tức giận.

Lớp trưởng không đáng bị như vậy!

Mắt thấy Mạc Dao đi về mình, bàn tay cầm thìa của Cố Diêm Vân hơi dừng lại. Mục đích của bọn người Trương Minh hắn biết chứ. Nhưng Cố Diêm Vân lười để ý, không chỉ đám người này mà cả thiếu niên kia nữa. Dù vậy, bị bám lấy không buông, hắn cũng cảm thấy rất phiền.

"Mau cút..."

Lời còn chưa nói hết, người hắn vốn cho rằng sẽ lại tiếp tục lì lợm la liếm ngồi cạnh mình lại trực tiếp đi qua hắn, ngồi xuống cạnh một người khác trong nhóm.

"Cảm ơn cậu." - Mạc Dao nhỏ giọng nói cảm ơn với nam sinh kia.

Thiếu niên có vẻ bề ngoài đã vô cùng xinh đẹp rồi, giọng nói lại có phần ngọt ngọt giống như kẹo đường. So với nam sinh sau tuổi dậy thì giọng nói ồm ồm, đôi khi còn hơi khó nghe thì cậu thiên về kiểu bạn gái nhỏ thích làm nũng hơn. Gương mặt nam sinh kia thoáng cái liền đỏ bừng. Hắn khụ khụ vài tiếng, đưa xuất cơm bên cạnh mình cho thiếu niên, sau đó liền nhịn không được mà mở miệng:

"Nếu thiếu tôi có thể lấy thêm giúp cậu. Phần ăn của tôi còn có cả sườn xào. Cậu có muốn ăn không?"

Hành vi của nam sinh này khiến không ít người trên bàn ăn kinh ngạc. Má, trông thằng này có giống đang theo đuổi crush không?

Nghĩ đến đây, mọi người liền nhìn về phía Cố Diêm Vân. Người thanh niên bị Mạc Dao làm lơ cũng chỉ ngạc nhiên trong chốc lát sau đó liền điềm nhiên ăn cơm. Những người khác thấy vậy cũng không để ý đến hai người này nữa. Dù sao trong nhóm này, người bọn họ muốn lấy lòng là Hàn Tuyết Tuyết, Cố Diêm Vân và Triều Thiên. Triều Thiên không có ở đây, Cố Diêm Vân lại nói quá ít nên tất cả liền xoay quanh Hàn Tuyết Tuyết.

"Dạo này không thấy Triều Thiên đi học nhỉ. Tuyết Tuyết, cậu biết tên này đi đâu không?" - Người mở miệng là một nam sinh mắt một mí. Hắn không mặc đồng phục trường, quần áo trên người cũng có phần xộc xệch, trên cổ còn đeo một chiếc vòng xích bạc to đùng. Không cần đoán cũng biết là thành phần du côn của trường học.

Hàn Tuyết Tuyết có thể xem là hoa hậu giảng đường của nơi này. Nàng không chỉ có gia cảnh tốt, nhan sắc của nàng cũng vô cùng diễm lệ. So với đám hot girl trên mạng còn nổi bật gấp nhiều lần. Lúc này, Hàn Tuyết Tuyết đang ngồi cạnh Cao Uyên, cũng chính là nữ sinh tóc ngắn đi cùng Mạc Dao đến đây, ưu nhã ăn cơm. Nghe có người nhắc đến mình, thiếu nữ uống một ngụm nước rồi mới từ tốn mở miệng:

"Tôi không biết. Cái này cậu nên hỏi Cố Diêm Vân chứ. Chuyện của Triều Thiên liên quan gì đến tôi."

Cố Diêm Vân chỉ nói một câu "không biết" rồi lại mặc kệ bọn họ. Phải nói, tuy lời ít nhưng giọng nói của người này rất hay hơn nữa cũng vô cùng quen thuộc. Mạc Dao theo bản năng liếc nhìn người thanh niên, như muốn tìm kiếm trên gương mặt người này một chút gì đó. Đáng tiếc, bởi vì có sự tác động của "Chương trình" nên mọi gương mặt của những người ở thế giới trước đều mơ hồi đối với thiếu niên.

Không tìm được đáp án nơi Cố Diêm Vân, Mạc Dao đành quay lại phía Hàn Tuyết Tuyết nhằm thu thập thêm thông tin từ phía bọn họ.

"Triều Thiên thích cậu mà Tuyết Tuyết. Hắn còn vì cậu nên mới bắt nạt Hạ Thư Dương. Mà cậu thích Hạ Thư Dương thật à?"

"Tất nhiên là không rồi." - Người lên tiếng không phải Hàn Tuyết Tuyết mà là Cao Uyên ngồi bên cạnh. Thiếu nữ ghét bỏ nhăn nhó mặt mũi. - "Trông tên đó tởm chết. Mỗi lần gần hắn tôi liền ngửi được mùi chua lòm. Trịnh Kiên Sâm, sao mỗi ngày các cậu có thể tiếp xúc với tên đó vậy?"

"Cậu ấy không có mùi đâu."

Là ai lên tiếng vậy? Tất cả đều kinh ngạc nhìn nam sinh có gương mặt trắng nõn đang ngồi ở vị trí cuối bàn. Bình thường mấy cuộc thảo luận của bọn họ, Mạc Dao sẽ chẳng bao giờ tham gia vào. Trong mắt thiếu niên chỉ có Cố Diêm Vân, mỗi lần tụ tập với bọn họ cũng chỉ chống cằm ngắm người thanh niên, nào quan tâm gì xung quanh. Tuy nhiên, ngày hôm nay thiếu niên giống như biến thành người khác, không chỉ làm lơ Cố Diêm Vân mà còn nói đỡ hộ Hạ Thư Dương.

Mạc Dao đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người như vậy cũng sợ hãi chứ. Nhưng cậu cảm thấy trên người Hạ Thư Dương không có mùi kinh khủng như thiếu nữ tóc ngắn nói. Cậu muốn đính chính lại một chút mà thôi.

"Lớp trưởng, cậu ngồi ở bàn đầu sao biết tên này bốc mùi như thế nào. Tớ lại gần chút thôi liền muốn ói rồi." - Cao Uyên bĩu môi, thấy Mạc Dao muốn mở lời, thiếu nữ liền nói tiếp:

"Hoặc có lẽ lúc cậu gặp hắn, Hạ Thư Dương đã sớm được Trịnh Kiên Sâm tắm rửa cho rồi."

Nghe vậy người thanh niên mắt hí, cũng là Trịnh Kiên Sâm liền bật cười ha ha. Nói đến tắm rửa tất nhiên là nhốt con nhà người ta vào nhà vệ sinh rồi dội nước từ trên xuống rồi.

"Được rồi, đừng nhắc đến Hạ Thư Dương nữa. Mấy người còn ăn cơm được sao." - Hàn Tuyết Tuyết nhíu mày nhắc nhở tất cả.

"Kìa Tuyết Tuyết, không phải cậu nói cậu thích người ta sao~ Sao giờ lại ghê tởm rồi?"

"Tôi nói chơi như vậy mà mấy cậu cũng tin sao?" - Thiếu nữ xinh đẹp đưa mắt nhìn tất cả. - "Tôi nói thích Hạ Thư Dương là để trêu chọc Triều Thiên. Ai ngờ cái nên đó lại đánh người ta thành như vậy. Chỉ trách Triều Thiên ngốc và Hạ Thư Dương đen đủi mà thôi."

Nàng vừa dứt lời, mọi người trên bàn ăn đều cười rộ lên. Có không ít kẻ trêu chọc Hàn Tuyết Tuyết vì muốn chọc Triều Thiên ghen mà làm đến bước này. Từ đầu đến cuối, tất cả đều không cho rằng việc đẩy Hạ Thư Dương vào hoàn cảnh bị bắt nạt học đường là sai trái.

*****

Tiết học cuối cùng đã kết thúc được khá lâu nhưng Mạc Dao vẫn chưa trở về nhà. Đơn giản vì thiếu niên không biết nhà mình ở đâu. Cậu chỉ có thể lục tìm hồ sơ của bản thân nhằm tìm đường về nhà tiện thể thầm ghi nhớ tên của các bạn học trong lớp. Hóa ra Cố Diêm Vân, Cao Uyên và cậu bạn ngồi cạnh Mạc Dao trong giờ ăn cùng lớp với cậu. Còn nam sinh mắt một mí Trịnh Kiên Sâm, hoa hậu giảng đường Hàn Tuyết Tuyết và một nam sinh khác tên Trương Minh kiêm bạn trai của Cao Uyên chung một lớp. Ngoài những người này ra, Mạc Dao còn phát hiện thêm một người nữa cũng chung lớp với mình, Triều Thiên. Khác với tưởng tượng của thiếu niên, Triều Thiên không cạo trọc đầu hay xỏ khuyên đầy mặt, ngược lại người nọ còn có phần đẹp trai. Tuy nhiên đẹp thì đẹp đấy nhưng khác với Cố Diêm Vân, Triều Thiên có vẻ ngoài khá hung dữ, khó gần giống như đang trong kỳ phản nghịch vậy.

Mạc Dao suy nghĩ một hồi, quyết định lật hồ sơ của Triều Thiên ra nhằm xem địa chỉ nhà hắn để khi nào có dịp chạy đến mách ba mẹ của tên này. Đáng tiếc, hồ sơ của Triều Thiên lại ít thông tin đến đáng thương. Nếu không phải đã xem của những bạn học khác, thiếu niên liền cho rằng "Chương trình" lười viết mấy cái này. Hồ sơ của của vị trùm trường này chỉ ghi tên mẹ là Lưu Giai Nghi còn tên cha để trống không, địa chỉ nhà cũng để trống. Tuy có số điện thoại nhưng ai biết có phải tên này ghi bừa hay không.

Thông qua cuộc trò chuyện của đám người Trịnh Kiên Sâm, Mạc Dao cũng biết nhà Triều Thiên giàu có hơn nữa còn góp không ít tiền vào việc xây dựng ngôi trường này. Có thể nói tên này đến trường học cũng chỉ vì chán mà thôi.

"Thu thập thông tin thật là khó." - Thiếu niên thở dài đóng lại tập hồ sơ.

Dù sao mục đích tìm được đường về nhà cũng đã thực hiện được rồi, Mạc Dao vội vàng đặt lại hồ sơ của các học sinh vào đúng vị trí mình vừa lấy ra. Ngay lúc cậu định đóng nắp hộp giấy lại, tầm mắt thiếu niên chợt dừng lại ở một tập hồ sơ màu vàng, trông hoàn toàn lạc quẻ với những màu xanh ở xung quanh.

Số lượng hồ sơ của ngôi trường này thì nhiều vô kể, chưa kể bọn họ đều là học sinh lớp 12, những hồ sơ này đã viết từ năm lớp 10 rồi. Vậy nên đa số hồ sơ của các học sinh thuộc năm lớp 12 đều được để ở trong nhà kho chung và sắp xếp theo từng khóa học. Trong những năm trở về đây, hồ sơ của các học sinh đều là bìa màu xanh. Vậy nên tập hồ sơ có bìa vàng này chắc chắn thuộc về niên khóa rất lâu rồi.

Mạc Dao do dự một lúc cuối cùng vẫn quyết định lấy tập hồ sơ màu vàng từ trong hộp giấy ra nhằm trả lại đúng vị trí của nó. Nhưng vẻ thứ này đã quá cũ, khi vừa rời khỏi hộp giấy, lò xo cố định liền bung ra, toàn bộ thông tin của các học sinh nằm bên trong liền bay tán loạn sau đó rơi xuống đất.

Thiếu niên hoảng sợ vội vàng quỳ gối xuống muốn nhặt. Đúng lúc này cửa phòng kho chợt bật mở, kèm theo đó là một tiếng quát:

"Hết giờ học không đi về, chui vào đây để ăn trộm cái gì!"