Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 120: Trình 6: Báo ứng (3)



Tiếng quát không phải quá lớn nhưng cũng đủ dọa một kẻ nhát gan như Mạc Dao giật mình đánh rơi toàn bộ giấy tờ vừa gom lại. Người vừa mở cửa hiển nhiên là bảo vệ của trường đang đi rà soát lại các phòng học. Bảo vệ vốn cho rằng có người lén tiến vào trong phòng chứa đồ để quậy phá gì đó. Dù sao mấy nơi kín đáo như vậy cũng chỉ có bọn học côn đồ, thích làm mấy chuyện bí mật mới chui vào.

Không ngờ rằng, khi tiến vào, đập vào mắt hắn lại là một thiếu niên với gương mặt mười phần non nớt. Thiếu niên không đi giày, áo khoác ngoài bị cởi ra, trải lên mặt bàn, thậm chí mặt trên của áo khoác vẫn còn vài vết nhăn nheo do thiếu niên vừa ngồi vào.

Giày bị cởi ra vứt một góc, áo khoác đặt trên bàn. Những thứ này không thể không khiến tên bảo vệ trẻ tuổi suy nghĩ lung tung được. Hắn vẫn biết ngày nay học sinh yêu sớm rất nhiều, việc đi quá giới hạn cũng không phải là ít. Vậy nên vừa rồi chắc chắn thiếu niên đang làm gì đó với bạn trai trong này.

Có lẽ thiếu niên đã bị bạn trai của mình lừa rằng chỉ muốn hôn hôn miệng nhỏ một chút. Dẫu sao ở trên lớp bận rộn học hành, hai người chỉ có thể âm thầm dắt tay dưới bàn. Vậy nên sau khi chuông báo hết giờ vừa vang lên, tên bạn trai kia liền gấp không chờ nổi kéo thiếu niên vào nơi kín đáo. Dù đã sắp nghẹn chết hắn vẫn nhớ trải qua áo khoác lên mới để thiếu niên ngồi lên. Bởi vì thiếu niên quá lùn nên khi bị đặt lên bàn, hai chân cậu hoàn toàn lơ lửng trong không trung, chỉ có thể yếu ớt bám vào người bạn trai.

Bạn trai của thiếu niên... hẳn là một tên nhóc chuyên về thể dục đi, dù sao thiếu niên nhỏ nhắn như vậy, so với nữ sinh còn mảnh mai hơn rất nhiều, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của đám thể dục sinh bây giờ. Bởi vì hình thể của hai người quá chênh lệch, khi bạn trai của thiếu niên chống bắp tay to lớn rám nắng có phần gân guốc của mình sang hai bên sườn của thiếu niên cũng là lúc phần eo rắn chắn tuy đầy đủ sáu múi nhưng cũng đủ lớn khiến cậu phải dang rộng hai chân ra, phần bắp đùi trắng như cục bột nhẹ bấu víu vào hai bên sườn bạn trai thể dục tạo ra một màn đối lập thị giác.

Sau đó nhân lúc thiếu niên chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị người đối diện bắt ngửa cổ, môi thịt mềm như thạch trái cây sẽ bị thô bạo cướp lấy. Miệng nhỏ vốn nhỏ chẳng thể nhét được quá nhiều thức ăn nay phải đón chờ đầu lưỡi to lớn, hai môi bị căng đến tràn đầy, ngay cả nước bọt cũng vì không thể khép miệng mà dần chảy xuống cằm. Thiếu niên là học sinh ngoan nào bị người đối xử thô bạo như vậy, đầu lưỡi bị mút đến tê rần ngay cả thịt môi cũng bị bạn trai hung hăng ngậm trong miệng. Bởi vì không thể thể thở được nên khi bị bạn trai buông ra, thiếu niên liền há miệng, cố gắng lùa không khí vào phổi nhiều nhất có thể. Mắt thấy nam sinh lại muốn thò đến muốn tiếp tục liếm khoang miệng mình, thiếu niên vội vàng bịt chặt miệng lại, vành mắt hồng hồng mắng hắn biến thái, hơn nữa cũng không cho hắn hôn môi nữa.

Nam sinh thể dục không được hôn môi đã gấp gáp đến thở hổn hển, miệng không ngừng lắp bắp nói hắn nhất định phải ngậm đầu lưỡi thiếu niên, nếu không thể hôn môi với cậu hắn sẽ chết mất. Học sinh chuyên thể dục cao đến mét chín nay lại thấp hèn cầu xin thiếu niên hé miệng cho mình nuốt đầu lưỡi, thậm chí miệng không ngừng loạn gọi tên cậu là "bé cưng", "cục cưng", "bé xinh". Mỗi lần gọi như vậy hơi thở của hắn lại dồn dập hơn chút, giống như người bệnh sốt cao mà tỏa ra hơi thở nóng bỏng. Thể dục sinh chính là như vậy, luôn nhiều năng lượng hơn người thường, tính cách bồng bột, vật ở dưới cũng... vô cùng bồng bột. Mà thiếu niên thì sao? Chỉ nhìn thoáng qua là biết cậu là người dễ mềm lòng. Bạn trai thể dục chỉ mới "ư ử" vài câu giống như chó nhỏ, thiếu niên liền ngoan ngoãn lại để hắn ăn nước miếng của mình. Nếu không phải hắn vào kịp lúc có lẽ thiếu niên đã bị lừa đến cởi quần.

Người thanh niên bảo vệ không hề để ý đến thiết kế của phòng chứa đồ chỉ có một cửa chính đi vào, cửa sổ của phòng cũng thuộc tầng bốn của tòa nhà. Hắn chỉ cho rằng khi bản thân mình quát lớn, gã bạn trai kia của thiếu niên đã bỏ trốn mất để lại mình thiếu niên ngơ ngác ở đây.

Thật đáng thương~ Bị trai hư lừa như vậy hẳn không dám nói với cha mẹ, mỗi ngày chỉ biết trốn trong chăn khóc rấm rứt, khóc đến hai mắt sưng lên nên chỉ dám ở lì trong phòng.

Mạc Dao bị người thanh niên nhìn chằm chằm một lúc lâu da gà cũng bất giác nổi lên. Thiếu niên nhẹ siết tập giấy đã nhặt được một nửa, chóp mũi bởi vì hơi lạnh từ bên ngoài xông vào mà ửng đỏ. Cậu khẽ cắn môi nhỏ giọng nói với tên bảo vệ trẻ tuổi:

"Chú bảo vệ... cháu vào đây để tìm hồ sơ. K-không phải là ăn trộm."

Không biết vì bị người đối diện gây áp lực hay trời sinh hai mắt thiếu niên đã ướt át giống như động vật nhỏ, nhưng nhìn ở góc độ nào cũng thấy cậu giống như bị bắt nạt đến thảm thương. Nếu có một người khác tiến vào chẳng phải lại nghĩ oan cho gã thanh niên hay sao. Ngoại trừ hơi lớn tiếng một chút hắn còn chưa động chạm gì thiếu niên cơ mà.

"Khụ, học sinh thì nên chú trọng học hành thôi. Đừng bị kẻ xấu dụ dỗ mà làm mấy chuyện... không trong sáng. Tôi xem cậu vẫn còn quay đầu được, nhớ chăm chỉ học hành vào đấy."

Mạc Dao chớp mắt, hoàn toàn không hiểu gã thanh niên trước mặt đang nói gì. Cậu vào đây tìm hồ sơ của bạn học thì có gì là không trong sáng? Thiếu niên nhịn không được mà phản bác:

"Chú bảo vệ, cháu không có..."

"Gọi là anh." - Gã bảo vệ trẻ tuổi nhíu mày sửa lại lời thiếu niên. Trông hắn già vậy sao? Hắn mới 22 thôi đấy.

"Anh bảo vệ?"

Người thanh niên khẽ "Ừ" một tiếng nhưng nhận ra giọng nói của mình quá mức nhẹ nhàng, hắn liền nghiêm giọng nói tiếp:

"Để tôi nói cho hai cậu nghe nhé. Các cậu đừng tưởng trốn ở những nơi như thế này là an toàn. Những nơi như vậy khéo còn nhiều thứ tà ma hơn nữa ấy. Cậu nghe về chuyện có nam sinh tự tử ở phòng này chưa? Có khi lúc mấy cậu đang làm chuyện không trong sáng, hồn ma của người ta đang nhìn mấy cậu đó."

"C-có ma ạ..."

"Chứ còn gì nữa! Là thắt cổ tự tử. Khi tìm được hắn mũi chân của kẻ vẫn không ngừng đập vào bàn vang lên tiếng cộp cộp đâu." - Gã bảo vệ không hề cảm thấy xấu hổ mà nói dối thiếu niên. Thật ra hắn cũng chẳng biết vụ nam sinh tự tử kia là thật hay giả dù gì hắn cũng mới đến đây thôi. Nhưng hắn muốn dọa thiếu niên nên mới nói vậy. Mắt thấy Mạc Dao đã bị dọa đến trắng bệch mặt mũi, người thanh niên cũng mủi lòng mà phẩy phẩy tay:

"Được rồi. Mấy chuyện này đều là lần đầu nên tôi chỉ nhắc nhở thôi lần sau đừng như vậy nữa. Chỗ còn lại để tôi dọn dẹp cho, cậu mau về đi."

Thiếu niên không biết người đối diện hiểu nhầm gì mình nhưng người ta đã chủ động thả cậu, Mạc Dao cũng không lưu luyến ở lại nơi có ma như vậy. Cậu cẩn thận xỏ giày, cầm lấy áo khoác cùng cặp sách, chào chú bảo vệ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Gã bảo vệ trẻ tuổi xoa xoa vành tai vì bị giọng nói ngọt nị của thiếu niên câu đến đỏ bừng, thầm mắng bản thân mình thả thiếu niên đi nhanh quá phải dạy dỗ cậu không nên dùng âm điệu mềm mềm, kéo dài ở cuối câu như vậy nói chuyện với người này khác mới đúng. Nhưng dù sao thiếu niên cũng về rồi, hắn thở dài ngồi xổm xuống bắt đầu nhặt giấy tờ rơi dưới đất.

Thời gian bào mòn khiến không không ít hồ sơ bị ố vàng. Tên bảo vệ nhặt một tờ giấy đã bị sậm màu một góc lên, cảm giác ướt át giống như bị ai đó ngâm trong nước quá lâu gần như đã nát bét thành nhiều vụn nhỏ chợt truyền đến. Hắn khó hiểu giơ tờ giấy ra trước mắt. Tờ giấy trước mặt hoàn toàn khô ráo, nào có gần như tan thành vụn như hắn nghĩ. Nhưng rất nhanh tên bảo vệ cũng không để ý nữa. Hắn chỉ cho rằng do chất lượng giấy không tốt, công thêm căn phòng nhiều lúc ẩm mốc nên bị vậy cũng đúng. Nhưng khi lần nữa thả tờ giấy xuống, gã bảo vệ chợt phát hiện, tờ giấy đúng là bị nhúng vào nước chỉ có điều thứ nước này lại có màu đỏ như máu hơn nữa ngày càng có xu hướng lan rộng ra hoàn toàn bao phủ hết thông tin của các học sinh trên này.

Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt, tất cả giấy tờ lại khôi phục như cũ. Gã bảo vệ từ trong cơn hốt hoảng chợt lấy lại bình tĩnh. Hắn cho rằng bản thân mình vì thiếu ngủ nên mới hoa mắt nhìn ra toàn bộ giấy tờ trong phòng biến thành màu đỏ. Tên bảo vệ đưa hết giấy tờ vào trong tập hồ sơ, trả lại nó vào vị trí cũ rồi rời đi. Khi cửa phòng chứa đồ đóng lại, tên bảo vệ trẻ tuổi tính xoay người trở về phòng giám sát nhưng hắn chợt phát hiện trên hành lang dài rộng có một bóng người đang đứng dựa vào tường. Gã thanh niên chưa kịp lên tiếng hỏi kẻ kia là học sinh lớp nào, người nọ đã vội vã chạy đi mất.

"Đậu, tên này ăn năn nên mới quay lại tìm bạn trai nhỏ hay sao?"

Sở dĩ tên bảo vệ cho rằng Mạc Dao cùng bạn trai làm gì đó trong phòng chứa đồ vì khi mở cửa ra hắn thật sự thấy có một người thanh niên rất cao lớn đã ghé sát vào người thiếu niên. Đáng tiếc, khi hắn bước vào kẻ nọ đã sớm bỏ chạy mất.

****

Phải mất một lúc lâu Mạc Dao mới có thể tìm được nhà của bản thân. Khi bước vào bên trong, nhìn căn phòng trống không, thiếu niên có chút thất vọng mà thở dài. Cậu cứ tưởng rằng ở thế giới này cậu sẽ có cha mẹ cơ chứ...

Tuy nhiên thiếu niên cũng chẳng thể u buồn quá lâu, bởi vì sự xuất hiện của quả cầu màu xanh khiến cậu vui đến cả gương mặt bừng sáng.

"197!"

[Là tôi.]

Quả cầu hệ thế 197 vẫn luôn bình tĩnh như vậy nhưng lúc này trên gương mặt nó lại toát lên nét kinh ngạc. Do dự một lúc nó chợt mở miệng nói tiếp:

[Mạc Dao, tóc của cậu...]

"T-tôi tự cắt. Trông buồn cười lắm ạ?" - Thiếu niên xấu hổ sờ phần tóc mái ngắn trên lông mày của mình. Cậu không có khái niệm về đẹp xấu nhưng xem biểu cảm của chủ cửa hàng cùng bạn cũ Hứa Khải, hẳn rất là xấu.

[Không xấu.]

197 vội vàng phủ nhận. Đúng là không xấu thật. Bình thường ai để kiểu tóc như thiếu niên cũng sẽ khiến người đối diện cười thối mũi, thậm chí còn bị đem ra làm trò cười trong thời gian dài. Nhưng Mạc Dao giống như một ngoại lệ vậy. So với mái tóc hơi dài lần trước, thiếu niên sau khi cắt tóc trông có vẻ tươi sáng hơn rất nhiều, những phần xinh đẹp bị tóc mái dài che mất cũng lộ ra toàn bộ. Phải nói đúng là quá đáng yêu!

"Đúng rồi, 005 đâu ạ? Vì sao 005 không đi cùng chúng ta."

[Tên đó... về quê mấy hôm.]

197 ngập ngừng đáp lại thiếu niên. Làm sao nó có thể nói cho cậu rằng nó đánh ngất cái con báo đời báo đốm đó, sau đó trói lại ném trước cửa công ty AZ kém theo đơn xin việc được. 197 biết 005 sớm quay lại ám công ty mình ngay thôi nhưng nó vẫn hy vọng tên này có thể biến mất vài ngày để nó không phải nín thở khi hít chung bầu không khí với quả cầu màu đỏ đó nữa.

[Cậu vẫn chưa được cập nhật thông tin về chương trình lần này phải không? Tôi đến đây để cập nhật cho cậu.]

[Nhưng trước tiên phải ăn đã. Dù sao đi học cả một ngày rồi.]

Mạc Dao gật đầu, ngoan ngoãn chạy đến tủ lạnh trong nhà. Sau khi kiểm tra một hồi, thiếu niên xấu hổ quay sang quản lý của mình:

"197, chúng ta ăn mì gói được không?"

[Không được! Cậu đang tuổi ăn tuổi lớn sao có thể ăn những thực phẩm ít dinh dưỡng như vậy được. Trong tủ có gì? Tôi hướng dẫn cậu nấu ăn. Nên nhớ phải ăn đầy đủ chất, đừng học đòi 005, sức khỏe là quan trọng nhất.]

Quả cầu màu xanh nghiêm túc giáo huấn thiếu niên. Nó cảm thấy là do Mạc Dao nhà nó quá gầy nên mới luôn bị mấy kẻ kỳ lạ bắt nạt, béo lên một tí thì tốt rồi, tiện thể luyện ra sáu múi luôn cũng được.

Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của 197, thiếu niên vẫn có thể nấu ra được thứ gì đó gọi là ăn được. Mạc Dao vừa cầm thìa xúc thức ăn vừa lắng nghe quả cầu trợ lý phổ cập kiến thức về thế giới này. Chương trình lần này tên là "Báo ứng". Chỉ nghe qua tên cũng đủ biết nội dung lần này sẽ nói về việc trả thù, tuy nhiên là ai trả thù thì bọn họ phải tự mình tìm ra.

Thân phận của Mạc Dao ở thế giới này là lớp trưởng. Bởi vì thích thầm học sinh giỏi của khối là Cố Diêm Vân nên Mạc Dao dành hết mọi ưu đãi cho nhóm người Triều Thiên, bạn thân từ nhỏ của Cố Diêm Vân. Thậm chí việc bọn họ bắt nạt Hạ Thư Dương cũng bao che triệt để. Dần dần, sự nỗ lực của thiếu niên cũng được Triều Thiên miễn cưỡng cho nhập hội.

Nói về nhóm của bọn họ có thể coi là hội con nhà giàu phiên bản mở rộng và người giàu nhất tất nhiên là Triều Thiên. Tuy nhóm có rất nhiều người nhưng một số gương mặt quen thuộc nhất phải kể đến là Triều Thiên, Cố Diêm Vân, Hàn Tuyết Tuyết, Cao Uyên, Trương Minh và Trịnh Kiên Sâm. Những người này Mạc Dao đều gặp qua nên thiếu niên có thể nhớ rõ gương mặt từng người một.

Người tiếp theo cần chú ý trong chương trình lần này chính là Hạ Thư Dương. Bởi vì đắc tội với Triều Thiên nên hắn trở thành đối tượng bắt nạt của toàn khối. Gia cảnh Hạ Thư Dương không tốt, có thể vào được ngôi trường này hoàn toàn dựa vào học bổng vậy nên nhóm con nhà giàu kia chẳng hề kiêng nể mà thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hắn.

"Nếu như vậy, có phải tình tiết tiếp theo Hạ Thư Dương sẽ trả thù từng người trong nhóm của Triều Thiên không?"

[Rất có thể.]

197 gật đầu đồng ý. Đây hoàn toàn là tình tiết quen thuộc trong mọi bộ phim, chỉ có điều bọn họ không biết người thanh niên này sẽ trả thù như thế nào mà thôi.

[Hiện tại chương trình vẫn chưa khai máy nhưng vẫn có một số thiết lập buộc phải duy trì cho đến khi chương trình bắt đầu.]

[Đầu tiên, Hạ Thư Dương phải bị bắt nạt trong suốt thời gian này.]

[Thứ hai, Mạc Dao, cậu cũng phải tham gia vào bắt nạt Hạ Thư Dương.]

- -----------------------------------------

Cà Phê: Mới nhìn nhau có vài giây đã viết được một đoạn sếgg dài như vậy rồi. Tôi rất cần ông anh về làm trợ lý cho tôi(人'∀'*)

Anh bảo vệ:...

Cà Phê: Tin mị đi, kiểu tóc của Dao Dao không phải ai cũng dám để đâu.